Trương Tịnh luôn làm việc nhanh chóng, sáng sớm ngày hôm sau đã sai người đến Quý phủ đưa bái thiếp, lúc gần trưa liền cùng thê tử đến trước cổng lớn Quý phủ ở đường Bắc Tân. Quý Thị lang quản lý việc tích trữ lương thực, mấy ngày nay công vụ bề bộn nên trực tiếp nghỉ lại trong nha môn, Quý phu nhân mặt mày rạng rỡ ra đón:
– A Du, nhiều năm không gặp, muội vẫn trẻ đẹp như vậy.
Du Nhiên thân mật gọi:
– Tẩu tẩu, trước khi muội rời kinh, đại tẩu vẫn luôn lải nhải với muội rằng thật nhớ tẩu.
Đại tẩu nhà mẹ đẻ của Du Nhiên tên Quý Quân, là đường muội nhà chồng của Quý phu nhân, giữa chị dâu em chồng hai người trước nay đều rất hòa thuận, vô cùng vui vẻ.
Sau khi chào hỏi thân mật với nhau, họ chia ra chủ khách mà ngồi, cùng nói chuyện phiếm. Nam tử Quý gia người thì đi làm, người thì đi học, chỉ có Quý Dao bước ra bái kiến. Du Nhiên kéo Quý Dao lại khen hồi lâu, gỡ một chiếc kim bộ dao rực rỡ chói lóa trên búi tóc xuống làm quà gặp mặt. Quý Dao bái tạ xong thì xấu hổ rời đi. Hai người trước mặt là người chứng hôn do Từ gia mời đến, nàng dĩ nhiên là biết nên không tiện ở lâu.
Quý phu nhân hỏi thăm:
– Lệnh tôn lệnh đường sức khỏe vẫn tốt chứ? Hai lão nhân gia không có chuyện phiền lòng gì, chỉ ngậm kẹo đùa cháu, ắt hẳn vô cùng thoải mái.
Lệnh tôn lệnh đường trong lời của bà chính là phụ thân Mạnh Lại và đích mẫu Chung thị của Du Nhiên.
Du Nhiên cười nói:
– Gia phụ trí sĩ đã hơn mười năm, mỗi ngày khăn thô áo vải, ung dung tự tại. Ông thường ngày la hét tôn tử tôn nữ, bế ẵm tằng tôn, rảnh rỗi thì dạy bảo nhi tử, khuê nữ, con rể, oai phong tám hướng, tinh thần càng ngày càng tốt.
Quý phu nhân dĩ nhiên là biết rõ tình huống của Mạnh gia, hiểu ý cười:
– Vậy tất nhiên là tốt, thân thể lão nhân gia khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ, so với cái gì cũng hơn hết.
Cuộc sống Mạnh gia thư thái, không chỉ nhi tử và con dâu hiếu thuận mà khuê nữ và con rể cũng không dám cãi lời, như vậy hiển nhiên là kéo dài tuổi thọ rồi.
Nhắc đến chuyến đi Nam Kinh của Trương Tịnh và Du Nhiên, Quý phu nhân ân cần thăm hỏi:
– Danh y đã tìm được chưa?
Trương Tịnh đặc biệt xin nghỉ đến Nam Kinh cầu y nên việc tìm kiếm vị danh y nọ là điều quan trọng nhất.
Trương Tịnh khách sáo đáp:
– Chưa. Vị danh y nọ hành tung bất định, phải tìm kiếm cẩn thận.
Du Nhiên đau lòng nhìn trượng phu:
– Huynh ấy chinh chiến nhiều năm, thương tật khắp người, mỗi khi vết thương cũ tái phát thì đau đớn khó nhịn.
Quý phu nhân không thể thiếu việc cảm khái một phen:
– Biên cảnh yên ổn, là may mắn của triều đình, may mắn của bách tính nhưng tướng soái lại phải mang một thân thương tích.
Du Nhiên cười nói:
– Vết thương cũ tuy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Huynh ấy còn định làm người chứng hôn cho lệnh ái nữa mà. Tẩu tẩu, huynh ấy là lần đầu tiên làm người chứng hôn, nếu có lễ nghĩa gì không chu toàn, mong tẩu đừng chê bai.
Quý phu nhân tấm tắc:
– Bình Bắc Hầu anh hùng cái thế cùng Hầu phu nhân nghiêng nước nghiêng thành chứng hôn, chúng ta được sủng mà lo còn không hết, sao dám xoi mói chứ?
Du Nhiên cười hì hì:
– Tẩu tẩu, chuyện chứng hôn này cũng không phải làm không đâu, nếu chúng muội có chuyện nhờ tẩu, tẩu không được thoái thác đấy.
Quý phu nhân cười sảng khoái:
– Được, không thoái thác.
Buổi trưa, Quý Thị lang nghe tin chạy trở về, cùng Trương Tịnh ăn uống tiệc rượu. Quý phu nhân trách móc:
– Sao không chịu về sớm? Muội phu một mình ngồi đợi cả ngày, chán chết được.
Quý Thị lang cười nói:
– Chuyện này cũng không trách ta được, đều do công việc quá nhiều, quản lý quá phức tạp.
Ông nói làm tất cả mọi người đều cười.
Trương Tịnh đứng dậy cùng Quý Thị lang đến ngoại viện, trước khi đi ông dặn dò Du Nhiên:
– Phu nhân, đừng uống nhiều rượu.
Quý phu nhân nín cười:
– Yên tâm đi, ta trông coi muội ấy cho, không để muội ấy uống nhiều đâu.
Đợi Trương Tịnh đi rồi, Quý phu nhân liền đẩy đẩy Du Nhiên, nháy nháy mắt:
– A Du, muội phu rất thương yêu muội nha.
Du Nhiên che trán:
– Tẩu tẩu, huynh ấy quản muội rất nghiêm, quả thực còn nghiêm hơn cả cha muội.
Quý phu nhân cười dài nhìn bà:
– Biết thỏa mãn đi, có bao nhiêu thê tử muốn được trượng phu quản như vậy mà không được đây.
Phu thê đến tuổi trung niên mà còn ân ái như thế, trong gia đình công hầu quả thật là hiếm thấy.
Du Nhiên đếm ngón tay liệt kê từng người từng người một:
– Đại ca đối với đại tẩu, nhị ca đối với nhị tẩu đều rất tốt rất tốt. Còn có An gia muội phu đối với thập tam muội, Chung gia biểu ca đối với Thủy tỷ tỷ cũng đều là quan tâm săn sóc từng li từng tí.
Sau đó, bà cười giảo hoạt:
– Còn nữa nha, huynh trưởng đối với tẩu cũng không phải là ngàn theo trăm thuận sao?
Nhìn ngôn hành cử chỉ của Quý Thị lang cũng biết là một người sợ vợ. Quý phu nhân giả vờ tức giận:
– Giỏi cho A Du muội, ngay cả tẩu tẩu cũng muốn trêu ghẹo.
Nói xong thì cười rộ lên, quả thật trong lòng bà ngọt ngào vô cùng.
Du Nhiên nháy nháy mắt với Quý phu nhân, Quý phu nhân hiểu ý, cho lui các thị nữ, hai người thoải mái nói chuyện với nhau. Du Nhiên mỉm cười nói:
– Tẩu tẩu, hôn sự của Dao Dao có yêu cầu gì thì cứ nói, muội sẽ truyền đạt lại với Từ gia.
Quý phu nhân vui vẻ:
– Nhà của chúng ta trước giờ chưa từng có chuyện hơn thua lễ nghi thể diện gì nhưng cũng không thể quá mức sơ sài hay quá mức lãng phí, chu đáo là được.
Du Nhiên cười nói:
– Được, có những lời này của tẩu, muội biết nên làm gì rồi.
Nói xong chính sự của Quý gia, Du Nhiên đích thân rót chén trà nóng đưa qua:
– Tẩu tẩu, hôn sự của Trọng Khải, muội muốn làm phiền tẩu.
Quý phu nhân vừa mừng vừa sợ:
– A Du, các muội nhìn trúng cô nương nhà nào vậy? Kinh thành có bao nhiêu cô nương tốt nhưng các muội lại chọn người ở Nam Kinh, quả nhiên là phong thủy Nam Kinh tốt.
Du Nhiên cười nhìn về phía chữ “Từ” trên thiệp cưới:
– Tẩu tẩu, chính là cô nương nhà này.
Quý phu nhân vừa nghĩ một chút liền hiểu, chỉ vào Du Nhiên cười nói:
– Hai người ngược lại có ánh mắt tốt đó! Nha đầu Từ gia xinh đẹp mà tính tình cũng tốt, không có chỗ nào kém cỏi hết, hai người vừa nhìn một cái liền chọn trúng!
Du Nhiên mỉm cười:
– Đúng vậy, tẩu tẩu, muội vừa thấy tiểu khuê nữ của Từ gia là thích vô cùng, hận không thể ngay lập tức rước con bé về nhà.
Quý phu nhân ca thán:
– Câu đó của A Du muội làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ! Tiểu cô nương ái mộ Trọng Khải quả thật không ít, haiz, xem ra các nàng ấy sẽ phải khóc lóc tuyệt vọng rồi!
Ca thán xong, Quý phu nhân cam đoan:
– Cứ giao cho tẩu.
Du Nhiên rất hài lòng:
– Hôm khác để Trọng Khải sang đây khấu tạ.
Quý phu nhân cười nói:
– Nếu chuyện thành thì Trọng Khải dĩ nhiên là phải đa tạ bà mai này rồi.
Hai người nói cười vui vẻ, chợt Quý phu nhân nghĩ đến cái gì, vội kéo tay Du Nhiên, nghiêm túc nói:
– A Du, Từ gia cái gì cũng tốt, chỉ có điều, việc tranh đấu của thủ phụ và thứ phụ trong triều rất tàn khốc, nếu không may Từ thứ phụ thua………
Du Nhiên mỉm cười, không hề đổi sắc:
– Tạ tẩu tẩu nhắc nhở. Xưa nay các quan nội các tranh đấu, đa phần là bị giáng chức, tội nặng hơn nữa thì mất mạng, chứ xét nhà diệt tộc thì chưa từng thấy. Năm năm trước, Dư thủ phụ bị tố cáo thông đồng với người Oa, kết giao nội thị, cuối cùng Dư thủ phụ bị tử hình, vứt xác giữa chợ, vợ con bị lưu đày đến Quảng Tây, đây đã là chuyện nghiêm trọng nhất rồi.
Quý phu nhân buồn bã:
– Tâm ý muội đã quyết thì tẩu không thể không đi chuyến này vậy.
Nhập các bái tướng là ước mơ lớn nhất của mỗi quan văn. Nhưng sau khi nhập các bái tướng, sự tranh quyền đoạt lợi khốc liệt trong đó cũng khiến người thường khó mà tưởng tượng được.
Khách và chủ vui vẻ chia tay. Buổi tối, Quý Thị lang cố ý đề cập với thê tử:
– Danh y mà muội phu muốn tìm họ Ngô, tên Thái Thanh, được xưng ‘Y trung thánh thủ’. Chỉ biết ông ấy đang ở Nam Kinh, ngoài ra thì không biết gì cả. Người này nếu muốn tìm quả thật mất không ít công phu.
Quý phu nhân tựa tiếu phi tiếu:
– Chuyện này có gì khó, tìm danh y thôi mà, không biết có bao nhiêu người muốn giúp chuyện này nữa.
Chưa nói người khác, Nam Kinh vệ và Nam Kinh phủ đô đốc có không ít người là bộ hạ cũ của Trương Tịnh, cho nên rất nhiều người muốn vì đại nguyên soái mà cống hiến sức lực, chỉ sợ không có cơ hội mà thôi.
Quý Thị lang vuốt râu nghĩ ngợi:
– Trương Tịnh rất oai phong.
Không nói câu nào mà đã có người tranh nhau lấy lòng, nếu là vung tay kêu gọi, há chẳng phải người người tụ tập? Quý phu nhân phì cười ra tiếng:
– Đó là do trải qua từng trận từng trận chiến đấu ác liệt mà có, ông tưởng dễ lắm sao.
Quý Thị lang cười phụ họa:
– Không dễ, tất nhiên là không dễ.
Quý phu nhân nhắc đến việc đề thân cho Trương Mại, Quý Thị lang vui vẻ cười:
– Trương gia làm mai cho chúng ta, chúng ta cũng làm mai cho Trương gia, rất công bằng.
Quý phu nhân ngạc nhiên:
– Sao ông không nhắc đến việc tranh đấu giữa thứ phụ và thủ phụ?
Đây không phải chuyện rất quan trọng sao, cứ nghĩ là ông sẽ không tán thành chứ.
Quý Thị lang lơ đãng nói:
– Muội phu không sợ cái này, Trọng Khải cũng không sợ. Cả nhà bọn họ trước giờ luôn trị quân, những chuyện khác đều mặc kệ, trong triều đình cho dù có gió thổi cỏ lay gì cũng không liên quan đến nhà họ.
Quý phu nhân cực kỳ yên tâm:
– Như vậy, ta liền đi Từ phủ thăm dò ý tứ của bà thông gia.
Quý Thị lang cười nói:
– Từ gia mười phần thì có tám, chín phần là đáp ứng. Nhân tài như Trọng Khải, cha mẹ chồng như muội muội và muội phu, vị trí phu nhân Ngụy Quốc công phú quý như vậy, nữ tử nhà ai lại không hài lòng chứ?
Quý phu nhân lắc đầu:
– A Du dường như sợ Từ gia không đáp ứng, dặn dò ta rất nhiều chuyện. Ta sắp xếp lại để đến lúc đó khỏi quên mới được.
Quý Thị lang sáp lại gần:
– Chuyện gì, nói ta nghe với.
Hai người nhỏ giọng nói vài câu, Quý Thị lang cười:
– Giỏi, nửa phần cũng không lơ là, quả là phong độ của đại tướng. Trương Tịnh đánh nhiều trận chiến ác liệt như vậy, chưa bao giờ khinh địch.
Tây Viên. Từ Thuật, Từ Dật ngồi bên chân Trương Tịnh nghe chuyện xưa rất lâu, ý chưa thỏa mãn:
– Bá bá, về sau thế nào?
Từ Dật chớp đôi mắt to đen nhánh sáng ngời hỏi. Trương Tịnh xoa nhẹ đầu nhỏ của nó:
– Muốn biết chuyện về sau thế nào thì đợi hồi sau sẽ rõ.
Du Nhiên cười dữ dội. Ca ca đáng thương, A Kình, A Mại, A Đồng lúc nhỏ cứ bắt huynh ấy truy hỏi đến cùng, thật sự phiền quá thì huynh ấy sẽ phán một câu như vậy, hôm nay sao lại bị hai đứa nhóc Từ gia bức phải nói ra rồi. Ca ca, chàng quản ta nghiêm nhưng lại hết cách với hài tử nha.
Từ Sâm và Lục Vân đích thân đến đón con, vô cùng áy náy:
– Làm phiền quá. Tiểu hài tử không hiểu chuyện, chỉ biết làm vướng víu.
Vị này là đại nguyên soái oai phong một cõi, để người ta dỗ hài tử chơi thì còn ra thể thống gì.
Từ Thuật, Từ Dật lúc trước cũng thường đến Tây Viên chơi, nhưng đa phần chỉ là những chuyện như đi xem đại bàng hay xem các binh sĩ luyện tập. Tối hôm qua hai đứa trẻ về nhà, hưng phấn kể về chuyến đi Tây Viên, Từ Sâm và Lục Vân mới biết là Trương Tịnh đích thân kể chuyện xưa lý thú cho tiểu khách nhân, thật sự áy náy nên tự mình sang đón để trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn.
Du Nhiên cười khúc khích:
– Phu quân tôi thích nhất là trêu đùa tiểu hài tử, hai vị lệnh lang thường xuyên đến chơi là tốt nhất, huynh ấy đỡ phải cô đơn.
Trương Tịnh vẻ mặt rất ôn hòa:
– Hai vị lệnh lang cùng khuyển tử lúc nhỏ rất giống nhau, ta chẳng qua là ôn lại chuyện xưa thôi.
Nói đến con cái, người làm phụ mẫu đều hăng hái hẳn lên. Trương Tịnh khoan thai nói:
– Tiểu nữ là tinh quái nhất, bên người nó tuy có một đội nữ binh nhưng phu thê chúng tôi vẫn chưa yên tâm lắm. Chúng tôi đang định tìm thêm vài nữ cao thủ tuyệt đỉnh làm thân vệ cho nó.
Từ Sâm và Lục Vân tim đều đập thình thịch. Chuyện A Trì gặp nạn ở Vũ Hương Hầu phủ, lúc nào họ nghĩ đến cũng thấy sợ. A Trì không thể nào quanh năm suốt tháng ở trong nhà không ra ngoài, nếu giống như đại tiểu thư của Bình Bắc Hầu phủ, có thân vệ là cao thủ tuyệt đỉnh thì họ yên tâm hơn nhiều.
Nhưng mà, mở miệng thế nào đây? Hai người nhìn nhau khó xử. Cao thủ vốn khó tìm, nữ cao thủ thì lại càng khó gặp, Bình Bắc Hầu cũng đang tìm kiếm, có hay không vẫn chưa nói được! Lúc này nếu mình lỗ mãng nói ra, há chẳng phải làm người ta khó xử sao.