Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 27



Chân Nguyên Tứ Nhàn run, đi rất chậm, nghe tiếng y đuổi theo, nàng quay đầu nói:

– Lục thị lang, ngài đừng kể chuyện ta bị rắn dọa ngất cho người khác nghe nhé, có câu ‘hổ phụ vô khuyển nữ’, việc này sẽ khiến cha ta mất mặt.

Lục Thời Khanh đi sau nàng nửa người, nghe vậy liếc nhìn nàng nhưng không lên tiếng.

Nàng tự rước xấu hổ nghiêng đầu qua, vừa đi được hai bước thì nghe phía sau vang lên giọng nhàn nhạt:

– Lục mỗ không phải lệnh huynh, sẽ không nắm khuyết điểm người khác mãi không tha.

Nguyên Tứ Nhàn hiểu ngay, Lục Thời Khanh đang nói chuyện a huynh nàng nắm được khuyết điểm của y, năm lần bảy lượt đem chó ra dọa y.

Nàng cười ngượng ngập:

– Chuyện này đích thực là a huynh không đúng, ta đã nói với huynh ấy lâu rồi, ngài yên tâm, có Nguyên Tứ Nhàn ta ở đây, thành Trường An này không ai dám bắt nạt…

Lúc nói lời này, nàng quay đầu nhìn Lục Thời Khanh, lời chưa nói hết, đúng lúc gặp phải bậc thang, chân nàng giẫm vào khoảng không, lảo đảo, may mà đứng vững được.

Lục Thời Khanh biết lời còn chưa nói hết của nàng là gì, thở dài:

– Ngài nên lo tốt cho mình trước thì hơn.

Nàng bĩu môi:

– Vậy ngài đừng đi phía sau ta nữa, cũng không chịu nhắc ta một tiếng.

Lục Thời Khanh ban nãy cũng hơi thất thần mới không chú ý dưới chân nàng, nghe vậy liếc nàng một cái rồi đi nhanh hơn một bước.

Nguyên Tứ Nhàn có thể sóng vai với y thì vui vẻ, vừa vui vẻ liền thần thái sáng láng:

– Ngài đừng xem thường ta, gan ta không nhỏ đâu, chỉ sợ mỗi rắn thôi. Tại xứ Diêu Châu không phải đất lành, trước đây chưa có vương phủ, trong thành đâu đâu cũng toàn loạn dân thổ phỉ, ta theo cha mẹ ở tạm trong nhà dân đơn giản ngoài đồng. Số ta xui, cứ gặp phải rắn hoài, có lần thậm chí có một con còn bò lên giường của ta!

Lục Thời Khanh hơi dừng lại, buột miệng:

– Rắn đực?

Nàng ngớ người. Đực hay cái có gì quan trọng? Hình như y đặt trọng điểm hơi sai sai.

Nàng đáp:

– Ta không bị dọa ngất là tốt lắm rồi, sao biết đực hay cái? Mà rắn đực thì sao?

Lục Thời Khanh nhanh chóng nhận ra mình phản ứng hình như thái quá,  bèn “ừm” một tiếng:

– Nghe nói rắn đực dễ cắn người hơn.

– Thật hả?

Nàng bán tín bán nghi nhìn y:

– Nói vậy, con hồi nãy…

Nguyên Tứ Nhàn nói được một nửa thì dừng lại, che bụng.

Nàng vẫn chưa nhớ lại. Trước đó nàng ngất đi, kỳ thực cũng không hoàn toàn vì rắn, tại đao pháp của Trịnh Trạc thực quá dọa người, tận mắt thấy thân rắn bị chém thành hai đoạn, chặt đầu nát xương, máu thịt be bét, nàng mới chịu không nổi.

Nàng đổi đề tài:

– Lục thị lang, ta sợ rắn là có nguyên nhân, còn ngài sợ chó thì sao?

Không biết câu này khơi lên vết sẹo nào của Lục Thời Khanh, cái người hiếm khi hòa nhã hơn bình thường này bỗng chốc sa sầm mặt, nói:

– Không có nguyên nhân.

Gã Lục Thời Khanh này đúng là nắng mưa thất thường, thoắt trước còn trời quang nắng ráo, thoắt sau đã mưa đổ ào ào, vô tình nhưng cũng xiết bao hữu tình. (1)

(1) Tác giả nhái hai câu trong bài thơ “Trúc chi từ” của Lưu Vũ Tích thời Đường: “Mưa bờ tây nắng bờ đông, Trong vô tình đã mênh mông hữu tình.”___thivien.net

Nguyên Tứ Nhàn không truy hỏi nữa, ngước mắt thấy Đại Hùng Bảo Điện đã gần ngay phía trước nhưng bầu không khí khá nghiêm trọng, bước chân không khỏi hơi khựng lại.

Một đám văn võ bá quan vẻ mặt không tự nhiên thõng tay đứng hầu ngoài điện, trong điện là đám con cháu hoàng thất vây quanh, ở giữa là Trịnh Trạc đang quỳ sống lưng thẳng tắp, Huy Ninh Đế nghiêm mặt đứng trước hắn, ngón tay trỏ chỉ vào hắn qua không khí, dáng vẻ giận đến nỗi không còn gì để nói.

Trịnh Trạc hơi cúi đầu, nói:

– Con biết tội, mặc cha xử trí.

Huy Ninh Đế hình như giận quá hóa cười, vỗ vỗ tay nói:

– Con nói xem, tội con chỗ nào… tội con chỗ nào?

– Con phụng lệnh cha, thay nhị ca chưởng quản Kim Ngô Vệ, phụ trách tuần tra canh gác quanh Võng Cực Tự hôm nay, nhưng bố trí có sơ hở, không phát hiện có rắn đỏ trong bụi rậm, đây là tội một. Cha dặn đi dặn lại, nhắc tới nhắc lui rằng hôm nay kỵ sát sinh, nhưng con lại lỡ tay khiến rắn bỏ mạng, đây là tội hai.

– Đang yên đang lành, ở đâu ra rắn độc hung dữ như vậy?

Huy Ninh Đế hít sâu một hơi, ngước mắt thấy Nguyên Tứ Nhàn và Lục Thời Khanh đứng trước cửa điện thì vẫy tay gọi hai người:

– Tới đây. Trẫm nghe thị vệ nói, hai người có mặt ở hiện trường lúc đó, Tứ Nhàn, con nói xem, chuyện này có chỗ nào đáng nghi không?

Nguyên Tứ Nhàn thầm ồ trong bụng, hiểu rõ toàn bộ sự việc.

Mấy ngày trước, nhị hoàng tử phạm lỗi, Huy Ninh Đế đoạt rất nhiều quyền lực dưới tay ngài ấy, lệnh Trịnh Trạc tạm chưởng quản Kim Ngô Vệ thay. Trịnh Trạc vừa được quyền, khiến người ta đỏ mắt kiêng dè nên mới bị gài bẫy hôm nay.

Người gài bẫy đã tính chuẩn cho hắn mang hai tội mà không biết hắn đã sớm có phòng bị, chẳng qua là tương kế tựu kế.

Trịnh Trạc rất hiểu Huy Ninh Đế. Hắn rõ ràng hai điểm.

Một, kỳ thực thánh nhân không mấy tin Phật, sát sinh hay không, chẳng qua chỉ để cho thế nhân nhìn thôi. Điều ông ta căm ghét không phải một con rắn chết vào lễ Vu Lan mà là chuyện này bị người thiên hạ nhìn.

Mấy Kim Ngô Vệ bên cạnh cũng không phải thực lòng quy thuận hắn, xảy ra chuyện như vậy lại vội vội vàng vàng tới bẩm báo thánh nhân, chỉ mong sao cả triều đều biết, nào ngờ, hành động đó của họ mới chân chính phạm vào đại kỵ của thiên tử.

Hai, với tính tình đa nghi của thánh nhân, việc gì cũng phải suy nghĩ cong cong quẹo quẹo, chắc chắn đoán được trong này có âm mưu. Bởi vậy sau khi chuyện xảy ra, Trịnh Trạc không những không tranh cãi, ngược lại còn ôm tội về mình. Như vậy không nghi ngờ gì là có thể nhận được sự đau lòng và thông cảm của thánh nhân, đồng thời thể hiện là hắn không có tâm tư tranh đoạt vị trí thái tử.

Hiện tại, Huy Ninh Đế không muốn Trịnh Trạc cúi đầu cam chịu như vậy, muốn đòi công đạo cho nhi tử này thì phải bắt được chủ mưu gây chuyện.

Chiêu tương kế tựu kế này thực lợi hại, Nguyên Tứ Nhàn chỉ nghĩ đến lớp âm mưu đó chứ chưa từng cân nhắc thấu đáo, ban nãy đúng là hành động dư thừa.

Nàng và Trịnh Trạc tạm thời là người cùng thuyền, nếu đã biết rõ những thứ này thì đương nhiên sẽ không vạch trần trước mặt mọi người, nàng lúng túng nói:

– Thưa bệ hạ, ban nãy Tứ Nhàn bị con rắn đỏ đó dọa không nhẹ, không để ý gì khác…

Dứt lời, nàng nhìn Lục Thời Khanh:

– Chi bằng ngài hỏi Lục thị lang đi ạ.

Nữ tử mà, Huy Ninh Đế hiểu, bèn hỏi Lục Thời Khanh, y đáp:

– Thưa bệ hạ, ban nãy thần cách điện hạ và huyện chúa khá xa nên không nhìn rõ. Nhưng con rắn đỏ đó đích thực hung dữ, nếu không diệt thì e là cả điện hạ và huyện chúa đều sẽ gặp bất trắc. Thần cho rằng, có câu “việc gấp phải tùy cơ ứng biến”, sát sinh tuy là đại kỵ nhưng sao có thể vì thế mà làm hại đến mạng người? Đương nhiên, điện hạ không thể trừ hết nguy cơ, khiến bệ hạ ngài, hoàng tộc tông thân và văn võ cả triều hôm nay đều rơi vào uy hiếp ngầm, thực là thất trách. Theo ý của thần, bệ hạ nên phạt một nửa và tha một nửa cho điện hạ.

Tuy vẫn không bắt được hung phạm nhưng những lời này như gãi đúng chỗ ngứa, chọc đúng tim đen Huy Ninh Đế, cho ông ta một cách giải quyết trung dung.

Nguyên Tứ Nhàn nhìn Lục Thời Khanh, càng cảm thấy người này không đơn giản. Từ sau chuyện đội buôn Hồi Hột, nàng không phải chưa từng thăm dò thái độ của y đối với triều chính, nhưng lúc nào y cũng che giấu kín kẽ, bao gồm cả hiện tại. Từ đầu tới cuối y giống như một thần tử trung thành một lòng nghĩ cho thánh nhân, chỉ dăm ba câu đã giúp ông ta hóa giải được thế khó xử, dùng biện pháp uyển chuyển khuyên ông ta không thích hợp tra án trước mặt mọi người…

Còn về ai mới là lựa chọn thái tử trong lòng Lục Thời Khanh, hoặc rốt cuộc y có ủng hộ đối tượng nào hay không, thực khiến người ta không thể nào biết được.

Cứ căng thẳng như thế đương nhiên không tốt. Huy Ninh Đế gật đầu:

– Lục thị lang nói có lý, tạm thời làm vậy đi.

Pháp hội Vu Lan vội vã kết thúc nửa chừng, Huy Ninh Đế hạ liên tiếp mấy đạo thánh chỉ khắc phục hậu quả, xong lấy lý do mệt mỏi nên hồi cung trước, bảo Nguyên Tứ Nhàn và Lục Thời Khanh bồi giá.

Nguyên Tứ Nhàn biết lão hoàng đế không thể dễ dàng buông tha nhân chứng là nàng, chờ đến Tử Thần Điện, được ban ngồi rồi, nàng nghe ông ta hỏi:

– Tứ Nhàn, trẫm hỏi con, trước đó tại sao con lại vừa hay đến cổng nam chùa, tại sao thình lình tìm lục lang của trẫm?

Vấn đề này nàng sớm đã trù tính xong xuôi, nàng tin tưởng nếu thánh nhân muốn đối chiếu khẩu cung thì Trịnh Trạc chắc chắn sẽ đưa ra cùng lời giải thích với nàng.

Nàng do dự rồi lấy trong ống tay áo ra hộp thuốc mỡ, nói:

– Thưa bệ hạ, Tứ Nhàn là muốn đưa cái này cho điện hạ. Lúc tế lễ ở đạo tràng, con thấy điện hạ bị tàn nhang làm bỏng tay nên có đưa thuốc mỡ này cho ngài ấy thoa một lần. Lúc đó con muốn tặng nó luôn cho điện hạ nhưng điện hạ từ chối, vì xung quanh đông người nên con cũng không khăng khăng tặng, mãi đến sau tế lễ hoàn tất, con nghĩ tới nghĩ lui, thấy vẫn nên đưa nó cho điện hạ thì tốt hơn.

– Nhưng trẫm nghe thị vệ nói, con nói với lục lang muốn dời bước nói chuyện. Nếu là đưa thuốc thì cần gì phải trốn trốn tránh tránh?

Trong lòng Nguyên Tứ Nhàn không khỏi thầm trào phúng. Lão hoàng đế rõ ràng đã kiểm tra hết rồi, nhã nhặn ôn tồn mời nàng tới Tử Thần Điện nhưng lại thẩm vấn nàng như phạm nhân, hiển nhiên không mấy tín nhiệm nàng.

Nàng lại ra vẻ ngập ngừng do dự, nhìn Lục Thời Khanh đối diện:

– Bệ hạ, chuyện này ngài phải hỏi Lục thị lang thôi ạ.

Lục Thời Khanh liếc nàng, tỏ ý: mắc mớ gì đến ta?

Nàng rên khẽ:

– Tứ Nhàn đi được nửa đường thì phát hiện bị Lục thị lang bám đuôi, đâu còn dám công khai đưa thuốc mỡ cho điện hạ? Con và điện hạ chỉ là tình nghĩa biểu huynh muội nhưng khó đảm bảo Lục thị lang sẽ không sinh hiểu lầm, đành yêu cầu điện hạ dời bước trò chuyện, sau đó sẽ lén đưa thuốc mỡ cho ngài ấy.

Lục Thời Khanh nghẹn. Cái quỷ gì thế? Nàng căn bản không phát hiện y bám đuôi nàng mà!

Ơ không đúng, y bám đuôi nàng hồi nào?

Nguyên Tứ Nhàn nói tiếp:

– Thuốc mỡ đó, trước kia con cũng từng tặng Lục thị lang, nếu chàng thấy con tặng món đồ giống hệt cho điện hạ, chắc chắn sẽ không vui. Bệ hạ, ngài hại con bị vạch trần rồi.

Chiêu dẫn lửa đi nơi khác này thực hiệu quả, Huy Ninh Đế nghe mà nhất thời á khẩu, hồi lâu mới nhìn Lục Thời Khanh, hỏi:

– Đúng rồi, trẫm vẫn chưa hỏi Tử Chú, khanh nói xem, sao khanh lại đến cổng nam chùa? Thật như Tứ Nhàn nói là bám đuôi con bé tới à?

Lục Thời Khanh xác thực là bám theo Nguyên Tứ Nhàn, nhưng không phải xuất phát từ nguyên nhân tình ái mà là thấy nàng gấp gáp đi tìm Trịnh Trạc, sợ nàng đoán được gì đó, làm hỏng sách lược tương kế tựu kế của họ.

Nhưng trước mắt y không thể nói thật, đành cố ý cười không mấy thoải mái:

– Thưa bệ hạ, từ “bám đuôi” e không đủ chính xác. Là huyện chúa lén la lén lút trước, thần chẳng qua chỉ nghĩ cho an nguy của ngài nên mới đi thăm dò thôi ạ.

Loại tình huống này, Lục Thời Khanh càng không thừa nhận, càng tìm cớ thì càng dẫn Huy Ninh Đế suy nghĩ theo hướng yêu đương tình ái.

Nghe xong lời này, lão hoàng đế vốn tâm trạng không tốt không kìm được phì cười, ông ta nhìn Lục Thời Khanh rồi lại nhìn Nguyên Tứ Nhàn, nói với thái giám bên cạnh:

– Hai đứa này, ngươi xem hai đứa bướng bỉnh này này!

Dứt lời, ông ta thở dài nói:

– Được rồi được rồi, hai đứa về đi, việc này để trẫm suy tính kỹ.

Nguyên Tứ Nhàn và Lục Thời Khanh cùng lui ra, đi một mạch đến ngoài cổng Đan Phượng, sắp chia nhau mỗi người mỗi ngả.

Thấy thị vệ bốn phía đứng khá xa, nàng cười tít mắt sáp lại gần bên tai Lục Thời Khanh:

– Lục thị lang, có phải ngài nên đa tạ ta ban nãy đã che giấu cho ngài trước mặt thánh nhân không? Ta biết ngài đến cổng nam chùa không phải vì ta. Ngài nói xem rốt cuộc ngài ôm mục đích gì?

Lục Thời Khanh lạnh lùng liếc nàng:

– Lục mỗ cũng biết huyện chúa đến cổng nam chùa không phải vì đưa thuốc, ngài thì sao, ngài lại ôm mục đích gì?

Nguyên Tứ Nhàn nghẹn, lập tức trưng vẻ mặt “tức chết người không đền mạng”, nói:

– Ta không nói đấy, ngài làm gì được ta?

Lục Thời Khanh cười nhạo:

– Vừa hay, Lục mỗ cũng không muốn nói.

Nói xong, y gật đầu với nàng tỏ ý cáo từ, đi về phía xe ngựa đang đợi cách đó không xa. Đi được một đoạn, nhớ lại thái độ của Nguyên Tứ Nhàn ban nãy, y chợt hận đến ngứa răng, bèn cởi túi nước bên hông, ngửa đầu uống một hớp, còn chưa nuốt hớp nước đó xuống thì bị người phía sau gọi lại lần nữa.

Y dừng bước quay đầu, thấy trên mặt Nguyên Tứ Nhàn thoáng hiện ra vô số biểu cảm, như thương hại, như đồng cảm, lại như lo lắng.

Y khựng lại, quên nuốt nước xuống, nghe nàng khó xử nói:

– Lục thị lang… túi nước của ngài… từng bị ta uống rồi…

Lục Thời Khanh biến sắc, ho sù sụ, sặc ra nửa ngụm nước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.