Phòng hồi sức đặc biệt của bệnh viện nhân dân thành phố Lâm Hải. Cổ Bách Thiên cầm hóa đơn viện phí đứng ngoài cửa hoang mang lạc lối. “Tim của cha anh không thể gắng gượng được nữa. Nếu anh không chịu nộp bốn trăm triệu tiền giải phẫu thì ông ấy có thể nguy hiểm tính mạng bất kì lúc nào!” Lời nói của y tá lại vang vọng vào tai, đầu ngón tay Cổ Bách Thiên run rẩy. Nếu là lúc trước, bốn trăm triệu với anh chỉ là số tiền tiêu vặt nhỏ nhoi, nhưng bây giờ nó lại là con số khổng lồ hơn bao giờ hết!
Mới một tuần trước thôi, tập đoàn Thanh Hi là đối tác lớn lại đột ngột nuốt lời khiến bốn trăm tỉ vay từ ngân hàng hóa thành bọt biển. Cha anh bì quá tức giận nên lên cơn đau tim phải nhập viện điều trị. Nay tài sản của công ty đã bị ngân hàng đóng băng, anh không thể rút ra một xu nào được! “Cha hãy cố gắng chịu đựng, sắp tới cha con ta cứ nương tựa vào nhau mà sống. Con nhất định sẽ cứu được cha!”
Cổ Bách Thiên lau nước mắt và quyết định đi mượn tiền. Dù phải đánh đổi bất kì giá nào cũng phải kiếm đủ tiền phẫu thuật cho cha. Anh về thành phố Vân Sơn, tìm đến biệt thự nhà họ Cố để vay tiền ông nội nhưng lại bị bác cả chặn ngoài cửa. “Cổ Bách Thiên, cậu tìm ông nội cũng chẳng được gì đâu!” “Bây giờ người đứng tên tài sản của nhà họ Cố là tôi, tôi sẽ không cho cậu mượn một đồng xu cắc bạc nào!” Bác cả Cổ Giang Minh không nể tình nói.
Cổ Bách Thiên giận run người. Nhà họ Cố cũng là gia đình giàu sang quyền thế của thành phố Lâm Sơn, năm đó cha anh để hết tất cả tài sản lại cho bác cả Cổ Giang Minh và chuyển đến thành phố Lâm Hải xây dựng sự nghiệp. Nay cha anh bệnh nặng, bác cả lại không muốn ra mặt giúp đứa em ruột rà máu mủ này! “Bác cả đừng quên ngày xưa bác ra nước ngoài cờ bạc đã thua hết mấy trăm triệu, chính cha cháu là người đã cho bác mượn tiền, giúp bác giữ lại công ty!” Khi đó tiền vốn trong tay cha cũng không xoay vòng được, nhưng ông vẫn cho bác cả mượn tiền, bao năm qua ông ta không hề nhắc đến chuyện trả lại. “Mượn tiền thế quái nào được? Nó là em, trả nợ cho anh là chuyện hiển nhiên thôi mà!” Cổ Giang Minh nhếch miệng, mặt dày mày dạn trở tráo. “Bác cả, cha tôi trả nợ cho bác là lẽ hiển nhiên thì bác chi tiền chữa bệnh cho ông ấy không phải là chuyện nên làm à?” Cổ Bách Thiên cãi lại. “Chuyện nào ra chuyện đó chứ! Ngày đó cha cậu là ông chủ lớn, tiền rủng rỉnh đầy túi. Bây giờ nó trắng tay, tôi cho cha cậu mượn thì gia đình cậu có trả nổi không?”
Cổ Bách Thiên giật mình, anh không ngờ bác cả có thể nói ra những lời như vậy: “Bác cả, xem như cháu mượn tiền bác đi được không? Sau này cháu sẽ đi làm trả lại cho bác!” Nghĩ đến căn bệnh của cha mình, Cổ Bách Thiên buông nắm tay đang siết chặt ra. “Cậu trả á? Không có cha cậu thì cậu là cái thá gì? Cậu lấy cái quái gì trả?” Bác cả khinh thường nói.
Cổ Bách Thiên là cậu ấm ngậm thìa vàng sinh ra, được yêu thương nuông chiều từ bé. Trong mắt Cổ Giang Minh, không có người cha Cổ Giang Thạch thì anh chẳng khác gì chó hoang lạc chủ. Không hề có khả năng làm ra tiền. “Cháu không muốn nói chuyện với bác, cháu muốn gặp ông nội!” Cổ Bách Thiên đỏ mặt, xúc động muốn vọt vào trong. Nhưng lại bị người làm đẩy ra ngoài, ngã trên con đường mưa ướt đẫm. “Bác cả, cha cháu là em ruột bác! Bác thấy chết vẫn không cứu ư?” Người Cổ Bách Thiên đầy bùn đất, anh đứng dậy buột miệng gào lên. “Em ruột á?” Cổ Giang Minh cười cạnh nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi không còn đứa em nào nữa. Cha con cậu chính thức bị tôi đuổi khỏi nhà họ Cố!” “Khốn nạn!” Cổ Bách Thiên lao lên nhưng chỉ va vào cửa lớn. “Mẹ kiếp!” Anh đập cửa, cả người run lên.
Nước mắt lăn dài trên mặt, anh không ngờ bác cả lại là kẻ vô tình vô nghĩa không màng đến tình nghĩa anh em như thế. Chỉ là trong giờ phút này, anh buộc phải lau khô nước mắt đi để tiếp tục kiếm tiền chữa bệnh cho cha.
Cổ Bách Thiên tìm đến những họ hàng thân thuộc khác nhưng không ai muốn gặp anh. Những người này ngửa tay cầm tiền cha anh gửi, nhưng đến lúc xảy ra chuyện lại nhìn nhau như người qua đường. Thậm chí còn mắng chửi anh! Rơi vào đường cùng, Cổ Bách Thiên quyết định tìm đến bác Lương, người bạn nổi khổ của cha anh.
Vay tiền
Năm đó công ty của bác Lương đứng bên bờ vực phá sản, chính cha anh là người đã dốc lòng giúp đỡ ông. Hơn nữa anh cũng đang hẹn hò con gái nhà họ, Lương Dư Hình. Với quan hệ thân thiết của hai nhà, anh tin ông ấy sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
Trước khi đến nhà họ Lương anh đã gọi điện thoại và biết bác Lương đang đi công tác ở nước ngoài, nhưng ông ấy vẫn bảo anh đến nhà tìm Lương Dư Hinh. Đến biệt thự nhà họ Lương,
Lương Dư Hinh tổ chức tiệc. Tiếng nhạc kim loại vang vọng khắp biệt thự, một đám con ông cháu cha mặc đồ tắm nhảy nhót cạnh bể bơi. Trong đó có mấy người anh biết, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc trong đám cậu ấm cô chiêu
Cổ Bách Thiên muốn đi thẳng đến chỗ Lương Dư Hinh, nhưng có mấy kẻ cao lớn giơ tay lên chặn đường anh. Sau lưng họ là một thanh niên mặc quần hoa lòe loẹt.
Thấy Cổ Bách Thiên, gã khinh thường nhếch miệng: “Xem ai này, sao cậu lại đến đây?”
Chẳng ai xa lạ, đó chính Cổ Duy Hiên, anh họ Cổ Bách Thiên. Từ nhỏ Cổ Duy Hiện đã rất thích Lương Dư Hinh, dù cô đã hẹn hò với Cổ Bách Thiên thì gã ta vẫn không từ bỏ hi vọng. Vì thế hai anh em họ như nước với lửa, mỗi lần gặp lại cãi vã với nhau.
Bên kia, Lương Dư Hinh đang mặc chiếc áo tắm tím nhạt ngồi trên thành bể bơi khoe dáng người bốc lửa. Cần cổ trắng nõn, bụng phẳng eo thon cùng với đôi chân dài xinh đẹp thả vào nước, nhìn từ xa rất giống loài thiên nga xinh đẹp cao quý.
Lương Dư Hình chỉ nhìn Cổ Bách Thiên một thoảng rồi quay đầu đi, ánh mắt lạnh lẽo vô tình lập lòe vẻ khinh bỉ như đang nhìn một con cóc bên vệ đường! Từ Lộ bạn thân cô ta khoác khăn tắm đi tới. “Ồ, cậu hai Cổ đây mà, sao anh lại đến đây thế?” Giọng nói eo éo chói tại đến lạ.
Cổ Bách Thiên hít sâu: “Tôi đến để ” “Hình như Dư Hinh đầu có mời anh?” Từ Lộ lạnh lùng nói: “Anh cút đi được rồi đó!”
Cô ta chẳng ưa gì Cổ Bách Thiên vì trước kia anh từng nói xấu cô ta trước mặt Lương Dư Hinh, rằng cô ta rất hư hỏng nên Dư Hing đừng qua lại với cô ta nhiều. Từ Lộ ghim đến tận hôm nay.
Cổ Bách Thiên nhíu mày: “Tôi đến tìm Dư
Hinh…” “Anh lấy tư cách gì để tìm Dư Hinh?” Từ Lộ cười khẩy nói: “Tôi nghe nói cha anh vừa thua lỗ bốn trăm tỷ, tài sản nhà anh cũng bị ngân hàng đóng băng rồi đúng không? Anh vẫn còn ảo tưởng rằng mình là cậu ấm đứng tít trên cao à? Loại người nghèo hèn rẻ mạt như anh không còn xứng quen biết với chúng tôi nữa rồi!” “Cô!”
Bùm! Không biết ai đó đã đẩy anh khiến Cổ Bách Thiên rơi xuống bể, cả người ướt sũng.
Cổ Duy Hiện bỗng cười ha hả: ” Thì ra chó rơi xuống nước trông thế này. À đầu, Cổ Bách Thiên, bây giờ cậu còn không bằng một con chó!” Tất cả mọi người đã biết chuyện gia đình Cổ
Bách Thiên, với lũ con nhà giàu này, không có tiền thì chẳng khác gì một con chó. Trông thấy Cổ Bách Thiên nhếch nhác thảm hại, một đám con ông cháu cha cười ngặt nghẽo. “Khụ khụ!” Cổ Bách Thiên cổ bò lên thành bể nhưng bị kẻ khác đạp xuống.
Từ Lộ căm ghét nói: “Buồn nôn chết đi được, cả đống phân rơi xuống nước rồi làm sao chúng ta dám bơi nữa bây giờ?”
Từ Lộ cố tình bịt mũi lại như thể Cổ Bách Thiên là đống phân bốc mùi hôi thối thật.
Cổ Bách Thiên uống hết mấy ngụm nước mới bò lên khỏi bể bơi, tức tối nhìn Từ Lộ: “Tôi có đến đây không thì liên quan quái gì đến cô, cô đừng quá đáng!” “Dư Hinh, anh có việc cần tìm em!” Cổ Bách Thiên cắn răng nói to.
Nhưng Lương Dư Hinh chỉ nhìn mặt nước phẳng lặng, không thèm để ý gì đến Cổ Bách Thiên. Gió thổi qua, Cổ Bách Thiên thấy cả người lạnh như tảng băng: “Dư Hinh, anh muốn nói chuyện với em!” Anh cố đè giọng xuống nhắc lại.
Nhưng Lương Dư Hinh vẫn ngồi đó như trời trồng, thậm chí cô ta còn chẳng buồn nhìn anh. Dường như Cổ Bách Thiên bây giờ đã không còn tư cách để nói chuyện với cô ta nữa. “Ha ha, cậu sáng mắt ra chưa Cổ Bách Thiên? Tôi đã nói rồi, bây giờ cậu chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một con chó thôi. Cậu tưởng Dư Hình thích nói chuyện với chó lắm hay gì?” Cố Duy Hiện cười khẩy, trông vô cùng thích ý.