Edit: Cá dễ thương
Liên Đăng giật mình, vô thức sờ lên loan đao bên eo mới chợt nhớ là đã để ở bậc thềm trước nhà rồi. Chàng ta không tiến thêm bước nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Bởi vì cách hơi xa nên không nhìn rõ được sắc mặt, chắc không tới mức mới bị người ta nhìn lén đã thẹn quá hóa giận đâu nhỉ?
Liên Đăng sờ gáy, nhảy xuống khỏi phần móng nện. Cô nghĩ, hình như nên giải thích gì đó nên đành nghĩ vắt óc, cuối cùng nói: “Cây sáo của huynh thổi hay thật đấy.”
Chàng ta không nói gì, cây trúc bên dưới chàng ta chịu sức nặng nên tạo thành một độ cong bắt mắt. Chàng ta vẫn đứng ở đó mà nhìn xuống, áo trắng bay trong gió.
Liên Đăng cảm thấy rất vô vị, dù cho chàng ta có đẹp hơn nữa thì bây giờ cô cũng không có hứng thưởng thức. Cô học theo điệu bộ của Vương A Bồ, chắp hai tay lại, ra vẻ bình tĩnh quay về. Trực giác cho biết ánh mắt chàng ta vẫn dõi theo cô. Cô thấp thỏm nhưng không dám quay đầu lại. Kì lạ thay, bình thường cô gan to bằng trời, vậy mà lần này lại có cảm giác sợ hãi. Người kia quả là lợi hại, không cần nói lời nào hết đã khiến cô chạy trối ch3t.
Trở về Lâm Lang giới, nhớ lại chuyện vừa rồi quả thật cứ như nằm mơ. Cũng may mà cô luôn chậm lụt, ngoài nhớ kĩ lời nhắc nhở của Lư Khánh ra, chuyện đó cũng không để lại ám ảnh gì trong lòng cô.
Trời đã tối đen, đến giờ ăn tối, chấn tử mặc áo đỏ quần trắng tới đưa cơm cho cô. Gã mở nắp hộp ra, bày biện bát đũa xong xuôi thì khom lưng nói: “Mời cô nương dùng bữa.”
Liên Đăng cảm ơn, sau đó hỏi tình hình của Hổ Phách Ổ. Chấn tử đáp: “Những đồ được cung cấp ở bên đó cũng giống với Lâm Lang Giới. Cô nương không cần lo lắng.” Vừa nói, gã vừa bảo người phía sau dâng khay được sơn đỏ lên, bên trong đặt một bộ đồ thẳng thớm. Gã nâng lên cho cô xem, là một chiếc áo ngắn cành vàng lá xanh và một chiếc váy dài màu trắng hoa lê.
“Trưởng sử sợ cô nương không có y phục Trung Nguyên để thay. Đây là trang phục của vu nữ thần cung, mong cô nương tạm chấp nhận.” Chấn tử mỉm cười chắp tay nói: “Cô nương dùng bữa sớm rồi nghỉ ngơi đi. Buổi tối sẽ có tuyết lớn, lát nữa tiểu nhân sẽ se mang hai chậu than tới. Ngày mai là Tết Hạ Nguyên*, thần cung sẽ có lễ cúng lập đàn cầu phúc, tiếng động hơi lớn, cô nương cứ nghỉ ngơi, không cần tham gia đâu.”
Liên Đăng gật đầu nói được. Nhớ tới người thổi sáo ấy, cô hỏi dò: “Quốc sư bế quan, lễ cúng do ai chủ trì?”
Chấn tử nói: “Hạ Nguyên là ngày lễ của Đạo giáo. Lập đàn cầu phúc thôi, không quá long trọng, do Linh đài lang chủ trì.”
Cô c4n môi nghĩ ngợi: “Quốc sư có mấy vị cao đồ? Có ai mặc áo trắng, biết thổi sáo không?”
Chấn tử tỏ vẻ mờ mịt: “Đồ đệ của quốc sư thì rất nhiều, nhưng không có ai thực sự được nhận làm đệ tử của phái. Có phải cô nương đã gặp ai rồi không? Nếu muốn tìm người đó thì trở về tôi sẽ bẩm với trưởng sử, xin ông ấy hỏi thăm cho cô nương.”
Liên Đăng lắc đầu: “Tiện mồm hỏi thôi, không cần bẩm lại với trưởng sử đâu.”
Chấn tử nghe lời, sau đó khom người thi lễ, rời khỏi Lâm Lang giới.
Đàm Nô và Chuyển Chuyển không ở cùng, một mình cô thấy hơi cô đơn. Cô ăn qua quýt rồi đi rửa mặt, thu dọn ổn thỏa xong thì đi nằm luôn.
Thần Hòa Nguyên có địa thế cao, gió cũng lớn hơn những nơi khác. Gió gào thét quét qua cửa sổ, giấy hoa đào bay phần phật, nếu không phải giấy hoa đào dai bền thì chỉ sợ đã bị gió thổi rách từ lâu rồi. Cô tóm chăn, quấn chặt quanh người, nhưng vừa nhắm mắt, cô lại nhìn thấy người thổi sáo ấy. Cô không có khả năng ghi nhớ chính xác về tướng mạo của người khác, chỉ biết trông chàng ta rất đẹp. Nếu tiểu lang quân của Chuyển Chuyển như châu như ngọc thì người thổi sáo ấy chính là như mây như bông. Dáng vẻ chàng ta đứng trên ngọn trúc thật thần kì. Phải có bản lĩnh tài ba đến mức nào mới có thể đứng vững được ở đó? Liên Đăng cảm thấy mình đi lại trên mái nhà thì không thành vấn đề, nhưng cô không thể làm được đến mức như chàng ta. Tất cả mọi thứ trong Thái Thượng thần cung đều rất rất thần bí. Người đó xuất hiện nửa đêm, có lẽ chàng ta là địa tiên cũng không chừng.
Cô nghĩ m0ng lung một hồi rồi mơ màng ngủ mất. Trong giấc mơ, cô lại trở lại đình viện tĩnh mịch ấy. Thời tiết rất đẹp, cô đứng trên bậc thềm trong viện nhìn hai con bướm bay tới từ bờ tường cao cao, chậm rãi bay qua bóng râm của bụi hoa, bay đến dưới giàn nho. Cô đuổi theo bắt chúng, đôi bướm bay lên theo chân giàn nho, bay rất cao, cô nhón chân lên nhưng cũng không với tới. Sau đó, có tiếng bước chân truyền tới, mấy nô tì cầm giỏ trúc đi tới khoảnh sân nhỏ hái nho. Những quả nho chín mọng không chịu nổi lắc lư, lúc rời khỏi cuống vẫn còn hơi rung rung. Những quả nho rụng xuống, lăn đến bên chân cô. Những nô tì ấy nhìn thấy nhưng không hề để ý. Cô cúi người nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay mà thổi. Lúc này, cô mới phát hiện quả nho to đến đáng kinh ngạc, to như quả trứng gà vậy.
Những tỳ nữ ấy đã cầm giỏ trúc đầy nho rời đi, cô vẫn cầm quả nho mà nhìn ngó xung quanh. Vại nước bên cạnh bậc thềm đựng nước mưa nhỏ xuống từ ống bương chẻ đôi, bên mép vại nước có một chiếc gáo làm từ ống trúc. Cô chạy tới, cúi người định múc nước thì lại trông thấy hình ảnh mình để kiểu tóc song hoàn kế, dáng vẻ vẫn là lúc mười mấy tuổi phản chiếu trong nước. Cô hoài nghi, không biết tại sao mình lại bé lại. Cô xích lại gần để soi mặt mình, chóp mũi gần như dán vào mặt nước.
Cô nhớ mang máng hồi còn nhỏ cô rất béo. Chỉ cần duỗi thẳng tay ra là trên mu bàn tay sẽ có cả đống hõm. Hồi trước mười ba tuổi, mặt cô luôn có hình tròn, mắt mũi bị xô cả lại với nhau, trông vô cùng đáng thương. Bây giờ nhìn cô quả thật cũng đã coi như là mặt mày thanh tú.
Cô chấm một ít nước, bôi lên lông mày, chờ gợn nước lặng đi, cô lại soi xuống, không hiểu sao hình ảnh phản chiếu lại trở thành người thổi sáo với đôi mắt bình tĩnh, mặt không cảm xúc mà nhìn thẳng vào cô.
Cô hoảng hốt bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhìn quanh phòng, tất cả vẫn như thường, cô mới thoáng yên tâm. Chỉ là cô rất mệt, cố nhấc mí mắt lên nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền lại. Cô có cảm giác như ai đó đang lơ lửng phía trên, người đó cách rất gần, như dán cả mặt lên mặt cô. Mái tóc dài của người đó buông xuống hai bên má, lướt qua tai cô. Cảm giác này quá chân thật, cô vô cùng hoảng sợ nhưng tay chân lại như bị trói chặt lại, không thể nào động đậy. Trong lúc hỗn loạn, cô bỗng to gan nhìn lên trên. Vẫn là người đó. Lần này, không có cây sao che khuất, cô có thể nhìn rõ tướng mạo của chàng ta. Trông chàng ta hơi xanh xao nhưng đôi mắt tâm thúy, ánh mắt lạnh lùng mà cứng rắn nhìn thẳng vào cô, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
“Cô không hiểu đạo nhập gia tùy tục ư.” Giọng chàng ta không nghe ra mừng giận, nhưng từng câu từng chữ đều đanh thép như tiếng búa gõ.
Liên Đăng không đáp lời mà chỉ siết chặt hai tay lại chờ bộc phát. Có điều bởi vì áp quá sát nên cô có thể ngửi thấy mùi giấy mát trong trên người chàng ta. Cô có tâm lí đề phòng rất mạnh, người không quen mà đột phá khoảng cách sẽ khiến cô thấy bất an. Khung cảnh xung quanh mờ mịt, chân đèn trên bàn lại chiếu đến trước mắt hết sức rõ ràng. Mặt chàng ta chỉ cách cô trong gang tấc. Không biết chàng ta là người hay ma mà hơi thở lạnh buốt. Liên Đăng thầm giật mình hoảng sợ. Nhưng trong khoảnh khắc chàng ta lên tiếng, chân tay cô bỗng được thả lỏng, ước chừng đã hoạt động được. Cô âm thầm vận hết sức lực mà đấm một cú về phía chàng ta, không đánh ch3t được thì chắc chắn cũng phải đánh cho chàng ta lệch mặt.
Không ngờ, cú đấm này lại thất bại. Hình bóng của chàng ta bỗng vỡ tan, tán loạn trong không khí. Dường như cú đấm đã lướt qua thứ gì đó khiến nó bắn r4 ra ngoài, va vào chậu than, tạo thành một tiếng coong giòn giã.
Liên Đăng bỗng choàng tỉnh. Lúc này, cô mới phát hiện mình đã nhảy từ giấc mơ này sang một giấc mơ khác. Đầu óc cô rối bời, không phân biệt được thân giả. Cô ngồi dậy vỗ trán, phần lưng quần áo trong đã thấm đẫm mồ hôi, hơi lành lạnh.
Than đá trong chậu đồng đang tàn dần, phát ra ánh sáng yếu ớt. Cô thở hắt ra một hơi xuống giường, gẩy cho than sáng hơn rồi ngồi bó gối, cảm giác căng ra nơi lồng nguc mãi mới thả lỏng được.
Thật sự vô cùng kì quái. Trước kia, cô rất ít khi nằm mơ, từ Đôn Hoàng đến Trường An, dọc đường hãm hại lừa gạt cũng đã làm, giết người cướp của cũng đã làm nhưng cô chưa bao giờ chột dạ. Đến đây, mới chỉ nhìn trộm người ta thổi sáo thôi mà đã bị bóng đè rồi, quả thật là hơi khó thuyết phục.
Cô duỗi hai tay ra sưởi ấm, ánh mắt lượn quanh, cuối cùng rơi vào trước tấm bình phong Ngọc Lan Anh Vũ. Trên nền gạch xanh có một quả óc chó đã được chạm khắc, bên trên có lỗ xỏ, dưới có tua rua, tạo thành dáng vẻ của mặt dây chuyền. Có lẽ là do thường xuyên được ngắm vuốt nên bề mặt nó nhẵn nhụi như ngọc, phát ra vẻ bóng loáng như bôi dầu. Cô đi tới, lặng nhìn thật lâu, sau đó mới cầm lên, nắm trong lòng bàn tay.
Đêm nay bình yên vô sự, Liên Đăng yên tâm ngủ tới tận sáng. Ngày hôm sau, giống như chấn tử nói, vừa mở cửa sổ ra, ngoài trời đã bị tuyết đã bao phủ.
Phía cổng giới truyền tới tiếng hét cao vut thích thú, Chuyển Chuyển và Đàm Nô chạy tới từ trên cầu gỗ, hai bóng dáng màu xanh xuất hiện trên nền tuyết trắng mênh m0ng, nhảy tung tăng tới trước mặt cô.
“Liên Đăng, muội nhìn kìa, tuyết rơi rồi!” Chuyển Chuyển đã bị lạnh đến mức mặt đỏ bừng lên nhưng vẫn rất hào hứng. Cô cúi người quơ một nắm tuyết rồi nặn thành quả cầu, ném về phía con hươu cách đó không xa. Quay lại, cô giũ tuyết dính trên mép váy, ngửa mặt cười nói: “Đại điện ở phía trước náo nhiệt lắm. Nghe nói là đang làm lễ cúng Tết Hạ Nguyên. Chúng ta đi xem đi!”
Liên Đăng lắc đầu: “Tôi vốn định rời đi vào hôm nay. Nhưng quốc sư lại đang bế quan, không từ mà biệt sợ không phải phép nên mới định ở lại thêm hai ngày nữa.” Cô nhìn ra phía ngoài. Lâm Lang giới vẫn là Lâm Lang giới của hôm qua, chỉ là cảm nhận vào ban ngày và buổi tối hơi khác nhau. Buổi tối tĩnh mịch ảm đạm, đến ban ngày lại được tuyết trắng bao phủ, rực rỡ mà khí thế. Nghĩ tới tòa tháp chín tầng ấy, Liên Đăng nhìn ra xa xa về phía Đông Nam. Tòa tháp rất cao, nhìn qua lớp tuyết, tòa tháp có vẻ đẹp mê mẩn khôn xiết. Cô nheo mắt lại, khẽ lẩm bẩm: “Nơi này hơi kì lạ, rời đi sớm vẫn hơn.”
Đàm Nô cảnh giác hơn Chuyển Chuyển. Liên Đăng vừa nói vậy, cô ấy đã tự động tiếp lời, đè giọng hỏi: “Có phát hiện gì ư?”
Liên Đăng trở lại vào trong nhà, đặt mặt dây chuyền lên chiếc bàn. Chuyển Chuyển và Đàm Nô nhìn nhau, không hiểu cho lắm.
Liên Đăng nói: “Tối hôm qua, tôi bị một con hươu dụ ra ngoài, nghe thấy tiếng sáo, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại muốn tìm hiểu thực hư. Ngay ở phía trước tòa tháp chín tầng ấy, tôi trông thấy một người bận áo trắng đang thổi sáo trước gió. Động tác của người đó rất nhanh, cũng rất huyền diệu. Tôi không cẩn thận nên bị anh ta phát hiện ra. Ấy vậy mà anh ta lại có thể đứng trên ngọn trúc mà nhìn tôi chằm chằm. Tôi không muốn gây chuyện nên bèn quay về Lâm Lang giới, anh ta lại đuổi vào tận trong giấc mơ của tôi…”
“Đuổi vào tận trong giấc mơ?” Chuyển Chuyển nghe vậy thì bật cười: “Muội hãy nói cho bọn tôi nghe xem đã, dung mạo của người đó thế nào? Muội có thấy rõ không? Anh ta có trẻ không? Có đẹp không?”
Liên Đăng bị cô ấy hỏi khó thì đành nhớ lại, nói ngập ngừng: “Khoảng chừng hơn hai mươi, trông rất đẹp.”
Chuyển Chuyển càng cười tươi hơn: “Vậy thì đúng rồi. Lúc trước, tôi nhìn thấy tiểu lang quân xong thì nửa tháng sau đó, đêm nào cũng mơ thấy chàng. Không phải anh ta đuổi vào tận giấc mơ của muội đâu. Là muội luôn nhớ tới anh ta đó. Không sao đâu, đừng sợ, con gái lớn rồi thì chắc chắn sẽ có lúc chớm nở tình đầu.”
Liên Đăng còn tưởng cô ấy có kiến giải độc đáo gì, loanh quanh một lòng lớn lại trở về chuyện nhi nữ tình trường. Cô bất đắc dĩ nhìn mặt dây chuyền rồi đẩy về phía trước: “Không phải như tỷ nghĩ đâu. Tôi vốn cũng tưởng là mình đang nằm mơ, trong mơ tôi có đấm một cú, không đánh trúng anh ta nhưng lại đánh rớt được cái này.”
Lần này, mặt Chuyển Chuyển và Đàm Nô đều biến sắc: “Ý của muội là, anh ta đã thật sự đuổi theo, chỉ có điều là trong lúc muội đang nửa tỉnh nửa mê? Hay là anh ta đã giở trò quỷ nào đó, khiến muội nghĩ rằng mình đang nằm mơ?”
Chuyển Chuyển nhìn mặt dây chuyền ấy, mắt hoảng sợ: “Nói không chừng là sơn tinh dã quái gì đó. Thần Hòa Nguyên vốn là phúc địa. Trên mặt đất là Thái Thượng thần cung, dưới nền đất thì toàn là yêu quái. Còn cả tòa tháp chín tầng ấy nữa, có lẽ là thứ quốc sư dùng để trấn yêu…” Càng nói càng kích động, ngón tay vừa nhỏ vừa dài của cô ấy chỉ vào mặt dây chuyền: “Chẳng lẽ là óc chó thành tinh? Bị muội đánh hiện nguyên hình?”
Liên Đăng và Đàm Nô thực sự khâm phục sức tưởng tượng của Chuyển Chuyển. Một người Khâu Từ mà trong đầu toàn là mấy thứ yêu tinh quỷ quái, so ra còn thích hơn cả người Trung Nguyên.
Đàm Nô nói: “Lấy đâu ra nhiều yêu quái như vậy! Đây là Thái Thượng thần cung mà tỷ tưởng là miếu hoang nơi núi sâu chắc, yêu quái dám tới đây quấy phá ư? Đừng tự dọa mình nũa, không chừng anh ta chính là người của thần cung. Đệ tử ở nơi này ít nhất cũng phải tầm ba mươi đến năm mươi người. Quốc sư chắc chắn sẽ có mấy hộ pháp đắc lực. Hai người không biết đâu, phàm là mấy nhân vật lớn thì đều như vậy cả. Ví như Định Vương, bốn tùy tùng bên người, không rời một giây. Bọn chúng là những người lợi hại nhất trong số những kẻ hầu cận, quản lý tất cả tử sĩ trong doanh. Mấy tên tiểu tốt giống bọn tôi phải nghe theo bọn chúng sai khiến. Nếu có thể là hộ pháp của quốc sư thì bay lên ngọn trúc có gì khó? Còn về phần tại sao anh ta lại đuổi theo thì chắc chắn là anh ta không vui khi bị muội nhìn lén nên muốn dạy dỗ muội thôi.”
Liên Đăng nghe mà kinh ngạc, ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Là lỗi của tôi đã quá tò mò. Bởi vì dường như tôi đã từng biết đến khúc nhạc ấy, cảm thấy nó có thể khiến tôi nhớ lại chuyện khi trước nên mới muốn đi qua hỏi xuất xứ. Nhưng phản ứng sau đó của anh ta cũng quá kì lạ, tôi còn chưa làm gì hết, đáng để anh ta phải làm lớn chuyện như vậy sao?”
Đàm Nô liếc nhìn Chuyển Chuyển, cười trêu: “Có lẽ là người ta vừa ý muội rồi chăng. Nếu đúng là như thế thì ba năm sau, tôi phải về Đôn Hoàng một mình rồi. Muội yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với Vương A Bồ.”
Liên Đăng vẫn tỏ vẻ ngơ ngác. Các cô gái mười sáu tuổi khác đương độ hoài xuân, cô thì còn chẳng biết đỏ mặt Vương A Bồ dạy cô võ công để tự vệ, nói cho cô đạo làm người, nhưng về phương diện tình cảm thì lại lực bất tòng tâm. Cô cũng giống như tên của mình, tự mình mở lòng với ta, ta thì lẻ bóng chiếu soi cùng mình.
*Tết Hạ Nguyên: Lễ mừng lúa mới hay còn gọi là Tết cơm mới, có cả ở Việt Nam và Trung Quốc, Lễ cúng được tổ chức hàng năm, với mục đích mừng mùa màng thuận lợi và để cúng tạ các vị thần đã giúp dân làng được mùa. Tùy theo từng dân tộc, các tổ chức sẽ có những đặc điểm riêng khác nhưng điểm chung thường thấy là các lễ hiến tế, ăn cơm mới…
*Linh đài lang (靈臺郎, Timekeeper) là chức quan chuyên lo việc liệu đoán thời tiết, khí hậu trong Tư thiên đài thời Kim Trung Quốc
– —–oOo——