Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 28



Editor: Linh Kim

Chỉ là Ngôn Cẩn xác định chính mình lúc trước cũng không có gặp qua người này, nhưng biểu cảm trên mặt của đối phương lại lộ ra cảm giác quen thuộc không giả được.

Bởi vậy nỗ lực suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra mình gặp qua người này, Ngôn Cẩn dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi thiếu niên trước mặt.

“Vị bạn học này, chúng ta quen biết sao?”

Sau đó Ngôn Cẩn liền thấy một hồi sắc mặt đại biến. Cô không còn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của thiếu niên sau khi mình hỏi câu kia, biểu cảm trên mặt bằng mắt thường có thể nhìn thấy đi xuống.

Đối phương thể hiện loại biểu cảm Ngôn Cẩn nhìn không hiểu, ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn Ngôn Cẩn.

Sau đó ủy khuất nói: “Tiểu Cẩn cậu quên tớ sao? Tớ là Tống Thiên, khi còn nhỏ chúng ta học chung một nhà trẻ.”

Tống Thiên?

Đại não Ngôn Cẩn chết máy ngay lập tức, sau đó từ trí nhớ lôi ra kí ức về cái tên này.

Tống Thiên! Khi còn nhỏ đứng trước mặt cô kiêu ngạo nói giá trị nhan sắc của hắn, muốn Ngôn Cẩn làm bạn gái hắn.

Chẳng qua……. Ngôn Cẩn nhìn thiếu niên ngũ quan tinh xảo trước mặt mình.

Cô thật sự không thể tưởng tượng bé trai đáng yêu năm đó lớn lên lại là cái dáng vẻ này.

Bất quá không thể không nói, Ngôn Cẩn thực sự vẫn thập phần thích nhan sắc hiện tại của Tống Thiên.

Giống như trước khi xuyên đến thế giới này, cô đã từng có bạn trai, những người này bên ngoài nhất định đều có một đặc điểm, bọn họ chính là lớn lên đủ đẹp. Tiêu chuẩn bạn trai của Ngôn Cẩn kỳ thực chính là một nhan khống.

Bởi vậy, qua đi kinh ngạc lúc ban đầu, Ngôn Cẩn cực kỳ tự nhiên đánh lời cùng Tống Thiên.

“Không có không có, đương nhiên không quên, tớ chỉ là không lúc nhất thời tò mò vì sao cậu cũng ở nơi này thôi. Tớ nhớ nhà các cậu lúc trước không phải cùng nhà Tống Vân Kỳ dọn đi tỉnh khác rồi sao?”

Nghe được Ngôn Cẩn cũng không có quên chính mình, Tống Thiên sắc mặt lập tức đẹp lên.

Hắn kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười xán lạn.

“Bởi vì hộ tịch tớ cùng anh họ đều ở chỗ này, tương lai thi đại học khẳng đinh dùng hộ tịch này mà tham gia, mà việc học tập ở bên kia cùng bên này không giống nhau, cho nên cha mẹ tớ cùng với bác cả bọn họ liền để tớ cùng anh họ sang bên này học cao trung.”

Ngôn Cẩn nghe vậy gật gật đầu: “Thì ra là thế, đúng rồi cậu ở lớp nào? Tớ ở ban nhất.”

Tống Thiên nhấp miệng cười cười: “Tớ biết cậu ở ban nhất, anh họ tớ cũng ở ban nhất, hiện tại hắn ngồi bàn trước chị Tiểu Hi.”

Ngôn Cẩn không nhịn được cười, như thế sao.

Không, phải nói cốt truyện đúng là rất cường đại.

Bởi vì sự tồn tại của cô, Ngôn Hi đời này tới đây học cao trung.

Nhưng thực tế nam chính Lăng Phong cũng chuyển đến, mà Tống Vân Kỳ vốn dĩ nên ở trường kia làm một học bá cũng đi theo tới đây.

Nghĩ đến đây, Ngôn Cẩn vốn dĩ muốn cùng Tống Thiên tâm sự cũng không còn tâm trạng.

Cô muốn đi nhanh vào lớp học nhìn Ngôn Hi, hỏi thăm xem Ngôn Hi gần nhất có tiếp xúc cùng Lăng Phong tra nam kia hay không.

Ngôn Cẩn hướng về Tống Thiên gật gật đầu, “Cậu đi ra hẳn là có việc gì, tớ liền không quấy rầu, tớ kỳ thực cũng vừa đi vào trường còn chưa kịp gặp mặt chị gái của tớ đâu.”

Tống Thiên rất thiện ý nói: “Ừ, vậy tớ đi trước, tớ còn phải đi văn phòng cô chủ nhiệm một chuyến, đợi lát nữa chút ta cùng ăn cơm chiều lại nói.”

Hắn vố dĩ muốn đi văn phòng chủ nhiệm lớp, chẳng qua không nghĩ sẽ gặp được Ngôn Cẩn, lúc này chậm trễ thời gian lâu như vậy phỏng chừng chủ nhiệm lớp cũng đã chờ đến sốt ruột.

“Không thành vấn đề.”

Ngôn Cẩn nói xong, không do dự trực tiếp đi đến cửa phòng lớp ban nhất, sau đó duỗi tay gõ gõ cửa.

“Thịch thịch thịch!”

Tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ của Ngôn Hi. Ngôn Hi ngẩng đầy hướng về phía âm thanh truyền đế, sau đó liền mở to hai mắt.

Thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng quần jean màu lam từ ngoài cửa phòng học đi đến. Cô đứng trên bục giảng, tự nhiên hào phóng đối với các bạn học tự giới thiệu một chút.

“Chào mọi người, tớ là Ngôn Cẩn, bởi vì lúc trước có một chút việc trì hoãn cho nên mới nghỉ mấy ngày, hôm nay tớ tới đây cùng mọi người giới thiệu muộn, hy vọng các bạn học sau này chiếu cố nhiều hơn.”

Thiếu nữ nói xong những lời ngày, ánh mắt dạo một vòng quanh lớp ban nhất, sau đó tầm mắt thực nhanh rơi xuống chỗ trống bên cạnh Ngôn Hi.

Ngôn Cẩn từ trên bục giảng đi xuống, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ngôn Hi, sau đó ôm lấy cánh tay Ngôn Hi lúc này đang có chút ngây ngốc, làm nũng nói: “Chị, em rất nhớ chị.”

Ngôn Hi lúc này mới từ ngây ngốc hồi phục tinh thần lại, cô nhìn Ngôn Cẩn, có chút không tin tưởng nói: “Tiểu Cẩn, em xuất viện?”

Ngôn Cẩn ở bên tay Ngôn Hi gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng hướng Ngôn Hi oán giận nói: “Chị, chị không biết em ở bệnh viện có bao nhiêu nhàm chán đâu. Em biết rõ không có việc gì, baba cùng mẹ lại kiên trì để em ở bệnh viện thời gian lâu như vậy. Em đều rất nhớ chị, rất nhớ rất nhớ.”

Ở trước mặt Ngôn Hi, Ngôn Cẩn vẫn luôn thích làm nũng.

Mà Ngôn Hi cũng hưởng thụ bảo giác bảo vệ em gái.

Nghe được em gái vẫn luôn nghĩ đến mình, Ngôn Hi mấy ngày nay không vui lập tức bị dọn sạch sẽ.

Khóe miệng cô không khống chế được hướng lên trên, ánh mắt cũng sáng lên.

Tống Vân Kỳ phía trước thấy một màn này, không ngăn được ánh mắt ghen tỵ lên người Ngôn Cẩn.

Hắn quan tâm mấy ngày đều không làm cô gái vui lên, cứ như vậy Ngôn Cẩn chỉ bằng một câu đơn giản “Nhớ chị” cũng đủ làm cho Tống Vân Kỳ nháy mắt hóa thành cây chanh tinh. ( ý là chua ấy)

Ngôn Cẩn cảm nhận được ánh mắt của Tống Vân Kỳ, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiếu niên anh tuấn phía trước.

Ngũ quan của đối phương rất là quen thuộc, làm cho cô nhớ ngay đến Tống Thiên lúc trước nói sự tình cho mình nghe.

Ngôn Cẩn không khỏi thử thăm dò kêu một câu: “Tống Vân Kỳ?”

Tống Vân Kỳ thực không ưu nhã bĩu môi, sau đó nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Nói thật, đến bây giờ Tống Vân Kỳ đều không có quên khi mình còn nhỏ bởi vì Ngôn Cẩn mà bị đánh đòn, chịu ủy khuất.

Đương nhiên điều này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là từng có thời gian rất dài Tần Văn Châu không cho phép hắn bước chân vào cửa nhà họ Ngôn.

Làm hại hắn nhiều lần muốn tìm Ngôn Hi chơi, kết quả chỉ có thể mặt mày xám xịt đi về nhà.

Vì thế khi còn nhỏ Tống Vân Kỳ còn không ít lần trộm khóc.

Ngôn Cẩn hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tống Vân Kỳ, cô chỉ nhìn Tống Vân Kỳ so với khi còn nhỏ ngũ quan đẹp lên không ít, nội tâm cô thập phần vừa lòng.

Dựa theo cốt truyện, thì hắn từ nhỏ vẫn luôn yêu thầm chị gái, mặc kệ là nam phụ, Ngôn Hi ở bên Tống Vân Kỳ so với ở bên Lăng Phong tra nam kia thì càng tốt.

Chỉ là không biết vì sao, Ngôn Cẩn cảm thấy Tống Vân Kỳ nhìn mình có điểm khó chịu. Lúc này Ngôn Cẩn đã sớm quên mất Tống Vân Kỳ vì mình mà ăn dạng khổ gì.

Mà ở thời điểm Ngôn Cẩn không chú ý tới, một nam sinh ngồi ở một góc lớp ban nhất lấy di động ra chụp trộm một tấm hình đám người Ngôn Cẩn, sau đó gửi đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.