“Em phải thông minh lên, em như vậy rất dễ bị người khác lừa đi đấy”
Tại sao anh, vẫn luôn đối tốt với cô như vậy. “Còn có 2”
Lời còn chưa dứt, Cảnh Nhược Đông đột nhiên bị ôm chặt. Cô ôm rất chặt, hai cánh tay nhỏ ôm sườn eo anh, tựa hồ như cái ôm tạm biệt. Cảnh Nhược Đông hiếm khi ngẩn người một chút, bối rối không biết tiếp theo nên làm như thế nào.Anh rũ mắt xuống, nhìn cô gái nhỏ lùn hơn anh rất nhiều đang ôm lấy mình.Anh từ trước đến nay vẫn luôn lãnh đạm, không để ý đến vấn đề tình cảm, vậy mà giờ này lòng có chút mềm đi.
Anh có chút do dự, tay nhẹ VỖ VỖ Ninh Giai Kỳ “Sao thế? Em sợ à?”.
Ninh Giai Kỳ qua một hồi bình tĩnh lại, bị hành động bỗng nhiên ôm lấy anh của mình doạ cho hoảng sợ, nhưng cô không nỡ buông tay, xấu hổ
1
thấp giọng nói “Em không sợ, em không phải bé con.”
Cảnh Nhược Đông cười nhẹ, dỗ cô “Ừ, em không phải là bé con.”
Năm đó, thiếu nữ vừa tròn mười ba gặp gỡ chàng thiếu niên mười tám tuổi, lúc ấy, bọn họ vẫn còn rất trẻ.
“Anh Nhược Đông, hẹn, hẹn gặp lại” “Hẹn gặp lại”
Tinh thần, tình yêu, tình bạn…….một câu hẹn gặp lại, không phải là chia xa.
Vậy nên, hết thảy không cần phải nóng vội. Tình cảm vẫn sẽ luôn như bóng hình bạn, tại thời điểm bạn không phòng bị, sẽ phá kén mà ra.
1
Lúc Ninh Giai Kỳ tìm được Trương Nhất Manh, cô đang ngồi xổm dưới bóng cây gào khóc. Thời tiết nóng bức, cô khóc đến độ mồ hôi đầy đầu, bộ đồng phục trên người bị ướt một mảng lớn.
“Manh Manh”
“Hu hu hu hu – đồ khốn! Đồ khốn nạn hu hu hu……..”
Ninh Giai Kỳ đứng ở bên cạnh cô, trầm mặc. Có vài người sẽ bày tỏ nỗi lòng mình ra,
nhưng có có vài người sẽ dấu mãi trong lòng. Trong mắt người khác Ninh Giai Kỳ là cô gái nhút nhát yếu đuối, nhưng có lẽ mọi người đã quên, cô dễ đỏ mắt, nhưng họ chưa bao giờ thấy cô khóc.
“Liễu Thanh Giang, cái đồ khốn nạn! Cũng không chờ tớ về rồi hẳn đi, đồ khốn nạn!”
“Manh Manh…… đừng đau lòng”.
“Tớ mới không đau lòng!” Hai mắt Manh Manh đã sưng húp cả lên “Anh ta đi rồi tớ mới không đau lòng, thật sự, tớ một chút đau lòng cũng không có!” .
Từ trước tới nay ở trước mặt cô Trương Nhất Manh chẳng che giấu chuyện gì, cô ấy thích Liễu Thanh Giang chuyện này Ninh Giai Kỳ biết rất rõ ràng. Chỉ là cô và cô ấy giống nhau, trong mắt các chàng trai, bọn cô giống như em gái trong nhà.
“Cảnh Nhược Đồng đi rồi sao” Trương Nhất Manh lau nước mắt, giọng nói có chút khàn.
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu. “Cậu thật sự không đau lòng?”
Ninh Giai Kỳ dừng một chút “Không……..”
“Cậu không cần gạt tớ Ninh Giai Kỳ, tớ biết cậu so với những người khác càng đau lòng hơn.”
Trương Nhất Manh liếc cô, cố ý kéo dài giọng
“Đau lòng, nếu đau lòng cậu có thể nói cho tới nghe, dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta”
Ninh Giai Kỳ cúi đầu, duỗi tay kéo Trương Nhất Manh “Đi thôi, chúng ta trở về trường học.”
“Quay về trường cái gì, bây giờ có quay về cũng không kịp tiết cuối đâu.”
Trương Nhất Manh hít hít cái mũi, cất cao giọng “Này, cậu giả vờ không sao làm gì chứ, vừa rồi người chạy nhanh nhất chính là cậu đấy. Hiện giờ cậu thấy tớ yếu ớt, nhìn tớ khóc lóc như đứa ngốc có đúng không!!”
Trương Nhất Manh tức giận hỏi cô.
Ninh Giai Kỳ nắm chặt tay Trương Nhất Manh, nhỏ giọng nói “Tớ sẽ không khóc” .
“Tại sao…” Trương Nhất Manh có chút khó hiểu.
“Tớ đau lòng, nhưng tớ sẽ không khóc.”
Ninh Giai Kỳ ngước mắt nhìn cô, nở nụ cười gượng gạo “Khóc thì giải quyết được gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà, đúng không.”
Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn Ninh Giai Kỳ, đột nhiên không biết phải nói gì. Giờ phút này, cô cảm thấy người trước mặt mình có gì đó thay đổi, nhưng cô không rõ là thay đổi chỗ nào. Cô
cảm thấy Ninh Giai Kỳ lúc này đây hoàn toàn không còn là Ninh Giai Kỳ rụt rè nhát gan trong ấn tượng của mình.
“Đi thôi, chúng ta không trở về trường học.” Ninh Giai Kỳ kéo cô nàng ra khỏi đại viện. Trương Nhất Manh “Vậy chúng ta đi đâu?” “Trời nóng, chúng ta đi ăn kem được không?”