Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 39: Người dân ở tại xung quanh nơi này



Nghiêm Phương Hoa kéo Lục Trân, chỉ chỉ vào tấm bình phong đá cẩm thạch phía sau, ý là “Chúng ta nên tránh đi”. Lục Trân khẽ thở dài, tránh thì tránh, vị Bình Bắc Hầu gia này là đại nguyên soái từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, không giận tự uy, chỉ nhìn từ xa mà mình đã không thở nổi rồi, nếu đến gần không biết có té xỉu hay không? Vẫn là đừng làm bẽ mặt, tiếc thì tiếc cũng phải tránh thôi.

Lục Linh nhìn ngoài phòng đến mê mẩn, vẻ mặt sùng bái, đôi mắt đen nhánh linh động rạng rỡ sáng ngời, xem dáng vẻ đó thì có kéo cũng kéo không đi. Nghiêm Phương Hoa và Lục Trân đành mặc kệ con bé, lặng lẽ đến sau bình phong, ngồi xuống ghế có đệm thêu.

A Trì không di chuyển. Lục đại phu nhân bất mãn nhìn nàng một cái, hôm qua Vĩ nhi, Anh nhi mới ở xa xa, nàng ta đã đi mất dạng; hôm nay Bình Bắc Hầu, Ngụy Quốc công đều sắp vào nhà rồi mà nàng ta vẫn đứng yên đó không nhúc nhích. Sao hả, nam tử bá tánh bình dân thì không thể gặp, còn công hầu vương tôn thì có thể gặp? Thật không nhìn ra, nha đầu này còn nhỏ tuổi mà đã biết bợ đỡ, nịnh hót người ta như thế.

Ban đầu Lục đại phu nhân cũng định tránh sau bình phong, sau đó từ cửa sau ra ngoài, trở lại Ánh Hà Quán chỉ đạo các thị nữ thu dọn quần áo và vật dụng hàng ngày, chuẩn bị ít hành trang, nhưng thấy A Trì không nhúc nhích, Lục đại phu nhân sinh lòng xem náo nhiệt cũng lưu lại.

Lục Vân, A Trì bước lên đón tiếp, Từ Sâm và Từ Tốn cùng khách đi vào trong sảnh, hành lễ chào hỏi lẫn nhau. Vợ chồng Từ Sâm nhã nhặn lịch sự, vợ chồng Trương Tịnh khách khí chu đáo, trong lời nói, cử chỉ có nhiều điểm tương đồng; về phần An gia, An công tử đạm bạc, thập tam muội nhiệt tình, phu thê hai người tạo nên sự đối lập rõ nét.

Sau khi chào hỏi thì hai bên chia ra chủ khách mà ngồi xuống. Trường hợp này Trương Mại, A Trì, An Hiệp, Từ Tốn, Lục Linh đều không có chỗ ngồi, chia ra đứng hầu bên cạnh phụ mẫu của mình. An Hiệp còn nhỏ tuổi cùng với tiểu cô nương Lục Linh ngoại hình đều chưa phát triển nên không có gì thu hút. A Trì đã mười bốn mười lăm tuổi, dáng người như cành liễu mùa xuân mới nhú, mềm mại mà mịn màng, dung nhan như vầng trăng mới mọc giữa đêm thu, xinh đẹp mà rạng rỡ, phong thái hơn người, vô cùng nổi bật.

Vóc dáng Trương Mại vốn đã cao, bây giờ lại đứng thẳng, càng gây sự chú ý của người khác. Hắn đứng cạnh Trương Tịnh và Du Nhiên nên rất dễ nhìn ra dáng người và khí chất hắn giống cha, còn mặt mũi và làn da lại giống mẹ, vừa cao lớn vừa tuấn tú, chiếm hết thiên thời, địa lợi.

A Trì lần đầu tiên gặp Trương Tịnh và Du Nhiên nên dĩ nhiên muốn trịnh trọng bái kiến. A Trì hành lễ, động tác xinh đẹp tự nhiên như nước chảy mây trôi, ngay cả Lục đại phu nhân là người trong lòng có ý soi mói với nàng như vậy, cũng không khỏi thầm cảm khái: ngoại hình đẹp mà lễ tiết cũng tốt, không tìm ra chút khuyết điểm nào.

Du Nhiên vẫy tay bảo A Trì lại gần, nắm tay nàng dịu dàng hỏi vài câu, cười khúc khích nhìn về phía Lục Vân:

– Từ phu nhân, quý phủ giấu một tiểu tiên nữ từ thiên đình trốn ra à? Tiểu khuê nữ xinh đẹp nhường này thật đúng là đáng yêu chết được.

Làm phụ mẫu nghe người khác khen con mình nào có ai không thích? Từ Sâm mỉm cười, Lục Vân vui vẻ nói:

– Phu nhân đừng khen nó như vậy, nó ấy mà, hễ nghe khen là cứ phơi phới.

Làn da nõn nà của A Trì hơi ửng đỏ, Du Nhiên cười hì hì nghĩ: “Ánh mắt Mại Mại không tệ, tiểu cô nương này đúng là làn da như quả vải tươi (quả vải tươi = tân lệ = tên thư các mà A Mại đặt), gương mặt nhỏ so với trứng gà mới bóc còn mềm mại hơn, làm người ta hận không thể cắn một miếng.”

Du Nhiên tháo chiếc vòng ngọc óng ánh, trơn bóng trên tay xuống làm quà gặp mặt:

– Tiểu tiên nữ, chiếc vòng ngọc này rất xứng với con.

Trong chiếc vòng ngọc có tia máu như ẩn như hiện, là huyết ti ngọc cực phẩm do Hiếu Vũ Hoàng đế ban tặng.

A Trì lặng lẽ nhìn về phía Lục Vân, thấy bà khẽ gật đầu mới đa tạ nhận lấy. Chiếc vòng này nhìn qua cũng thấy là vật bất phàm, nhất định giá trị không tầm thường. Thu lễ nặng như vậy thì phải xin ý kiến trưởng bối trước mới thỏa đáng.

Du Nhiên rất yêu thích A Trì, nắm tay nàng mãi không buông, Trương Khế thú vị nói:

– Thích như vậy thì không bằng tẩu nhận nó làm nghĩa nữ đi?

Du Nhiên cười đến đuôi mắt cong cong:

– Vậy ta có nằm mơ cũng sẽ cười mà tỉnh.

Lục Vân vui vẻ nói:

– Đó chính là phúc của tiểu nữ.

Trương Khế vỗ tay cười nói:

– Hay lắm! Mọi người vốn là hàng xóm, như vậy sẽ càng thân hơn.

Bà cao hứng sai thị nữ:

– Đem đệm quỳ lại đây.

Trương Tịnh lặng lẽ liếc thê tử, lại liếc sang nhi tử, A Du nàng không thấy nhi tử mặt mũi trắng bệch sao, sao lại trêu nhi tử như thế? Trương Mại tiến lên trước một bước, cung kính nói:

– Mẫu thân, chuyện này không ổn.

Du Nhiên mỉm cười hỏi, trong mắt đầy vẻ tinh nghịch:

– Không ổn thế nào?

Trương Mại đang định nói thì A Trì vẫn đứng im nãy giờ mở miệng:

– Được phu nhân yêu quý, con rất cảm tạ. Nhưng muốn con gọi người là nghĩa mẫu thì quả thực con gọi không được, trông người bất quá chỉ khoảng mười tám, nhiều nhất chỉ là tỷ tỷ của con thôi.

Câu nịnh nọt này làm Du Nhiên vui vẻ:

– Vậy thì không nhận, không nhận nữa.

Trương Khế tỉ mỉ ngó Du Nhiên:

– Tẩu quả thực nhìn rất trẻ.

Du Nhiên khiêm tốn:

– Đâu có đâu có, năm tháng trôi qua da dẻ thế nào, chỉ có chính mình rõ ràng nhất.

Trương Tịnh mỉm cười, nhi tử đã lớn vậy rồi mà A Du vẫn tính tình trẻ con như thế, thật sự là hết cách với nàng ấy. Trong lúc lơ đãng nhìn sang Từ gia tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, mềm mại khả ái, trong mắt Trương Tịnh hiện lên vẻ dịu dàng, con bé này dung mạo hoạt bát, ăn nói dí dỏm, có vài phần tương tự với A Du năm xưa.

Lục Vân nhìn khuê nữ bảo bối, trong mắt đều là ý cười, A Trì nhà ta thật biết cách nói chuyện! Từ Sâm lại càng khỏi phải nói, làm cha nhìn khuê nữ của mình, nhìn kiểu nào cũng thấy hợp mắt.

Nghiêm Phương Hoa và Lục Trân ngồi sau tấm bình phong, trong lòng hơi hối hận. A Trì được khen nhiều như vậy, nếu như mình cũng ở đó, chẳng phải là sẽ càng náo nhiệt hơn sao? Tiếc là không có ai mở miệng giới thiệu nên không thể bước ra tấm bình phong này.

Lục Linh đứng trong sảnh, sau khi A Trì bái kiến, nàng cũng tiến lên bái kiến vợ chồng Trương Tịnh và vợ chồng An Ký, thân thể tiểu cô nương vì hưng phấn mà hơi run rẩy, Du Nhiên kéo tay nàng qua vỗ vỗ, trấn an:

– Từ phu nhân, lệnh chất nữ rất thanh tú, đáng yêu.

Bà tháo xuống một chiếc vòng ngọc quý giá trên cổ tay tặng nàng.

Trương Khế cũng bắt chước khen ngợi Lục Vân:

– Từ phu nhân, lệnh chất nữ cùng người có vài nét giống nhau, dung mạo rất đáng yêu. Tục ngữ nói ‘cháu gái so với cô cô’, quả là không sai.

Bà cũng tháo xuống một chiếc vòng bằng vàng ròng trên cổ tay tặng nàng.

Trong lòng Lục đại phu nhân tức giận khỏi phải nói. Ta rõ ràng đang ngồi ở đây mà hai ngươi cứ hướng về phía Lục Vân khen “lệnh chất nữ”! Có biết cách nói chuyện không, có biết cách làm người không, có biết cách cư xử không?

Tiếp đó, Lục đại phu nhân lại càng tức giận hơn. Từ Sâm và Lục Vân nhắc đến chuyện ở Vũ Hương Hầu phủ, tràn đầy cảm kích, sai A Trì đến trước mặt trực tiếp tạ ơn Trương Mại. A Trì quy củ hành lễ, Trương Mại khách sáo trả lễ; mặt A Trì hơi hồng, gương mặt tuấn tú của Trương Mại cũng hơi ửng đỏ, hai người đều có vẻ xấu hổ.

Nha đầu này thường ngày trầm ổn, hóa ra cũng có lúc mặt đỏ tim đập như thế! Lục đại phu nhân nhìn thì cảm thấy không đáng cho nhi tử bảo bối của mình. Mân nhi, đáng thương cho một mối tình si của con đều trôi theo nước chảy. Mảnh chân tình thật ý của con, nha đầu này căn bản là không biết quý trọng.

Nha đầu này thật bợ đỡ. Lục đại phu nhân khinh thường nhìn về phía A Trì, ngươi xem trọng tiểu tử này của Trương gia không phải vì hắn là công hầu cao quý, vì vậy mà động tâm, toan tính sao, ánh mắt cũng quá thiển cận rồi. Trước mắt Mân nhi của ta tuy chỉ có công danh tú tài, nhưng sau này thì thế nào? Đỗ đạt khoa cử, nhập các bái tướng cũng không biết chừng.

Lục đại phu nhân bỗng sinh ra ý nghĩ “người ở nơi này không thể cùng chung sống lâu dài”, liền cười đứng dậy:

– Xin thứ lỗi cho ta không thể tiếp chuyện được.

Lục Vân, Du Nhiên, Trương Khế đều không thích làm khó người khác nên khách khí tiễn bà đi. Lục Linh không tình không nguyện đi theo Lục đại phu nhân, lúc sắp đi còn lưu luyến len lén quay đầu nhìn lại hai lần, người kia chính là Bình Bắc Hầu đã đánh đuổi bọn Thát Đát, sắc mặt rất bình tĩnh nhưng làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa xa, không dám đến gần.

Từ Sâm và Trương Tịnh, An Ký đàm luận về cảnh sắc Nam Kinh, Lục Vân cùng Du Nhiên, Trương Khế trò chuyện về việc nhà, con cái, có lẽ là họ thật sự ăn ý, có lẽ là bản lĩnh xã giao giỏi, tóm lại mọi người đều rất hòa hợp như tắm gió xuân.

Trương Mại đề cập với Từ Tốn:

– Ta muốn mượn một bản cổ cầm phổ nhưng cố tìm mãi cũng không thấy.

Đó là vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, có bạc cũng không mua được. Từ Tốn đáp lời:

– Sao không nói sớm? Hàn xá đúng lúc có một quyển ở trong Tàng Thư Các.

Nhắc đến Tàng Thư Các, An Hiệp liền nhớ tới một chuyện:

– Muội muốn nhìn lại xem Từ tỷ tỷ sắp xếp Tàng Thư Các thế nào để về trông bầu vẽ gáo*.

* Trông bầu vẽ gáo: thành ngữ chỉ việc bắt chước, mô phỏng theo hình dáng bên ngoài

Kỳ thực Tân Lệ Viên đã có quy mô cơ bản rồi, chỉ cần hoàn thiện thêm một số chỗ nữa tuy những chỗ cần hoàn thiện này cũng không ít.

Một vị khách muốn mượn cầm phổ, một vị khách khác muốn tham quan Tàng Thư Các, Từ Tốn làm chủ nhân nào có không đáp ứng, dĩ nhiên là thưa với trưởng bối rồi ân cần dẫn họ đi. An Hiệp lôi kéo A Trì:

– Tỷ tỷ đi theo dạy muội nữa.

A Trì tất nhiên cũng cùng đi.

Hiển nhiên An Hiệp và A Trì đi trước ra khỏi phòng khách, tiếp đó là Trương Mại và Từ Tốn cũng cất bước theo, Trương Tịnh âm thầm lắc đầu. Nhi tử, sao con có thể động ý niệm ở Từ gia chứ, chọn chỗ này là không được. Nhi tử, làm thế nào để cưới thê tử về nhà, con đúng là cần phải theo phụ thân học hỏi một ít mới được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.