Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 26



Thái Bình công chúa lĩnh ý chỉ Thiên hậu, dẫn theo tuỳ tùng, đi theo Triệu Ưng tới ngoài cung Yến Cư điện.

Trực giác của Thái Bình cho thấy sự xuất hiện của Triệu Ưng quá mức đột ngột, đột ngột tới độ làm lòng người không thể không nghĩ nhiều. Thêm nữa, lần này trong suốt quá trình tế bài ở Thái Sơn, Thái Bình công chúa cảm giác mẫu hậu của nàng vô cùng uy nghiêm, khiến cho nàng không dám tuỳ tiện nũng nịu với mẫu hậu.

Bởi vì những thứ này, tuy đã đến ngoài Yến Cư điện, Thái Bình công chúa đã không còn vội vã như trước nữa, nàng chỉ mỉm cười nói với Triệu Ưng: “Hãy đi bẩm báo mẫu hậu.”

Triệu Ưng hơi cảm thấy ngoài ý muốn, không biết tiểu công chúa này đổi tính khi nào.

Bất quá, hiện tại toàn bộ trong cung đều đang biến hoá khôn lường, Triệu Ưng phụng dưỡng bên cạnh Võ Hoàng hậu lâu như thế cũng đã sớm luyện được việc trong nội tâm dậy sóng chập trùng mà trên mặt không có phản ứng gì. Chỉ cần sự tình không dính dáng đến tính mạng hay tiền đồ của lão, vẻ mặt đó sẽ không có thêm biến hoá.

Thế là Triệu Ưng vừa vặn khom người với Thái Bình công chúa, mở miệng nói: “Xin điện hạ chờ cho một lát.” Rồi tự mình lo việc đi bẩm báo.

Thái Bình không chờ bao lâu, bên trong đã có âm thanh truyền tới: “Thiên hậu truyền Thái Bình công chúa kiến giá!”

Thái Bình khẽ nhíu mày, thầm nghĩ thế lực của a nương bây giờ càng lúc càng lớn mạnh.

Trong lòng nghĩ thế nhưng Thái Bình cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài nửa điểm trêu chọc, để tuỳ tùng ở ngoài điện, tự nàng lấy khí thế bước vào trong.

Bước vào điện, người nàng thấy đầu tiên chính là dáng vẻ buông thõng hai tay, cúi thấp đầu – Thái tử Lý Hoằng, cung kính đứng đó.

Thái Bình hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ Hoằng ca đã tới khi nào? Còn giữ tư thế thượng triều đối ứng như thế?

Không! Không phải là thượng triều đối ứng, mà là có chút… sợ hãi?

Chẳng lẽ Hoằng ca đã làm sai chuyện gì, bị a nương quở trách hay sao?

Thái Bình thì thầm trong lòng, sau đó bước vào trong.

Cảm giác được Lý Hoằng lặng lẽ liếc mắt nhìn mình, ý vị phức tạp khó hiểu, trong nội tâm Thái Bình nghi hoặc càng lớn.

Nãng nghĩ kỹ một chút, có khả năng tâm tình mẫu hậu đang không được tốt cho nên phải càng thể hiện thái độ cung kính, dùng ngữ điệu thần tử đối mặt Đế Hậu.

“Nhi thần Thái Bình công chúa, khấu kiến mẫu hậu!” – Thái Bình thuận nước hành lễ.

Bái xong đã nghe một tiếng “xuỳ” phía trên của Võ Hoàng hậu.

Sau đó lại nghe được Võ Hoàng hậu mỉm cười nói: “Lám cái bộ dáng ngốc nghếch gì vậy? Giống hệt mấy tên lão đầu kia a!”

Lời nói giống nhau, nhưng hai người ở đây lại nghe ra thành hai cảm giác khác biệt.

Thái Bình lập tức biết được tâm tình mẫu hậu không tới nỗi kém như vậy, trên mặt nàng liền nổi lên vui mừng, không nhịn được phải ngẩng đầu lên nhìn mẫu hậu.

Trái lại, trên mặt Lý Hoằng mang theo ý vị đắng chát, đứng ở đó, hắn càng thấy mình giống như một kẻ dư thừa, thế là càng toát ra vẻ nơm nớp lo sợ.

Lúc Thái Bình ngẩng đầu, vừa vặn thấy Võ Hoàng hậu đang nâng tay phải lên, vẫy vẫy tay về phía nàng.

Thái Bình liền cười chạy tới.

Nàng bị Võ Hoàng hậu kéo tới trước người, ôm vào trong ngực, nhéo nhéo mặt.

Đây mới là phương thức quen thuộc của mẫu hậu dành cho Thái Bình, thế là trong lòng vị tiểu công chúa cảm thấy rất khoan khoái.

Võ Hoàng hậu vỗ vỗ mặt Thái Bình, hỏi vài câu nhàn thoại, ngẩng đầu nhìn Lý Hoằng vẫn còn đứng yên tại chỗ, tựa như chợt nhớ đến sự tồn tại của hắn.

Võ Hoàng hậu nói với Thái Bình: “Gọi ngươi tới là vì có vài chuyện liên quan tới ngươi.”

Nói xong, Võ Hậu nhìn về phía Lý Hoằng: “Muội muội của ngươi đang ở chỗ này, những dự định kia của ngươi, mau nói rõ với nàng đi!”

Nói đến câu sau, ngôn từ bên trong đã lộ ra vẻ sắc bén.

Bản năng Lý Hoằng cũng bất giác run rẩy.

Hắn giương mắt đối đầu với bộ dạng khó hiểu của Thái Bình, trong nội tâm trào lên một trận bất an.

Nhưng cuối cùng vẫn tự cho rằng những điều kia chính là nguyên tắc, chiếm thế thượng phong.

“Thiên hậu minh giám!” – Lý Hoằng cắn răng nói: “Đây là chuyện quốc quân đại sự, nên do Phụ hoàng cùng chư vị Tể phụ Tướng công cùng nhau định đoạt!”

Lần này, người không rành về chuyện quốc gia như Thái Bình, chỉ cần nghe được lời xưng hô vừa rồi của Lý Hoằng cũng đủ biết được ý vị không tầm thường ——

Nào là “Thiên hậu”, nào là Thiên hoàng, Bệ hạ, đã gọi là “Phụ hoàng”, thì tại sao lại không gọi “Mẫu hậu”, mà lại gọi là “Thiên hậu”?

Trong đoạn phân biệt thân sơ này, còn đem theo cả oán khí bất bình, quá mức sáng tỏ rồi.

Hoằng ca, chẳng phải đang cố ý thêm dầu vào lửa hay sao?

Thái Bình công chúa lo lắng nhìn Lý Hoằng một cái, lại vụng trộm dò xét thần sắc của mẫu hậu.

Quả nhiên thấy được sắc mặt mẫu hậu lúc này đã trở nên ẩn ẩn lúc xanh lúc xám.

“Thiên hậu? Phụ hoàng?” – Võ Hoàng hậu cười lạnh: “Một đám sư phó Đông Cung lại dạy cho ngươi một phần minh lễ này sao?”

Lý Hoằng nghe lời này xong, tiện ý biết mình nói sai lời. Lúc này bị mẫu thân chất vấn, trong đầu hắn nổ ầm ầm mấy tiếng.

Trước mặt hắn cảm thấy trời đất dường như quay cuồng, đã rất lâu, bởi vì mê muội, cảm giác nặng nề ác cảm trong lòng đột nhiên lại xông tới.

Thật vất vả mới có thể ổn định tâm thần, hắn cố chống đỡ, khom người hướng về phía Võ Hoàng hậu bái nói: “Là nhi thần đã sai, không phải các vị sư phó sai! Nếu mẫu hậu trách phạt, xin hãy trách phạt một mình nhi thần!”

Lãnh ý của Võ Hoàng hậu không thuyên giảm: “Trách phạt như thế nào, bản cung tự có quyết đoán.”

Nàng liếc sang Thái Bình còn đang vô tri vô giác bên cạnh, trong lòng thoáng chốc hiện lên cảm xúc không đành lòng.

Nhưng lúc Võ Hậu chuyển hướng về phía Lý Hoằng, điểm không đành lòng trong mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.

“Phụ hoàng ngươi bây giờ đang bệnh, ngươi thân là trưởng tử phải biết vì quân phụ phân ưu, chứ không phải làm cho quân phụ thêm phiền não, ngươi có hiểu không?” – Võ Hoàng hậu trầm giọng nói.

Lý Hoằng thấy Võ Hoàng hậu nói nhẹ như vậy tức là đem chuyện lúc nãy chĩa xuống đất, hắn không muốn bỏ qua như thế, càng không nhìn nổi tư thái ương ngạnh chuyên quyền của Võ Hoàng hậu, mở miệng định nói thêm.

Sớm đã bị Võ Hoàng hậu nhìn ra, nàng nghiêm nghị nói: “Thế nào? Vì phụ hoàng phân ưu, ngươi còn không tình nguyện hay sao?”

Lý Hoằng ốm yếu từ nhỏ, lại trải qua nhiều năm nhìn mẫu thân xây dựng thế lực, lý trí bên trong đã sớm quằn quại, thân thể cũng theo đó mà phản ứng ——

Hắn quỳ một tiếng “bịch” trên mặt đất, run giọng nói: “Nhi thần không dám!”

Võ Hoàng hậu lúc này đã chậm rãi thay đổi sắc mặt. Nàng mất kiên nhẫn, phất phất tay: “Đi gặp phụ hoàng của ngươi đi!”

Lý Hoằng quỳ trên mặt đất, cảm giác lạnh lẽo cứng ngắc truyền khắp hai đầu gối, làm cho tâm trạng của hắn suýt nữa bị đóng băng tại chỗ.

Hoá ra khi đối diện với mẫu hậu, hắn thật sự mềm yếu còn hơn ban đầu.

Thấy bóng lưng hậm hực của Lý Hoằng rời đi, Thái Bình cảm thấy hắn rất thê lương, không khỏi sinh lòng trắc ẩn (cảm thông).

Sau khi Lý Hoằng rời đi, trong cung điện to lớn trở nên im lắng thật lâu.

Đoán rằng hiện tại tâm trạng mẫu hậu nhất định không được tốt, Thái Bình không dám hỏi trước đó Lý Hoằng nhắc tới là chuyện gì, mặc dù nàng biết, sự kiện kia nhất định có liên qua tới mình, hơn nữa còn là việc liên quan tới đại cục triều chính.

Thái Bình nhẫn nại đè nén sự hiếu kỳ đang cào cấu trong lòng, cẩn thận nhìn về phía Võ Hoàng hậu.

Bị Võ Hoàng hậu quét mắt tới.

Thái Bình cười hì hì, khéo léo quỳ đứng dậy, vòng ra sau lưng Võ Hoàng hậu, hai tay đặt lên đầu vai của Võ Hậu.

“Đi một chặng đường dài, a nương có mệt không?” – Vừa nói, Thái Bình vừa dùng một lực vừa phải xoa bóp bả vai cho Võ Hoàng hậu.

Võ Hoàng hậu được nữ nhi xoa bóp, trong mũi hừ một tiếng, liền nhắm mắt lại, tuỳ ý cho nữ nhi phục thị.

Nhẹ nhàng một hồi, sắc mặt Võ Hoàng hậu dường như khôi phục lại bình thường.

Nàng ấy vỗ vỗ lên mu bàn tay của Thái Bình nói: “Được rồi, không cần thể hiện nữa! Biết ngươi hiếu thuận rồi!”

Thái Bình cười: “Hiếu thuận với a nương, là việc mà hài nhi thích nhất!”

Sau đó liền dần dần dừng tay lại, ngồi bên người Võ Hoàng hậu như cũ.

Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm Thái Bình một hồi, lại nhéo nhéo mặt nàng, thời điểm Võ Hậu còn thuở thiếu thời cũng không khác nữ nhi là mấy.

“Thái Bình là nữ nhi hiếu thuận, a nương cũng là phận nữ nhi hiếu thuận.” – Võ Hoàng hậu buồn bã nói.

Thái Bình chớp mắt mấy cái, hỏi thăm: “A nương đang nhớ tới ngoại tổ mẫu sao?”

“Đúng vậy a! Ngoại tổ mẫu ngươi qua đời đã năm năm rồi.” – Võ Hoàng hậu vừa nói, ánh mắt vừa tĩnh mịch tựa như đang lâm vào hồi ức.

Lúc đầu Thái Bình không dám làm gián đoạn hồi tưởng của mẫu hậu nàng, ngẫm một lát, lại lên tiếng hỏi tiếp: “A nương muốn đi cầu phúc là vì ngoại tổ mẫu sao?”

Võ Hoàng hậu từ trong hồi ức lấy lại tinh thần.

Nàng ấy không trả lời vấn đề của nữ nhi, mà yên lặng ngắm nhìn gương mặt của nữ nhi.

Thái Bình bị nàng nhìn chằm chằm rất nhiều lần, đến độ trong lòng choáng váng, cũng không hiểu ý mẫu hậu là gì, đành phải mạnh dạng kéo căng da mặt ra mặc cho mẫu hậu tuỳ ý.

Võ Hoàng hậu thấy bộ dáng nhu thuận đáng yêu của nữ nhi, tâm niệm khẽ động, khó chịu nghiêng người xoay đi, sau đó lại lần nữa vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Bình.

Mãi cho tới khi mặt của Thái Bình công chúa bị vò thành một mớ. Thái Bình không chỉ bị bóp miệng méo mồm, còn bị bóp gương mặt, vô tội nhìn mẫu hậu.

Võ Hoàng hậu bị bộ dạng bất lực của nữ nhi chọc đến bật cười thành tiếng, sau đó vỗ vỗ mặt Thái Bình, mỉm cười nói: “Thái Bình thật sự là tâm can bảo bối của a nương!”

Câu nói này hoàn toàn xuất phát từ tận tâm can của Võ Hoàng hậu.

Thái Bình bị lây cảm xúc từ chỗ mẫu thân, loại tình mẫu tử thiêng liêng này tăng thêm tình yêu thương giữa hai người, làm cho lòng tiểu công chúa trở nên phát nhiệt ——

“A nương muốn hài nhi làm chuyện gì, hài nhi đều cam tâm tình nguyện!”

Võ Hoàng hậu không ngờ tới nữ nhi lại có thể nói một câu như vậy, liền có chút giật mình, hoà thanh nói: “Thái Bình phải nhớ cho kỹ, sau này ngoại trừ a nương, không có phép ngươi móc hết tim phổi trước mặt người khác, có nhớ chưa?”

Thái Bình nghe vậy hơi run rẩy.

Lời này của mẫu hậu làm cho nàng giật mình nhớ tới màn đối thoại không mấy vui vẻ với Đỗ Tố Nhiên một tháng trước.

Còn có sự kiện Lý Hoằng vừa nhắc tới khi nãy…

Xem xét qua lại, đáy lòng Thái Bình xẹt qua vài tư vị không rõ.

Nàng ta chần chừ một chút, mới chậm rãi gật đầu: “Nhi thần nhớ kỹ.”

Võ Hoàng hậu cũng không kỳ vọng vào một câu hứa suông kia, liền để sau này nữ nhi có ra sao thì ra.

Thứ mà nữ tử Thiên gia phải chịu thường vượt qua gấp trăm lần con cháu thế gia. Nếu như Võ Hậu có thể lựa chọn, nàng thà rằng nữ nhi minh cái gì cũng không cần hiểu thấu, có thể sống một đời vô ưu vô lo, an nhiên tự tại.

Võ Hoàng hậu im lặng thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía nữ nhi nói: “Trước mắt a nương có một việc khó nhọc, cần Thái Bình thay a nương phân ưu.”

Thái Bình thấy mẫu thân nói đến chuyện hệ trọng, vội nói: “A nương có chuyện gì muốn hài nhi làm?”

Võ Hoàng hậu chăm chú nhìn Thái Bình: “A nương muốn xuất gia một thời gian, tụng kinh trai giới, vì ngoại tổ mẫu của ngươi cầu phúc. Thế nhưng vì phụ hoàng ngươi lâm bệnh, nhiều chuyện quốc sự không ai có thể quản lý được, cho nên a nương không thể xuất gia. Thái Bình có nguyện ý làm thay a nương chuyện này hay không?”

Thái Bình đợi nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng.

Võ Hoàng hậu không vì thái độ của nữ nhi mà tức giận, vẫn ôn hoà mỉm cười nhìn Thái Bình: “Thái Bình không nguyện ý sao?”

Thái Bình lắc đầu, hỏi: “A nương muốn con xuất gia, trai giới tụng kinh, cầu phúc cho ngoại tổ mẫu ư?”

“Đúng vậy a!” – Võ Hoàng hậu vừa nói, vừa vuốt ve nữ nhi: “Ngươi còn nhớ rõ khi ngươi còn bé không, ngoại tổ mẫu chính là người thương yêu ngươi nhất…”

Ánh mắt Thái Bình ngẩn ngơ, có một chút hồi tưởng không vui dâng trào trong lòng.

Võ Hoàng hậu cũng nhớ lại chuyện cũ, đôi mày khẽ giật, tiếng nói lộ ra mấy phần mất mát: “Nếu Thái Bình không nguyện ý vì a nương phân ưu, như vậy a nương sẽ phải tự mình…”

“Không phải!” – Thái Bình bỗng nhiên lắc đầu: “Hài nhi nguyện ý vì a nương phân ưu!”

Sắc mặt Võ Hoàng hậu hơi đổi sắc, ôm chầm nữ nhi vào lòng, đặt lên gương mặt Thái Bình hôn một cái: “A nương biết Thái Bình sẽ không để cho a nương thất vọng.”

Thái Bình nhất thời đỏ mặt, vô tình đẩy mẫu hậu ra, sau đó cụp đầu xuống, bộ dạng khá xấu hổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.