– À vậy à? Như vậy thật tốt…Vậy công việc công ty đã ổn chưa? Con có tính lại theo đuổi ước mơ…
Tường Vy vừa mới tắm gội xong đi ra ngoài ban công hóng gió, thì thấy ba mình đang ngồi uống trà, cô cũng đi đến và ngồi xuống ghế, vừa lau mái tóc, cô vừa quay sang hỏi.
– Sao giờ này ba còn uống trà? Trễ rồi ba còn nói chuyện với ai vậy?
Bên kia đầu dây, Đăng Khoa đang nói chuyện thì nghe một giọng nói khác vang lên, anh liền trả lời.
– Bác đang bận gì à? Vậy hôm khác nói tiếp!
– “À có gì đâu! Hôm nay con gái nó về thăm bác!”
– À vậy à! Vậy bác nói chuyện với em ấy đi, cũng muộn rồi, con tắt máy trước đây! Cảm ơn bác đã lắng nghe.
Hôm nay nhiều chuyện vui, lại được một lần nữa đứng trong căn bếp thực thụ, khiến Đăng Khoa thấy hạnh phúc khó tả, nên đã tìm bác Lâm để trò chuyện. Có lẽ anh nghĩ chỉ có bác Lâm mới hiểu được cảm xúc của anh lúc này.
Tắt điện thoại, anh nằm phịch lên giường, thoải mái nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra, mơ màng nhớ về dáng vẻ Tường Vy lúc bên bờ sông Hàn thơ mộng.
Dáng vẻ bối rối lúc đó của cô ấy trông thật đáng yêu. Nhớ lúc cô dè dặt đẩy anh ra nhưng anh mạnh dạn vòng tay ôm chặt cô lại không muốn rời. Rồi Đăng Khoa khẽ sờ lên môi mình, cảm nhận hương thơm trái cây còn đọng trên môi. Anh lại bất giác mỉm cười hạnh phúc, vùi đầu vào gối ngủ thiếp đi.
Bên này, bác Lâm cũng tắt điện thoại, quay sang hỏi Tường Vy.
– Sao con còn chưa ngủ, mai phải bay sớm rồi!
Cô cũng rót một tách trà, rồi tươi cười trả lời.
– Con chờ tóc khô rồi đi ngủ ạ! Ba vừa nói chuyện với ai? Với bạn gái hả?
Bác Lâm lườm Tường Vy rồi nói.
– Một người bạn thôi! À chắc con cũng biết, cái cậu mà lúc trước ở bên Paris con chở ba đi gặp ấy!
Tường Vy ngẫm nghĩ rồi chợt nhớ ra, cô liền trả lời.
– À, cái anh mà ba anh ấy mất rồi ba qua thăm đó phải không? Anh ấy giờ sao rồi ba?
Bác Lâm uống thêm ngụm trà rồi từ tốn nói.
– Cậu ấy cũng là một bếp trưởng tài năng, nhưng nhiều chuyện xảy ra, không thể tiếp tục nghề bếp, hôm nay vừa hay tình cờ được đứng bếp lại, nên gọi điện khoe ba. Ha ha!
Tường Vy nghe xong cũng gật gù.
– Anh ấy nên tiếp tục nghề bếp đó, vì đàn ông nấu ăn ngon thì trông thật ngầu.
Bác Lâm nhìn Tường Vy, cười thầm rồi dí dỏm nói.
– Trông thật ngầu như Tổng giám đốc của con à? Sao! Có gì muốn kể ba nghe không?
Tường Vy cười xấu hổ, rồi lại nũng nịu nói.
– Con không nói anh ấy, ý con là ngầu giống ba mà.
Cả hai cùng nhau cười lên vui vẻ. Bác Lâm nhìn Tường Vy hồi lâu, cảm thấy con gái vui vẻ như thế này thật tốt. Bác Lâm ôn tồn nói.
– Trông thần thái con rất tốt, hay nói hay cười như ngày xưa, không còn lo lắng ủ rũ, hay muộn phiền như thời gian qua.
Tường Vy nghe ba mình nói ngẫm lại đúng là trước đây mình từng như thế. Cô rụt rè lên tiếng.
– Thật ra á, xảy ra nhiều chuyện nên con cứ thu mình không muốn mở lòng với bất kỳ ai, chỉ muốn một mình nuôi An Nhiên khôn lớn. Không hiểu sao…Bây giờ mọi chuyện đến rất tự nhiên. Con cũng không hiểu nổi mình.
Bác Lâm mỉm cười hiền từ, chống một tay lên bàn, bác Lâm nghiêng về phía Tường Vy và ôn tồn nói thêm.
– Không có gì can đảm hơn một người dám dịu dàng với tất cả, dù cho tất cả chẳng hề dịu dàng với họ. Con đã tự vượt qua thời gian chẳng hề dễ chịu đó. Con rất can đảm.
Tường Vy mỉm cười, bất giác sờ lên sợi dây chuyền đang đeo. Thầm nghĩ thật hay vì mình có tình cảm với Tổng giám đốc, và anh ấy cũng có tình cảm lại với mình.
Một áng mây trôi qua, để lộ ánh trăng sáng vằng vặc. Cuối cùng cũng có thể vén mây thấy trăng sáng. Mọi chuyện đến cuối cùng sẽ ổn cả thôi.
***
Rất nhanh đã đến đầu tuần. Tất cả lại trở về trạng thái bình thường, công việc bình thường, cuộc sống bình thường.
Sáng nay, Đăng Khoa cũng làm việc bình thường, trên bàn vẫn ngổn ngang giấy tờ, tài liệu. Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, anh liền lên tiếng, mắt không nhìn lên.
– Xin mời vào!
Hải Lan mở cửa và rụt rè bước vào, khẽ cúi chào Đăng Khoa.
– Chào buổi sáng, Hứa Tổng! Là em đây.
Đăng Khoa dừng tay và ngước lên nhìn Hải Lan, trên tay có cầm một phong bì. Hải Lan nhanh chóng đặt lên bàn và nói giọng lí nhí.
– Em gửi anh ạ! Mong anh…xét duyệt.
Đăng Khoa liền mở ra xem, rồi anh cười khó hiểu, lắc đầu lên tiếng.
– Các em sao vậy? Hết Tường Vy rồi đến em, đều gửi anh đơn xin thôi việc này. Anh đã nói sẽ giữ các em lại công ty, không ai phải nghỉ mà?
Hải Lan vẻ mặt đầy bất ngờ, liền hỏi lại.
– Anh nói ai xin nghỉ cơ! Chị Tường Vy ạ?
Đăng Khoa vừa gấp lá đơn lại, vừa trả lời.
– Cách đây mấy ngày Tường Vy có gửi đơn cho anh, mong muốn để cho em và Minh Minh ở lại làm việc.
Hải Lan sửng sốt khi nghe những gì Đăng Khoa nói, không ngờ Tường Vy lại có thể bao dung nghĩ cho người khác như vậy, trong khi cô lại âm thầm ghen ghét, chơi xấu đàn chị. Trong thâm tâm bỗng có chút gì thấy có lỗi.
– Cảm ơn anh đã cho tụi em cơ hội…Nhưng em cũng xin anh xét duyệt, vì em chọn sang nước ngoài ở với gia đình, và phụ gia đình kinh doanh luôn.
Đăng Khoa nhìn Hải Lan, thở dài rồi hỏi lại thêm lần nữa.
– Em suy nghĩ kỹ chưa?
Hải Lan gật đầu, hai tay nắm chặt. Đăng Khoa lại giở lá đơn ra và đặt bút lên kí. Hải Lan nhìn lá đơn rồi lại nhìn Đăng Khoa, cô ngập ngừng hỏi.
– Thời gian qua…Anh thật sự…Không có chút tình cảm gì với em hả?
Đăng Khoa trao lá đơn lại cho Hải Lan, và nói.
– Em còn rất trẻ, còn nhiều cơ hội, em sẽ gặp được người ưu tú hơn anh thôi, cô bé! Chắc mọi người đã đến đủ, em có thể xuống chào tạm biệt mọi người.
Hải Lan buông thõng đôi vai, cảm giác thất vọng, đành chào tạm biệt Đăng Khoa rồi rời đi. Đăng Khoa cũng nhìn theo đến khi Hải Lan đi khuất, khẽ lắc đầu vài cái, rồi nhanh chóng tiếp tục công việc.
***
Tại phòng nhân sự, mọi người đang vây quanh và trò chuyện với Tường Vy.
– Xin lỗi vì đã hiểu lầm chị. – Hà Yến nói.
– Chị xin lỗi Tường Vy! Chị chưa hiểu chuyện gì đã vội nghi ngờ, chỉ trích em. – Chị Xuyến Chi cũng lên tiếng.
Tường Vy nhìn mọi người rồi cười, lập tức trả lời.
– Chuyện qua rồi mọi người đừng xin lỗi mãi, từ nay về sau mình cùng làm việc vui vẻ với nhau nha!
Nam Anh chợt vỗ tay một cái rồi ra ý kiến.
– Do mọi người chưa hiểu nhau nên mới sinh nên chuyện. Hay Tường Vy tối nay đi ăn với công ty một bữa, cho mọi người thân thiết hơn. Mọi người thấy sao?
Mọi người đều gật gù tán thành, thấy không thể từ chối, Tường Vy cũng đành nhận lời, cô lấy điện thoại ra và nói.
– Vậy cũng được. Coi như ăn mừng vì được làm chính thức. Tối nay em mời. Để em nhờ dì em chiều đón con giúp.
Mọi người cùng vỗ tay và lại trò chuyện rôm rả. Bỗng cánh cửa mở ra, Hải Lan bước vào. Tất cả quay ra thấy Hải Lan thì liền im lặng, tản ra về chỗ làm việc, không ai nói với ai câu nào. Thấy thế, Hải Lan ngượng ngùng lên tiếng.
– Em đến lấy ít đồ của mình rồi về ngay. Em cảm ơn các anh chị thời gian qua đã chỉ bảo em. Em…chính thức nghỉ việc từ hôm nay ạ!
Tất cả nhìn nhau sửng sốt, Tường Vy cũng bất ngờ nhìn Hải Lan, không nói được gì, và rồi mọi người cũng lần lượt lên tiếng tạm biệt Hải Lan.
– Ờ…tạm biệt em, chúc em sớm tìm được công việc thích hợp. – Chị Xuyến Chi nhẹ nhàng nói.
Mọi người tạm biệt qua loa rồi tiếp tục công việc của mình. Hải Lan chỉ đành cúi chào rồi nhanh chóng quay đi. Tường Vy và Minh Minh nhìn nhau giây lát rồi lập tức đuổi theo. Cô gọi với theo.
– Hải Lan, khoan đã, sao em nghỉ việc bất ngờ vậy. Tối nay mọi người liên hoan, em cũng đi cùng, coi như tạm biệt mọi người luôn.
Hải Lan dừng lại, quay lại thấy Minh Minh đứng đó rưng rưng nước mắt, mắt Hải Lan cũng ướt theo, Minh Minh thút thít lên tiếng.
– Đã nói cùng nhau làm tốt công việc, mà giờ cậu nghỉ rồi, chỉ còn mình tớ.
Hải Lan cười buồn, động viên Minh Minh.
– Công việc chăm sóc khách hàng ba cọc ba đồng, tớ về làm bà chủ không sướng hơn à.
Minh Minh bật cười, đúng là Hải Lan bạn cô, tính tình kiêu ngạo, xốc nổi nhưng thật ra không xấu, luôn giúp đỡ Minh Minh, từ lúc đi học đến lúc đi làm.
Đoạn Hải Lan nhìn sang Tường Vy, không còn ánh mắt ghen ghét trước đó. Không ngờ mình chơi xấu chị ấy như vậy, nhưng chị ấy vẫn nghĩ tốt cho mình, không hề thù hằn hay ghét bỏ. Cô muốn xin lỗi Tường Vy nhưng không biết nói sao. Rồi cô lên tiếng.
– Tôi không xin lỗi đâu, tôi vẫn ghét chị, sao chị không làm gì mà cũng được nhiều người quan tâm vậy?
Tường Vy mỉm cười trả lời.
– Không sao, nhưng chị xem em như em gái, chị cũng có em gái chừng tuổi em. Em rất thông minh và lanh lợi, sẽ được nhiều người yêu quý thôi, cô bé!
Hải Lan quay đi, cả chị và cả Tổng giám đốc cứ coi như tôi còn nhỏ lắm cứ cô bé này, cô bé nọ. Hai người cũng có nhiều điểm giống nhau đấy, thảo nào lại để ý nhau. Hải Lan nghĩ và tự cười một mình.
Bỗng Hải Lan bất ngờ quay lại ôm Tường Vy một cái rồi quay đầu bỏ chạy. Tường Vy ngơ người một tí, chưa kịp định thần là chuyện gì đang xảy ra. Không phải cô bé ghét mình lắm ư, tại sao còn ôm tạm biệt mình. Minh Minh đứng bên thì cười khúc khích.
– Cậu ấy là như vậy đấy, đỏng đảnh nhưng đáng yêu.
Tường Vy cũng đành thở dài nhìn theo, đúng là tuổi trẻ. Có sai có sửa, mong là qua chuyện này, em sẽ học được kinh nghiệm làm việc nhóm, sau này dễ dàng hoà đồng với đồng nghiệp hơn. Rồi cô cũng mau chóng cùng Minh Minh quay về phòng làm việc. Một ngày bận rộn lại cứ thế bắt đầu.