Edit: Ciao
“Hầu gia, nhất định Nhụy Nhi bị người hãm hại, ngài phải làm chủ cho Nhụy nhi!” Lý Mộng Như liều mạng quỳ xuống cầu tình cho nữ nhi, chuyện như thế này, nàng chỉ có một nữ nhi, sao có thể không đau lòng.
“Hừ!” Đường Ưng Nghiêu bỏ qua, chỉ vào Đường Nhụy quần áo không chỉnh tề mắng: “Ngươi, đứa con gái bất hiếu, mặt của Trấn Nam hầu phủ ta bị ngươi vứt sạch! Đường đường là Hầu phủ đại tiểu thư, lại còn lén lút với người trong khuê phòng, quả thực là vô liêm sỉ!”
“Người tới, tống hai người tới quan phủ.”
Lý Mộng Như vừa nghe thấy, sợ choáng váng. Đưa tới quan phủ thì cả đời Nhụy Nhi sẽ bị phá hủy!
“Hầu gia, đừng mà! Không phải do Nhụy nhi tự nguyện đâu.” Lý Mộng Như bảo vệ Đường Nhụy, không cho thị vệ động thủ.
Đường Nhụy kéo góc áo Lý Mộng Như, kêu gào: “Phụ thân, không phải đâu. Con bị người ta kê đơn, có người muốn hại con!” Nói xong nhìn về người trong phòng, đột nhiên chỉ vào Đường Mẫn hô to: “Là nàng, phụ thân, nhất định là nàng, nàng ghi hận trong lòng, trước kia con đẩy nàng xuống nước suýt chết, nàng đang trả thù, con…”
“Câm mồm!” Lý Mộng Như quát lớn, không cho Đường Nhụy tiếp tục, loại việc mưu hại đích muội sao có thể nói rõ trước mặt nhiều người như thế.
“Khoan đã.” Đường Ưng Nghiêu ý bảo thị vệ lui ra, đến gần Đường Nhụy: “Nói rõ ràng.”
Đường Nhụy sợ hãi nhìn Đường Ưng Nghiêu: “Con, con…”
“Nói!”
“Con cùng mấy muội muội chơi đùa trong hoa viên, Mẫn muội muội đi qua, không cẩn thận đụng vào nàng, Mẫn muội muội rơi vào nước.”
“Vâng, Hầu gia. Nhụy Nhi không cố ý, mấy tỷ muội chơi vui vẻ, không cẩn thận đụng Mẫn nhi rơi xuống nước.” Lý Mộng Như vội vàng giải thích, sợ Đường Ưng Nghiêu nảy sinh suy nghĩ khác. Mưu hại đích muội, đây chính là tội lớn!
Đường Ưng Nghiêu cho hạ nhân lui, chỉ để lại vài chủ tử Hầu phủ.
“Mẫn nhi, con bị rơi xuống nước là do các tỷ không cẩn thận sao?”
Đường Mẫn có chút sợ hãi co người lại sau lưng Quân Mạc Ly, không dám nhìn mấy người Đường Nhụy: “Tỷ tỷ, đừng đẩy, đừng đẩy muội!”
“Bốp”, một góc bàn bị bóp nát, Đường Ưng Nghiêu chán nản, rõ ràng là nhân lúc hắn không ở đó đã mưu hại Mẫn nhi của hắn, đúng là lá gan không nhỏ!
“Còn lời gì để nói, Lý Mộng Như, vậy mà ta còn tin ngươi như thế, giao toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ trong Hầu phủ cho ngươi quản lý, ngươi lại mặc cho nữ nhi hành hung, mưu hại Mẫn nhi!”
Lý Mộng Như nghẹn ngào, khuôn mặt buồn phiền: “Hầu gia, thiếp sai rồi, là thiếp sơ sẩy, không quản Nhụy nhi cho tốt. Nhưng mà thiếp thật sự không mưu hại Mẫn nhi! Mẫn nhi chỉ là rơi xuống nước sợ hãi nên như vậy.”
“Hầu gia, tỷ tỷ nói rất đúng, Mẫn nhi rơi xuống nước nên mới bị dọa sợ như vậy, tỷ tỷ sao có thể hại Mẫn nhi chứ!”
Tam phu nhân Thu Tâm Tố đột nhiên chen vào nói, Đường Mẫn tránh đằng sau Quân Mạc Ly cứng người, làm sao bà ta có thể giúp Nhị phu nhân?
“Thế sao, Tâm Tố?” Đường Ưng Nghiêu có chút dao động, Thu Tâm Tố bình thường không tranh thủ tình cảm, hiếm khi nói chuyện, bây giờ lại giúp đỡ Lý Mộng Như, chẳng lẽ hắn sai rồi?
“Vâng, tỷ tỷ quản Hầu phủ vô cùng tốt, Hầu gia không ở đương nhiên không nhìn thấy, không tin ngài có thể hỏi hạ nhân một chút.”
Đường Ưng Nghiêu trầm mặc một lúc, có chút mệt mỏi phất tay: “Kể từ hôm nay, đại tiểu thư không được bước ra khỏi Cẩm Tú viện nửa bước, các ngươi phải để ý. Nếu có vi phạm thì xử trí theo gia pháp. Về phần dâm tặc này, trước giam vào lao, chờ xử lý.”
Lý Mộng Như cảm kích nhìn Thu Tâm Tố, lúc này nàng ta giúp như vậy, bà thật sự không ngờ tới, mấy phụ nhân trong phủ tranh thủ tình cảm, sau khi đại phu nhân qua đời còn muốn ngồi lên vị trí nữ chủ nhân Hầu phủ.
Tình nghĩ của Thu Tâm Tố, nàng nhớ kỹ.
Mấy người Quân Mạc Ly trở lại An Hà viện, Lục Trúc đã sai người bưng đồ ăn sáng lên. Sau khi bày đặt bát đũa thì lui qua một bên.
“Tất cả lui ra.” Quân Mạc Ly mở miệng, cho tất cả hạ nhân lui ra, tự mình lấy một chén cháo nữa đưa cho Đường Mẫn: “Hình như nàng mất hứng à?”
Đường Mẫn nhận cháo, dùng đũa khuấy lên, “Bốp”, quăng đũa lên bàn.
“Đáng giận, đáng ra nữ nhân kia phải bị phạt, cuối cùng được Tam phu nhân giúp.”
“Tam phu nhân có quan hệ với nàng như thế nào?”
“Không có gì.” Đường Mẫn nhớ tới tình cảnh ở đại sảnh trước lúc xuất giá: “Hai người xa cách lắm, cho nên ta thấy kỳ lạ vì sao nàng lại nói giúp Nhị phu nhân?”
Quân Mạc Ly không nói, nghĩ lại tin tức có trước đó, dường như đã bỏ sót cái gì. Nhưng bây giờ lại không nhớ rõ, đành phải thôi: “Mẫn nhi, vài vị phu nhân, nàng phải hiểu thật rõ. Hầu gia mặc kệ việc hậu viện, nàng muốn đánh ngã các nàng bằng sức của một mình quả thực rất khó khăn.”
“Ta hiểu.” Đường Mẫn cảm kích nhìn Quân Mạc Ly, mới quen biết ba ngày nhưng sự quan tâm của hắn đã vượt qua người phụ thân của nàng.
Nhớ tới Đường Ưng Nghiêu, Đường Mẫn lại cảm thấy hờn dỗi. Mẹ ruột Đường Mẫn qua đời rất sơn, trong Hầu phủ không ai đề cập tới, nàng cũng không tìm được chút đầu mối nào từ trên người Liễu nương và Lục Trúc.
Mẹ ruột kia rất xa lạ với nàng, nhưng mỗi lần Đường Ứng Nghiêu nhắc tới mẹ ruột của Đường Mẫn thì trong mắt luôn mang theo áy náy và tình yêu. Mà ánh mắt những vị phu nhân kia lại vô cùng đố kỵ, nàng rất ngạc nhiên, một nữ nhân đã đi nhiều năm như vậy làm sao có thể có sức ảnh hưởng lớn như thế?
Theo như lời Quân Mạc Ly nói, nàng hiểu quá ít về Hầu phủ, hiểu càng nhiều kẻ địch thì nàng mới có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Vườn mai, chính là nơi đầu tiên nàng nên đi. Nơi mà Thượng Quan Lâm, mẹ ruột của Đường Mẫn, chủ mẫu Hầu phủ từng ở.
“Tiểu thư, người thật sự muốn đến vườn mai sao?” Hồng Mai không chỉ một lần xác định lại với Đường Mẫn, nơi đó được Hầu gia đóng lại sáu năm, các nàng thật sự phải đi sao?
“Nương, ở đó.” Đường Mẫn bước chân vội vàng, bước nhanh tới vườn mai.
Buổi sáng, nàng viện lý do là mơ tới mẹ ruột, muốn tới vườn mai, sau đó khóc lớn làm loạn. Hồng Mai không có cách nào khác, đành phải đi theo. Kế của Đường Mẫn thực hiện được, nhìn qua Mạc Quân Ly, hắn viện cớ thân thể không khỏe, cố ý giữ Lục Trúc lại.
Đường Mẫn vẫn không yên lòng với Lục Trúc, mặc dù nói nàng với Hồng Mai đều là nha hoàn vẫn đi theo mẹ ruột nàng, nhưng Lục Trúc đã thông tuệ trầm ổn vượt qua một nha hoàn đang có. Nếu không phải làm nô tại Hầu phủ thì nói nàng là tiểu thư cũng không đủ.
“Tiểu thư, đừng nóng vội, đến rồi.” Hồng Mai chỉ vào biệt viện cách đó không xa.
Đường Mẫn nhìn qua, cửa chính khép lại, cả ngoại viện thoạt nhìn không giống như không có người ở, xem ra là Đường Ưng Nghiêu phân phó hạ nhân thỉnh thoảng quét dọn.
Đẩy cửa ra, bên trong có nhiều gốc mai san sát nhau, bây giờ đang là mùa thu, qua mấy tháng nữa vườn mai sẽ nở rộ, khắp nơi là màu đỏ thẫm.
Có thể thấy rõ Đường Ưng Nghiêu sủng ái Thượng Quan Lâm từ nơi này, nước Lăng Phong không có mai, chỉ có nước Thương Lan ở xa xôi mới có. Muốn đưa từ Thương Lan xa xôi tới, lại phải cam đoan chúng còn sống, không biết là tốn bao nhiêu tâm tư. Rốt cuộc khi còn sống Thượng Quan Lâm được Đường Ưng Nghiêu sủng ái thế nào?
Đường Mẫn mơ hồ, nếu Đường Ưng Nghiêu thương yêu Quan Lâm như vậy, thif sao hắn lại có thể lấy nhiều phu nhân di nương như vậy, tuổi của Đường Nhụy còn lớn hơn nàng nữa!
“Khi còn sống phu nhân yêu hoa mai nhất, người nói, hoa mai là bạn của người, một ngày không mai thì không thể sống tự tại được.” Hồng Mai có chút cảm khái, nói.
Thời cơ tốt, Đường Mẫn thử hỏi: “Nương, hoa mai?”
“Vâng.” Hồng Mai gật đầu, nói tiếp: “Ngày Hầu gia đưa phu nhân về phủ, hàng mi phu nhân luôn nhíu lại. Hầu gia gấp không biết phải làm sao, vất vả lắm mới biết được hóa ra do Hầu phủ không có mai, lập tức phái người tới nước Thương Lan vân chuyển tới. Ba tháng sau, phu nhân thấy mai mới nở nụ cười.”