Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 40: Ngưỡng mộ một vạn năm



Sau khi ăn xong, bốn người ngồi ở trong đại sảnh uống trà, Nguyên Phong biết trà đang cầm trong tay là trà Tây Hồ Long tỉnh, mười lượng bạc một ấm, mới chỉ uống có mấy ngụm lại cảm thấy vừa đắng lại vừa chát, thầm nghĩ “Cái gì vậy, so với rau dại nhà mình còn đắng hơn, uống không ngon” đứa trẻ hiền lành liền ngẩng đầu nhìn chăm chú ba người Lục Tiểu Thanh.

Lúc này Lục Tiểu Thanh hai tay cầm chén trà dâng cho Lý Trị, vẻ mặt mỉm cười nói: “Ta đối với huynh kính ngưỡng như nước sông Thao liên miên không dứt, ta đối với huynh ngưỡng mộ một vạn năm, ta đối với phong thái của huynh cảm giác như là gặp được bạn tri kỷ từ lâu, ta đối với huynh…….”

“Tiểu Thanh nên uống một ngụm trà cho khỏi khô miệng, đừng nói quá nhanh, ta nghe không kịp” Lý Trị vẻ mặt mỉm cười nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, nhìn kỹ thì khóe miệng kia đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh, bắt đầu giật giật rút gân. Vô Diễm ngồi ở vị trí chủ vị đã không còn gì để nói đối với Lục Tiểu Thanh, xoa xoa hàng chân lông mày, nhắm chặt hai mắt lại, tận lực duy trì bản thân không phát hỏa.

Lục Tiểu Thanh nâng chén trà lên uống một ngụm nhuận nhuận giọng, nói nhiều cũng đã cảm thấy khô cả cổ họng, thấy chính mình nói nhiều như vậy, tập hợp tất cả lời khen từ trong ra ngoài của cổ kim, tụ hợp tinh hoa của hơn năm ngàn năm lịch sử, thấy bản thân mình đã vô sỉ tới cực điểm, vậy mà Lý Trị trước mặt vẫn còn giữ được vẻ mặt mỉm cười nhìn mình chăm chú, gật đầu một chút ý bảo mình nói tiếp, thần linh a~, Lý Trị này sao lại có cảm giác so với ta còn không biết xấu hổ hơn thế này.

Nhìn thấy phản ứng khác người của Lý Trị, Lục Tiểu Thanh trong lòng thầm hít một hơi: Quên đi, làm hoàng đế chính là không giống người thường, như ta nói tràng giang đại hải còn được coi là có tài ăn nói, hắn còn có thể khẳng khái tiếp nhận hết lời khen, quả nhiên là Hoàng đế, lòng dạ như mặt nước rộng lớn, nhưng ta ném nhiều gạch như vậy, ngươi cũng phải cho ta thấy một chút gợn sóng chứ, thật là uổng phí công phu mà.

Gặp kết quả không được như mong muốn, Lục Tiểu Thanh cũng lười để ý tới Lý Trị, nhàm chán nói: “Quên đi, quên đi, ta nói nhiều như vậy ngay cả phản ứng nhỏ đều không có, ta không thèm nghe huynh nói nữa, huynh thật đúng là khinh ta, cho ta là con hát giải khuây, không phải chỉ là Hoàng đế thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ.”

“Lớn mật, nàng vừa nói cái gì?” Vô Diễm vốn vẫn đang nhắm mắt, bỗng mở mắt ra quát to. Lục Tiểu Thanh bị dọa làm cho hoảng sợ, đang muốn cãi lại, đột nhiên nghĩ đến hiện tại Lý Trị còn chưa làm hoàng đế, ngay cả thái tử cũng chưa phải, nói những lời này không phải là đại nghịch bất đạo sao, vội vàng nói “Là ta thuận miệng nói, hai người không cần để ý.”

Vô Diễm vài bước đi đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh, hung hăng phát mấy cái vào mông nàng, cả giận nói: “Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, đây là kinh thành, nói chuyện hay làm việc đều phải thận trọng, nàng có nghĩ đến họa từ miệng mà ra hay không, hôm nay là chúng ta nghe thấy lời nói của nàng, nếu ngày mai nàng thuận miệng nói cho người khác nghe, nàng có biết chỉ cần một câu nói đó đã mắc phải tội mưu phản hay không, có thể giáng Tấn vương trở thành thứ dân, thậm chí mất đầu, chính nàng cũng không bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình đâu.”

Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm giận dữ, trong lòng cũng sinh sợ hãi, lại không dám cãi lại, mông lại đau, chỉ có nước mắt lưng tròng nhìn chăm chú vào Lý Trị.

Lý Trị thấy Lục Tiểu Thanh bộ dạng đáng thương nhìn mình, thản nhiên cười cười nói: “Vô Diễm, đừng nóng giận, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao huynh lại ra tay mạnh như vậy, mà nàng cũng chỉ là vô tình nói ra mà thôi.”

Vô Diễm hừ lạnh nói: “Đệ còn che chở cho nàng, nàng mở miệng ra là cái gì cũng dám nói, nếu không giáo huấn tốt để nàng nhớ được, ngày nào đó lên trời cũng không biết mình vì sao mà chết.”

Lục Tiểu Thanh xoa xoa mông bị đánh đau, biết Vô Diễm nương tay, quan tâm trân trọng mình, nếu không sẽ không giận dữ như vậy, cũng biết vừa rồi mình ăn nói lỗ mãng, liền kéo kéo vạt áo Vô Diễm nói: “Ta biết lỗi rồi, lần sau không dám nói linh tinh nữa. Huynh đừng đánh nữa, ta kỳ thật cũng biết nhìn người, ta biết mọi người sẽ không nói ra ngoài, cho nên ta mới không bận tâm, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, với những người khác ta sẽ không nói linh tinh như vậy đâu.”

Lý Trị đứng dậy kéo Lục Tiểu Thanh qua, ôn nhu nói: “Chúng ta đều biết, nàng cũng chỉ ở trước mặt chúng ta mới có biểu hiện không kiêng nể gì, lý do chúng ta bảo vệ nàng, bởi vì nàng chân thành, thẳng thắn, đặc biệt. Nhưng là đây là kinh thành, về sau nói chuyện vẫn nên kiêng kị một chút mới tốt, đương nhiên Vô Diễm giáo huấn nàng, không phải là để nàng ở trước mặt chúng ta không dám nói những điều nàng nghĩ trong lòng, mà là sợ nàng ở trước mặt người ngoài nói hươu nói vượn, như vậy sẽ không tốt.”

Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: “Ta biết, ở cùng một chỗ với hai người, ta có cảm giác như đang ở bên cạnh người thân, cho nên căn bản sẽ không tránh né hai người, về chuyện khác ta sẽ đúng mực, tuy rằng hai người thấy ta lúc nào cũng ăn nói lung tung lộn xộn, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử, ta cũng biết là cần phải làm như thế nào cho đúng.”

Vô Diễm lúc này gật gật đầu nói: “Biết là tốt rồi, họa là từ ở miệng mà ra, nàng nhớ rõ cho ta, đặc biệt về sau không cần đề cập đến chuyện của hoàng tộc, cũng đừng nói lung tung. Tuy rằng hai chúng ta sẽ không đối xử với nàng như vậy, nhưng nàng cũng không nên quên, chúng ta cũng là hoàng thân quốc thích, nên hay bị ghen ghét, hơn nữa hiện tại trong khoảng thời gian này…… Dù sao nàng không nói lung tung thì được rồi.”

Lục Tiểu Thanh biết ở thời đại của mình được tự do ngôn luận, dù có mắng chủ tịch nước cũng không có người đem ngươi đi chém đầu, nhưng ở đây thì không như vậy, chỉ đi sai một chút là liên quan đến chuyện sinh tử, bản thân mình về sau phải cẩn thận hơn một chút mới được. Aiz~, giang sơn dễ đổi, cũng không biết tính tình của mình có sửa đổi được hay không đây.

Mấy người nói chuyện thêm một lát, sau đó Lý Trị cáo từ rời đi, thấy trời cũng đã tối, Vô Diễm tự mình đưa Lục Tiểu Thanh an bài tới một tiểu viện có núi non giả ở trong phủ, nói tiểu viện cũng không ngoa, nghe mấy người được phái tới hầu hạ Tiểu Thanh nói, nơi này gọi là Minh Hiên, là nơi gần với nơi ở của Vô Diễm nhất, đây cũng là tiểu viện tốt nhất sau chủ viện.

Lục Tiểu Thanh cũng không để ý nhiều như vậy, mấy nha hoàn được phái tới đều là những người nhu thuận, thấy Tiểu Thanh xinh đẹp, lại được Quận Vương đối đãi tốt đến người mù cũng nhận ra, nên càng cung kính với nàng. Một tiếng tiểu thư, hai tiếng bưng trà và quạt mát cho nàng, rồi mát xa và dâng hoa quả, nhu thuận đến ai cũng thấy thoải mái.

Lục Tiểu Thanh còn chưa từng hưởng thụ qua loại đãi ngộ này, đó là tư vị ngọt ngào cực kỳ thích thú, cực nhàn nhã ăn dưa hấu do tiểu nha hoàn đưa tới miệng, lúng búng trong miệng hỏi: “Khách đến Vương phủ đều được hầu hạ như vậy sao?”

Bốn nha hoàn này đều cực kỳ xinh đẹp, nha hoàn lớn nhất tên là Lục Tụ, gương mặt sáng sủa, cả người toát ra vẻ đơn thuần, nhìn thật là ổn trọng. Nha hoàn cao nhất tên là Hồng Ngọc, dáng người thanh mảnh, ôn nhu trầm mặc. Nha hoàn trắng trẻo tên Lan Tâm, dáng người nhỏ nhắn, một đôi mắt xếch, có đôi lông mày lá liễu, thật là có tinh thần. Nha hoàn cuối cùng tên Tiêu Xảo, hai má phúng phính, sống mũi cao thẳng, có đôi mắt biết nói, rất thân thiết.

Lục Tụ cười trả lời: “Cũng còn phải xem khách là loại người nào nữa, chúng em theo Vương gia từ nhỏ, nay được chuyển qua đây hầu hạ Tiểu thư, khách của Vương phủ không được đãi ngộ như thế này, cũng chỉ có Tiểu thư mới được ở trong Vương phủ. Nên từ xưa đến giờ chỉ có Tiểu thư được đãi ngộ như vậy”

Lục Tiểu Thanh a một tiếng nói: “Xem ra tiểu tử Vô Diễm này đối với ta thật tốt”

Lan Tâm cười nói: “Đúng vậy, về sau chúng em sẽ hầu hạ tiểu thư, nếu may mắn sẽ được hầu hạ tiểu thư cả đời.”

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Nói cái gì mà nếu may mắn sẽ được hầu hạ cả đời, ta ở chung với các ngươi cảm thấy rất vui, các ngươi nếu muốn theo ta, ta hỏi Vô Diễm cho phép các ngươi theo ta, cùng lắm thì trả hắn tiền để mua lại các ngươi, mấy người muốn gả cho ai thì có thể gả cho người đó, để có cuộc sống riêng của mình, ta cho các ngươi xuất giá. Thấy một đám cô nương xinh đẹp, mỗi ngày đều là hạ nhân hầu hạ người khác, tuy là ta cũng rất thích được người ta hầu hạ, nhưng càng thích gả các cô nương xinh đẹp ra ngoài để tìm được hạnh phúc của chính mình, chứ không phải là làm người hầu cả đời”

Bốn nữ tử ngẩn ngơ, sau đó sắc mặt đỏ bừng nói: “Tiểu thư nói chuyện gì vậy, chúng em đều không nghĩ tới muốn……lập gia đình. Sau này, nếu may mắn chúng em sẽ được theo hầu tiểu thư……, nếu không chúng em cũng chỉ xứng là nô tỳ sai vặt cho chủ nhân mà thôi, nơi đó mới là nơi của chúng em”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.