Mọi hành động ban nãy của anh và cô đều đã bị thím Trần nhìn thấy hết.
Không biết làm sao nữa, nhưng gần đây bà cảm thấy rất hứng thú với cái cặp đôi này, muốn xác minh xem cậu chủ nhà bà có phải hay không đã trưởng thành rồi, đã đến giai đoạn muốn yêu đương rồi chăng? Vì thanh vịn cầu thang là các thanh gỗ cách khác xa nhau, trên lâu lại bật đèn sáng choang nên bà đứng dưới chân cầu thang là mọi “drama”
trên đó bà đều xem được hết.
Giây phút này, thím Trần đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật thông minh, lại có thể nhanh trí đi tìm được một vị trí đắc địa như này để xem bộ phim tình yêu thường ngày của đôi bạn trẻ.
Cố Kình Quân bê khay cà phê lên, anh đi về phía phòng làm việc của mình.
Vẫn như thường lệ việc đầu tiên là tưới cho chậu hoa bách hợp một chút nước, sau đó uống một ít cà phê rồi ngồi vào bàn làm việc.
Ban nãy được cùng cô trải qua những điều thú vị như vậy, thú thật chỉ số hạnh phúc của anh đã tăng lên rất nhiều.
Kình Quân bây giờ cảm thấy bản thân anh đang tràn đầy năng lượng.
Số giấy tờ đang chất cao như núi trên bàn này, anh có cảm giác mình sẽ chỉ mất một nửa thời gian so với bình thường để có thể hoàn thành xong.
“Được rồi, làm việc thôi.”
Kình Quân cầm cây bút trong tay lên rồi bắt đầu tỉ mỉ xem xét từng công văn, trong phòng yên ắng chỉ có tiếng máy lạnh nhè nhẹ phát ra cùng với tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc.
Gân một giờ sáng công việc mới được giải quyết xong, Kình Quân vừa đi ra khỏi phòng làm việc đã bắt gặp Vũ Tình đang đứng ngay trước cửa.
“Vũ Tình?”
Kình Quân có chút giật mình lên tiếng, trạng thái của Vũ Tình lúc này cũng rất giống anh.
“Sao em lại ở đây giờ này vậy?”
“Tôi thấy ánh sáng hắt ra từ cửa nên…”
“Em đã đứng đây bao lâu rồi?”
Kình Quân chau mày nhìn cô lên tiếng.
Mau ngủ đi, anh ở đây canh chừng em ngủ.”
“Nhưng là tại sao?”
“Còn sao trăng gì nữa, không phải em nói là em lạ chỗ sao? Anh kể chuyện cho em, hi vọng em sẽ dễ ngủ hơn một chút.”
Thật ra câu chuyện mà Kình Quân nói tới cũng chẳng phải là tiểu thuyết lãng mạn gì.
Từ nhỏ tới lớn, khoảng thời gian anh ở bên Vũ Tình trong cô nhi viện, mỗi tối mẹ nuôi đều sẽ kể chuyện cho mọi người nghe.
Trong số các câu chuyện đó anh đặc biệt chú ý ghi nhớ mẩu truyện “Ngôi sao nhỏ”, bởi vì mỗi lần mẹ nuôi đọc nó Vũ Tình đều sẽ đi vào giấc ngủ một cách rất sâu và rất nhanh.
Vũ Tình cảm thấy mình không còn là con nít nữa, cô đương nhiên phản kháng cách làm này.
Nhưng Kình Quân mặc kệ cô, cô chống thì cứ chống, anh kể thì cứ kể.
Kình Quân không tin mình sẽ bại trận trước cô, anh nhất định sẽ là người chiến thắng.
Kết quả của cuộc cãi vã chính là chỉ mới tâm năm phút trôi qua người nằm trên giường đã bắt đầu im lặng.
Nhịp thở của Vũ Tình bắt đầu trở nên đều đều, mi mắt cô nhắm chặt.
Để cho chắc ăn thì Kình Quân chưa ngay lập tức dừng việc kể chuyện lại mà anh tiếp tục câu chuyện thêm năm phút nữa.
Đến khi chắc chắn cô gái trên giường đã ngủ say, anh mới đứng lên giúp cô chỉnh lại chăn, sau đó hôn lên trần cô một cái: “Ngủ ngon nhé, ngôi sao nhỏ của anh.”
Cố Kình Quân nói xong liên rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại giúp cô rôi bản thân cũng trở về phòng ngủ để tranh thủ nghỉ ngơi một chút trước khi trời sáng.