Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 19



La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo ẩn trong bụi cỏ, bọn họ lần theo dấu vết con hươu cao cổ bị thương này đã được hai ngày.

Phị Lực cùng Ai La đã mất hứng thú với con hươu cao cổ này, dựa vào sự cường tráng của mình, bọn nó có thể cướp đoạt con mồi từ những kẻ săn mồi khác, hơn nữa, sư tử khác với liệp báo, bọn họ là loài ăn thịt thối, luôn có thể tìm ra thứ để no bụng. La Kiều cùng hai tiểu liệp báo thì không, bọn họ chỉ có thể ăn thịt con mồi tươi mới, cho dù may mắn, không bị những kẻ săn mồi khác cướp đoạt thì phần con mồi sau khi ăn xong cũng chỉ có thể vứt bỏ. Hành vi ăn kiêng của liệp báo cũng là nguyên nhân làm La Kiều cùng hai tiểu liệp báo thường xuyên no lửng bụng.

Hươu cao cổ tuy bị thương không nặng, nhưng miệng vết thương cũng rất khó khép lại, hơn mười con chim bắt rận mỏ đỏ bám trên người hươu cao cổ, không ngừng mổ miệng vết thương rướm máu, đám chim nhỏ trước kia luôn trợ giúp hươu cao cổ loại trừ đám kí sinh trùng hiện giờ không khác gì quỷ hút máu.

Hươu cao cổ đi vào rừng cây keo, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo tạm thời ngừng lại, muốn bắt con hươu cao cổ này cũng không phải chuyện dễ.

La Sâm thấy La Kiều biến hóa hình thái, hăng hái bận rộn trong bụi cỏ liền nghiêng đầu hỏi: “Ba ba, thật sự muốn bắt con hươu cao cổ kia sao?”

“Đúng vậy.” La Kiều tìm đám bụi gai quấn chặt vào nhánh cỏ, có lẽ, cậu còn cần một ít nhánh cây khô cứng rắn, còn phải dài một chút.

“Chính là ba ba từng nói, không nên tùy tiện trêu chọc con mồi thể hình lớn a.”

La Kiều đặt nhánh cỏ qua một bên, đi tới trước mặt La Sâm, thuận tay ôm nhóc con vào lòng, xoa xoa lỗ tai tiểu liệp báo, nói: “Là ba ba nói sai, trước đó vì muốn bảo hộ các ngươi, không cần vì thiếu tri thức cùng lỗ mãng mà vứt bỏ tính mạng, vì thế không muốn các ngươi tìm hiểu việc này. Trâu có thể giết sư tử, nhưng không phải sư tử vẫn bắt được nó ăn thịt sao?”

“Nga.” La Sâm liếm liếm móng vuốt, có cái hiểu có cái không, nhưng tiểu liệp báo hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần ba ba nói thì nhất định là đúng!

La Kiều lại ôm lấy La Thụy, nhìn vào ánh mắt hổ phách của tiểu liệp báo: “Còn ngươi, hiểu ý ba ba nói không?”

“Ân.” La Thụy động động lỗ tai, nói: “Ba ba, thật sự muốn bắt hươu cao cổ a?”

“Đúng vậy.” Nãy giờ cậu cùng La Sâm nói chuyện, vật nhỏ này hoàn toàn không nghe thấy sao?”

“Thật tốt quá!” Ánh mắt La Thụy lập tức tỏa sáng, hai chân trước bấu lấy mu bàn tay La Kiều: “Ba ba, mau bắt đi! Trên người nó có thiệt nhiều thịt a!”

La Kiều: “…”

Được rồi, hiện giờ cậu hoàn toàn xác định, cậu dưỡng thật sự là liệp báo a. Trước đó cậu nghĩ là mèo nhà này nọ, thật đúng là hổ thẹn sâu sắc.

Bẫy rập chuẩn bị tốt lắm, diễn luyện kế hoạch đi săn vài lần trong đầu, lúc hai tiểu liệp báo cắn dây thừng chơi đùa, La Kiều phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, cậu có thể đuổi hươu cao cổ tới chỗ bẫy rập sao, nhưng công tác tiếp đó phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ, để hai tiểu liệp báo đi đuổi hươu cao cổ? Hươu cao cổ thèm liếc mắt tới bọn nó sao?

“Đau đầu a…”

La Kiều ngồi trên cỏ, ôm La Sâm cùng La Thụy vào lòng, khoảng thời gian này hai tiểu liệp báo có rất ít cơ hội ăn no, hoàn toàn không thể so sánh với bộ dáng lông xù béo mũm mĩm lúc mùa mưa. Nắm lấy móng vuốt nho nhỏ của La Thụy, La Kiều bắt đầu suy nghĩ tới các biện pháp có tỉ lệ phiêu lưu ít một chút, nếu có thể, cậu tuyệt đối không muốn hai tiểu liệp báo gặp nguy hiểm.

“U, người đẹp, đã lâu không gặp.”

Nghe thấy âm thanh này, La Kiều lập tức quay đầu, nụ cười trên mặt so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn, ngược lại làm Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc ngẫu đi ngang lên tiếng chào hỏi giật nảy mình.

Không phải bị mặt trời thiêu đốt tới phát điên đi?

La Kiều nhìn thấy Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, hai mắt đều tỏa sáng, thật sự là nghĩ cái gì liền tới cái đó, rõ ràng là lao động khỏe mạnh tự đưa tới cửa a! Nhìn một thân này, khí lực này, La Kiều từng tận mắt nhìn thấy hai anh em này quật ngã một đầu linh dương Topi a!

Ánh mắt La Kiều quá nóng bỏng, Kiệt Lạc không khỏi lui về sau từng bước, nhích tới sát bên tai Mạt Sâm, nói: “Anh trai, tên tiến hóa này không phải có ý tứ với ta đi? Ta chỉ yêu báo em gái thôi a…”

Mạt Sâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Kiệt Lạc, đối phương lập tức không nói gì nữa. Chỉ đùa chút thôi mà, làm gì dữ vậy? Hơn nữa, báo em gái cũng là cùng nhau truy, tên tiến hóa này đặc biệt đến vậy sao?

Mạt Sâm đi tới trước mặt La Kiều, hai tiểu liệp báo nhớ rõ mùi Mạt Sâm, liền ngoan ngoãn lùi vào lòng ngực La Kiều, im lặng quan sát con liệp báo đực trước mặt.

“Có thể giúp một tay không?” La Kiều cười tủm tỉm nói với Mạt Sâm: “Giúp xong sẽ mời các ngươi ăn thịt! Muốn ăn bao nhiêu cũng có.”

Ân?

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nhìn nhau, bọn họ hoài nghi, con liệp báo đực tiến hóa này thực sự bị mặt trời thiêu đốt tới phát điên.

Sự thực chứng minh, đầu óc La Kiều không có vấn đề.

Năm con liệp báo mai phục trong bụi cỏ cao, bẫy rập đã chuẩn bị tốt, chỉ cần đuổi hươu cao cổ tới vị trí dự kiến, sau đó làm nó rơi vào bẫy là thành công.

Vốn, La Kiều muốn tự mình đi đuổi hươu cao cổ nhưng lại bị Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đồng thời bác bỏ.

Kiệt Lạc đánh giá thân thể nhỏ nhắn của La Kiều thì xùy một tiếng, vẫy vẫy đuôi: “Đây là chuyện nam nhân phải làm!”

Mạt Sâm thì bước tới liếm liếm lỗ tai La Kiều, ý tứ tựa hồ muốn nói: ‘Đừng quấy rối a.’

La Kiều nhìn hai anh em kia dựa vào bụi cỏ che dấu, yên lặng không một tiếng động tiếp cận hươu cao cổ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, run run lỗ tai, Mạt Sâm liếm cậu làm chi, bọn họ có thân thiết như vậy sao? Còn nữa, cái gì mà ‘chuyện nam nhân phải làm’, hai anh em nhà này xem cậu là gì chứ? Tuy cậu dưỡng hai tiểu liệp báo, nhưng cậu là đàn ông, thuần khiết!

Im lặng oán giận dưới ánh mắt tha thiết của hai tiểu liệp báo lập tức ngừng lại. Đàn ông thuần khiết này nọ, liếm lỗ tai gì đó, lập tức bị quăng lên tận chín tầng mây, trời đất bao la, nuôi con lớn nhất!

La Kiều mang hai tiểu liệp báo mai phục gần bẫy rập, vì bắt con hươu cao cổ này, La Kiều đã tốn không ít công sức, không chỉ đào bẫy rập, còn dùng nhánh cỏ cùng bụi gai quấn thành một sợi dây thừng, một khi hươu cao cổ tránh được bẫy rập, dựa vào sợi dây này cũng có thể quật ngã anh chàng bự con kia!

“Ba ba, đến rồi, đến rồi!

La Sâm có chút kích động kêu lên, La Kiều vươn vuốt kéo nhóc con trở về, nắm chặt dây cỏ trong tay.

Hươu cao cổ bị thương bị hai liệp báo rượt phía sau, một khi nó lệch khỏi quỹ đạo chạy trốn, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc sẽ tiến tới chặn lại, khiến cho nó không thể không chạy trối chết theo phương hướng bọn họ đã vạch sẵn. Hươu cao cổ bị chọc giận, nó không thèm chạy trốn nữa, xoay người, dùng chân trước tự vệ, cú đá cực mạnh, cho dù là sư tử cũng có thể bị đá chết.

Đối mặt với tình huống này, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng không có cách nào, La Kiều nhìn mà sốt ruột, dứt khoát bảo hai tiểu liệp báo cắn chặt sợi dây cỏ, cậu cầm lấy một nhánh cây khô, từ trong bụi cỏ nhảy ra, lúc hươu cao cổ chuyên tâm phòng bị anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, La Kiều nhảy dựng lên, hung hăng đâm nhánh cây vào —— mông —— hươu cao cổ…

Được rồi, hành động này quả thực có chút… nhưng lại vô cùng hiệu quả.

Hươu cao cổ cũng có tôn nghiêm của nó, nó phải xé xác con liệp báo dám chọt mông mình!

La Kiều xoay người chạy về phía bẫy rập, hươu cao cổ gắt gao truy đuổi phía sau, mắt thấy một chân của nó lọt vào bẫy rập, nghiêng ngả lảo đảo nhưng vẫn chưa chịu ngã, La Kiều dứt khoát nắm lấy dây cỏ trong miệng tiểu liệp báo, thuận thế trói chặt một chân khác của hươu cao cổ, bụi gai quấn trong dây cỏ đâm thủng lớp da hươu cao cổ, hiệu quả gây tê làm khí lực hươu cao cổ dần dần xói mòn, La Kiều quay đầu về phía Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc kêu to: “Mau tới giúp một tay!”

Hai anh em giật mình, Mạt Sâm biến hóa hình thái, xông tới cùng La Kiều đánh ngã hươu cao cổ, Kiệt Lạc thì vọt tới bên đầu hươu cao cổ, một ngụm cắn lên cổ nó.

La Kiều không muốn phí thời gian, trực tiếp nhặt một tảng đá nện lên đầu hươu cao cổ.

Sọ não hươu cao cổ văng tung tóe, ngay cả giãy dụa một cái cũng không có liền tắt thở, Kiệt Lạc ngây ngốc cắn cổ hươu cao cổ, chớp chớp mắt mấy cái, liệp báo có thể làm vậy sao?

Mạt Sâm lau vết máu văng lên mặt, biến về hình thái liệp báo, nằm rạp trên mặt đất khôi phục thể lực.

La Kiều một ngụm cắn lên lưng hươu cao cổ, xé rách lớp da, sau đó gọi hai tiểu liệp báo tới ăn.

La Sâm cùng La Thụy đã thật lâu không được ăn thịt hả hê như vậy, con hươu cao cổ này đối với hai tiểu liệp báo hệt như một ngọn núi nhỏ, quả thực giống như lời La Thụy, thật sự là ‘thiệt nhiều thịt’ a!

Đáng tiếc, bọn họ chỉ có thể ăn một chút.

La Kiều cùng anh em Mạt Sâm cũng ăn căng bụng, tuy anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng không túng thiếu như La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, nhưng vào mùa khô, quả thực rất khó bắt được con mồi lớn, đầu hươu cao cổ này đối với năm con liệp báo mà noi1chinh1 là một bữa tiệc lớn vô cùng phong phú.

Đương nhiên, mùi máu tươi luôn đưa tới những vị khách không mời mà đến, kên kên đã bắt đầu xoay vòng vòng trên không trung, những kẻ săn mồi trên thảo nguyên nghe thấy tin tức cũng lập tức hành động, nhưng nhóm liệp báo cũng không quản chuyện này, con mồi này cũng đủ lớn, chỉ cần không phải đàn sư tử hay linh cẩu đột nhiên xuất hiện thì bọn họ có đủ thời gian để lấp đầy bụng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.