Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 41



Trước khi Uyển Nhi đến quỳ gối tại Thừa Khánh điện, không phải không có người thấy nàng.

Bất quá điều thần kỳ là, lúc nàng bắt đầu quỳ tại Thừa Khánh điện, lại không có bất kỳ người nào đến ngăn cản nàng.

Đừng nói là ngăn cản, thậm chí là mở miệng hỏi cũng không có nửa người.

Toàn bộ quá trình, Uyển Nhi đều nhìn ra, không ít hơn mười người vì đủ loại lí do đang liên tục qua lại, vậy mà không có bất kỳ người nào tiến tới hỏi thăm nàng.

Trong lòng Uyển Nhi không khỏi trách một tiếng ——

Tình trạng bực bội này, hoàn toàn khác biệt so với Tử Thần điện.

So với hoàn cảnh ở Thừa Khánh điện hôm qua, khác biệt quá lớn!

Tựa như là, chỉ mới qua một đêm, cả toàn Thừa Khánh điện liền đột ngột thay đổi phong cách, mỗi một nữ quan, thị nữ, hay thậm chí đám nội giam lớn nhỏ đang làm việc, so với hôm qua… càng trở nên câm như hến.

Trong lòng Uyển Nhi nảy sinh nghi ngờ.

Nàng lập tức nghĩ tới một loại khả năng: Võ Hoàng hậu đã dùng thủ đoạn “thiết oản thủ” (bàn tay sắc: thủ đoạn mạnh mẽ, cai trị hà khắc) chỉnh đốn Thừa Khánh điện.

Ngẫm nghĩ lại, trước đó Võ Hoàng hậu vừa mới trừng trị nữ quan họ Bùi, tin tức này có thể đã mọc cánh bay tới Đông Cung, đổi lấy một Thái tử phi Bùi thị thoát trâm chịu tội.

Cái này cũng có nghĩa là, Đông Cung ít ra đã cài người trong tầm mắt của Thừa Khánh điện.

Nếu Uyển Nhi là Võ Hoàng hậu, nàng cũng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.

Hôm nay mượn “tầm mắt” này, theo dõi hành động, lời nói của Võ Hoàng hậu, hôm sau lại có thể không tiếp tục lợi dụng “tầm mắt” này để gây bất lợi cho Võ Hoàng hậu hay không?

Loại chuyện như vậy, “vị kia” sao có thể nhịn nổi?

Lúc Uyển Nhi đang suy nghĩ miên man, “vị kia” cứ thế mà lặng lẽ không một tiếng động đến gần nàng.

“Thượng Quan Uyển Nhi.” – Vẫn là loại âm thanh lười biếng, tựa như không hề thay đổi.

Lúc Uyển Nhi nghe được một tiếng như thế, bỗng dưng thân thể căng thẳng, tư thế sẵn sàng chuẩn bị đón địch vào trận địa.

Trong nội tâm lại không nhịn được oán thán: Sao đột nhiên nàng ấy lại xuất hiện? Nghi trượng của Hoàng hậu đâu? Tiếng hò hét của Triệu Ưng đâu?

Võ Hoàng hậu gọi danh tự của Uyển Nhi, liền chậm rãi đi tới trước mặt Uyển Nhi.

Vẫn là bộ dáng đi bộ nhàn nhã, phong thái bát phương bất động, vẫn là thái độ thượng giả bên kia.

Uyển Nhi vẫn như cũ, không chút hồi hộp, xem tầm mắt xuất hiện một đường váy áo, hoa lệ, chói mắt.

Giống như, hiểu biết quá nhiều, ở góc độ này, váy áo của Võ Hoàng hậu…

“Thần thiếp Thượng Quan Uyển Nhi bái kiến Thiên hậu nương nương!” – Thượng Quan Uyển Nhi vừa nói, vừa cúi người xuống hành đại lễ.

Ánh mắt nghiền ngẫm của Võ Hoàng hậu nhìn vào bộ phục sức nữ quan trên người Uyển Nhi, lại không phải bộ mệnh phục mà Hoàng đế ban tặng, khoé miệng rất khẽ lập tức cong lên.

Võ Hoàng hậu vẫn không chút động đậy, đợi Uyển Nhi hành đại lễ xong cũng không nói lời nào.

Vậy mà không nói lời nào a!

Trong lòng Uyển Nhi yên lặng oán thán.

Cho nên, Võ Hoàng hậu đang chờ nàng mở miệng trước hay sao?

Đây là, mèo đợi chuột con tự chui đầu vào lưới a?

Uyển Nhi âm thầm cắn răng.

Thân này vì chuyện sống còn mà từ bỏ tôn nghiêm đáng thương của loài chuột, Uyển Nhi chỉ có thể nhún nhường dễ dạy, nói: “Nửa canh giờ trước, sau khi thần thiếp đến Tử Thần điện khấu tạ thánh ân, thần thiếp liền tới Thừa Khánh điện để khấu tạ ân đức của Thiên hậu nương nương.”

Võ Hoàng hậu rốt cuộc cũng chịu nể mặt “a” một tiếng: “Ý của ngươi là, ngươi đã ở chỗ này quỳ được nửa canh giờ rồi?”

Rốt cuộc cũng nói tới vấn đề chính!!

Nội tâm Uyển Nhi cảm thấy may mắn.

Nàng muốn, Võ Hoàng hậu biết được mình đã quỳ ở đây bao lâu, tức là có liên quan tới tâm ý trung thành mà nàng từng giao phó.

“Phải!” – Uyển Nhi quả quyết, tranh thủ thời gian đáp.

“Lại không có phép tắc!” – Võ Hoàng hậu lãnh đạm nói.

Uyển Nhi biết nàng ấy nhắc tới chuyện sau khi mệnh phụ được sắc phong, thời điểm tạ ân, tuyệt đối không có chuyện quy định phải quỳ nửa canh giờ.

Không chỉ có thế, Uyển Nhi còn xác định, nàng ấy nhất định cũng đã thấy được phục sức trên người mình…

“Thần thiếp thỉnh xin Thánh nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban, nhưng không gặp được thánh nhân, đành phải khấu thỉnh Thiên hậu thi ân.” – Uyển Nhi nói.

“Ồ? Nói thế nào?” – Võ Hoàng hậu cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“Thần thiếp chỉ nguyện ý làm nữ quan cho Thiên hậu nương nương, không muốn làm Tài nhân của Thánh nhân!” – Uyển Nhi cao giọng nói.

Lời vừa nói xong, toàn bộ tuỳ tùng phía xa Võ Hoàng hậu đều kinh ngạc, run rẩy.

Loại lời này, cũng có thể nói được sao?

Thiên tử chưa hề xem trọng ai, ai được ân sủng cũng phải chịu ơn trên người, chuyện này là đại phúc phận, thế mà có người dám nói “không muốn”!

Giờ phút này, mặc dù không có người nào dám nhìn Uyển Nhi nhiều hơn một ánh mắt, cũng không có người dám nói chuyện, nhưng cơ hồ đám người ở đây đều cảm thấy, Uyển Nhi đã phạm tội “khi quân phạm thượng”.

Cùng với suy đoán của Uyển Nhi không khác biệt lắm, Võ Hoàng hậu sau khi nghe xong ngôn từ “đại nghịch bất đạo” của Uyển Nhi, không hề kinh sợ, càng không có chút hốt hoảng, ngược lại nàng ấy mỉm cười.

Trong lòng Uyển Nhi thở phào một hơi: Như vậy, ý nghĩa là, Võ Hoàng hậu sẽ không bài xích biểu hiện trung thành của nàng.

Ngay tại khoảnh khắc tiếp theo, Uyển Nhi liền cảm giác được tình cảnh trước mắt có chút đột biến, thân ảnh cao cao tại thượng trước mắt mình bỗng nhiên cúi xuống…

Nàng ấy thậm chí ngồi thế nửa ngồi nửa quỳ, cúi người xuống, tầm mắt hơi cao hơn vị trí của Uyển Nhi, nhìn thẳng nàng!

Dáng vẻ này của Võ Hoàng hậu đối với thế gia quý nữ mà nói, là một tư thế vô cùng mất hết nết na.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Võ Hoàng hậu dùng tư thế này, Uyển Nhi đều cảm thấy nàng ấy không hề “mất nết”, ngược lại cảm thấy, tư thế này đem lại một loại tâm tình thoải mái.

Uyển Nhi có chút thất thần, ánh mắt không khỏi hướng cao một chút, dừng lại phía trên đôi mắt của Võ Hoàng hậu.

Đôi tròng mắt kia, sâu như thế, sâu không thấy đáy.

Trong chốc lát, chúng liền câu đoạt hồn phách của Uyển Nhi.

Sau đó Uyển Nhi nghe được thanh âm của Võ Hoàng hậu truyền đến bên tai mình: “Ngươi muốn làm người của bản cung sao? Hả?”

Uyển Nhi chợt căng tròn mắt.

Võ Hoàng hậu đã chọn từ ngữ, vậy mà vẫn làm cho Uyển Nhi bất lực thất thần.

Cái gì gọi là “người của bản cung”?

Trong lòng Uyển Nhi xẹt qua một tia cảm giác khác thường không rõ, tựa như có chỗ nào đó không thích hợp, lại không thể biết được…

Suy nghĩ kia tựa như chiếc lông vũ nhẹ nhàng vẩy qua, cho nên Uyển Nhi không thể không xem nhẹ được!

Bởi vì hiện tại, Uyển Nhi nhất định phải đối mặt với vấn đề của Võ Hoàng hậu ——

“Phải! Thần thiếp nguyện đi theo Thiên hậu nương nương!” – Uyển Nhi nói xong, sau đó trịnh trọng muốn bái xuống.

Đột nhiên nàng bị Võ Hoàng hậu đưa tay đỡ lên.

Ngay sau đó, tay phải của Võ Hoàng hậu liền không khách khí nhéo nhéo gò má bên trái của Uyển Nhi.

Uyển Nhi: “…”

Khi nàng còn nhỏ, lần đầu tiên gặp Võ Hoàng hậu đã bị nàng ấy dùng sức lau mặt, cọ mạnh đến độ lớp da bên trong ửng đỏ đau rát.

May thay, lần này Võ Hoàng hậu không cọ rửa trên mặt Uyển Nhi, cũng không có dấu hiệu sẽ đánh Uyển Nhi, nàng ấy chỉ vỗ vỗ gương mặt Uyển Nhi.

Bộp bộp!

Âm thanh giòn tan quẩn quanh Thừa Khánh điện rộng lớn, lập tức trở nên im bặt.

Uyển Nhi bị vỗ suýt chút choáng váng, trên mặt nàng hơi đau.

Chuyện này cũng có là gì, điều làm Uyển Nhi bất an chính là phía sau ánh mắt cuối cùng mà Võ Hoàng hậu nhìn mình ——

Giống như đang cười, lại giống như đang dò xét, lại còn giống như…

Uyển Nhi không có cơ hội suy nghĩ nhiều tới nội dung bên trong ánh mắt kia, vì Võ Hoàng hậu đã nhanh chóng đứng lên.

Thân hình của nàng ấy cao gầy thẳng tắp, làm cho Uyển Nhi không cách nào ngước thấy được gương mặt kia.

“A Vân!” – Uyển Nhi nghe Võ Hoàng hậu lạnh lùng gọi.

Sài Vân lập tức xuất hiện bên người Võ Hoàng hậu, trong tay tựa như còn cầm theo thứ gì.

“Đọc!” – Võ Hoàng hậu ra lệnh một tiếng.

“… Ban thưởng Chiêu Vân điện, tỳ nữ mười người… tổng quản nội giam một người… Tất cả cung phụng theo cấp bậc Ngũ phẩm…”

Sài Vân nhanh chóng đọc xong một trường thiên ban thưởng, từ ban thưởng nơi ở cho tới tỳ nữ, nội giam, tính cả ma ma làm việc vặt, cái gì cũng không thiếu.

Mặc cho đám người ngoài cuộc suy tính chu toàn, nội dung ban thưởng phong phú như vậy, chỉ sợ là đã sớm chạy tới cảm kích “ân đức của Thiên hậu nương nương” rồi.

Thế nhưng, cho dù có là cái gì đi nữa, với Uyển Nhi mà nói không thể bật cười nổi.

Nét mặt của nàng, chỉ sợ còn khó coi hơn cả khóc.

Khoé miệng Võ Hoàng hậu trượt ra một độ cong đẹp mắt, nàng ấy mỉm cười với Uyển Nhi: “Thế nào? Thượng Quan Tài nhân không hài lòng sao?”

Không đợi Uyển Nhi kịp phản ứng, đột nhiên nàng ấy lại phân phó Sài Vân: “Đem tất cả bản thưởng thêm gấp đôi… Sau này cung phụng Thượng Quan Tài nhân theo cấp bậc Tam phẩm Tiệp dư…”

“Thiên hậu nương nương!” – Uyển Nhi đột nhiên cắt lời Võ Hoàng hậu.

Võ Hoàng hậu thật sự không nói tiếp, hoàn toàn không bị phận người hạ tiện mạo phạm mà tức giận, trái lại, đáy mắt nàng ấy còn mang theo một nụ cười kỳ quái, giữ nguyên bộ dáng nhìn Uyển Nhi.

Uyển Nhi bị nàng nhìn sắp tê hết da đầu.

Thăm dò! Thăm dò! Nàng ấy vẫn đang thăm dò mình!

Trước kia là thăm dò, hôm qua cũng là thăm dò, hiện tại giờ phút này vẫn đang thăm dò… Có phải sau này, cũng sẽ không ngừng nghỉ thăm dò nàng hay không?

Cho nên, Uyển Nhi phải làm sao mới có thể làm cho nữ nhân tuỳ hứng, thích đoạt mạng nàng cùng mẫu thân trước mắt đình chỉ việc thăm dò nàng đây?

Uyển Nhi cảm thấy, tâm trạng thật mệt mỏi.

Võ Hoàng hậu cảm thấy chưa đủ, bỗng dưng lấn tới về phía Uyển Nhi, thân người khom xuống, nghiêng về phía trước mặt Uyển Nhi.

Uyển Nhi hít sâu một hơi, theo bản năng định tránh về phía sau.

Khí tức của Võ Hoàng hậu quá mạnh, khoảng cách hơi gần cũng đủ làm cho Uyển Nhi muốn gánh không nổi, huống hồ, khoảng cách lúc này lại quá gần… như vậy?

Trên vai Uyển Nhi đột nhiên bị xiết chặt, Võ Hoàng hậu dứt khoát giữ chặt đầu vai nàng, không cho phép nàng rụt về phía sau.

Uyển Nhi: “…”

“Muốn bao nhiêu cơ hội tốt, hả?” – Khuôn mặt của Võ Hoàng hậu chỉ cách Uyển Nhi không đầy nửa thước.

Uyển Nhi lọt vào tầm mắt, chỉ có thể thấy đủ toàn bộ dáng vẻ xinh đẹp kia.

Nhìn thấy đôi môi đỏ tươi đang mấp máy, còn có bên dưới là hàm răng trắng tinh như châu ngọc, còn vì chủ nhân đang nói chuyện nên đầu lưỡi đang vận động giữa răng – môi.

Màu trắng thanh khiết này, thật sự không hợp một chút nào với nữ nhân yêu tinh trước mắt, màu trắng này…

Giống như rơi vào trong xoáy nước sâu không thấy đáy, Uyển Nhi bị xoay quanh mấy vòng, nhanh chóng bị đẩy thẳng vào tâm xoáy.

Nàng cảm thấy ý thức mình cũng đang bị lốc xoáy ấy cuốn đi, từ từ cảm giác trống rỗng, cảm giác choáng váng trong đầu càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng tốt xấu gì nàng vẫn còn nghe được thanh âm hấp dẫn của Võ Hoàng hậu: “…Được thánh nhân sủng hạnh, ngươi liền có thể làm được bất cứ thứ gì ngươi muốn, không phải sao?”

Bất cứ thứ gì… mình muốn sao?

Là ý gì?

Thần trí Uyển Nhi bỗng nhiên sáng ngời ——

Ý của Võ Hoàng hậu chính là, chuyện Thượng Quan Uyển Nhi muốn làm nhất có thể sẽ vì Thượng Quan gia rửa nhục, vì Thượng Quan gia báo thú, khôi phục lại vinh quang như xưa cho Thượng Quan gia hay sao?

Uyển Nhi cảm giác được cổ họng mình bị một cổ đạo lực rất lớn giữ lấy, hô hấp tương đối khó khăn.

Ta phải làm thế nào, ngươi mới có thể tín nhiệm ta?

Uyển Nhi ý thức được ánh mắt mình bất lực, lại càng thêm bất lực khi nhìn về phía Võ Hoàng hậu.

Mà Võ Hoàng hậu cũng hiển nhiên hiểu được ý tứ trong mắt nàng.

Bởi vì khi nàng ấy cười như thế, tất nhiên hết thảy cũng đều đã nắm trọn đắc ý trong lòng bàn tay rồi.

Bản cung muốn ngươi làm gì? Ngươi cũng đồng ý phải không?

Uyển Nhi nhìn thấy, ánh mắt của Võ Hoàng hậu rõ ràng nói như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.