Gian phòng này không rộng rãi và sáng sủa như gian lúc nãy nhưng xinh xắn, bày trí khéo léo và thanh nhã dễ chịu. Một nam tử dáng người cao lớn đang đứng trước cửa sổ, khoác áo lông chồn trắng như tuyết, yên lặng nhìn ra ngoài.
– Xin lỗi xin lỗi, đi nhầm phòng.
Trần Lam thông minh xinh đẹp liên tục nói xin lỗi, cũng không biết là xin lỗi A Trì hay xin lỗi bạch y nam tử đang đứng trước cửa sổ kia. Đôi mắt long lanh, trong sáng của Trần Đại nhìn nàng ấy quở trách:
– Ngươi đi thông thạo như vậy nên ta mới không nghĩ gì cả mà đi theo ngươi.
Kết quả là để ngươi dắt đi nhầm đường.
A Trì vẻ mặt như thường, không nói một lời. Nam tử kia chậm rãi quay người lại, chăm chú nhìn A Trì một lát:
– Tuy là đi nhầm phòng nhưng cũng có thể làm chính sự. Từ phủ ở kinh thành có lá thư nhờ ta chuyển giúp.
Hắn đưa tay lấy lá thư trong ngực ra.
Nam tử này dĩ nhiên là Trương Mại. Trần Đại khom người hành lễ:
– Nhị công tử!
Nàng ấy nhẹ bước đi đến nhận lấy lá thư đưa cho A Trì. A Trì cầm lấy nhìn thoáng qua, hơi hơi gật đầu:
– Làm phiền rồi, đa tạ.
A Trì định cáo từ thì Trương Mại do dự nói:
– Phong thư này là gửi kèm theo thư nhà của ta, rõ ràng có chút kì quái.
Trần Lam, Trần Đại vô cùng thông minh, lập tức thi lễ ra ngoài, đứng canh giữ ở hai bên cửa phòng.
Trương Mại từ từ đến gần A Trì, khẽ cười nói:
– Cuối cùng cũng nhìn lại được một lần, nếu không ta chẳng phải là bị lỗ sao?
A Trì nghiêm mặt không thèm để ý đến hắn, người này thật xấu, lại sai Trần Lam giả bộ đi nhầm phòng, vừa xấu xa vừa ấu trĩ.
Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, so với ngắm mỹ nhân vào ban ngày càng nhiều hơn chút dịu dàng, chút mờ ảo, chút ý thơ, Trương Mại trong lòng rung động, nàng đẹp như băng như ngọc, đẹp khiến người ta không dám hô hấp!
Trương Mại phục hồi tinh thần lại, dịu dàng nói:
– Lệnh tôn lệnh đường vẫn đang đợi nàng, mau đi đi. Nàng cứ yên tâm du ngoạn, ta sai người âm thầm bảo vệ, bất kể nàng đi đến đâu cũng rất an toàn.
Bị dẫn tới trước mặt huynh dễ dàng như vậy mà bảo ta rất an toàn? A Trì liếc hắn, rồi xoay người rời đi. Mới đi được hai bước thì nàng chợt dừng lại, quay người hỏi Trương Mại:
– Huynh rất thích màu trắng sao?
Mấy lần gặp nhau đều thấy huynh mặc bạch y cả.
Trương Mại hơi xấu hổ:
– Cái đó, nữ tử không phải đều thích tiểu tướng áo bào trắng sao?
Trong thoại bản không phải thường miêu tả: “chỉ thấy đi đầu là một tiểu tướng, mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, đội nón trắng, mặc giáp trắng, khoác áo choàng trắng cưỡi một con bạch mã, trên tay cầm một cây ngân thương sáng loáng.”(thoại bản là một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
A Trì nghiêm túc nói:
– Không phải đâu, nam nhân mặc màu đen mới đẹp.
Trương Mại cười dịu dàng:
– Vậy ta mặc màu đen là được rồi.
A Trì thật tình gật gật đầu, xoay người rời đi.
Trần Lam, Trần Đại thông thạo dẫn A Trì về nhã gian, dọc đường Trần Lam vô cùng tự trách:
– Thuộc hạ đi theo nhị công tử tới đây, lúc nãy không biết sao lại đi nhầm phòng, xin đại tiểu thư trách phạt.
A Trì chậm rãi nói:
– Rượu trái cây uống nhiều quá không tốt, ta đi vệ sinh cũng lâu hơn bình thường.
Nàng căn bản là không tiếp lời của Trần Lam.
Trở lại nhã gian, chúng nữ quyến đều đã chờ xuất phát. An Ký vừa thảnh thơi uống nước phù dung, vừa chậm rãi hỏi:
– Nương tử, không có ta bên cạnh, nàng có sợ không?
Trương Khế đỏ mặt:
– Lá gan của ta lớn lắm, sẽ không sợ đâu.
Lời tuy không được dịu dàng nhưng trong lòng thì ngọt lịm.
Từ Tốn ngồi không yên, xin ý kiến Từ Sâm:
– Phụ thân, con đi theo mẫu thân và muội muội nhé? A Trì nhát gan lắm, muội ấy sẽ sợ.
Từ Dật thông minh gật đầu phụ họa:
– Phải đó, tỷ tỷ sợ bị bỏ rơi lắm.
Từ Sâm hơi cười cười, cũng đúng, mấy năm trước A Trì cứ bám lấy cha mẹ như cái đuôi nhỏ, sợ cha mẹ không cần nó.
Từ Sâm gật đầu:
– Đi đi. Theo ở xa xa là được rồi.
A Trì biết có ca ca đi theo thì sẽ không sợ nữa. Từ Tốn cáo biệt mọi người, rồi xoay người ra cửa. An Ký vẻ mặt bình tĩnh, không nói câu nào, Trương Điềm Tâm có mang theo một đội thân binh đi cùng, võ công bọn họ rất tốt, có thể an tâm.
Một nhóm thị nữ hầu hạ Trương Khế, Lục Vân, A Trì và An Hiệp rời khỏi nhã gian, lên xe ngựa trước Thưởng Tâm Đình, chạy thẳng hướng Vũ Hương hầu Lư gia. Vũ Hương hầu phủ ở cầu Trấn Hoài gần đây. Ngụy quốc công phủ ở cầu Trấn Hoài cũng có tòa nhà cạnh Vũ Hương hầu phủ, có giao tình từ đời của các lão tiền bối.
Vũ Hương hầu phu nhân khoác đấu bồng lông chồn trắng, mang theo nữ nhi và con dâu ra ngoài, lên xe ngựa:
– Chúng ta đến ngoại thành yên tĩnh ít người thì xuống đi một chút.
Cả năm cũng chỉ có đêm nay là có thể tùy tiện một lần, không thể để nhẹ nhàng trôi qua được.
Tiếp theo là đến Cổ gia, Phùng gia, Trình gia đón người, chúng nữ quyến sau khi thương lượng thì quyết định đến một chỗ ở ngoại thành có phong cảnh đẹp, nhiều cầu mà ít người qua lại. Phía sau đoàn xe ngựa đi chậm rãi là các thị nữ tiền hô hậu ủng, từ từ đi qua hết cây cầu này đến cây cầu khác, vui vẻ vô cùng.
Các thị nữ phần lớn đều mặc áo lụa trắng, váy gấm xanh, các phu nhân tiểu thư thì khoác đấu bồng sang trọng, y phục và trang sức dịp tết Nguyên Tiêu đều lấy màu trắng theo màu của ánh trăng làm chủ đạo. Dưới trăng mặc bạch y, cho dù là người thô tục tầm thường, cũng có thêm vài phần phiêu dật thoát trần.
A Trì đi giữa đoàn người, phong thái thanh tú nổi bật, thu hút ánh mắt mọi người. Trình Hi, Phùng Thù và Phùng Uyển xưa nay thân thiết với nàng, dĩ nhiên là đi chung với nhau. An Hiệp tính tình thanh cao, nhưng Trình Hi và tỷ muội Phùng gia cũng không phải là người hay làm bộ làm tịch, đối xử rất chân thành nên An Hiệp cùng các nàng rất hợp nhau.
Phùng Thù luôn phải ở nhà thêu đồ cưới, lần này ra ngoại thành, được hít thở không khí mới mẻ, tâm tình cực kỳ tốt, vui sướng đi lòng vòng chọc A Trì:
– Nhanh nhanh lên, ai đổi chỗ với ta nào? Ta không đứng chung với A Trì đâu, so sánh với nàng ấy, ta biến thành nha đầu xấu xí mất.
Trình Hi và Phùng Uyển cũng tham gia náo nhiệt:
– Nhanh nhanh nhanh, chúng ta cách xa nàng ấy ra một chút.
Rồi họ ra vẻ như muốn tránh A Trì. A Trì cười không tha cho các nàng:
– Mấy nha đầu tinh quái, người nào cũng xấu xa hết.
Thảo nào lại có tập tục đi bách bệnh này nha, mấy cô nương đợi gả đáng thương giống như Phùng Thù, quanh năm suốt tháng đều phải ở trong nhà, nếu ngày mười sáu tháng giêng này mà không được đi ra ngoài, cười đùa vui vẻ như thế, nói không chừng sẽ bị nghẹn thành bệnh mất.
Dọc đường đều là tiếng nói cười vui vẻ, dần dần, mọi người tản ra thành nhóm ba người năm người, hoặc ngắm cảnh ven đường, hoặc qua cầu sờ đinh, hoặc cười cười nói nói, hoặc trêu đùa ầm ĩ, thoải mái mà vui vẻ.
Đi tới mảnh rừng tuyết tùng phía trước, hai thị nữ của Vũ Hương hầu phủ hưng phấn vội vàng chạy đến bẩm báo:
– Có chuyện vui để xem!
Đêm mười sáu tháng giêng rất hiếm khi gặp nam nhân, nhưng đêm nay không chỉ gặp được nam nhân, mà còn là nam nhân trêu ghẹo thiếu nữ ở dọc đường! Đây quả là có trò hay để xem.
Dưới gốc cây tuyết tùng phía trước, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào bạc khuôn mặt cười cợt chọc ghẹo thiếu nữ, thiếu nữ kia dung nhan xinh đẹp, gương mặt tức giận, cao giọng la mắng:
– Các hạ xin tự trọng! Thị nữ của ta đã về phủ thông báo rồi, không bao lâu nữa gia phụ và gia huynh sẽ chạy tới, các hạ mau chóng rời đi thì sẽ tránh được tai ương lao ngục!
Bên cạnh thiếu nữ là một vị phu nhân trung niên đoan trang tức giận đến cả người đều run lên:
– Còn có vương pháp nữa hay không? Dám đuổi đồng bạn của ta, đuổi thị nữ của ta để cợt nhả nữ nhi của ta!
Cả đời bà đều thuận buồm xuôi gió, chưa hề trải qua chuyện như vậy nên tức đến sắp ngất.
A Trì ngây người, đó không phải là Quý phu nhân và Quý Dao tiểu cô nương sao? Quý gia là danh môn vọng tộc, Quý phu nhân và Quý Dao ra cửa hẳn là có hẹn cùng với các bằng hữu, dẫn theo các thị nữ, bà tử, không thể nào đơn độc một mình thế này. Nhưng tình hình trước mắt hiển nhiên là bằng hữu và thị nữ đều bị đuổi đi hết rồi, chỉ còn lại hai mẫu tử các nàng không ai giúp đỡ.
Nam tử mặc áo bào bạc này là thần thánh phương nào mà lại hống hách ngang ngược như thế? Trong thành Nam Kinh này lại không có phiên vương, rốt cục là ai to gan làm chuyện ác như vậy? A Trì theo bản năng nhìn về phía Trần Lam, Trần Đại thân thể thẳng tắp bên người và mười mấy nữ binh theo ở phía sau. Tốt tốt tốt, giờ khắc này nhìn thấy các nàng thì vô cùng yên tâm.
A Trì ngoắc ngoắc tay về phía Trần Lam, Trần Lam bình tĩnh di chuyển bước chân, nhanh nhẹn đến bên cạnh A Trì:
– Võ công của ngươi thế nào? Có thể giúp vị cô nương bị ức hiếp kia không?
A Trì ôn tồn hỏi. Trần Lam không để ý cười cười:
– Không cần thuộc hạ động thủ, đại tiểu thư cứ an ổn nhìn đi, tự nhiên sẽ có người xử lý hắn.
Đứng phía sau thanh niên áo bào bạc là hơn mười võ sĩ, ai nấy đều lưng hùm vai gấu, cao to lực lưỡng. Những võ sĩ này khí thế hùng hổ đứng trợ oai cho chủ nhân, thấy lại có một nhóm lớn nữ tử tới thì kẻ cầm đầu cũng không đợi thanh niên áo bào bạc lên tiếng, liền vung tay nói:
– Đuổi đi!
Nhanh chóng đuổi những nữ tử này đi để tránh gây cản trở.
Các võ sĩ đều đáp ứng, cất bước đi về phía đám người A Trì. Tướng mạo bọn họ đều rất hung ác, chúng nữ quyến sao lại không sợ, rối rít quay đầu lại:
– Đi mau, đi mau!
Chúng ta đi ra ngoài là để trừ bệnh, chứ không phải đi gây họa.
Trương Khế dẫn theo một đội thân binh nên không hề lo lắng, vẫn bình tĩnh đứng:
– Lư phu nhân, Trình phu nhân, Cổ phu nhân, Phùng phu nhân, Từ phu nhân, mọi người lên xe ngựa ngồi trước đi, đừng để bọn người thô kệch này làm sợ hãi.
Bọn người Vũ Hương hầu phu nhân đều vội vàng đáp ứng, xoay người đi trở về, một lòng nghĩ đến việc nhanh chóng lên xe ngựa nhà mình.
Lục Vân không đi:
– Cố nhân gặp nạn, sao có thể ngồi yên được.
Cho dù không tính đến tâm ý của A Tốn thì chỉ riêng việc đã từng cùng ngồi ăn tiệc, uống rượu với Quý phu nhân và Quý Dao, từng nói cười vui vẻ với nhau, cũng không thể bỏ mặc các nàng khi rơi vào khốn cảnh.
Phần lớn các thiếu nữ cùng đi cũng bị dọa, được thị nữ đỡ đi về hướng xe ngựa nhà mình. Trình Hi và Phùng Thù không di chuyển, đều rất tức giận:
– Người này thật không biết xấu hổ, đi ức hiếp một nữ tử yếu đuối.
Phùng Uyển là một người nóng tính:
– Nhanh, chúng ta qua đó giúp Quý tỷ tỷ mắng hắn!
A Trì kéo Phùng Uyển lại:
– Uyển nhi, muội nhìn xem.
Phùng Uyển nhìn theo ánh mắt của nàng thì không khỏi ngây người. Chỉ thấy đội võ sĩ kia đầu tiên là sải bước đi tới, sau hai bước thì có khoảng hai ba người té xuống, sau bốn năm bước chỉ còn lại một người là có thể đứng.
Dưới ánh trăng, chuyện này càng lộ ra vẻ quỷ dị, Phùng Uyển há to miệng, không nói nên lời. A Trì siết chặt tay nàng, an ủi:
– Ám khí thôi mà, không có gì đâu.
Rốt cục thì không có phí công đọc tiểu thuyết võ hiệp, không phí công quen biết lão gia gia râu bạc, nhờ đó mà biết được đây là ám khí.
Trình Hi, Phùng Thù cũng kinh hãi trợn tròn hai mắt, không biết phải làm sao. An Hiệp thản nhiên nhìn hai nàng một cái, hờ hững nói:
– Chẳng qua là chút tiểu xảo thôi, chẳng đáng gì đâu. Trình tỷ tỷ, Phùng tỷ tỷ, những người này là bị ám khí làm bị thương.
Trình Hi, Phùng Thù biết không phải quỷ thần mà là do con người, sau khi kinh hãi qua đi thì cũng hơi bình tĩnh lại.
Dưới ánh trăng lờ mờ, tên võ sĩ còn đứng kia cúi đầu nhìn các đồng đội ngã xuống, bị dọa gần như phát điên, làm việc trái với đạo trời nên bị trời phạt sao? Trong cơn sợ hãi, một mũi ám khí nhanh chóng bay tới, hắn cũng hét lên một tiếng rồi ngã gục.
Các võ sĩ không còn ai đứng, toàn bộ đều té ngã trên mặt đất. Người thanh niên áo bào bạc cảm thấy tình hình bất thường, trong lúc vô tình quay đầu lại thì tâm liền trầm xuống. Hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, gặp phải kẻ mạnh rồi, ở thành Nam Kinh này có người võ công cao cường như vậy sao?