Lâm Hùng, người đời thường gọi là anh Lôi. Ông vua của thế giới ngầm Lâm Hải.
Có Bách Thiên chưa kịp nói gì thì đàn em ông ta đã kéo ghế sang cho Lâm Hùng đặt mông ngồi chém chế “Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, cậu quỳ xuống bưng trà rót nước cho tôi xem như cúi đầu, từ nay về sau cậu theo tôi làm ăn, tôi bảo cậu làm gì thì cậu phải làm đó!”
Lâm Hùng xoay nhân, thản nhiên nói. Ông ta biết Cổ Bách Thiên là một tên đáng gờm, anh có tài lẻ và ông là người thích điều đó.
Cổ Bách Thiên lại lắc đầu bật cười: “Giang hồ đầu đường xó chợ đi làm ăn từ khi nào thế?” “Láo lếu! Ranh con, cha nuôi tạo muốn nhận mày là may mắn phúc phần mà mày dám nói thể hả!” Lương Bằng lớn họng nói.
Lâm Hùng giơ tay bảo gã im lặng, ông ta không hề tức giận, vẫn ân cần nói với Cổ Bách Thiên. “Chàng thanh niên, thể giới này không có ranh giới giữa trắng và đen, có những việc cần người ta phải đứng ra làm. Tôi khuyên cậu nên nắm bắt cơ hội trước mắt, nếu không đến khi cậu hiểu được điều đó thì sẽ hối hận quyết định ngày hôm nay!” “Cảm ơn lời khuyên của ông. Tiếc là tôi không muốn đứng trong thế giới mãi mãi không có ngày mai, không muốn cùng một giuộc với những kẻ đầu đường xó chợ!” Cổ Bách Thiên bình thản nói. “Ranh con, mày dám! Cha nuôi, thắng này hống hách quá, chúng đừng tổn nước miệng với nó nữa, giết luôn có phải hơn không!” Lương Bằng tức tối. Nếu Lâm Hùng không thích thăng nhãi này thì gã đã vọt lên từ lâu rồi,
Bay giờ, Lâm Hùng cũng im lặng lắc đầu, nhẹ nhàng giơ tay lên cho hai tên cao lớn phía sau bước ra. Hai tên này đánh đấm rất giỏi nên là hai cánh tay đắc lực của Lâm Hùng, trong đó có một tên da ngăm là nhà vô địch đấm bốc cả châu lục được Lâm Hùng mời về, chưa bao giờ bị đánh bại.
Hai người bước ra xoay cổ, hùng hổ lao về phía Cổ Bách Thiên, anh vẫn bình tĩnh đứng đó như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tên da ngăm đến gần anh trước, nắm đấm vụt thẳng vào mặt Cổ Bách Thiên nhưng khi cách mặt anh vài centimet thì Cổ Bách Thiên chợt biến mất trong tầm mắt. Khi gã hoàn hồn thì ngực đã đau nhói lên. Chẳng biết từ lúc nào, năm đấm mạnh mẽ đã đánh vào ngực gã. Giây tiếp theo, gã bay vụt ra ngoài như bị chiếc xe nào đó tông trúng.
Người phía sau khựng lại, rồi hét lên lao tới.
Bốp! Cùng một tốc độ, cùng một cú đấm và cùng một sự khó hiểu khi bay ra ngoài.
Cảnh tượng khiến mọi người phải trổ mắt nhìn, Lương Bằng nhìn Cổ Bách Thiên như ma quỷ. Gã từng ra tay với Cổ Bách Thiên nên biết rõ anh có tài, chẳng qua gã không biết có tài là từ một miêu tả quá hời hợt. Tay sai đắc lực của cha nuôi cũng bị đánh bại trong giây lát
Chính Lâm Hùng cũng không ngờ đến điều này, thằng nhóc này rất được. Hai cánh tay đắc lực ông dẫn theo không phải là đối thủ của một cú đấm, không thể bất ngờ hơn được nữa.
Nhưng ông không hề lo lắng, vì đằng sau con rất nhiều người. Một người không được thì dùng một biển người, không chết cũng phải chết
Nhưng ông sai
Cổ Bách Thiên vẫn nhắc chân đi từng bước đến gần Lâm Hùng, đàn em sau lưng ông vẫn lao lên vùn vụt nhưng không ai cản được bước chân anh, tất cả bị đá bay đi như hạt bụi. Chẳng mấy chốc, người Lâm Hùng mang theo đã nằm đầy đất
Đến khi Cô Bách Thiên đứng trước mặt ông thì Lâm Hùng bắt đầu hoảng hốt, nhưng ông vẫn ngồi đó như khúc gỗ không động đậy.
Cổ Bách Thiên lắc đầu gỡ cặp mắt kính ông ta đang đeo xuống, đập vào mặt anh là gương mặt hết sức bình tĩnh nhưng đó chỉ là vẻ ngoài khi mồ hôi lấm tấm trên trán đã tụ thành giọt lần xuống “Anh Lôi, anh có nóng không?” Cổ Bách Thiên pha trò. “Chàng thanh niên, tôi thừa nhận mình đã xem thường cậu. Nhưng cậu nên biết, tôi lên đến vị trí này và ngôi ở đây hôm nay thì chắc chắn sau lưng tôi không phải là một cú đấm. Cậu có tin không, một cú điện thoại của tôi có thể khiến cậu biến mất ở thành phố Lâm Hải này đấy!” Lâm Hùng gần giọng. Tiếng tăm của Lâm Hùng không được đổi bằng sức mạnh, phải có người chống lưng thì mới bình yên sống ở Lâm Hải và trở thành ông vua của cái thế giới ngầm được! “Ha ha, nói thế chắc sau lưng ông có chỗ dựa nhỉ? Được, tôi cho ông cơ hội. Ông có thể gọi điện thoại, nếu mặt mũi người đó lớn thật thì tôi có thể tha cho ông mạng này!” Cố Bách Thiên thong thả cất nụ cười đi, vứt cặp kính xuống sàn giảm nát.
Lâm Hùng lau mồ hôi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Tút tút
Chuông điện thoại reo lên, giọng nói già nua vang lên ở đầu dây bên kia. “Alo, Lôi hả? Gọi tôi làm gì thế?” “Lão Hà, tôi gặp chút phiền toái cần… Cần ông giúp một tay!” Lâm Hùng ngượng ngùng nói. Nếu không đến đường cùng ông ta đã không gọi cho người này xin giúp đỡ
Bên kia, ông cụ im lặng. Ông biết khả năng của Lâm Hùng, xem ra phiền phức này khá lớn. Bèn nói: “Chuyện là sao? Ai ở thành phố Lâm Hải cũng biết cậu là người của tôi, chẳng lẽ kẻ đó không xem lão già này ra gì?” “Chuyện này.” Lâm Hùng hơi xấu hổ, ông ta không tin sau lưng Cổ Bách Thiên có núi dựa, nhưng chàng thanh niên này có sức mạnh quả đáng sợ, đàn em ông ta không đỡ nổi một đàn “Cậu cho tên đó nghel” Ông cụ lên tiếng, giọng điệu có vẻ tức giận. Lâm Hùng vội đưa điện thoại cho Cổ Bách Thiên, ông ta nhếch miệng, tin rằng anh nghe cuộc điện thoại này xong sẽ sợ vãi ra quân quỳ xuống xin ông tha thứ “Alo, lão Hà. Ông oai phong ra phết nhỉ, nghe nói ông một tay che trời ở Lâm Hải hả?” Cố Bách Thiên nhận điện thoại, buồn cười nói. “Cậu… Cậu chủ?” Giọng nói ở đầu dây bên kia run lên, vội hét lớn: “Cậu chủ, oan cho ông già này quả. Tôi… Tôi không biết người đó là cậu. Thế này đi, bây giờ tôi lập tức chạy tới xin lỗi cậu được không “Thôi, chuyện nhỏ ấy mà. Chạy tới chạy lui mất bao nhiêu thời gian, ông cứ làm việc của mình đi!” Cổ Bách Thiên lắc đầu nói. “Đúng rồi cậu chủ!” Hà Phục Sinh vội gọi: “Vết thương của câu ” “Tạm thời không sao, tôi phải cảm ơn đồng thuốc quý ông tìm về đấy!” Cổ Bách Thiên cười khẽ. Mấy năm nay vết thương của anh không trở nặng nhờ Huyền Danh Quyết nhưng công lao của lão Hà cũng không thể bỏ qua. “Thế thì tốt rồi, vậy là may rồi!” Hà Phục Sinh thở phào nói thêm: “Gần đây nhà thuốc Đệ Nhất vừa tìm được mấy vị thuốc quý hiếm, cậu cần gì cứ nói, tôi sai người mang đến tận tay cậu!” “Ồ? Thuốc hiếm?” Cổ Bách Thiên vôi hỏi: “Nhà thuốc đó ở đầu, lát nữa tôi tự đi xem!”
Hà Phục Sinh đưa địa chỉ, bảo lát nữa ông cũng chạy tới đó gặp anh.
Sau đó, điện thoại trở về tay Lâm Hùng
Ông ngơ ngác, không ngờ Hà Phục Sinh lại nói chuyện với Cổ Bách Thiên lâu thế, hai người còn quen biết nhau. Lâm Hùng giơ điện thoại lên, nghe thấy tiếng la lối đầy tức giận: “Mẹ nó cậu ăn gan hùm mật gấu hải Trước mặt cậu là ân nhân cứu mạng cả nhà tôi, người đã cứu lấy Hà Phục Sinh này đấy! Tốt nhất cậu nên cầu xin cậu chủ tha đi, không thì đừng mơ ngồi yên trên cái ngai vàng thế giới ngầm Lâm Hải nữa!”
Tay Lâm Hùng run lên, suýt làm rơi điện thoại. Ông ta điện thoại rồi ngu người nhìn Cổ Bách Thiên: Cậu chủ Thì ra cậu là người đã cứu…. Tôi…” Lâm Hùng khổ không thể tả Ông có được ngày hôm nay vì sau lưng có Hà Phục Sinh ủng hộ. Tập đoàn Hà Thành có sức ảnh hưởng nhất định trong giới chính trị và doanh hay thậm chí là cả Kim Châu, nên một tên côn đồ như Lâm Hùng mới trở thành vua thế giới ngầm. Nói trắng ra, ông ta chính là con chó nhà họ Hà nuôi dưỡng
Nếu không có Hà Phục Sinh thì ông ta chẳng là cái thá gì! Cổ Bách Thiên cười tủm tỉm, trêu tức: “Ông sao? Cần tối làm đàn em nữa không? Hay muốn tôi cúi đầu?” “Không không không, tôi không dám nữa. Từ nay về sau tôi sẽ là đàn em cậu, cậu bảo tôi cúi đầu tôi sẽ không dám đứng thắng!” Lâm Hùng cười xấu hơn cả khóc. “Được rồi, nếu ông là người của lão Hà thì tôi không làm khó ông nữa!” Cổ Bách Thiên nhíu mày nhìn sang Lương “Nhưng con nuôi ông định cợt nhả vợ tôi trước mặt mọi người. Tôi cần một lời giải thích!”
Lâm Hùng vội năm đầu Lương tới, gã vội vã quỳ rạp xuống đất, hồn gã đã lìa khỏi xác từ lâu, sợ vãi cả ra quần rồi. Lão Hà cũng phải cúi đầu với người này. Gã biết, lần này mình đã đập sai người rồi! “Cậu chủ, con tôi đầu to óc như trái nho nên lỡ xúc phạm cô chủ. Tôi làm cha nuôi nó cũng có lỗi, tôi chịu phạt tay nó, xin cậu chủ tha cho nó mạng này!” Lâm Hùng nghẹn ngào, nhưng vẻ mặt rất kiên quyết.
Cổ Bách Thiên thầm gật đầu, đại ca giang hồ, nặng tình nặng nghĩa. “Thế thì ông dẫn Lương Bằng đến trực tiếp xin lỗi vợ tôi, xem như chuyện này kết thúc ở đây. Tất nhiên, đừng để cô ấy biết thân phận của tôi!” Cổ Bách Thiên thong thả nói. “Vậy… Vậy là xong?” Lâm Hùng ngạc nhiên hỏi. “Thế ông muốn sao?” Cổ Bách Thiên cười khẩy: “Chẳng lẽ ông muốn tôi giết ông?” “không không không! Thăng con ngỗ nghịch! Mau cảm ơn cậu chủ đi!” Lâm Hùng đá Lương Bằng, hai cha con luôn miệng cảm ơn rồi kéo người đi mất.