Nam Tịch Viên bị rơi xuống biển, sự băng giá thấu xương do nước vào ban đêm mang lại khiến cô run rẩy không ngừng.
Cô cố gắng vùng vẫy mãi nhưng không thể nào làm được gì, cả người dường như đang chìm xuống đáy biển rộng lớn kia.
Nam Tịch Viên không biết bơi, cô vốn sợ nhất là việc bản thân một mình đối mặt với biển rộng bao la, bởi nó như một con quái vật khổng lồ đang há miệng chực chờ con mồi vậy, nhưng không ngờ chính hôm nay cô đã lâm vào tình trạng éo le này.
Tất cả, đều là do cô cả.
Là do cô quá khinh người mà không tăng cường cảnh giác.
Là do cô luôn nghĩ ai cũng tốt nên mọi chuyện mới thành ra tồi tệ không thể cứu vãn.
Phải chăng Nam Tịch Viên sẽ bỏ mạng vì sự nhấn chìm không thương tiếc của biển xanh?
Nhưng cô không cam tâm, cô thật sự không cam tâm một chút nào cả, cô phải gắng gượng cho bằng được để trả thù. Bao nhiêu việc vẫn chưa làm xong, cô không thể chết nhanh như vậy được! Cô phải sống, sống để đáp trả lại những gì mà Nhạc Doanh đã gây ra cho mình.
Nam Tịch Viên liên tục vùng vẫy trong vô vọng, nước tràn lên khoang miệng, tràn vào mũi khiến cô ngày càng khó thở hơn.
Không được, cô đã không thể cố gắng được nữa rồi. Sức cô dần yếu đi, cả cơ thể mệt nhừ ra, e là muốn thoát thân cũng là chuyện khó như lên trời.
Nam Tịch Viên bất lực thả lỏng tay chân, cả người cũng bắt đầu chìm xuống.
Chẳng hiểu sao thời khắc quyết định sinh tử hiện tại thì trong đầu cô lúc bấy giờ bất ngờ xuất hiện hình bóng của một người đàn ông quen thuộc. Là anh, Lục Dĩ Thiên.
Lục Dĩ Thiên, cứu tôi!
Nước tràn vào khoang miệng, khoang mũi khiến người con gái chẳng thể thở nổi.
Sức lực của cô đã bị trút cạn hết, do thiếu không khí nên Nam Tịch Viên đã mất đi hô hấp. Cô nhắm mắt, dần chìm vào hôn mê.
Tưởng chừng như Nam Tịch Viên sẽ không thể nào thoát khỏi cái chết nhưng nào có hay ngay thời khắc quan trọng nhất, bỗng nhiên có một vòng tay cứng rắn giữ lấy eo cô, ngay sau đó cả cơ thể cô liền dựa sát vào một bờ ngực rắn chắc.
Người đàn ông thấy cô đã yếu ớt đến mức mắt cũng không mở nổi thì liền tiếp khí cho cô, bằng cách hôn vào môi Nam Tịch Viên.
Trước khi hôn mê Nam Tịch Viên vẫn còn chút ý thức, cô cảm nhận được những hành động của người đàn ông trước mặt, nhưng khi vừa muốn nhìn thử người ấy là ai thì đã chẳng thể khống chế được bản thân. Thời điểm này cô chính thức ngất đi.
Dưới sự giúp đỡ của đám Kim Nhất, Lục Dĩ Thiên thuận lợi đưa Nam Tịch Viên lên du thuyền an toàn, anh nhanh chóng đặt cô nằm xuống và bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Đầu tiên là ép tim ngoài lồng ngực, Lục Dĩ Thiên xác định vị trí tim của Nam Tịch Viên sau đó ra sức ấn xuống, thấy cô không dấu hiệu tỉnh liền tiến hành cách hô hấp nhân tạo khác – hà hơi thổi ngạt.
Anh giữ lấy mũi đồng thời nâng cằm cô sau đó đặt môi mình xuống môi cô, tiến hành hô hấp điều đặn.
Một lúc sau nước biển trong bụng của Nam Tịch Viên đã bị thải ra hết, chỉ là cô vẫn chưa tỉnh dậy ngay được. Lục Dĩ Thiên thấy thế tức tốc bế cô lên, trước khi rời đi còn không quên nhìn Nhạc Doanh bằng một ánh mắt lạnh lẽo.
Nhạc Doanh vì bị ánh nhìn của anh làm cho giật mình, chân cô ta vô thức mềm nhũn ra.
Hỏa Nhất đã chuẩn bị một phòng cho Nam Tịch Viên, hắn dẫn đường cho Lục Dĩ Thiên liền đưa cô vào trong.
Thủy Nhất gọi tên Nam Tịch Viên mấy lần, thấy cô mãi không tỉnh thì liền nghi hoặc: “Sao Nam Tịch Viên vẫn không tỉnh dậy chứ, rõ ràng hơi thở đã trầm ổn thế rồi mà. Lão đại, chuyện này nên xử trí sao ạ?”
Kim Nhất cũng hỏi: “Lão đại, chúng ta tiếp tục ở lại tham dự hôn lễ hay trở về, cả người anh và Nam Tịch Viên cũng đã ướt hết, ở nơi này vốn không có trang phục để thay.”
“Về!”
Lục Dĩ Thiên vừa dứt lời liền bế Nam Tịch Viên rời đi, do mọi người đa phần đang tụ tập ở đại sảnh nên không ai biết sự biến mất của anh ngoài một vài vệ sĩ canh giữ tiệc cưới.
Thấy anh bế trên tay một cô gái đi băng ra ngoài thì các vệ sĩ đều tỏ ra kinh ngạc, là ai đã khiến Lục lão đại bị ướt đẫm thế chứ? Nếu chuyện này có liên quan đến người của Lệ lão đại thì nguy to, bọn họ nhanh chóng vào báo cho ông Lệ biết tình hình.
Sau khi rời du thuyền Lục Dĩ Thiên cùng với đám Kim Nhất trở về nhà, chỉ để lại Thủy Nhất giải thích mọi chuyện với ông Lệ, nói đôi ba câu ngắn gọn hắn cũng rời đi.
Ngồi trên xe Lục Dĩ Thiên ôm lấy Nam Tịch Viên vào lòng, nghĩ đến chuyện cô bị đuối nước bỗng nhiên lòng anh lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
Khi Nam Tịch Viên bỏ đi khỏi đại sảnh thì anh vốn không hề hay biết gì cả, một lúc sau mới nghe Hỏa Nhất kể lại, cộng với việc anh không muốn trò chuyện phiếm với một số người ở đây nên đã đi tìm cô.
Lúc bấy giờ anh đã tình cờ thấy được Nhạc Doanh đứng bên ngoài du thuyền hóng mát nhưng thần sắc có vài phần quỷ dị nên anh đã tiến lại xem xét tình hình.
Khi ấy Nhạc Doanh thấy anh thì bỗng dưng thay đổi sắc mặt, cô ta giống như người bị bắt tại trận khi làm chuyện xấu nên cảm thấy hoảng sợ.
“Anh Thiên… sao anh lại ra đây?”
Lục Dĩ Thiên vốn nhận ra sự khác thường của Nhạc Doanh nên sinh nghi, khi ấy anh còn nghe có tiếng động gì đó ở dưới nước nên đã đến xem, Kim Nhất cũng thấy tình cảnh hỗn loạn bên dưới và vội la lên:
“Lão đại, là Nam Tịch Viên!”
Lục Dĩ Thiên vừa thấy cô đang vùng vẫy trong tuyệt vọng thì anh liền nhảy xuống cứu cô ngay tức khắc mà chẳng hề suy nghĩ gì cả. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó lòng anh thật sự nóng như lửa đốt, nhất là nhìn cảnh cô từ từ mất đi ý thức, anh khó chịu vô cùng!
Và giờ đây cũng vậy, anh rất tức giận, muốn trừng trị Nhạc Doanh ngay tức khắc nhưng dù sao anh cũng nên lo cho tình hình của Nam Tịch Viên trước, còn một phần là vì nể mặt ông Lệ, không muốn trong hôn lễ của Lệ gia mà gây tranh cãi hay xích mích đổ máu.
Lúc này Nam Tịch Viên đã tỉnh dậy, cả người cô do bị ngâm nước một thời gian dài nên cô thấy rất lạnh, tiếng nói phát ra cũng không còn hào sảng như bình thường được nữa.
Cô thều thào: “Tôi lạnh quá…”
“Mở điều hòa lên đi.”
Lục Dĩ Thiên thấy Nam Tịch Viên đã tỉnh, đôi mày anh nhẹ giãn ra, anh có thể cảm nhận cơ thể người con gái trong lòng đang run lên bần bật vì lạnh, hai hàm răng cũng đã đánh lại với nhau tạo ra âm thanh nhè nhẹ.
Lục Dĩ Thiên ra sức ôm lấy cô như muốn truyền hơi ấm từ cơ thể mình sang cho cô, để cô có thể bớt đi phần nào sự buốt giá này.
“Tôi thật sự lạnh quá…”
“Ráng chịu một chút, sẽ hết ngay thôi.”
Lúc nãy Lục Dĩ Thiên là người nhảy xuống biển cứu Nam Tịch Viên nên anh có thể hiểu được độ lạnh của nước biển vào ban đêm, nó chẳng mang chút hơi ấm nào cả. Anh là đàn ông còn không thoải mái huống hồ là một cô gái chân yếu tay mềm như cô?
Kim Nhất nghe lời của Lục Dĩ Thiên mà tăng nhiệt độ của điều hòa, tăng đến mức hắn thấy nóng nhưng không hiểu sao Nam Tịch Viên vẫn nói lạnh. Hắn khó hiểu, thật sự lạnh đến vậy sao?
Hỏa Nhất càng tăng tốc hơn trên đường lớn, chiếc xe chạy băng băng vào màn đêm yên tĩnh nhanh đến chóng mặt. Tuy là vậy nhưng Lục Dĩ Thiên vẫn bảo:
“Chạy nhanh lên.”
“Vâng.”
Hỏa Nhất lại nhấn ga hết cỡ, chiếc xe lao như gió vượt qua mọi con đường…