Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 25: Xông vào doanh trướng!



Bầu trời đầy sao, màn đêm buông xuống. 

Một bóng người đung đưa trên không trung, tưởng chừng như không cẩn thận sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào. Đường Mẫn vừa thi triển khinh công, vừa lo lắng nóc nhà dưới chân , chỉ sợ sơ ý một chút sẽ ầm ầm rơi xuống, tạo thành hố trên nóc nhà của người ta.

“A Ly ——”

Đường Mẫn không nhịn được lên tiếng, nàng bay chênh va chênh vênh, còn con hồ ly kia sao có thể ổn trọng như vậy. Quả nhiên, Quân Mạc Ly đang bay trước mặt thoáng chậm lại, sau đó bất ngờ dừng hẳn. Hắn xoay người, kéo Đường Mẫn bay về phía ngọn cây gần đó.

“Mẫn nhi, thấy mệt à?”

Quân Mạc Ly ân cần hỏi, khinh công của Mẫn nhi còn kém, đi lại trên không trung thời gian dài như vậy ắt hẳn sẽ thấy mệt mỏi. Đường Mẫn nghe thấy thế lập tức gật đầu, tựa vào người Quân Mạc Ly thở dốc.

Nàng không mệt, nhưng nếu Quân Mạc Ly muốn làm chuyên cơ miễn phí, thì cũng không nên làm tụt hăng hái của hắn. Huống chi, Đường Mẫn nấp ở trong ngực Quân Mạc Ly âm thầm cười trộm, nàng đã chuẩn bị sẵn sang để đối phó với nam nhân yêu nghiệt kia rồi.

Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn bước chân vẫn ung dung như cũ, hai người rất nhanh đã đi tới gần đại doanh Hiên Viên. Thời điểm giao ca này, chính là lúc thủ vệ buông lỏng nhất. Đường Mẫn ngẩng đầu quan sát xung quanh, xác định gần đó không có chuồng phân ngựa nào, mới an tâm đáp xuống. Lần làm quân tử phân ngựa kia khiến cho nàng biệt khuất thật lâu, lúc này cho dù có thế nào cũng sẽ không giẫm vào vết xe đổ này nữa.

“A Ly, nam nhân yêu nghiệt kia ở đâu?” Nhiều doanh trướng như vậy, nàng không phân rõ doanh trướng nào là dành cho chủ soái, hết cách rồi, lịch sử không thông, hành quân đánh trận lại càng không lành nghề.

“Chỗ kia!”, Quân Mạc Ly chỉ vào một doanh trướng cách hai người họ chưa tới trăm thước, đó chính là nơi ở của Cảnh Tu. Chung quanh tối đen như mực, chỉ có doanh trướng của Cảnh Tu vẫn sáng, trong không gian tĩnh lặng này lại càng thêm nổi vật.

Rất tốt, yêu nghiệt nam, tối nay Đường Mẫn nàng cần phải để hắn “Cắt máu” rồi. Vừa nghĩ tới nhanh chóng có thêm một bình hoa tuyết lan, nhịp tim liền không ức chế được mà đập liên hồi.

Chỉ cần nghiên cứu thêm một chút, nàng tin tưởng, với y thuật hiện đại của mình, việc nghiên cứu ra cách điều chế sẽ không thành vấn đề. Thánh phẩm chống lão hóa này, nếu có thể nghiên cứu ra được, thì cục diện này ắt hẳn sẽ nằm trong lòng bàn tay . . .

Chậc chậc, không phải nàng có thể lũng loạn nghành dược của ba nước sao? Nữ tử cổ đại đều ưa thích cái đẹp, vật này không lo không có thị trường tiêu thụ.

“Ta đưa ít đồ tốt cho hắn, nàng ngoan ngoãn đợi ở đây đi!”. Quân Mạc Ly dặn dò, thấy Đường Mẫn gật đầu mới lui về sau. Muốn lấy được lọ tuyết lan kia, mấu chốt phải dẫn dụ sự chú ý của Cảnh Tu đi chỗ khác.

Có điều Quân Mạc Ly không hề nghĩ tới, Đường Mẫn tuyệt đối không phải là người ngoan ngoãn đứng yên đợi lệnh. Một khi có cơ hội, có động lực, thì nàng sẽ trực tiếp tiến lên!

Đường Mẫn đứng ở trong bụi cỏ, hai mắt ngước nhìn trời, sao cũng đã đếm được mấy lần rồi. Ái chà, cho dù có ngã xuống hố phân cũng nên trở lại rồi chứ. Xoa xoa mắt cá chân tê dại vì ngồi xổm quá lâu, Đường Mẫn lặng lẽ đứng lên, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào doanh trướng vẫn còn sáng đèn.

Yêu nghiệt nam kia, nàng tự mình đi gặp!

Thân hình lóe lên, bụi cỏ đã không còn thấy bóng người, Đường Mẫn thi triển công phu “Đạp Tuyết Vô Ngân”, cấp tốc đi tới doanh trướng của Cảnh Tu.

“Người phương nào!”

Người đang nằm trên tấm da hổ đột nhiên mở mắt ra, bén nhọn nhìn thẳng ra ngoài doanh trướng. Trong nháy mắt chỉ cần nghe thấy hơi thở hắn liền phát hiện có người ở bên ngoài!

Cảnh Tu cũng không đứng dậy, chỉ lù lù bất động nghênh đón người tới. Dám đến doanh trướng của hắn nếu không phải nắm chắc phần thắng, thì là muốn ra mắt hắn, bất luận là hạng nào cũng sẽ tiến vào trong doanh trướng.

Màn cửa bị vén lên, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện khiến Cảnh Tu giật mình, là nàng!

“Mỹ nhân, không ngờ nàng lại chủ động tới nơi này của Bổn cung, thay đổi chủ ý rồi sao?”. Cảnh Tu vui vẻ nhìn Đường Mẫn, hắn thật sự rất thích vị khách không mời mà đến này.

Đường Mẫn cũng không trả lời, ung dung đi vào bên trong trướng, mặt không biến sắc quan sát doanh trướng của Cảnh Tu. Giường làm bằng gỗ đàn đỏ, bàn ghế cũng được làm từ gỗ sam ngàn năm, quả nhiên ——

Đường Mẫn nhìn chăm chú vào tấm da hổ trắng như tuyết ở dưới thân Cảnh Tu, choáng váng, đây chính là da bạch hổ tinh khiết không pha chút tạp sắc nào! Nam nhân yêu nghiệt này, ngươi có thể xa hoa hơn nữa không!

“Mỹ nhân có hài lòng với dáng người của bản cung không?”, Cảnh Tu không hề che đậy, vạt áo tùy ý mở rộng ra, trưng ra bộ dáng quân cần quân cứ lấy.

Đường Mẫn thu hồi vẻ mặt, ho nhẹ hai tiếng. Nàng tới làm chính sự, đồ vẫn còn chưa có nắm được vào tay!

“Nghe nói ngươi có phấn tuyết lan ?”

Cảnh tu cười lạnh một tiếng, Quân Mạc Ly, ngay cả hoa tuyết lan cũng không tiếc mang ra tặng cho nữ nhân này, xem ra là đã hãm sâu rồi! Cũng tốt, nếu Quân Mạc Ly vô tâm, hắn dù có tranh cũng không thấy thú vị.

“Không sai!”, Cảnh Tu lại lên tiếng: “Mỹ nhân muốn có nó sao?”

Đường Mẫn không ngừng gật đầu, ta tới chính là muốn xin bình phấn tuyết lan này của ngươi đấy!

“Mỹ nhân dám tự mình tới đây lấy, thực có can đảm, vậy vật này cho nàng!”, Cảnh Tu đưa tay ra, một chiếc bình màu nâu đỏ ngay lập tức xuất hiện, dưới ánh nến thân bình lấp lánh sáng ngời, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.

Thật! Đường Mẫn ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, quả nhiên đúng là phấn tuyết lan rồi. Vật này của tên nam nhân yêu nghiệt vật chắc chắn nàng phải có bằng được! Đường Mẫn tràn đầy tự tin nhìn Cảnh Tu.

Một giây kế tiếp, bóng dáng nào đó đã lượn lờ đến gần. Ngay cả khóe mày của Đường Mẫn cũng lộ ra sắc vui mừng, lấy được rồi! Trong lúc nàng đưa tay ra cầm, Cảnh Tu nhìn như lơ đãng lập tức thu hồi vật kia lại, bỏ vào áo lót, rồi thuận thế cầm tay Đường Mẫn kéo vào trước ngực mình.

“A ——”

Đường Mẫn chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, mặt đã nặng nề va vào lồng ngực bền chắc, hơi thở mãnh liệt của nam tử lập tức phả vào mặt. Dùng đầu óc suy nghĩ một chút cũng biết bộ dạng của nàng hiện giờ 囧 thế nào, mặt nhất thời nóng bừng lên, lúng túng không thôi.

“Mỹ nhân, muốn tựa vào Bổn cung, không đứng dậy nổi?”

Giọng nói cười mà như không cười vang lên bên tai, Cảnh Tu buông lời cợt nhả, khóe mắt ánh lên ý cười tà mị. Lồng ngực phập phồng lúc lên lúc xuống, tiếp theo đó mặt của Đường Mẫn liền dán vào lồng ngực của người phía trước, lơ đãng rung động.

Lúng túng, tức giận, buồn bực! Lúc này Đường Mẫn thật hận không thể lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Cảnh Tu mà mắng to: yêu nghiệt nam, ngươi đang tính toán cái gì, lại dám đối xử với cô nãi nãi ta như vậy!

Mà sự thật đúng là như thế, hai tay của nàng bị Cảnh Tu giam cầm, không nhúc nhích được. Vô lực tựa vào trên người hắn, oán niệm!

Nàng mới thảm làm sao? Cứ như thế mà đè lên trên người của nam nhân!

“Thê tử của ta, há lại để ngươi đối đãi như vậy!”

“Bụp ——” , một cục đá xé gió mà đên, xuyên thấu qua khoảng cách giữa hai bàn tay, cứng rắn tách ra. Một giây kế tiếp, Quân Mạc Ly ôm lấy Đường Mẫn, lập tức đứng cách xa Cảnh Tu mấy bước.

Thật là nhanh! Mi mắt Cảnh Tu giật giật, không ngờ đã lâu không gặp, công phu của hắn lại tiến bộ đến mức này. Nhếch khóe miệng vẫn còn đang đau đớn tê dại, Cảnh Tu cười một tiếng, ngồi dậy đối mặt với Quân Mạc Ly.

“Sư huynh, đã lâu không gặp!”

“Không lâu!”, Quân Mạc Ly nhàn nhạt đáp trả, cúi đầu nhìn về phía Đường Mẫn, thấy xiêm áo nàng chỉnh tề, sắc mặt bình thường mới chậm rãi that lỏng. Tiếp đó xoay người đi đến bên ghế, cùng Đường Mẫn ngồi xuống.

“Mẫn nhi, uống trà!”, Quân Mạc Ly tự mình đổi trà thay nước sau đó bưng đến trước mặt Đường Mẫn, hoàn toàn coi Cảnh Tu thành không khí, mà doanh trướng của thái tử Hiên Viên cũng trở thành chỗ của mình.

“A Ly, ngươi đi đâu vậy?”, Đường Mẫn nhận lấy trà, đưa lên môi, dò hỏi.

“Bổn cung cũng tò mò, sư huynh không để ý đến đến kiều thê đến đại doanh của ta làm cái gì?”. Đôi mắt trong suốt nhưng không kìm được phóng túng của Cảnh Tu nhìn thẳng Quân Mạc Ly lên tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.