Trước khung cảnh xalạ, cả đám người ngơ ngác nhìn. Nhà cửa đó sao? Những thứ cao ngất, chắc chắn chắn ngang. Trên đường thì những vật to ngang voi qua lại như mắccửi, nhiều tiếng động điếc tai. Cả đám đành tập trung ở một chỗ, chờPhạm Vĩnh Kỳ đi dò xét về:
– Phạm sư gia…
Dáng Phạm Vĩnh Kỳ vừa thấp thoáng là tiếng í ới vang vọng cả một đoạn đường. Quay phim cổ trang sao? Không ít người xì xào, không ngớt nhìn bọn hắn. Khi Phạm Vĩnh Kỳ bước đến, có không ít cô gái ngẩn người. Đẹp trai quá!
– Sao lại ăn mặc như vầy?
Phạm Vĩnh Kỳ còn xách theo rất nhiều quần áo. Hắn từ tốn:
– Đi theo tôi…
Thời không 21 này có nhiều điều mới lạ, thời gian tìm hiểu không nhiều nhưng Phạm Vĩnh Kỳ cũng tương đối nắm được nhiều chuyện. Đến khi cả đám yênvị trong một khách sạn, hắn mới thong thả:
– Mọi người có mặt đủ chưa?
– Dạ, đủ rồi! – Tiểu Mão cười khùng khục – Có Tiểu Cương đang trong kiathôi ạ. Lúc nãy bấm một cái nó phụt ra rất nhiều nước, Tiểu Cương khôngdám tắm, nhưng bây giờ thì mê mệt rồi…
– Đó là vòi hoasen! – Phạm Vĩnh Kỳ thong thả – Những tiện nghi ở đây từ từ khám phásau. Mọi người chú ý nghe tôi dặn dò một chút đây. Không khí trở nên yên tĩnh tuyệt đối. Thiệu Khải Đăng lặng lẽ lắng nghe:
-Thời không 21 này chủ yếu sử dụng một loại giấy. – Hắn móc từ trong túira những tờ tiền – Trao đổi hàng hóa chủ yếu là nhờ nó.
Cả đám cầm lấy tiền, tò mò xem xét. Phạm Vĩnh Kỳ lại tiếp lời:
– Nơi này không có cướp công khai, nhưng theo tôi được biết, hình thứcgiống vậy là xã hội đen và các băng nhóm. Bọn chúng không sợ ai cả,thỉnh thoảng cũng bị bắt nhưng vẫn hoạt động được.
– Thế là giống chúng ta…
– Hơi giống thôi. Chúng ta khi nào thiếu mới đi cướp. Chúng thì ngoài cướp ra còn làm ăn phi pháp, khống chế khá nhiều người.
– Ừm…
– Chúng ta mang theo khá nhiều vàng, nên đó cũng là thứ tốt. Lúc nãy tôiđã bán đi một nén nhỏ và mua đồ đạc cho mọi người. Số người của chúng ta khá đông, không thể cứ ở khách sạn mãi được. Trước mắt là ổn định chỗăn chỗ ở, sau đó là ổn định cuộc sống. Có ổn định mới rảnh rỗi thời gian mà đi tìm phu nhân.
– Ừ! Thế thì chúng ta quay lại conđường cũ vậy. Đám xã hội đen nào đó, đệ thăm dò xem đám nào là nổi và có uy nhất ở đây, chúng ta sẽ đánh chiếm, biến chúng thành người của mình. Ổn định xong chỗ ăn chỗ ngủ…
– Sơn vương giỏi quá! Hoan hô!
– Không được! – Phạm Vĩnh Kỳ xua tay – Hắc bang không đơn thuần chỉ làmột băng cướp. Chúng còn nhiều liên kết khác, thế lực bao trùm. Tôi vàsơn vương thì không ngại, chỉ lo cho mọi người. Chúng ta cũng không được làm hại gì cho người ở thời không này, nếu không thiên đế không để yênđâu.
Lại một hồi im lặng. Rồi Phàn thúc lên tiếng:
– Thế thì chúng ta sẽ lựa chọn một bang hội tàn ác nhất, mạnh nhất để tấn công. Thời nào cũng vậy, cái ác cũng bị ghét nhiều. Chúng ta tìm lỗhổng của chúng mà triệt hạ dần dần, khi thế lực chúng giảm sút hạ gụcmột đòn.
– Ta thấy thế này… – Thiệu Khải Đăng nhếch môi – Đệ tìm hiểu cho kỹ cái bọn đứng sau chúng, thế lực chúng có được là nhờ đây? Con người thời nào cũng vậy, đều có điểm yếu. Lợi dụng điểm yếu đó thu lợi thế, chúng ta không sợ chúng phản phé nửa chừng. Khi đó muốnchúng làm gì mà chẳng được.
Kinh nghiệm những ngày sốngtrong bóng tối đã khiến Huyết Ma quá hiểu, quy luật của cuộc đời này. Có những người cần ôn nhu để họ thương yêu mình, nhưng cũng có những kẻkhông nhẫn tâm, không đạp chúng lên, chúng sẽ đạp lại ta, vùi dập ta gấp nhiều lần ta làm với chúng. Trong cuộc chiến tranh giành quyền tồn tại, ai để người kia nắm được điểm yếu là đã thua rồi…
Nhữngngười theo Thiệu Khải Đăng đến đây, đa số đều là cô nhi. Tất cả cókhoảng hơn 100 người, trung bình mỗi người một phòng, cái khách sạn nhỏđó gần như không còn chỗ trống. Trung bình 3,4 người/phòng, ngay cảThiệu Khải Đăng cũng ở chung với Tiểu Mão, Tiểu Cương. Chỉ có Phạm VĩnhKỳ được ưu ái, cùng Khiết Nhi ở chung một chỗ. Nàng cũng lạ lẫm nhìnngắm hết cái này đến cái khác, bên ban công ngắm không biết chán ánh đèn được thắp sáng trong đêm:
– Vào trong đi, trời lạnh lắm!
Phạm Vĩnh Kỳ khoác lên vai nàng chiếc áo. Nơi này hào nhoáng, khác hẳn núirừng yên tĩnh của hắn. Trong một môi trường xa lạ, muốn thích nghi được, sẽ phải có rất nhiều nỗ lực và thời gian:
– Thích nơi này không?
– Có nhiều cái mới và lạ… Nhưng… – Nàng ngã đầu vào vai Phạm Vĩnh Kỳ – Thiếp không quen mấy. Thiếp sợ…
– Ở nơi nào cũng vậy. Miễn là lòng không thay đổi thì ở rừng núi hay nơi phồn hoa đô hội, tất cả vẫn như lúc ban đầu thôi.
Khiết Nhi im lặng, nép sát hơn vào lòng Phạm Vĩnh Kỳ. Ở đâu cũng được, chỉcần ở cạnh bên người, bao giờ nàng cũng có cảm giác thật yên tâm:
– Ngày mai ta và sơn vương sẽ tìm chỗ cho nàng và đám hồ ly con ở tạm. Chúng ta đi sắp xếp công việc, ổn định chỗ cho mọi người.
– Dạ…
Nơi mà cả bọn dọn vào ở là một tòa nhà cũ kỹ nằm ở phía Bắc thành phố. Theo người hầu phòng nơi khách sạn bọn hắn trú ngụ, nơi đây rất thuận tiệncho đại gia đình bọn hắn. Đúng là rất to, đếm đi đếm lại cũng hơn mấychục phòng, lại không sống gần khu dân cư, thỉnh thoảng mới có vài người qua lại. Giá thì không đắt lắm, Phàn thúc rành rẽ về chuyện đàm phán,đâu mấy khi mua bán mà chịu thiệt. Tuy nhiên, ngoài dự đoán, nhà muađược với giá khá hời, chủ nhà không cần thương lượng dài dòng đã bằnglòng bán ngay, trong khi giá chưa quá một nửa lúc đầu:
– Sơn vương, mấy cái này để đâu?
Đám nhóc rất thích mấy thứ đồ hiện đại đó, cứ vác về nhà. Nào là nệmgiường, nào là đèn, nào là ti vi – thứ phát hình mà Thiệu Khải Đăng cũng mê mẩn mấy ngày qua. Tuy nhiên, Phạm Vĩnh Kỳ lại thật lạnh lùng:
– Mang những thứ đó bỏ vào kho đi.
– Sư gia… Mấy thứ này đẹp lắm… Lấp lánh… lấp lánh…
– Mấy thứ này phải có điện mới hoạt động được. Nhà chúng ta làm gì có điện.
– Điện?
Lại là những tiếng nhao nhao:
– Làm sao… làm sao để có điện ạ?
– Cướp về được không Phạm sư gia?
– Đúng đó… Đúng đó… ở đâu? Bọn tôi đi cướp…
– Vùng này không có điện. Ngày mai ta sẽ vào thành phố tìm cách. Các ngươi bớt ồn ào đi!
Lũ nhỏ hồ ly được ở chỗ mới, cứ xôn xao chí chít cả lên. Khiết Nhi tươi cười, nói với vào trong:
– Thiếp vào trong phòng tiểu hồ chút nhé!
– Ừ…
Bên trong, Phạm Vĩnh Kỳ và Thiệu Khải Đăng đang bàn chi tiết về việc “làm ăn” mới:
– Theo thông tin tìm hiểu được thì nơi này có 2 bang phái lớn. Phía ĐắcBang chủ yếu là đầu tư bất động sản, chi phối thương nghiệp. Còn BìnhNhất Bang thì kinh doanh Bar, thậm chí còn buôn bán ma túy – là một loại thuốc độc bị cấm nhưng cho lợi nhuận cao ở thế giới này. Hai bên đều có tài lực khá lớn… Ngài định…
– Đầu tư bất động sản thì ta không biết. Nó ác hơn cái kia à?
– Không. Bình Nhất Bang nổi tiếng ngang ngược, lại khiến nhiều gia đình tán gia bại sản nên…
– Thế thì ta chiếm Đắc Bang đi. Sau đó khiến cho bọn kia ăn không ngon, ngủ không yên. Chơi thế mới là vui chứ!