Tương Ngữ

Chương 23: Cầu vượt - 2



Ban đầu, Thiệu Tuấn Huy và bạn gái dự định thuê chung nhà với Tống Vũ Tiều, nhưng sau khi xem xong, Tống Vũ Tiều liền biết Thiệu Tuấn Huy có điều do dự.

Bạn gái Thiệu Tuấn Huy rõ ràng là muốn thuê. Về phần Thiệu Tuấn Huy, Tống Vũ Tiều đoán có lẽ liên quan đến tình hình kinh tế của gia đình anh.

“Anh sẽ về nói chuyện với ba mẹ, còn chưa kịp nói cho bọn họ biết đây.” Thiệu Tuấn Huy ngượng ngùng cười, “Tối nay ba anh chắc về nhà rồi.”

Nghe vậy, Tạ Ức Nam xúc động nói: “Em đã nhìn thấy ba của anh trên TV, tin phóng sự phỏng vấn đoàn quân xe máy hồi hương.”

Anh cười ngượng ngùng hơn và nói: “Ừm. Em có xem tin tức hả?”

“Dù sao nó cũng hay hơn tin của CCTV. Nó gần gũi hơn với cuộc sống của chúng ta.” Tạ Ức Nam cảm khái nói, “Đi xe máy từ Tuệ Loan trở về, thật sự cực khổ, mất thời gian.”

Thiệu Tuấn Huy khẽ gật đầu một cái.

Nhìn thấy anh uyển chuyển gật đầu, Tống Vũ Tiều càng không biết anh có muốn thuê chung nhà hay không.

Sau đó cả 5 người cùng nhau đi ăn vặt trong quán trà sữa, rồi chia tay nhau.

Tống Vũ Tiều đã đến cửa hàng mắt kính trên đường Giải Phóng, cuối cùng cũng có được chiếc kính vừa ý.

Khoảnh khắc tháo kính áp tròng hàng ngày ra và đeo mắt kính mới, Tống Vũ Tiều như được tái sinh.

“Đúng thật là.” Chủ cửa hàng mắt kính nhận xét, “Cậu đeo kính nhìn già một chút. Nếu không đeo, thoạt nhìn càng nhỏ tuổi hơn.”

Tống Vũ Tiều không vui khi nghe điều này, cậu cảm ơn, xoay người rời đi.

Đến trạm xe buýt, Tống Vũ Tiều lấy tiền lẻ trong ví ra, căng mắt chờ xe buýt.

Không lâu sau, cậu nhận được cuộc gọi từ nhân viên chuyển phát: chiếc bồn ngâm chân mua cho bà nội đã đến, nên nhờ người ta gửi hàng tại cổng bảo vệ.

Bà nội không biết gì về mua sắm online và sẽ không ký nhận hàng, vì vậy muốn mua cho bà, phải đặt hàng về địa chỉ nhà mình, sau đó tìm cơ hội để đưa sau.

Tống Vũ Tiều cân nhắc, như vậy cũng được, trước tiên có thể thử xem bồn ngâm chân có tốt không.

Xe buýt đến muộn, những người chờ xe buýt lần lượt thay đổi, còn Tống Vũ Tiều vẫn ở dưới trạm dừng.

Cậu buồn chán, vô tình liếc nhìn hộp đèn quảng cáo liền thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trên đó.

Thoạt nhìn rất nhỏ sao? Tống Vũ Tiều khó hiểu. Cậu tháo kính ra, ngay cả bóng dáng cũng bị mờ đi.

Theo đà hiện tại, có lẽ học kỳ sau sẽ khá hơn. Trước đó, Tống Vũ Tiều và Vạn Cạnh Sương gặp nhau, câu đầu tiên của họ là cậu đã cao lớn hơn rồi.

Tống Vũ Tiều đeo kính lại.

Không nghĩ tới, tầm mắt mới khôi phục rõ ràng, lại mơ hồ nhìn thấy 2 người đàn ông ôm nhau ở bên kia đường.

Tống Vũ Tiều trong lòng hồi hộp, cậu nhanh chóng nhận ra những người qua đường xung quanh đang nhìn họ.

Hai người một già một trẻ, người lớn chừng 40 tuổi, người nhỏ hơn tuổi 20. Trước khi chia tay, chàng thanh niên chạm mặt người đàn ông lớn tuổi rồi tạm biệt, thoạt nhìn lưu luyến không rời, quay lại và vẫy tay hôn gió chào người đàn ông lớn tuổi trước khi đi xa.

Tống Vũ Tiều khẽ cau mày nhìn người đàn ông lớn tuổi đang quay người lên lầu.

Rất nhiều biển hiệu treo trên tường của tòa nhà, khác biệt với mặt tiền các cửa hàng khác, Tống Vũ Tiều đã tìm kiếm qua những tấm biển này, cuối cùng tìm thấy một tấm biển ghi “Phòng tắm TIỂU CHU THIÊN và Sảnh giải trí”.

…TIỂU CHU THIÊN….

Nhìn thấy cái tên này, Kiều Vũ Tụng không khỏi sửng sốt. Tức là thực sự có một nhà tắm công cộng cho người đồng tính tên “TIỂU CHU THIÊN” trên đường Giải Phóng?

Nếu không phải Nick nói đến, Kiều Vũ Tụng sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng “ngư trường” được nhắc đến trong truyện tranh lại xuất hiện ở địa phương. Anh tìm kiếm trên Internet và tìm thấy một câu trả lời, anh chấn động liền không biết làm sao.

Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ nghĩ rằng cộng đồng đồng tính luyến ái lại ở gần mình như vậy.

Anh đột nhiên hơi sợ hãi, giống như một chú dê non lạc bầy đã quá lâu, rụt rè và run rẩy khi nhìn thấy bầy đàn. Anh do dự.

Không biết có nên tiếp cận không? suy nghĩ như vậy đã nhanh chóng bị anh gạt bỏ.

Bởi vì trong kết quả tìm kiếm của từ khóa “đồng tính” và “nhà tắm công cộng”, xuất hiện không ít người không hiểu chửi rủa đồng tính luyến ái. Những người khác nói rằng: có những nhà tắm khác cho người đồng tính trong thành phố đã bị cảnh sát khám xét và nghiêm cấm, do đó đã đóng cửa.

Ở nơi như vậy, hẳn là cũng không chấp nhận người chưa thành niên. Kiều Vũ Tụng đóng trang tìm kiếm, cầm cuốn truyện ở bên cạnh lên, lật qua hai trang, không hiểu sao lại không muốn đọc.

Dưới lầu truyền đến tiếng Từ Ngạo Quân la mắng, hỏi cậu tại sao không đến trung tâm luyện thi.

Kiều Vũ Tụng thay đổi quần áo xuống lầu, sửng sốt nhìn thấy Từ Ngạo Quân ngồi ở trước quầy.

Từ Ngạo Quân để kiểu tóc mới, trông trẻ hơn rất nhiều, trang điểm tỉ mỉ lạ thường, lông mày sắc nét hơn mọi khi, khuôn mặt và ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa, bà mặc một chiếc áo len mới mà Kiều Vũ Tụng chưa từng thấy, còn đeo nhẫn cưới.

“Yo, bà chủ, hôm nay còn đẹp hơn nữa nha!” Khách đến tiệm mua thuốc lá khen “Chồng bà về chưa?”

Bởi vì là khách quen, Từ Ngạo Quân không cần hỏi, liền đưa cho hắn một gói Ngọc Khê mềm, nháy mắt với hắn, “Hôm nay về tới.”

“Haha, định thêm em trai cho Tiểu Tụng sao?” Vị khách xé màng bao bì gói thuốc, lấy 1 điếu ra bỏ vào miệng, vừa châm thuốc vừa đùa giỡn.

Từ Ngạo Quân không xấu hổ cười lại, hào phóng trả lời: “Tôi cũng muốn vậy! Nhưng chính sách không cho phép. Nhà nghèo quá, lấy đâu ra tiền để nộp phạt?”

Kiều Vũ Tụng bước lên phía trước, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, “con đến lớp luyện thi.”

“Ừ, được” Từ Ngạo Quân gật đầu, nhắc nhở, “Học phí học kỳ sau con đã mang theo chưa?”

“Có đem.” Kiều Vũ Tụng đáp xong, dư quang bên trong bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của vị khách.

Từ Ngạo Quân bàn giao nói: “Buổi sáng học xong về nhà ăn cơm đi! Ba con một lát nữa về đến nhà.”

“Vâng, Tạm biệt.” Kiều Vũ Tụng nói xong, cúi đầu đi lướt qua trước mặt vị khách.

Chưa đi xa đã nghe thấy vị khách nói với Từ Ngạo Quân ” Còn đi học luyện thi? Thật là đầu tư nha.”

Từ Ngạo Quân cảm khái nói: “Không có cách nào, thành tích kém, không học luyện thi thì trườngNghề cũng không thi nổi.”

“Tôi nghe nói Đại học Tân Châu đã thành lập trường Cao Đẳng Nghề, đã bắt đầu tuyển sinh trong năm nay?” Vị khách hỏi.

Từ Ngạo Quân vội vàng nói, ” Cao Đẳng Nghề có ích lợi gì? Bằng tốt nghiệp khác với những người khác. Tốt hơn là nên học đại học chính quy!”

Vị khách cười nói: “Đừng nói là nhà cô thật sự là muốn chi tiền cho con học hành. Điểm của con tôi xếp cuối lớp, lên cấp ba còn phải mặc cả học phí. Tôi nói không bằng vào thẳng một trường trung cấp kỹ thuật tốt hơn!

Dù sao thì, sau khi học xong trung học, thi vào đại học cũng không nổi! Bây giờ con tôi đã hoàn thành chương trình học Trung cấp và trở thành đầu bếp bánh ngọt trong một khách sạn ở Tĩnh An,cũng khá tốt! “

Trong một năm, gia đình 3 người, thời gian Kiều Vũ Tụng ở chung với Từ Ngạo Quân nhiều nhất.

Từ Ngạo Quân là con buôn ích kỷ, Kiều Vũ Tụng thừa nhận không thích tính của bà, nhưng nhiều lần trong đời anh ngưỡng mộ bà.

Trên cùng một con phố thương mại, có rất nhiều người đàn ông ra ngoài làm việc như Kiều Chấn Hải. Chưa kể, từng có một quán thức ăn nhanh đối diện với cửa hàng tạp hóa.

Nói là đã từng, vì cửa hàng đã đổi chủ, không phải chủ nhân ban đầu.

Lúc đầu, một người đàn ông và vợ cùng nhau mở quán ăn nhanh, sau đó giao cửa hàng cho vợ lo, anh ta ra ngoài tỉnh làm việc. Vì quanh năm không ở nhà, vợ chồng ít có dịp gặp nhau nên bị vợ lừa dối.

Ban đầu người đàn ông không biết điều này, khi nghe tin vợ có thai, ông ta rất vui, thậm chí còn từ Tuệ Loan về thăm vợ nhiều lần.

Người đàn ông không nhận ra vấn đề, mãi đến khi đứa trẻ được sinh ra: đứa trẻ sinh đủ tháng, nhưng người vợ nói rằng nó sinh non. Nếu bàn về đủ tháng, lúc vợ mang thai, người chồng không có nhà, vì vậy sự tình bại lộ.

Người chồng quá tức giận, trong lúc cự cãi vợ đã ném đứa con. Con không còn, vợ bị thương nặng, người chồng bị bỏ tù,

Quán ăn sang cho người khác.

Chuyện xảy ra 3 năm trước, khi Kiều Vũ Tụng vẫn còn học cấp 2. Đoạn thời gian đó, Kiều Chấn Hải như bị trúng tà, gọi điện về nhà mỗi ngày, giống như kiểm tra vợ.

Có lẽ vì sự việc này mà tình cảm vợ chồng Kiều Chấn Hải hòa thuận hơn trước.

Kiều Vũ Tụng suy đoán: Ba hẳn là rất cảm kích mẹ. Có người nhìn từ bề ngoài trung trinh đức hạnh, sau lưng trêu hoa ghẹo nguyệt, có người tuy rằng phong tình vạn chủng, lẫm lẫm liệt liệt, mà tâm ý chỉ hướng về một người. Kiều Vũ Tụng cảm thấy mẹ mình là loại người thứ 2.

Nghĩ đến việc sớm gặp lại ba mình, anh cũng vui mừng và mong chờ không kém. Thực sự mà nói, mối quan hệ giữa anh và ba mình không phải là đặc biệt thân thiết, nhưng dù sao hai người cũng là cha con, cả năm không gặp, gặp lại nhau tự nhiên là vui vẻ.

Hơn nữa, có thể do nhìn ít hiểu ít nên Kiều Vũ Tụng không thấy ba mình có khuyết điểm nào mà anh không thể chấp nhận, ngược lại Kiều Chấn Hải chưa bao giờ xoi mói học lực và yêu cầu anh cố gắng nâng cao thành tích. Thật thoải mái.

Mặc dù đang đi học ở trung tâm luyện thi, nhưng trong cặp sách của Kiều Vũ Tụng vẫn có hai quyển truyện tranh, thuê truyện mà không được đọc ngay, anh sẽ khó chịu.

Các họa sĩ truyện tranh anh yêu thích luôn chậm phát hành sách mới, nếu đọc quá nhanh thì sẽ không có nội dung mới nữa. Kiều Vũ Tụng biết rõ như vậy, vẫn là không nhịn được.

Kiều Vũ Tụng đã đi ra ngoài từ sớm, khi anh đến lớp học ở Khải Hành, vẫn còn 20 phút mới đến giờ lên lớp.

Anh bước vào cửa hàng trà sữa ở tầng dưới, đang định mua một ly trà sữa trân châu, thì đột nhiên một bóng người chạy tới trước mặt anh và hét lên với nhân viên bán hàng, “Một sữa tươi khoai môn! —— này, cậu muốn uống gì?”

Đánh giá từ giọng nói và hình thể, rõ ràng người đứng trước Kiều Vũ Tụng là một cô gái, nhưng kiểu tóc của cô ấy khiến anh ngạc nhiên – cô ấy cắt tóc đinh, có lẽ ngắn hơn chiều dài cần thiết để huấn luyện quân sự. Khi Kiều Vũ Tụng đang ngẩn người, liền nghe thấy sau lưng có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Thanh Vũ, ít đường, không đá.”

Kiều Vũ Tụng quay đầu nhìn lại, thấy nam sinh phía sau rất quen thuộc, nhưng chiều cao và hình dáng khuôn mặt có phần khác với ấn tượng của anh, vì vậy anh do dự nói: “Tiểu Tiều?”

Tống Vũ Tiều lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, không hé răng.

Cô gái đặt hàng phía trước, nhìn lại hai người, hỏi Tống Vũ Tiều, “Quen biết?”

“Không quen biết.” Tống Vũ Tiều lãnh đạm trả lời.

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp, nhất thời xấu hổ.

Thật sự đã quên? Tuy nhiên, họ chỉ mới gặp nhau một lần trước đó, nếu Tống Vũ Tiều không nhớ ra cũng là chuyện đương nhiên.

Vả lại, dù sao cũng lâu không gặp. Có một tuần? Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng trong lòng không khỏi thở dài, Tống Vũ Tiều thật sự đang trong giai đoạn dậy thì, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, nét trẻ con trên mặt đã biến mất rất nhiều.

Nếu đã quên, kia cũng không có cách nào. Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười, yêu cầu một trà sữa màu hổ phách.

“Cậu có nghe nói khi nào phát tiền chưa?” Trước khi đồ uống đến, cô gái đã nói chuyện phiếm với Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều lắc đầu, nói: “Không nghe nói.”

“Người giàu có nên không quan tâm.” Cô gái nói đùa: “Hôm nay tan học, tôi phải hỏi. Nếu họ không đưa tiền, tôi chắc chắn sẽ không đến. Thật lãng phí thời gian, không bằng ở nhà học bài thi.”

Kiều Vũ Tụng từ lâu đã nghe nói rằng học sinh của lớp Học Bá phúc lợi công cộng không những không cần đóng học phí, mà còn có thể nhận được “học bổng”. Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh không khỏi đoán già đoán non, liệu một phần “học phí” mang theo sau này có lọt vào tay bọn “học bá”?

Có lẽ vì Kiều Vũ Tụng quá tập trung lắng nghe họ nói, rất nhanh, anh phát hiện nữ sinh dùng ánh mắt tò mò đánh giá mình. Anh đỏ mặt vội quay đi chỗ khác, nhưng lại vô thức liếc nhìn Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều nhìn lại anh, liếc mắt một cái, nhận lấy đồ uống trên tay cô gái rồi quay đi.

Cô gái nhìn Tống Vũ Tiều, sau đó nhìn Kiều Vũ Tụng, bắt kịp người, hỏi, “thực sự không biết nhau?”

Tống Vũ Tiều không hề trả lời.

Lúc này, nhân viên của quán trà sữa nhắc nhở Kiều Vũ Tụng: “Quý khách, đồ uống của bạn đã sẵn sàng.”

Trà sữa đặt trước mặt, Kiều Vũ Tụng nghĩ đến giá tiền của nó, không khỏi hối hận vì đã mua.

Từ Ngạo Quân cả ngày than nghèo, nhưng điều kiện kinh tế của gia đình anh vốn đã khá giả. Ly trà sữa 12 tệ với Kiều Vũ Tụng cũng không phải đắt, nhưng trong cuộc sống, luôn có một số khoảnh khắc anh muốn tiêu ít tiền hơn.

Ý nghĩ như vậy xuất hiện thời gian không dài, dù sao, nhà bọn họ thật không tính là nghèo.

Thế nhưng, Kiều Vũ Tụng có ý nghĩ này là vì Tống Vũ Tiều, bởi vì Tống Vũ Tiều đã không nhớ rõ anh.

Kiều Vũ Tụng nghĩ kỹ lại, có lẽ vì ngày hôm đó mẹ Tống Vũ Tiều và mẹ anh ấy chơi mạt chược cùng nhau anh đã sinh ra ảo giác. Nhưng nếu chú ý đến chủ đề của những bà dì đó, anh có thể nhận ra sự khác biệt giữa bọn họ.

Ít nhất, Tống Vũ Tiều là một đứa trẻ đáng để mẹ cậu tự hào.

Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm: Mặc dù trong lời nói dì Chu không thích Tống Vũ Tiều , nhưng dì ấy vẫn lộ ra vẻ tự hào. Tống Vũ Tiều chắc hẳn được cưng chiều ở nhà nên mới phát triển tính cách “Không coi ai ra gì” đó. Không giống như anh, cho dù thỉnh thoảng tức giận với Từ Ngạo Quân, anh vẫn thiếu tự tin.

Kiều Vũ Tụng rầu rĩ không vui mà đi đến phòng học lớp Đào Tạo Mũi Nhọn, chưa vào cửa, đã bị người cản lại.

Nhìn thấy Hoàng Tân Phàm đứng trước mặt mình, Kiều Vũ Tụng bước sang một bên.

Hoàng Tân Phàm cũng tránh sang một bên, cố tình cản đường anh.

Kiều Vũ Tụng cau mày, chán ghét nhìn hắn.

“Không phải tao đã nói mày không được đến lớp sao?” Hoàng Tân Phàm nhìn anh ánh mắt chán ghét, “Nghe không hiểu tiếng người?”

“Lớp luyện thi là nhà mày mở?” Kiều Vũ Tụng nói xong, muốn vòng qua hắn đi vào trong, bị hắn ngăn trở lần nữa, Kiều Vũ Tụng trầm xuống một hơi.

“Không phải tao mở. Nhưng mày ở trong lớp, ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng tao.. Chúng tao đều là bỏ ra tiền đến học, lên lớp không tâm tình, học không hiệu quả,mày chịu trách nhiệm sao?” Hoàng Tân Phàm giơ tay chống trên khung cửa, giơ ngón tay cái lên hướng trong phòng học giá giá.

Kiều Vũ Tụng nhìn thấy một số học sinh thường chơi thân với Hoàng Tân Phàm huýt sáo với hắn và la ó phản đối anh.

Quách Mộng Dương đang ngồi trên bàn học, tháo tai nghe xuống, nói với anh : “Dù sao khi lên lớp, cậu cũng đọc truyện tranh. Sao lại lãng phí tiền của gia đình, ảnh hưởng đến lớp học của chúng ta?”

Đùa à, đọc truyện tranh là chuyện của anh, làm sao ảnh hưởng bọn họ học hành? Kiều Vũ Tụng biết rằng “truyện tranh” mà họ đang nói đến không chỉ là “truyện tranh”. Kể từ học kỳ trước, Hoàng Tân Phàm phát hiện anh đang đọc truyện tranh Đam Mỹ, bắt đầu bài xích cùng xua đuổi.

Kiều Vũ Tụng không thèm tranh luận với họ, cứ thế đứng ở cửa lớp, không bước vào cũng không rời đi.

Không lâu sau, tiếng chuông vào lớp vang lên.

Giáo viên của trường luyện thi đến lớp, thấy Hoàng Tân Phàm chặn cửa lớp, liền hỏi: “Sao em còn không vào? Lớp học đã bắt đầu.”

Hoàng Tân Phàm không thể nói, liếc nhìn Kiều Vũ Tụng bất mãn, hung hăng trừng mắt nhìn anh, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Kiều Vũ Tụng ở trong lòng cười lạnh, đi vào phòng học.

Vừa vào chỗ ngồi chưa được bao lâu, cậu nghe thấy tiếng cười sảng khoái vang lên từ ngoài cửa lớp, tiếng cười ấy có vẻ hơi “cuồn cuộn”, và cậu biết nó đến từ rất xa.

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc nhìn ra phía ngoài, phát hiện ra cô gái mà anh gặp trong quán trà sữa, ngoài Tống Vũ Tiều còn có một nam sinh khác đi cùng cô.

Giờ học đã bắt đầu nhưng những “học bá” này vẫn vô tư bước vào lớp, nói cười rôm rả. Nhìn họ đi qua hành lang, Kiều Vũ Tụng có tâm trạng phức tạp.

Đột nhiên, không rõ vì lý do gì, Tống Vũ Tiều liếc nhìn vào phòng học của lớp họ.

Kiều Vũ Tụng chớp mắt ngạc nhiên.

Nhưng anh không biết Tống Vũ Tiều muốn nhìn gì, một lúc sau, anh thu hồi ánh mắt và cùng bạn bè vào học.

“Này, anh chàng đeo kính vừa rồi có chút đẹp trai.” Phía sau Kiều Vũ Tụng, 2 cô gái thì thầm với nhau

Một nữ sinh khác cười nói: “Có chút thấp đi?”

“Còn cao thêm, có tiềm năng, có tiềm năng.” Cô thản nhiên nói.

“Hả? đã học cấp ba rồi, vẫn còn tiềm năng?” Người bạn kế bên sững sốt.

Cô còn lại thở dài nói: “Cậu ta là Tống Vũ Tiều đến từ trường Nhất Trung, cậu không biết sao? Là một thiếu niên tài năng. Cậu ấy mới 14. Mười bốn đã cao như vậy rồi!”

Người bạn khoa trương kêu một tiếng: “A! Mười bốn, cậu cũng yêu thíchtrẻ con sao!”

“Này, gọi là trẻ con à? Có hiểu lầm gì về trẻ con không?” Cô ấy rõ ràng không vui khi bị gán cho cái “tội” vô cớ như vậy.

Nói là học thêm, bao nhiêu người đến lớp học này là học thêm nghiêm túc? Kiều Vũ Tụng nghi ngờ điều này. Anh thấy nơi này rất giống với lớp học của anh ở trường Cửu Trung, có những phân tử “không có động cơ” lơ lửng trong không khí.

Trong lớp, sự nhiệt tình của giáo viên chỉ có thể duy trì được nửa buổi học, nửa buổi sau, đã bị dập tắt bởi những học sinh học qua loa.

Trong lớp học cũng có những người đang chăm chú lắng nghe. Tuy vậy , đeo tai nghe, đọc tiểu thuyết, trò chuyện… Chỉ một hoặc hai học sinh như vậy cũng đủ khiến giáo viên mất hứng thú trong tiết học.

Các cơ sở dạy thêm không phải là trường học, giáo viên không phải chịu trách nhiệm về điểm của học sinh, vì vậy rất ít giáo viên nhắc nhở học sinh chú ý kỷ luật.

Học sinh suốt ngày nghĩ cách lấy lại thời gian rảnh rỗi, các thầy cô nghĩ cách hợp tác với các cơ sở để chọn ra một số ít tinh hoa để đào tạo, số còn lại đều là “bia đỡ đạn” kiếm tiền…Ở đây, học sinh không có ý thức tự giác của học sinh, và giáo viên không có nhân phẩm của người thầy.

Hai cô gái ngồi sau Kiều Vũ Tụng dành cả thời gian lên lớp, thảo luận về âm mưu của vị tổng tài bá đạo và nữ chính bị ung thư trong bộ phim thần tượng Đài Loan.

Thông thường vào lúc này, Kiều Vũ Tụng sẽ đọc truyện tranh để câu giờ. Nhưng lần này, lựa chọn nghe giảng bài. Anh không rõ là do lời chế nhạo của Hoàng Tân Phàm hay do Tống Vũ Tiều đã đi ngang qua cửa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.