Nói nhỏ, thì bọn họ chẳng qua chỉ là đám côn đồ hạng xoàng ở Hồ Nam này mà thôi.
Mấy tên lưu manh không có học thức không có nghề ngỗng gì, ngày nào cũng trộm cướp kiếm cơm, lừa gạt cụ già, bắt nạt con nít, cái gì cũng biết, có thể nói là khách quen của đồn cảnh sát, một tháng không vào đó vài lần lại thấy ngứa ngáy trong người.
Anh Hạo nhàn nhã ngồi trên băng ghế đá, vừa hút thuốc vừa quan sát đám người xung quanh, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo để bắt nạt.
“Anh Hạo, anh xem bên kia kìa, bốn con bé đó đẹp thật, chỉ nhìn thôi mà thằng bé của em đã rục rịch rồi!”
“Đẹp, đúng là rất đẹp!”
“Má ơi, hình như còn xinh hơn cả mấy em diễn viên trong phim nữa!”
Mấy tên côn đồ đã trông thấy Lưu Minh trong rừng, nói chính xác hơn là mấy quỷ nô bên cạnh anh.
“Thế còn nghệt mặt ra đó làm gì, mau đuổi thằng ranh kia đi, một mình dẫn theo bốn cô em xinh đẹp ra đường làm màu, nó không biết ở Hồ Nam này ai là lớn nhất hả!”
Anh Hạo ném tàn thuốc xuống đất, giẫm chân lên, dắt theo đám đàn em chậm rãi đi về phía Lưu Minh.
“Này, ranh con, anh Hạo bọn tao thích chỗ này rồi, mày cút đi, nếu không bọn tao xin phép không khách sáo nha!”
Một tên côn đồ trong số đó nghênh ngang đi tới trước mặt Lưu Minh, kiêu ngạo nhìn anh, sau đó lại bỏ thêm một câu: “Để mấy em này lại, mày thì cút!”
“Không muốn chết thì lo cút đi!”
Đang yên đang lành lại bị mấy tên côn đồ phá ngang việc tu luyện, tất nhiên Lưu Minh cực kỳ khó chịu, anh chẳng thèm nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người kia.
“Ô, ranh con, mày mạnh miệng quá nhỉ, biết tao là ai không?”
Anh Hạo dùng cái giọng hầm hố, lập tức phất tay với đám đàn em, cả bọn lập tức bao vây anh.
Thấy thế, khá nhiều người muốn đứng xem kịch vui.
Tất nhiên có vài người tốt bụng cũng lo lắng cho Lưu Minh, nhưng phần lớn đều đang vui sướng khi người gặp họa, chẳng hạn như nam sinh vừa bị anh Hạo đuổi đi, trong lòng cũng rất đắc ý: “Mẹ nó, đi dạo công viên mà cũng dẫn theo bốn em xinh đẹp như thế, đúng là đáng bị ăn đòn, tuy bạn gái tôi trông cũng bình thường nhưng lại an toàn tuyệt đối!”
“Ồ? Quên chưa hỏi anh từ cái hầm cầu nào ra đấy?”
Lưu Minh thản nhiên nhìn anh Hạo.
“Anh Hạo, thằng chó đó nói anh từ hầm cầu nào ra, ý nó đang nói anh là ruồi nhặng gì đó ấy!”
“Mẹ nó, bố mày có cần mày giải thích không!”
Anh Hạo tặng cho tên đàn em kia một bạt tai, sau đó lạnh lùng nhìn Lưu Minh: “Anh em lên, đánh chết nó, cho nó biết Hồ Nam này do ai làm chủ!”
“Linh Nhi, vừa phải thôi, dạy cho chúng một bài học là được rồi, đừng làm quá lại chết người!”
Lưu Minh nhìn sang Linh Nhi mặt không chút thay đổi.
Linh Nhi gật đầu, lao tới trước mặt một tên côn như một cơn gió, nắm đấm vung tới mặt gã ta.
“Nè em gái, em dữ quá à, anh giỡn với em thôi, tuy là anh hơi xấu nhưng mà anh dịu dàng lắm, chắc chắn sẽ không…”
Tên côn đồ kia thấy người đẹp mặt không đổi sắc chạy về phía mình thì cười đắc ý, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã bị một đấm của Linh Nhi đánh ngã.
“Anh… Anh Hạo, mặt em bị cô ta đánh biến dạng rồi thì sau này làm sao em dùng mặt kiếm cơm được nữa!”
Tên côn đồ bụm mặt la hét thảm thiết.
Linh Nhi không cho họ chút mặt mũi nào, bước chân như gió, sau vài hiệp thì tất cả bọn côn đồ đã bị đánh ngã đầy đất.
Anh Hạo ôm mặt nằm dưới đất, biết lần này mình đã đụng phải tảng đá cứng rồi.
“Anh Hạo phải không, nghe nói ở Hồ Nam này chỉ có lời anh nói là lớn nhất hả?”
Lưu Minh đứng dậy đi tới trước mặt anh Hạo, từ trên cao nhìn xuống gã ta.
“Không dám, không dám nữa, sau này nơi này sẽ do anh quyết định!”
“Được, thế thì sau này chỗ này sẽ thuộc về tôi, nếu không có việc gì đặc biệt thì không một ai được phép tới gần!”
Lưu Minh hài lòng gật đầu, chỉ vào rừng cây sau lưng nói.
Anh Hạo nào dám nói nửa chữ không? Đầu gật như gà mổ thóc.
“Được rồi, mấy người mau cút đi!”
Lưu Minh hất tay, một đám côn đồ như được ân xá, vội vàng đứng dậy, bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Thời gian buổi trưa trôi qua rất nhanh, mấy quỷ nô đều có chút tiến bộ, nhất là Như Hoa và Như Phong, tin chắc rằng không bao lâu nữa họ có thể hiện thân giữa ban ngày.
Nơi này âm khí dày đặc, đúng là một nơi thích hợp để quỷ tu hành.
Nhìn lại mặt trời chiều đang dần biến mất nơi chân trời, Lưu Minh rời khỏi công viên Hồ Nam.
Huyền Tư Giai đã tức đến nổ cả phổi rồi, cứ tưởng Lưu Minh chỉ là một tên nhà quê, không ngờ sau đó cô ta lại bị vả mặt đau điếng, thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt khác lạ của bạn thân Lâm Tiên Nhi khi nhìn mình.
“Được rồi con gái, chuyện đã qua con đừng để trong lòng, cùng lắm thì vài ngày nữa mẹ lại tìm cho con một cậu ấm giàu có!”
Triệu Hồng an ủi.
“Hừ, lái chiếc Phaeton rách nát, quen một bà chủ nhỏ thôi mà cứ tưởng mình ghê gớm lắm! Ông chủ Thiệu của công ty chúng ta đang theo đuổi con, vài ngày nữa còn sẽ đồng ý, đến lúc đó chúng ta sẽ lấy lại được thể diện!
Huyền Tư Giai vừa lái xe vừa tức giận nói.
Bởi vì lái xe không chịu nhìn đường nên suýt chút nữa đã tông vào nhóm người bên vệ đường.
“Con mẹ nó, lái xe kiểu mẹ gì thế?”
Nhóm anh Hạo bị Linh Nhi đánh khá nặng, vừa xoa mặt vừa lảo đảo đi trên đường, không ngờ lại bị đứa nào lái xe không có mắt suýt chút nữa tông trúng.
Từ lúc nãy đã thấy bực bội rồi, bây giờ lại có người chạy tới trước họng súng, anh Hạo lập tức bất chấp tất cả, trực tiếp dẫn đàn em tới ngăn xe lại, kéo hai mẹ con trong xe ra.
“Cậu… Mấy người muốn làm cái gì?”
Triệu Hồng nhìn một đám côn hồ hung thần ác sát, trong lòng hoảng hốt, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Làm gì hả?”