Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời đầu tiên len lỏi vào thư phòng.
Trên chiếc giường gỗ,một thân ảnh thon dài tuấn tú yên tĩnh say ngủ.
Nam nhân thân hình thập phần hoàn mĩ,màu trắng áo sơ mi mỏng như ẩn như hiện cơ ngực rắn chắc.
Nam nhân ngủ mười phần không yên.
Mày kiếm nhíu lại gần như chạm vào nhau,môi mỏng trắng bệch.
Trên trán,từng giọt mồ hôi nối tiếp nhau chảy dài.
Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm,móng tay cơ hồ đâm sâu vào da thịt hắn,thế nhưng đang chìm trong “thống khổ,giãy giụa” ,nam nhân lại hầu như không cảm giác được đau đớn.
Bất chợt cánh mi đen dày kia thật mạnh mở ra,đồng tử hơi co lại,sâu trong mắt là một cỗ bi thương,thống khổ.
Đôi mắt đen của nam nhân mất tiêu cự nhìn hoàn cảnh xung quanh,ở lúc xác định được hoàn cảnh hiện tại của mình,mà hết thảy vừa hồi chỉ là mơ..
Nam nhân đôi mắt đỏ ửng,xen lẫn từng tia máu,khoé mắt thậm chí có chút ướt át.
Hắn cố nuốt giọt nước mắt nóng hổi trên mi ngược vào lòng,tự trấn an trái tim đập kịch liệt vì giấc mơ vừa rồi.
Hắn mơ một cơn ác mộng,quay ngược trở lại kiếp trước,hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đâm vào tim nàng,nàng mềm nhũn tựa vào lòng hắn,cơ thể dần lạnh như băng..
Không có chuyện gì,kiếp này,hắn tuyệt không để nàng có chuyện gì.
Hai tay lần nữa nắm thật chặt,con ngươi loé lên kiên định.
———————–
Hạ Dật Phong mặt không cảm xúc vuốt ve trên tay bội kiếm lạnh như băng.
Lưỡi kiếm sắc lẹm loé ra hàn quang màu xanh,thân kiếm phản chiếu một đôi mắt đen như hắc động,không có một tia tình cảm dư thừa nào.
Hạ Dật Phong một bên lau kiếm,một bên hồi tưởng lại những sự việc ở kiếp trước.
Dựa theo trí nhớ về kiếp trước,hẳn là hôm nay Vân Mộng Vũ sẽ tìm cách gặp hắn.
Tra kiếm vào vỏ. Đặt kiếm lên bàn,Hạ Dật Phong chầm chậm bước đến bên cửa sổ.
Từ trên tầng hai Vãn Lâu không mục đích nhìn xuống đường.
Tại lúc ánh mắt hắn phát hiện thân ảnh Vân Mộng Vũ,tròng mắt vốn hắc, lại hắc thêm một chút,không có một tia sáng nào
Vân Mộng Vũ hôm nay vận một bộ màu trắng y phục,làn váy phủ thêm lụa mỏng màu hồng nhạt,mái tóc dài được điểm tô bởi một cây trâm gỗ giản dị.
Nàng mang theo Nhất đã cải trang thành một người bình thường tìm đến nơi Hạ Dật Phong đang ngụ.
Hai người một trước một sau di động, Đến trước cửa Vãn Lâu, Vân Mộng Vũ như nghĩ đến điều gì chợt dừng lại,hướng Nhất ngoắc nhẹ ngón tay,Nhất ngay lập tức đi nhanh đến.
Vân Mộng Vũ ghé vào tai Nhất dặn dò chút gì đó,lại phất tay,Nhất lui lại,xoay đầu đi về hướng ngược lại.
Mà Vân Mộng Vũ tiếp tục hướng về phía cửa chính Vãn Lâu bước đi.
Trên môi nhàn nhạt nụ cười nhẹ nhàng .
Một bạch y nữ tử nhan sắc tuyệt đẹp,nụ cười trầm tĩnh khí chất lãnh ngạo khiến cho phần lớn nam tử ngoài đường phải ngoái đầu nhìn lại như si như mộng.
Nàng ta không hề biết nhất cử nhất động của mình toàn bộ đã lọt vào một đôi mắt sâu thẳm đen sậm lạnh lẽo..
Khoé môi nhếch một nụ cười châm chọc sắc bén.
Vân Mộng Vũ,ngươi đã đến.
Còn có…kẻ kia.
—————–
Nhìn đến Nhất đang cải trang thành một người bình thường y hệt kí ức trong kiếp trước, ánh mắt hắn vốn lạnh lẽo ngay lập tức đỏ bừng phẫn hận,sâu trong đáy mắt bay nhanh một tia tàn khốc.
——————————-
Hạ Dật Phong khép hai mắt lại,lạnh nhạt chờ Vân Mộng Vũ đang hướng bên này đi qua.
Quả nhiên hệt như kiếp trước,Vân Mộng Vũ nhấc làn váy chầm chậm bước đến gần Hạ Dật Phong,trên tay nàng là một tách trà.
——————————
Theo kịch bản cũ,tách trà kia sẽ vì một “tai nạn nho nhỏ” sái cả vào người hắn,sau đó nữ tử kia sẽ mười phần áy náy nói với hắn rằng,“công tử,ngươi không có sao chứ?
Mà hắn sẽ vì đôi mắt đỏ bừng,to tròn ngấn nước của nàng ta tương tự với một đôi mắt nào đó hắn từng nhìn thấy, mà bỏ qua không truy cứu.
Sau khi về nhà,cả người ngứa ngáy khó chịu,tất cả các dược sư đều bó tay,sau đó có dược sư khuyên hắn nên tìm người hạ độc thương lượng xem sao.
Hắn hồi tưởng một chút xem ai là người có khả năng hạ độc,trong đầu bay nhanh một vài gương mặt, chợt dừng lại trước một gương mặt nữ tử.
Ánh mắt loé lên một tia thú vị,nữ tử này vô thanh vô tức có thể hạ độc hắn,hẳn là trong nước trà,nhưng lí do đâu?
Hắn nén ngứa ngáy khó chịu đi đến Vãn Lâu tầng hai,quả nhiên có một người đang đợi hắn ở đấy.
Nàng không nhìn hắn,chỉ nhàn nhạt nói.
-”công tử,ngài tới chậm” rõ ràng vô cùng chắn chắn hắn sẽ đến.
Nàng từ từ quay lại nở một nụ cười mê người.
-”công tử có hứng thú cùng ta làm một bút giao dịch hay không?”
————-kết thúc hồi tưởng———
Chính vào lúc Vân Mộng Vũ sắp đến trước mặt Hạ Dật Phong,Ám Nhất và Ám Nhị tiến lên một bước,ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng.
Vân Mộng Vũ trong lòng âm thầm cắn răng.
Ở đâu chui ra hai cái hộ vệ?
Không phải Hạ Dật Phong buổi sáng thường ngồi một mình,không cho phép ám vệ theo sau hay sao?
Bất quá,ngoài mặt lại tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.
Một đôi mắt to tròn hơi ngập sương khiến người ta tâm sinh đau lòng.
Kiếp trước,hắn cũng là vì nhìn thấy đôi mắt này,có cảm giác giống một ai đó hắn đã từng thân thuộc, mà hắn không tài nào nhớ ra được mới chú ý đến Vân Mộng Vũ.
Mà kiếp này,nhìn lại một màn hoa lê đái vũ trước mắt,hắn cố đè nén cảm xúc xông lên đi đào ra đôi mắt đang nhìn hắn kia.
Hắn cúi đầu nhìn trong tay tách trà chậm rãi nở một nụ cười trào phúng.
“Tiền kiếp muốn tái diễn? hắn- không- cho -phép”
————————
Cùng lúc đó,Dạ Tuyết cũng đang di chuyển trên đường.
Hôm nay nàng cần mua vài thứ nguyên liệu cần thiết để rèn vũ khí.
Nàng đã cho Long Thiên Mị tìm gấp khoảng 20-30 thợ rèn lành nghề.
Cũng đã đưa cách chế tạo vài món vũ khí tự động hoạt động theo cơ năng do nàng phát minh ra cho Long Thiên Mị,hắn sẽ có an bài thoả đáng.
Nếu không có gì biến đổi,dưới tay Dark sẽ có một lượng lớn vũ khí hiện đại.
————————–
Mải suy nghĩ,nàng không để ý trước mặt một đoàn xe ngựa đang tiến lại gần,mãi đến khi có người la to lên.
-”tiểu cô nương,cẩn thận.” nàng mới giật mình ngẩng đầu nhìn.Vừa nhìn liền toát mồ hôi.
Chỉ thấy một đoàn kị sĩ đang lấy tốc độ như tên bắn lao về phía nàng,quá bất ngờ, Dạ Tuyết ngưng hô hấp quên cả phản ứng,nhưng bản năng sát thủ lại rất nhanh quyết định thay cho đầu óc của nàng.
Nàng khụy hai chân,đang định dùng sức lấy đà lộn qua con ngựa đầu tiên sau đó mượn lưng ngựa chạm đất thì lại rơi vào trong một lồng ngực vững chắc.
Nàng cảm nhận thân mình rời khỏi mặt đất, vòng eo mảnh khảnh bị một cánh tay rắn rỏi hữu lực lôi một cái,sau đó cả thân người nàng sa vào một vùng ấm áp.
Bản năng khiến Dạ Tuyết đưa tay túm lấy vạt áo trước mặt,nép chặt vào khuôn ngực cứng cáp kia.
Ngay lập tức, hô hấp của nàng tràn ngập một mùi bạc hà thanh nhã.
————————-
Kaka,mĩ nam xuất hiện.Mọi người đoán xem là ai nga.=)))))