Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 42: Phó bản thứ ba: Anh hùng đời thứ hai (17)



Tối muộn, tụ hội cũng dần dần đi tới kết thúc.

Mọi người trao đổi phương thức liên lạc lẫn nhau, người sớm hợp ý thì đã xưng huynh gọi đệ, còn lưu luyến không rời khi chia tay.

Trước khi Tào Mãnh cùng các bạn học lên xe buýt đã bị Tào Kiêu gọi lại.

“Em tiến bộ rất lớn, biểu hiện thật sự xuất sắc, nếu về nhà thì cha cũng sẽ khen ngợi em.” Tào Kiêu nói.

Tào Mãnh dừng một chút, nói: “Không cần.”

Giữa mày cũng đã trở nên đạm nhiên, cũng không có chút cảm xúc giận dỗi hoặc là oán hận nào.

Đã từng cậu ta xác thật bởi vì cha bất công mà cảm thấy phẫn nộ ủy khuất bức thiết muốn được ông ấy tán thành.

Nhưng mà sau khi trải qua những chuyện này, ở trong sân vận động lấy tư thế quan sát nhìn đám người phía dưới kinh hoảng thất thố, thể nghiệm đến sinh mệnh yếu ớt, cảm nhận được ánh mắt cảm kích tán thành của những người khác, thì hắn đã không còn giống như ếch ngồi đáy giếng.

So với sự tán thành của người cha bất công, thì trên thế giới này càng có nhiều sự tình ý nghĩa đáng giá mà hắn có thể làm.

Tào Kiêu nhìn hắn, giữa mày phảng phất như ẩn ẩn có một tia vui mừng, “Rất tốt.”

Hai chiếc xe buýt mang theo các học sinh Thanh Nham trở lại trường.

Khi tới thì lòng bọn họ tràn đầy khẩn trương, mang theo chút ấu trĩ muốn khoe ra thứ tốt cùng với một tia sợ hãi với một đám người.

Hiện giờ nhìn lại thì kỳ thật chẳng qua là đi có bốn năm ngày, bọn họ đã trưởng thành.

Trường học ở vùng ngoại thành, an tĩnh phong bế phảng phất như là đại biểu cho bọn họ bị người nhà vứt bỏ kia, đã trở nên không còn lạnh băng đáng sợ nữa.

Tương lai của bọn họ bây giờ đã có ánh sáng.

……

Ác mộng của Nguyên Thanh Ninh bắt đầu rồi.

Sau khi chuyện Tạ Oánh Oánh là dưỡng nữ Nguyên gia lộ ra, thì việc cô ta cũng là dưỡng nữ Nguyên gia tự nhiên cũng bại lộ.

Nếu không có sự tồn tại của An Thúy, có lẽ cái thân phận này có thể làm cô một bước nhảy ba bậc, đi đến đây hấp dẫn chú ý nhất đến đấy.

Hiện tại cô ta xác thật cũng là đi đến đâu cũng là người được chú ý nhất, nhưng mà cái mọi người chú ý lại không phải cô ta, mà là quan hệ chị em trên danh nghĩa với An Thúy.

Mỗi một lần phỏng vấn, mỗi một tiết mục, tất cả những người nói chuyện với cô ta, cuối cùng đều nhất định phải hỏi một câu về An Thúy, thậm chí là người tới hiện trường tiết mục xem cô ta ca hát, cũng có fans An Thúy.

Thời điểm may mắn được điểm danh đứng lên hưng phấn đến toàn thân run rẩy, nói người ta thích nhất sùng bái nhất là Tạ Oánh Oánh, muốn thỉnh ngươi giúp ta nói với Tạ Oánh Oánh là……

Việc này đối với người đại diện Tôn Lợi của cô ta là phi thường thích nghe ngóng, “Vốn đang cho rằng sau khi Tạ Oánh Oánh thành quốc bảo sẽ xuống tay với công ty chúng ta, không ngờ tới cô ấy không những giơ cao đánh khẽ, mà cô còn nhận được không ít lợi ích từ cô ấy!”

Sắc mặt Nguyên Thanh Ninh khó coi nói: “Tôi được lợi gì từ cô ấy?”

Trong lòng Tôn Lợi tràn đầy vui vẻ, không chú ý tới sắc mặt của cô ta, nói: “Cũng không nhiều lắm đi? Bộ điện ảnh kia của cô không phải tôi đã từng nói sao, nhưng mà đạo diễn lại quay không tốt, cốt truyện cũng tệ đến mức ta đều nhìn không được, nhưng lại kiếm lời rất nhiều từ phòng bán vé, còn không phải là bởi vì hướng về Tạ Oánh Oánh, em của cô sao? Bọn họ tìm không thấy Tạ Oánh Oánh, không chỗ phát tiết yêu thích của bọn họ đối với cô ấy, cho nên quay đầu yêu ai yêu cả đường đi nha. Còn có những đại ngôn quốc tế đó, vốn dĩ người cạnh tranh nhiều như vậy, nơi nào là có thể cho cô, kết quả cũng là bởi vì những lão tổng đó thích Tạ Oánh Oánh, cho nên cho cô. Còn có, bộ trước mắt đang lên kế hoạch quay được toàn thế giới chú ý nhất, tiền đầu tư số trăm triệu N tệ 《 Transformers 》, cô có thể bắt lấy nữ chính, cũng là vì đạo diễn là……”

“Đủ rồi!!”

Tôn Lợi sợ tới mức trừng lớn đôi mắt, buồn cười giống như ếch xanh.

Nguyên Thanh Ninh đuổi Tôn Lợi ra chung cư, đem đồ vật có thể đập trong chung cư đều đập nát.

Khả năng có lẽ có người sẽ cảm thấy vui vẻ cực kỳ, rốt cuộc thì cái gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào An Thúy cọ nhiệt độ là có thể cọ thành một đại minh tinh, đại ngôn quốc tế, nhân vật chính của điện ảnh, gameshow hỏa bạo…… Tất cả đều không mời tự đến.

Nhưng mà Nguyên Thanh Ninh đã chui vào ngõ cụt.

Cô ta mỗi khi nghĩ đến đời trước là thê thảm bị Tạ Oánh Oánh đạp dưới lòng bàn chân như thế nào, cả đời này lại một lần nữa bị Tạ Oánh Oánh đạp dưới lòng bàn chân, liền cảm thấy việc trọng sinh cơ hồ là không có ý nghĩa, cảm thấy ông trời bất công đến cực điểm, cảm thấy tất cả chỗ tốt này đều là do Tạ Oánh Oánh bố thí, đều là sỉ nhục!

Ngay cả Nguyên Diệu cũng không biết vì cái gì, dần dần xa cách cô ta.

Làm cô ta nhịn không được nghĩ, hắn có phải giống đời trước hay không, lại yêu Tạ Oánh Oánh.

Cô ta sợ hãi loại vận mệnh chú định này, cho nên cô ta chỉ có thể quay đầu tiếp tục liều mạng lấy lòng vợ chồng Nguyên gia, không muốn giống đời trước bị ghét bỏ tiễn đi như vậy, sau đó dần dần hướng tới kết cục thảm hại kia.

Một năm này, cô ta quá dày vò.

Mà lúc này, di động của cô ta vang lên, là phu nhân tướng quân Ngụy Nhu gọi tới.

“Alô, mẹ.” Cô ta lập tức ngọt ngào nói.

Thanh âm ôn nhu của Ngụy Nhu có chút ức chế không được kích động, “Thanh Ninh, Oánh Oánh rốt cuộc cũng đã trở lại, con mau trở về.”

Biểu tình Nguyên Thanh Ninh cứng đờ, “…… Vâng.”

°°°°°°

°°°°°°

Đây là An Thúy lần trở về đâu tiên sau khi rời đi đi trung học Thanh Nham, cách gần hai năm.

Trên dưới Nguyên gia vì cô trở về vội đến khí thế ngất trời.

Nguyên Thanh Ninh đẩy một cái thông cáo vào buổi tối, chạy về nhà.

Thời điểm cô ta về tương đối trễ, buổi chiều lại bởi vì tâm tình không tốt mà chưa ăn cơm, lúc này đã đói đến bụng thầm thì kêu.

Cô ta vốn tưởng rằng bọn họ ít nhất cũng sẽ chờ cô ta trở về mới ăn cơm, lại không ngờ là chờ thời điểm cô ta về đến, nhà ăn đã ăn đến khí thế ngất trời.

“Thanh Ninh đã trở lại rồi sao, mau tới đi, đồ ăn đều phải lạnh.” Ngụy Nhu gắp đồ ăn cho An Thúy, ôn nhu vẫy tay với cô ta.

Nghe được lời này, khóe miệng tươi cười của Nguyên Thanh Ninh cứng lại.

Nhưng nhân thiết không thể sụp đổ, cho nên cô ta vẫn là không có việc gì đi qua, hơn nữa có chút làm nũng nói: “Đồ ăn đêm nay là do mẹ làm có đúng hay không? Con vừa ngửi liền biết.”

“Cái mũi của con là linh nhất.” Ngụy Nhu cười nói, cầm chén đưa cho cô ta.

“Oánh Oánh, em đã về rồi. Chị rất nhớ em nha.”

“Tôi nhìn không thấy.” An Thúy liếc cô ta một cái, khẩu khí trào phúng nói.

Bầu không khí trên bàn cơm trong nháy mắt đình trệ.

Trong lòng Nguyên Thanh Ninh vui vẻ, nghĩ thầm, chính là như vậy, không cần khách khí, nhìn xem đến lúc đó người vô người cớ gây rối rồi bị ghét bỏ là ai.

Nguyên tướng quân không thích nhất là trong gia đình xảy ra cãi vã, thập phần coi thường nhóm con riêng của đồng nghiệp, khiến cho gia tộc tranh đấu gay gắt không yên.

Tạ Oánh Oánh nếu là muốn nháo với cô ta, cảm giác áy náy trong lòng Nguyên tướng quân có nhiều đến đâu, cũng chịu không nổi cô hết lần này đến lần khác.

Nhưng mà Nguyên tướng quân lại không có lên tiếng.

Ngụy Nhu cũng là có chút xấu hổ muốn nói lại thôi, nhìn cô ta, tựa hồ là muốn cô ta bao dung An Thúy một chút, không cần khắc khẩu với cô.

Chút vui sướng trong lòng Nguyên Thanh Ninh nháy mắt liền biến mất vô tung.

An Thúy không hề lên tiếng cúi đầu ăn cơm.

Ngụy Nhu vì đánh vỡ bầu không khí này, lại lần nữa liên tục nhắc tới các loại đề tài, còn nhắc tới đủ loại sự tích năm đó của Tạ thượng tá, ý đồ vãn hồi lại hòa hợp như trước.

Nhưng mà mỗi khi tình huống tốt hơn một chút, Nguyên Thanh Ninh gia nhập một câu, mặt An Thúy liền lập tức lạnh xuống, không che lấp chán ghét của cô đối với Nguyên Thanh Ninh chút nào.

Cố tình Nguyên Thanh Ninh thấy thời điểm bọn họ nói chuyện đến lửa nóng liền xen mồm.

Hiện giờ trong lòng bọn họ đối với An Thúy thập phần áy náy, phi thường muốn bồi thường cho cô, vãn hồi lại thân tình hai bên.

Thấy vậy, Ngụy Nhu có chút sốt ruột mà muốn nói Nguyên Thanh Ninh đừng nói chuyện.

Nguyên Thanh Ninh nhìn thấy trong mắt phu nhân tướng quân vội vàng ám chỉ, thật sự là tức giận đến đều nhịn không được muốn quăng chén, nhưng cô ta không thể làm như vậy, bởi vì cô ta là áo bông nhỏ hiểu chuyện ngoan ngoãn.

Nên cô ta đành phải quay đầu nói chuyện với Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu lại thất thần, so với việc nói chuyện với cô ta, hắn càng muốn gia nhập bên kia nói chuyện phiếm.

Cha mẹ đang nói đến việc Tạ phu nhân vì theo đuổi Tạ thượng tá mà làm được không ít phát minh nhỏ lung tung rối loạn.

Ví dụ như thời điểm trực thăng bay lên ký túc xá Tạ thượng tá đưa thư xong xuống dưới, còn đem theo quần nhỏ của Tạ thượng tá treo ở cửa sổ xuống, kết quả lại rơi trên đầu huấn luyện viên của bọn họ, làm hại Tạ thượng tá bị phạt……

Nghe có vẻ thú vị, so với tình hình công việc của Nguyên Thanh Ninh hôm nay càng có lực hấp dẫn hơn.

Ngay cả Nguyên Vinh từ trước đến nay đều tương đối an tĩnh cũng nhịn không được nói hai ba câu.

Nguyên Thanh Ninh đột nhiên cảm thấy một màn này phi thường quen mắt, thế cho nên cô ta cảm thấy da đầu tê dại, một loại cảm giác sợ hãi ập vào trong lòng.

Đối, chính là hình ảnh như vậy, đời trước, thời điểm Tạ Oánh Oánh vừa tới, cũng là cái dạng này.

Ngụy Nhu ôn nhu nhiệt tình tìm kiếm đề tài, gắp đồ ăn lột tôm cho cô, cơ hồ là mang theo một tia cẩn thận lấy lòng, muốn làm cho tiểu nữ hài vừa mới mất đi cha mẹ bi thương u buồn lộ ra nụ cười.

Nguyên tướng quân ít nói cũng cưỡng bách chính mình nhu hòa xuống, khẩu khí tận lực ôn hòa.

Nguyên Vinh Nguyên Diệu cũng là chủ động nói chuyện cùng cô.

Trên bàn cơm, bọn họ vây quanh Tạ Oánh Oánh, mà quên rằng cô ta cũng ngồi trên bàn ăn, có cảm giác như là ở trong một góc lạnh lẽo.

Dường như bọn họ mới là một nhà bốn người, mà chính mình là người dư thừa.

Mụ mụ trước kia lột tôm đều là cho cô cùng hai anh trai, nhưng mà hiện tại đều cho Tạ Oánh Oánh, cô ta mãnh liệt mà cảm nhận được Tạ Oánh Oánh sẽ cướp đi đồ vật của cô ta.

Sau khi trọng sinh, cô ta lập tức làm ra hành động, thay đổi hết thảy.

Cô ta cho rằng lúc này đây đến phiên cô làm nữ chính nhận muôn vàn vinh sủng, nhưng là, hiện tại trường hợp quen thuộc như thế, đáng sợ như thế, thật giống như, lại trở về ban đầu!!

Loại cảm giác đáng sợ này làm tinh thần cô ta hoảng hốt lên.

Thẳng đến lúc cô nghe được thanh âm trong đầu: “Muốn anh giết chết cô ấy không?”

Nguyên Thanh Ninh ngơ ngẩn.

“Anh có thể giúp em, sẽ không hoen ố đôi tay của em, anh có thể thay đổi người máy quản gia trong phòng, để nó nửa đêm lẻn vào phòng cô ấy, giết chết cô ấy.”

Cái này dụ hoặc quá lớn, Nguyên Thanh Ninh vô pháp chống cự.

Nhưng hắn sẽ thay đổi người máy như thế nào?

Từ khi An Thúy xuất hiện, trong đầu Nguyên Thanh Ninh đều là các loại mặt trái cảm xúc, căn bản là không rảnh cùng hắn võng luyến, cho nên hắn cũng chỉ là lợi dụng cô ta như cũ.

Vì thế sau khi hắn đi vào thân thể Nguyên Thanh Ninh, vào bên đêm, trong lúc mọi người đều ngủ say, ánh mắt lãnh lệ đứng dậy.

Hắn đi xuống lầu cầm một con dao, cạy khóa cửa An Thuý, nhìn bóng người nhô lên trên giường, chậm rãi đi qua.

Cái này chính là trở ngại kế hoạch xâm lược Lam Tinh của bọn họ.

Hành tinh của bọn họ có hoàn cảnh rất giống địa cậu, cũng có không khí có trọng lực.

Ngoại trừ việc tài nguyên thiếu thốn hơn so với địa cầu, làm tinh cầu của bọn họ rất mau liền phải hủy diệt.

Vì thế bọn họ cần thiết phải di dân, địa cầu là mục tiêu của bọn họ, nhưng mà nhân loại trên địa cầu quá nhiều, căn bản là không thể chứa chấp bọn họ.

Cho nên vì sinh tồn, chỉ có thể giết hết người địa cầu!

Bọn họ đã vì chuyện này mà chuẩn bị thật lâu.

Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ có nhân loại này ngang trời xuất thế, sáng tạo ra đồ vật có uy lực lớn đủ để chống lại bọn hắn, làm hắn cảm giác được kiêng kị.

Bọn họ đã liên hợp với những chủng tộc cần di dân khác, địa cầu sẽ sớm bị áp đảo bởi một đội quân lớn.

Nhưng mà nhân loại này cần thiết phải giết chết, bởi vì hắn lo lắng sẽ xuất hiện biến cố gì khác.

Hắn lặng lẽ, lén lút đi đến bên người An Thúy, ngay sau đó đột nhiên đâm đến người trên giường, lại không ngờ người trên giường người đột nhiên bạo khởi, một chân đá bay dao nhỏ, trong giây lát hắn cũng bị áp đảo trên mặt đất.

Người nằm ở trên giường căn bản không phải là An Thúy, mà là Nguyên Diệu!

Đèn trong phòng sáng lên.

Biến cố phát sinh quá nhanh, hắn chưa kịp phản ứng lại.

Lúc này muốn lập tức đào tẩu từ thân thể Nguyên Thanh Ninh, lại không nghĩ trên đầu đột nhiên bị đội lên cái gì, hắn muốn trốn, lại phát hiện chính mình chạy không thoát!

Hắn bị bắt được!

Trong nháy mắt hắn vô cùng hoảng sợ.

Sao có thể!

Trước mắt xuất hiện một đôi chân.

Hắn theo hai chân này hướng lên trên nhìn, thấy được An Thúy.

Đôi mắt cô lộ ra tia tà ác như một nhà khoa học tràn ngập tò mò, dục vọng nghiên cứu cùng một tia điên cuồng nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn cảm thấy ớn lạnh.

Các fan trong phòng phát sóng trực tiếp Thúy Thúy điên cuồng kích chuột 666:

【66666666】

【66666 ta mẹ nó lần đầu tiên nhìn thấy chủ bá lập tức bắt được nam chính a!! 】

【 Quá 6, không hổ là đại lão, cư nhiên trực tiếp bắt được nam chính! 】

【 Ha ha ha ha ha ha thảm quá đi, rơi vào trong tay đại lão của chúng ta, còn có thể sống tốt sao? 】

【 Ta đã bắt đầu vì hắn cùng tộc nhân của hắn bi ai ha ha ha ha ha, ta là ma quỷ sao ha ha ha ha. 】

【……】

Tata bị nhốt ở trong thân thể Nguyên Thanh Ninh, thực mau liền từ Nguyên gia chuyển dời đến nhà giam bộ quốc phòng, tiến hành cấp bậc theo dõi siêu cấp.

Sáu bức tường trơn bóng làm tâm lý có chút không khoẻ, mà Tata bị khóa trên một cái ghế ở chính giữa phòng, bốn phía ngoại trừ một cái máy móc không biết có tác dụng gì thì cái gì cũng không có.

Hắn liên tiếp muốn rút tinh thần thể của mình từ trong đầu Nguyên Thanh Ninh ra, lại không có chút tác dụng nào.

Hắn biết nhất định là cái mũ giáp trên đầu kia của hắn làm ra.

Hắn có thể cảm giác được bên trong mũ giáp phảng phất như là có rất nhiều thứ giống giác hút, chặt chẽ hút lấy toàn bộ da đầu, hút lấy tinh thần của hắn, thế cho nên mới vô pháp chạy thoát.

Hắn phỏng đoán kế tiếp người địa cầu nhất định sẽ hỏi hắn trong tay hắn nắm giữ bao nhiêu tư liệu về địa cầu, còn sẽ hỏi hắn bọn họ chuẩn bị bao nhiêu quân đội tới tấn công địa cầu, khi nào tới.

Nhưng hắn một câu cũng sẽ không nói cho bọn họ.

Lúc này, cánh cửa kia mở ra, An Thúy đi đến, cô mặc áo blouse trắng, trên mũi mang mắt kính, trên tay cầm một cái folder, thoạt nhìn phi thường có cảm giác nghi thức đi vào, đến trước mặt hắn.

Tới, hắn nghĩ.

An Thúy nhìn hắn lộ ra tươi cười có chút quỷ dị hưng phấn, “Vậy thì, chúng ta bắt đầu đi.”

Cái gì?

An Thúy căn bản là không nhiều lời giải thích cũng không nói chuyện vô nghĩa, liền mân mê máy móc cùng mũ giáp.

“Trước hết, tôi sẽ kiểm tra cường độ sóng điện não cùng với mức độ thừa nhận công kích……”

“A a a a a a!!!”

“Ân, cái số liệu này rất không tồi. Bất quá xem ra là có thể cho cường độ cao hơn một chút……”

“A a a a a a a!!!”

“Như vậy lại thêm một bậc thì sẽ như thế nào nhỉ?”

“A a a a a a a a!!!!”

“Lại thêm……”

“……”

Sống không bằng chết.

Người đang ở phía sau kính pha lê nhìn cảnh tượng bên trong, đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Đây…… đây thật sự không phải là một nhà khoa học mất đi nhân tính vì nghiên cứu đều làm được những thứ tà ác sao?

【 Ta má ơi quả nhiên là như thế, quá thảm!! 】

【 Nam chính của phó bản này so với phó bản Lam Thịnh Triết thì thảm hơn nhiều! 】

【 Ha ha ha ha thể xác và tinh thần đều rất sảng khoái, ta đã sớm nhìn nam chính này không vừa mắt rồi. 】

【 Ha ha ha ha ta đã dự kiến được kết cục sẽ như thế này, ngẫm lại thì thể xác và tinh thần đều thoải mái. 】

【 Xem ra là có thể bắt đầu chờ mong cái phó bản tiếp theo của Thúy Thúy nha~】

【……】

Trong mấy lần tra tấn sống không bằng chết đó, Tata thậm chí còn chủ động nói cho bọn họ lợi dụng Nguyên Thanh Ninh đã làm cái gì bắt được cái gì, muốn tranh thủ thời gian tranh thủ khả năng sống sót.

Nhưng mà An Thúy lại một chút cũng không lưu tình, tình thần lực của Tata trong đầu Nguyên Thanh Ninh rốt cuộc cũng bị giết chết.

Tất nhiên là An Thúy chỉ giết chết một xúc tu tinh thần của Tata, bản nhân hắn còn chưa có chết, nhưng hắn cũng đã chịu không ít kích thích ảnh hưởng đến, sẽ trở thành một người thực vật.

Nguyên Thanh Ninh tỉnh lại trên giường bệnh.

Còn chưa minh bạch là chuyện như thế nào, liền bị bắt lại dưới ánh mắt thất vọng đến cực điểm của Nguyên tướng quân.

Tata lợi dụng thân thể Nguyên Thanh Ninh từ trong thư phòng của ông ta trộm không ít cơ mật quốc gia.

Mặc dù có khả năng là cô ta cái gì cũng không biết nhưng cũng phải chịu trách nhiệm.

Đại não kết nối với một người ngoài hành tinh xa lạ, cư nhiên lại còn không hề phòng bị, đem thân thể giao cho đối phương quản lý.

Cô ta căn bản là không ý thức được thân là người Nguyên gia, cần thiết phải có dạng tự giác gì, dạng trách nhiệm cùng nghĩa vụ gì.

Bởi vì Tata xảy ra chuyện, quyền quản lý tộc Vita bị anh trai hắn tiếp nhận.

Hắn ta cũng không có đủ nhận thức đối với sự nguy hiểm của An Thúy, cho nên sau khi quân đội tập kết xong liền lập tức tấn công về phía địa cầu.

Nhưng mà trong một năm này, chính phủ các quốc gia toàn thế giới đều đang hoả tốc chế tạo cơ giáp cùng chiến y kim loại với kiếm quang.

Nhóm quân nhân cũng đang nỗ lực huấn luyện, phương trận của trung học Thanh Nham ở Toàn Anh Hội cũng được xếp vào danh sách huấn luyện.

Bọn họ phát hiện loại huấn luyện này là một bài tập tương đối quan trọng, bất luận là ý chí hay cơ bắp thân thể binh lính đều sẽ tăng mạnh cảm giác vinh dự tập thể cho bọn họ.

Nói tóm lại, toàn thế giới đều đang giới nghiêm.

Mọi người cũng đã bắt đầu chuyển dời đến nơi tương đối an toàn tị nạn, đối với trận đấy này đều sớm có chuẩn bị, cũng sẵn sàng lợi dụng trận chiến tranh này cảnh báo cho toàn bộ chủng tộc ngoài hành tinh như hổ rình mồi với địa cầu: Người địa cầu đã không còn là tinh cầu tay trói gà không chặt, người xâm phạm sẽ phải trả giá thảm hại khi chạm tới đại giới.

Sau đó, chiến tranh khai hỏa như dự đoán, và cũng ở trong dự liệu kết thúc.

Đối mặt với nắm đấm sắt, địch nhân tán loạn đào vong, địa cầu có chút tổn thất, nhưng so với cuộc chuyện trong nguyên tác Tạ Oánh Oánh cùng Nguyên Thanh Ninh, thì loại tổn thất này dường như không đáng kể.

Sau trận chiến, An Thúy trở thành danh nhân số một toàn thế giới, được chính phủ của các quốc gia phong là “Báu vật của nhân gian”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.