Hiểu Quang và An Nhiên ngày càng có nhiều cơ hội ở gần nhiều, một phần là nhờ không có An Minh cản trở, một phần nhờ vào việc anh suốt ngày “mặt dày” đón cô, quanh quẩn bên cô chẳng rời.
Thái độ săn sóc và quan tâm của hiểu Quang rất rõ ràng, làm người luôn mơ hồ trong chuyện tình cảm như cô cũng có thể thấy rõ.
-Anh rất rảnh sao?- An Nhiên hỏi.
-Với em thì anh luôn rảnh, em là nhất.
-Em đang nói nghiêm túc, đừng đùa.
-Anh không đùa, anh nói thật mà.
-Nhưng mà em…
-An Nhiên, thành thật mà nói thì em cũng có tình cảm với anh phải không?
Bao nhiêu ngày qua, anh cũng đã quan sát rất kĩ, tuy rằng anh luôn tìm cách hẹn hò cùng cô, đi chơi cùng cô, nhưng anh cũng phần nào cảm nhận được cô cũng có tình cảm với mình.
-Em…
An Nhiên có chút không rõ, đi bên cạnh anh thật sự rất vui,thậm chí cô cũng trông mong đến lần hẹn tiếp theo được cùng anh ở chung một chỗ.
-Em không nhận ra bao lâu nay anh đang theo đuổi em sao?- Hiểu Quang mỉm cười nói một cách tự nhiên.
An Nhiên lại càng lúng túng hơn, việc mơ hồ nhận thấy và nói thẳng ra là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cô thật không biết phải trả lời như thế nào.
-An Nhiên.- Hiểu Quang nắm lấy tay cô.- Anh mong em có thể chấp nhận anh.
-Nhưng mà em… em trước kia…
-Em không cần nói, anh không quan tâm em trước kia yêu ai, đã trải qua chuyện gì, đau buồn ra sao, anh chỉ biết, anh yêu em, luôn luôn yêu em. Anh đã không thể bảo vệ em trước những nỗi đau trước kia, anh chỉ có thể cố gắng bảo vệ em, khiến em hạnh phúc từ nay về sau.
Hiểu Quang trịnh trọng nói hết những gì cần nói, sau đó im lặng chờ đợi cô.
Đối với lời bày tỏ đột ngột của Hiểu Quang, cô thật sự không biết nói gì.
-Em không cần khẩn trương, thật ra hôm nay muốn nói những lười này, anh đã nghĩ rất nhiều, tuy thời gian chúng ta quen nhau không dài, nhưng anh biết, anh yêu em, anh muốn bảo vệ em, mang lại hạnh phúc cho em, hơn nữa, anh cũng cảm nhận được em thích anh, cho nên anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Anh muốn quan hệ của chúng ta nâng thêm một bước nữa, để anh có thể được bên cạnh em nhiều hơn.
An Nhiên vẫn tĩnh lặng nghe anh nói. Cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, đương nhiên có thể thấy anh là thật lòng với cô, nhưng còn cô, cô đã sắn sàng hay chưa?
-Em cảm thấy anh rất tốt, tốt hơn em rất nhiều.
-Không, em đừng tự hạ thấp mình, trong mắt anh, em là cô gái tốt nhất mà anh gặp.
-Em… không biết…
-Em không cần vội… sắp tới anh sẽ đi công tác một tuần, em hãy suy nghĩ về chuyện này, được chứ?
-Được…
Một tuần không có Hiểu Quang…
Hai ngày trôi qua…
Hóa ra cuộc sống lại có thể trở nên tẻ nhạt đến mức ấy khi không có anh ở bên. Cũng không nghĩ rằng, hóa ra mình có thể nhớ một người đến thế. Bất kì nơi đâu cũng bắt gặp gương mặt anh, nụ cười của anh. Khi nhớ đến không phải là đau buồn như cô đã từng trải qua trước kia, mà là những khoảnh khắc ngọt ngào, vui vẻ của anh cùng cô, những nét đáng yêu đến phát bực, nghiêm túc lại hài hước khiến cô tươi cười.
Lại thêm một ngày nữa…
Cầm trên tay chiếc điện thoại, nhiều lúc muốn gọi lại thôi. Hiểu Quang giữ đúng lời hứa, cho cô thời gian suy nghĩ, chẳng gọi cho cô một cuộc điện thoại nào. Mọi kết nối dường như bị cắt đứt, làm cho cô cảm nhận được cảm giác không có anh là như thế nào.
Mặt trời lại mọc rồi…
Những ngày có anh bên cạnh, được anh chăm sóc, được dựa vào anh, cô đã quen mất rồi.
Cô thật nhớ những cái ôm vô tình, những cái chạm tay ngượng ngùng, những lời quan tâm ấm áp anh dành cho cô.
Thật nhớ anh.
Buổi chiều hôm nay thật quạnh quẽ…
An Nhiên không kìm lòng được, lục tìm trong danh bạn điện thoại, ngập ngừng một lát rồi ấn số điện thoại của Hiểu Quang. Mối một giây trôi qua, trái tim cô lại càng lơ lửng không yên.
-Alo.- Giọng anh cất lên đầy mệt mỏi.
-Là em.- An Nhiên bỗng chốc không biết nói gì, chỉ cần nghe giọng anh, cô cũng thấy thỏa mãn.
-Anh biết là em.- Bên kia truyền đến giọng cười trầm thấp.
-Anh có bận gì không?- Cô sợ mình nhất thời làm phiền anh.
-Không bận. Anh đã nói, với em anh luôn rảnh.
Cả hai lại chìm đắm trong im lặng.
-Anh không ngờ là em sẽ gọi điện cho anh.- Hiểu Quang lên tiếng trước.
-Em… muốn hỏi thăm anh thôi.
-Có nhớ anh không?- Anh đột nhiên hỏi.
-…- An Nhiên ngập ngừng, sau đó lí nhí nói.- Có một chút…
-Chỉ một chút thôi sao?- Anh nhẹ giọng.
-Thế anh muốn thế nào?
Đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài, sau đó đột nhiên tí hiệu bị ngắt. An Nhiên không tin nổi nhìn điện thoại.
-Này, này, sao vậy, anh sao thế?- Cô lo lắng, có chuyện gì xảy ra sao?
Đột ngột bị giam trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, An Nhiên giật mình, định giãy ra thì bị ghì chặt lại. từ sau truyền đến giọng nói cùng hơi thở thanh mát.
-Đừng giãy, để anh ôm em một chút.
-Anh mệt lắm sao?- An Nhiên vừa kinh ngạc vừa đau lòng.
-Anh không mệt, chỉ nhớ em, nhớ em đến mức muốn chạy thật nhanh về bên em, anh luôn dằn lòng không được gọi cho em nhưng không thể nào ngăn cản mình về với em. Anh thật sự rất nhớ em.
Hiểu Quang thủ thỉ bên tai An Nhiên, từng lời từng lời thấm vào tận đáy lòng cô, khiến cô xúc động mà òa khóc, An Nhiên quay người lại, cũng ôm thật chặt lấy anh.
-Em cũng nhớ anh, Hiểu Quang, em đồng ý, em đồng ý những gì anh nói…