“Cái gì? Anh ta không chịu xuống ư?” Lương Niệm Huyền ngơ ngác nghe người giúp việc xuống nhà báo lại. Tên vô dụng đó dám phớt lờ lời nói của cô ư? Nhưng nghĩ lại thì Cổ Bách Thiên cũng mới về, đường xá xa xôi mệt nhọc cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ đây không phải là lúc thích hợp bàn đến chuyện ly hôn, thôi thì cứ để anh ta nghỉ ngơi khỏe rồi nói.
Nhưng Trần Ngọc Lan lại không nhịn được, bà trợn mắt lên: “Nó dám không nghe lời Niệm Huyện hả, to gan lớn mật quá nhỉ? Không được, bảo nó xuống đây ngay lập tức cho tôi!” “Anh ta vừa mới về đến, cứ để anh ta nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói được không mẹ?” Lương Niệm Huyền thử hỏi. Trần Ngọc Lan khỏe như vậm nên cô biết rõ bà chỉ giả vờ “Sao hả Niệm Huyền? Chẳng lẽ con vẫn còn ôm hi vọng gì ở nó?” “Mẹ, con không… “Mẹ nói cho con biết, hôm nay con nhất định phải ly hôn!” Mắt Trần Ngọc Lan đỏ lên: “Mẹ chỉ có hai đứa con gái là con với Dư Hinh. Con bé Dư Hinh vô tình vô nghĩa, gả cho nhà họ Cố rồi mang luôn họ người ta, một năm chẳng thấy mặt mũi được bao lần. Con thì lại gả cho thằng lính quèn vô dụng đó. Bạn bè tụ tập với nhau, nhìn con rể nhà người ta thành công rực rỡ hiếu thảo không ai bằng mẹ lại ghen tị chết đi được!” “Biết thế lúc trước mẹ sinh con trai có phải hơn không!” Trần Ngọc Lan vỗ đùi khóc lóc.
Lương Niệm Huyên cắn môi. Mẹ cô không phải là người duy nhất bị đem ra cười cợt, bản thân cô cũng thường bị người ta chỉ trỏ sau lưng khi đến công ty. Tổng giám đốc của một công ty mà lại gả cho một tên lính quèn vô dụng khiến cô không dám ngẩng đầu lên ở nhà họ Lương. Tất cả là do cô mềm lòng đồng ý với yêu cầu của cha năm đó!
Nhưng bây giờ cha đã khỏi bệnh nên cô cũng không còn gì phải lo lắng nữa, đúng lúc Cổ Bách Thiên về nhà, hai người có thể đi ly hôn! “Được rồi được rồi, mẹ đừng khóc nữa. Con lên đó nói chuyện với anh ta được chưa!” Lương Niệm Huyền cũng bất đắc dĩ, vội vàng đứng dậy lên lầu tìm Cổ Bách Thiên. “Em đòi ly hôn với tôi?” Cổ Bách Thiên vừa mới mặc quần áo xong. Anh hơi ngạc nhiên, không ngờ anh mới về thôi người ta đã vội ly hôn rôi. “Tối nay tôi sẽ nhờ công ty luật soạn một bản thỏa thuận ly hôn. Anh muốn gì chúng ta có thể bàn với nhau, chỉ cần anh ký tên vào là được!” Lương Niệm Huyên nhìn anh chăm chú, ánh mặt vô tình. “Tôi không đồng ý ly hôn. Hôn nhân của Cổ Bách Thiên tôi chỉ có chồng chết hoặc vợ chết, không có ly hôn!” Cổ Bách Thiên chỉnh cổ áo, nghiêm túc nói. “Anh… Anh nói gì cơ?” Lương Niệm Huyên tưởng mình nghe nhầm. “Cổ Bách Thiên tòng quân năm năm, là một chiến sĩ của tổ quốc, tôi không cho phép cuộc đời mình có một vết nhơ nào hết. Em đừng mơ đến chuyện ly hôn!” Anh sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn. Việc cưới xin với nhà họ Lương là ý nguyện duy nhất của cha anh khi ông còn sống, anh sẽ không để ông phải thất vọng dưới suối vàng!
Vả lại, anh cũng không muốn đám binh sĩ cấp dưới cười chê mình. “Cổ Bách Thiên, anh đừng quá đáng! Tôi nói cho anh biết, đây không phải là chuyện anh có quyền phản đối vì tôi có thể kiện anh ra tòa!” Tay Lương Niệm Huyên run run, nhưng cô lại chợt nhớ ra điều gì đó và bình tĩnh lại: “Tôi biết anh sợ ly hôn rồi sẽ không sống nổi về sau đúng không? Tôi có một căn biệt thự trên núi phía nam, thêm vào đó là ba tỷ rưỡi. Nếu anh giải ngũ về không tìm được việc thì chừng đó cũng đủ để anh sống hết đời!” “Ha ha, những thứ em nói trong mắt tôi chẳng đáng một đồng xu cắc bạc nào cả. Nói tóm lại, Cổ Bách Thiên sẽ không ly hôn!” Cổ Bách Thiên quả quyết từ chối. Anh hất tay: “Em ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ!” “Cổ Bách Thiên, chẳng lẽ bao nhiêu đó vẫn chưa đủ với anh à? Con người anh tham lam quá rồi đó!” Lương Niệm Huyền tức giận đứng lên, cô tưởng anh muốn đòi thêm nữa. “Em thích nghĩ sao thì nghĩ!” Cổ Bách Thiên không giải thích. “Được, vậy anh chờ thư mời từ luật sư của tôi đi!” Lương Niệm Huyên không nói được anh nên cắn răng xoay người bỏ đi.
Cổ Bách Thiên đóng cửa lại, ngồi xếp bằng lên giường bắt đầu điều chỉnh hơi thở. Tuy lúc thực hiện nhiệm vụ anh đã bị thương rất nặng nhưng cũng gặp được một cơ hội rất tốt. Anh tìm thấy mảnh ghép bí ẩn được giấu bên trong một hang động, phía trên có dòng chữ được ghi lại từ thời xa xưa – Huyền Danh Quyết
Không biết ai đã tạo ra Huyền Danh Quyết, nhưng nó là thứ vô cùng kì diệu. Cổ Bách Thiên có thể dùng nó để cầm máu chữa thương cho tất cả những người bên cạnh mình. Hơn nữa, anh còn biết được một bí nhật được ghi trên mảnh ghép rằng chủ nhân của Huyền Danh Quyết từng luyện được một viên Kim Đan Bảo Mệnh, chẳng những cứu được mạng người mà còn giúp người ta thay da đổi thịt.
Nhưng có tổng cộng chín mảnh ghép thì trong tay anh chỉ có một. Muốn tìm được kim đan, anh phải tìm lại đủ các mảnh ghép. Mấy tháng trước anh đã điều người đi tìm kiếm khắp nơi nhưng tạm thời vẫn chưa tìm thấy.
Khi Cổ Bách Thiên đang điều chỉnh nguồn năng lực, thì Lương Niệm Huyên đã tức tối về đến công ty Vân Quang, bực dọc ngồi trong phòng làm việc của mình. Tối nay Lương Gia sẽ mở cuộc họp hội đồng cổ đông nhưng ba mươi lăm tỷ tiền vốn vẫn không thấy bóng dáng, rồi cả người chồng ‘khó chơi trong nhà nữa… Nghĩ tới lại thấy ấm ức.
Cô là người rất truyền thống nên ly hôn cũng đâu phải là chuyện hay ho gì. Chỉ cần Cổ Bách Thiên đàng hoàng, dễ bảo và biết nghe lời hơn một chút thì mối quan hệ này có thể tiếp tục, nhưng anh lại là kẻ cứng đầu. Rõ ràng bản thân chỉ là thứ vô dụng nhưng mặt lại hất lên tận trời, anh lấy tư cách gì? Nghĩ tới đó, Lương Niệm Huyền đỏ ửng lên, uất ức không sao tả nổi. “Không được, nhất quyết phải ly hôn. Mình đã lỡ mất ba năm tuổi xuân, không thể phí hoài luôn cả đời!” Lương Niệm Huyền lau nước mắt nhấc điện thoại nội bộ lên bảo Vũ Nguyệt gọi luật sư vào. Cô muốn soạn hợp đồng thỏa thuận ly hôn.
Phù! Trời đã về chiều, Cổ Bách Thiên thở phào rồi chậm chạp mở mắt.
Đúng lúc đó, điện thoại bỗng reo lên. “Khỉ Nhỏ?” Cổ Bách Thiên hơi bất ngờ khi thấy người gọi mình là bạn học cũ Lâm Hậu. Hồi còn đi học, anh thân với Lâm Hậu nhất, lúc Cổ Bách Thiên đi lính hai người cũng giữ liên lạc với nhau. “Lão Cổ, hôm nay có bạn học trông thấy cậu ở sân bay, nghe nói cậu về đây rồi hả?” Lâm Hậu dẻ dặt hỏi. Đầu dây bên kia hơi ồn ào, loáng thoáng có tiếng người chạm cốc và la hét. “Ừ, hôm nay tôi vừa mới về!” Cổ Bách Thiên không giấu “Ồ, về là tốt rồi. Ừm, bên này có họp hội bạn học, cậu đến đây tham gia được không?” “Bây giờ hả?” “Ừ, bọn nó nghe nói cậu về nên đòi gặp!” Lâm Hậu hơi lúng túng.
Bấy giờ, bên kia bỗng ồn ào hẳn lên. “Cậu gọi thắng đó đến đây để bọn tôi xem cậu hai họ Cổ sống thế nào rồi, có lên được chức tướng quân chưa!” “Ha ha! Bây giờ người ta lái xe tăng đó!” “Ha ha, thứ rác rưởi bị đuổi khỏi nhà họ Cổ đó lái được xe tăng thì chắc tôi lái máy bay chiến đấu!” “Ha ha ha ha!” “Cậu chờ tôi một lát nha lão Cổ, tôi ra ngoài nói chuyện với cậu!” Bên kia, Lâm Hậu vội vã cầm điện thoại chạy ra ngoài: “Lão Cổ, thôi cậu đừng đến đây!”
Lâm Hậu nhấc điện thoại lên, thở dài nói: “Tôi chẳng gạt cậu làm gì, thằng Lý Vi Lượng ăn nên làm ra, bây giờ đang làm tổng thanh tra xí nghiệp cảng. Tôi có một vụ làm ăn đang chờ nó kí tên, nó bảo tôi không mời cậu đến thì không chịu kí!”
Lâm Hậu là người sòng phẳng, nói chuyện thẳng thắn không dài dòng dây dưa nên kể hết cho Cổ Bách Thiên.
Lý Vi Lượng!
Hồi đi học chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi, tự ti không dám nói chuyện với ai thế mà lại thích một em gái xinh xắn trong lớp. Cô gái đó lại thích Cổ Bách Thiên nên chạy đi tỏ tình. Nào ngờ Cổ Bách Thiên lại từ chối thẳng thừng khiến con gái nhà người ta không biết giấu mặt đi đâu.
Thấy người mình thương mất mặt, không biết Lý Vi Lượng lấy đâu ra gan hùm mật báo chạy tới tìm Cổ Bách Thiên, tất nhiên kết quả là bị anh giảm nát dưới chân.
Thời học sinh nhục nhã không bờ bến! “Lão Cổ, tôi biết Lý Vi Lượng tìm cậu để làm gì nên cậu đừng đến, cùng lắm thì tôi bắt đầu lại tự con số không, chuyển hướng khác làm ăn!” Lâm Hậu biết bây giờ Lý Vi Lượng lên làm tổng thanh tra, gã tìm Cổ Bách Thiên chỉ để làm một chuyện. Đó là lấy lại mặt mũi đã mất năm đó! “Không sao đâu, Cổ Bách Thiên tôi sợ ai bao giờ? Nó muốn tìm tôi chứ gì, tôi sẽ đến!” Cổ Bách Thiên không muốn đến những buổi họp mặt thế này, nhưng chuyện liên quan đến Lâm Hậu nên anh không thể lờ đi được.
Lâm Hậu xúc động. Lão Cổ vẫn không thay đổi, vẫn mạnh mẽ oai phong như ngày nào. “Được thôi lão Cổ, cậu ở đâu để tôi lái xe tới đón!” Lâm Hậu rất vui, bao năm không gặp, anh ta cũng rất nhớ Cổ Bách Thiên. “Không cần đầu, cậu cho tôi địa chỉ để tôi tự đi là được!” Cổ Bách Thiên hỏi địa chỉ rồi tắt điện thoại, khoác áo lên ra ngoài.
Nơi Lâm Hậu nói là một trung tâm giải trí tên ‘Hoa Nguyệt’, chỉ cách biệt thự nhà họ Lương khoảng một cây số, đi một lát là đến.
Tầng trệt khu trung tâm là nhà hàng, phía trên là các phòng karaoke, hưởng thụ hết các món ăn và chơi trong này thì mức giá cho một người khoảng bốn năm triệu, được xếp vào một trong những nơi ăn chơi đắt đỏ nhất thành phố Lâm Hải.
Khi Cổ Bách Thiên vào đến nơi thì mười mấy người đang ngồi uống với nhau vui vẻ. “Ồ! Cậu hai nhà họ Cổ đây mà? Nhanh nhanh, nhường chỗ cho người ta đi nào!” Lý Vi Lượng vội hò hét kêu gọi, miệng thì nói thế nhưng mông thì vẫn ngồi đó, mọi người cũng chỉ liếc nhìn anh rồi hờ hững quay lại ăn uống.
Chỉ đó Lâm Hậu nhanh nhẹn đứng dậy: “Lão Cổ, cậu ngồi đây này!”
Nhưng cái ghế bé tí, Cổ Bách Thiên ngồi thì Lâm Hậu không còn chỗ nào. Cuối cùng nhân viên phải mang hai chiếc ghế cao vào đổi hai người mới ngồi được. “Bách Thiên, nghe nói cậu đi lính hả, mấy năm nay lăn lộn trong quân đội tới đâu rồi?” Lý Vi Lượng hờ hững hỏi, tiện tay mở đĩa thức ăn ra chia cho từng người.
Những người khác cũng tập trung nhìn Cố Bách Thiên, năm đó anh là cậu hai nhà họ Cổ tiếng tăm lừng lẫy nên bây giờ tất cả mọi người đều tò mò không biết anh sống thế nào!