Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 17



Editor: Linh Kim

Ngôn Thành đúng là vừa mới cho các cô đi ra ngoài chơi, nhưng cô vừa rồi cũng không có nói cho Ngôn Thành biết cô chưa nói cho Tần Văn Châu biết.

Ngôn Hi không rõ nguyên do chớp chớp mắt, không hiểu được lý do em gái vì sao lại làm như thế.

Ngôn Cẩn dựng thẳng ngón tay, đặt ở trên môi làm động tác nói nhỏ, sau đó mới buông tay đang che miệng Ngôn Hi ra.

Ngôn Hi hiểu ý ở ngoài miệng chính mình làm cái động tác kéo khóa. Sau đó liền đi theo Ngôn Cẩn cùng nhau đi ra khỏi cửa.

Ông bà nội của thân thể ở tại một địa phương xưa cũ bình thường. Cùng với thành phố Tĩnh An không giống nhau.

Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đi xuống bậc cầu thang, liền nhìn thấy hai đứa trẻ tròn vo, đối phương đang vẽ lên tuyết thành hình gì đó.

Bỗng nhiên thế giới trước mặt là một mảnh trắng tinh, Ngôn Cẩn rõ ràng là ngây người ra một chút.

Sau đó cô mới nhớ tới Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu quê quán đều là ở phương bắc nước Z.

Mùa này ở phương bắc chính là tuyết rơi rất lớn.

Quần áo của Ngôn Cẩn không không tính là mỏng, lúc sau đi ra từ cửa lớn cô cũng không khống chế được rùng mình một cái.

Nhưng nội tâm Ngôn Cẩn vẫn thập phần hưng phấn.

Đời trước là một người ở phương Nam, cô không có bao nhiêu lần được thấy bông tuyết.

Cô vẫn luôn ở thành phố thay đổi thời tiết rất ít, cho nên một năm bốn mùa đều rất ấm áp.

Đừng nói là bông tuyết phủ kín một tầng trên bậc thang, ngay cả loại bông tuyết bay bay lơ đãng, đối với cái thành phố kia chính là mấy năm khó gặp.

Hiện tại nhìn trước mắt phủ đầy băng tuyết, Ngôn Cẩn cảm thấy chính mình giống như một người nhà quê.

Là một cái nhà quê chưa từng thấy trận tuyết lớn.

Ngôn Cẩn đi theo Ngôn Hi tới chỗ hai đứa trẻ.

Chờ khi đến gần, Ngôn Cẩn mới phát hiện hai đứa trẻ không phải đang vẽ lên tuyết, mà là đang nặn người tuyết.

Một đôi bạn một nam một nữ chừng năm sáu tuổi, trên tay đều đang mang một đôi bao tay thật dày.

Hiện tại, bọn họ đang dùng bao tay đào trên mặt đất một nắm tuyết, sau đó đem đến trên người người tuyết đắp lên.

Đồ nhà quê Ngôn Hi nhìn người tuyết trong truyền thuyết, phát ra một tiếng cảm thán.

Một tiếng này cực kỳ hấp dẫn lực chú ý của hai đứa trẻ đang ngồi trên mặt đất.

“Hi Hi, Cậu xuống dưới a!” Cô bé mở miệng hỏi.

Sau đó ánh mắt cô dừng trên người Ngôn Cẩn.

“Hi Hi, đây chính là em gái nhỏ của cậu sao?”

Ngôn Hi nghe vậy có chút kiêu ngạo gật gật đầu.

Cậu bé lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, chẳng qua lời cậu bé này nói có chút thẳng thắn.

“Hi Hi, hóa ra cậu không có nói dối a, em gái cậu thật đáng yêu giống búp bê Tây Dương.”

Thời điểm nghe thấy câu nói, Ngôn Cẩn không khỏi nhướng mày, sau đó đem ánh mắt về phía người bên cạnh là Ngôn Hi.

Búp bê Tây Dương?

Không nghĩ tới ngươi là dạng chị gái này! Phi, dối trá.

Ngôn Hi hiển nhiên cũng không thể lý giải được trong lòng Ngôn Cẩn đang bi phẫn, cô bé cùng hai bạn mới từ đề tài Ngôn Cẩn giống búp bê sang phòng Ngôn Cẩn có rất nhiều búp bê Tây Dương.

Lực chú ý còn lại của Ngôn Cẩn lúc này hoàn toàn bị người tuyết trước mặt hấp dẫn đi rồi.

Nhìn đến Ngôn Hi cùng hai bạn không có chú ý đến bên này, Ngôn Cẩn dứt khoát dùng tay tiến tới.

Còn không phải chỉ là đắp người tuyết sao! Cô nhất định đắp không kém hơn người tuyết của người khác.

Ngôn Cẩn thỏa thuê đắc ý nghĩ.

Nửa giờ sau, Ngôn Cẩn chà xát đôi tay bị đông lạnh đỏ bừng, có chút không xác định nhìn người tuyết trước mặt.

Cái dạng này hẳn cũng có thể coi là……… người tuyết đi!

Dù sao đều không phải làm bằng tuyết sao?

Mà lúc này, Ngôn Hi cùng hai bạn cũng kết thúc cuộc nói chuyện.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy một đồ vật hình dáng kỳ quái, ba đứa trẻ đều trầm mặt xuống.

Sau một lúc lâu, Ngôn Hi nhịn không được lẩm bẩm: “Đây là người tuyết sao? Vì cái gì cùng với của Nam Nam làm trông không giống nhau, nó lớn lên thật xấu!”

Cô bé tên là Nam Nam đem tầm mắt phóng tới trên người Ngôn Cẩn, sau đó âm thanh nhẹ nhàng hỏi: “Người tuyết này là em gái đắp sao?”

Ngôn Cẩn yên lặng gật đầu.

Nam Nam nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười cổ vũ, sau đó nói với Ngôn Cẩn:

“Em gái đắp người tuyết thật xinh đẹp.”

Ngôn Hi:……

Cậu bé nhũ danh gọi là Tiểu Hổ: ……..

Phi! Dối trá!

Bất quá dưới sự dẫn dắt của Nam Nam, hai đứa trẻ cũng phản ứng lại.

Sau đó bọn họ liền bắt đầu quay 365 độ không góc chết đối với người tuyết của Ngôn Cẩn một trận khen.

Tuy rằng người tuyết của em gái hình thù rất kỳ quái, thậm chí đã có thể nói một tiếng “Xấu”, nhưng đều là người tuyết do em gái đắp.

Như vậy tất thảy đều coi như nó không tồn tại, người tuyết em gái đắp chính là đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất.

Chờ đến khi Tần Văn Châu cùng bà nội kể lể nội tâm thống khổ xong, liền phát hiện Ngôn Cẩn không ở nhà mà vội vàng đi tìm, thời điểm tìm thấy chính là một hình ảnh hài hòa như vậy.

Tần Văn Châu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trên mặt bà vẫn lạnh lùng đi tới bên cạnh mấy đứa trẻ.

Cảm nhận được một bóng ma rơi xuống trên người mình, Ngôn Cẩn có chút hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, sau đó cô liền thấy được khuôn mặt nghiêm túc Tần Văn Châu.

Có chút chột dạ đem tay chính mình hướng ra phía sau giấu, Ngôn Cẩn ngẩng đầu lên cười lấy lòng Tần Văn Châu.

“Mẹ.”

Tần Văn Châu không lên tiếng, vẫn là nhìn chằm chằm vào Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn bị Tần Văn Châu nhìn đến trong lòng phát hoảng, cô nghĩ nghĩ sau đó dứt khoát trực tiếp đi lên ôm lấy đùi Tần Văn Châu.

“Mẹ, con đói bụng.”

Đã chung sống với Tần Văn Châu hơn nửa năm, Ngôn Cẩn hẳn biết cách làm thế nào để Tần Văn Châu đau lòng.

Thời điểm cô nói lời này, trong bụng vang lên hai tiếng.

Tần Văn Châu nghe vậy, quả nhiên chỉ là bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó liền đem Ngôn Cẩn từ trên mặt đất ôm lên.

Lại đối với đôi mắt trông mong nhìn em gái, sợ em gái bị mẹ mắng của Ngôn Hi nói:

“Đã lúc nào rồi còn không biết mang em gái trở về nhà ăn cơm. Còn có Tiểu Cẩn mặt một chút quần áo như vậy, con là chị gái lại có thể mang em gái hướng trên nền tuyết mà chạy, Tiểu Cẩn bị đông lạnh thì phải làm sao bây giờ?”

Nghe được Tần Văn Châu trách cứ mình Ngôn Hi ngược lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cực kỳ dứt khoát lưu loát hướng về Tần Văn Châu xin lỗi.

“Mẹ, con sai rồi.”

Nhiều năm như vậy, Ngôn Hi đã thành thói quen, mẹ nếu ngày nào đó không giáo huấn mình, đó mới là kỳ quái.

Bất quá Ngôn Hi cũng biết, mẹ đối với mình nghiêm khắc, cũng đều chỉ là nghiêm khắc trên miệng.

Ít nhất mẹ không giống mẹ của một bạn ở nhà trẻ của cô, luôn là hung hướng mông hắn mà đánh.

Tần Văn Châu liếc mắt nhìn Ngôn Hi một cái, cũng không nói nữa, trực tiếp ôm Ngôn Cẩn trở về.

Ngôn Cẩn bò ở trên vai Tần Văn Châu, mới thấy được hai đứa trẻ đối với mình phất phất tay.

Lúc sau Ngôn Hi cùng Nam Nam cáo biệt xong, cũng vội vàng theo sau Tần Văn Châu trở về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.