Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Chương 35



Ôm tâm tình tịch mịch, Vi Oanh ôm mấy quyển tiểu thuyết vào lòng, trở lại Ngọc Lộ Điện là khoá mình trong phòng, quyết định phải nghiên cứu kỹ càng một phen.

Lối hành văn của Nhất Niên Bồng rất xuất chúng, bút pháp tinh tế, tình tiết chua xót ngược tâm.

Vốn Vi Oanh căn cứ “chỉ” “liếc một cái” mở quyển tiểu thuyết ra, kết quả càng ngày càng không thể cứu vãn, đọc mùi ngon, chẳng qua nội dung quá thanh thuỷ thuần tuý, không, xa xa không kích thích diễm tình bằng bản [Hậu cung mê tình lục].

Cung Đấu Cơ: “……Không ngờ ngươi ngay cả ‘dưa’* của mình cũng có thể ăn!”

(*dưa: ý chỉ mấy tin bị đặt đồn đãi nhảm ko có tính xác thực)

Còn ăn ngon lành như thế.

Vi Oanh thắp nến lên, mặt sắp dí sát vào trang giấy, cố gắng phân biệt đám chữ nhỏ kia, tinh thần thân tàn chí kiên làm cho Cung Đấu Cơ nhìn mà nghiêm nghị. Thẳng đến khi đôi mắt đau đớn, thật sự một chữ cũng không nhìn thấy mới buồn bã buông quyển tiểu thuyết. Bỏ sách qua một bên, ngẩn ngơ ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ngọn nến bị gió thổi lay động không ngừng.

Bốn phía một mảnh trầm mặc, ngoài phòng tiếng gió sàn sạt.

Cung Đấu Cơ: “Kí chủ, kí chủ? Vì sao ngươi không nói lời nào?”

Vi Oanh miễn cưỡng nhướn mày, vươn ngón trỏ, đặt bên môi: “Suỵt.”

Cung Đấu Cơ im lặng.

Nhưng chỉ im lặng được vài phút, nó nhịn không được lại hỏi: “Kí chủ, ngươi không sao chứ?”

Kí chủ trầm mặc, hệ thống liền sợ, hiện tại Cung Đấu Cơ cũng rất kích động, sợ hãi nàng lại tìm đường chết gì.

Vi Oanh nhàn nhạt cười rộ lên: “Tiểu kê, ngươi là cái loa mười đồng một cái hả, không có chuyện gì cứ loa loa loa loa loa loa.”

Ngữ khí Cung Đấu Cơ thực bi thương: “Còn không phải vì ta lo lắng cho ngươi à!”

Vi Oanh rất muốn xoa xoa cái đầu của nó, trong lòng yên lặng vuốt vuốt nó một phen, khen: “Hệ thống tốt!”

Cung Đấu Cơ canh cánh trong lòng: “Ta mới không phải loại loa mười đồng một cái, ta đắt tiền lắm!”

Nó là AI bản mới nhất, công ty dùng rất nhiều tiền mới làm ra được, từ trình độ nào đó, đã bắt đầu có tình cảm cùng tư tưởng tự hỏi của con người, rất cao cấp.

Nghe xong lời tự giới thiệu kiêu ngạo của Cung Đấu Cơ, Vi Oanh trầm mặc mấy phút, sau đó từ ái cười cười: “Biết rồi, ngươi là tiểu loa cao cấp.”

Cung Đấu Cơ thực không hài lòng đối với biệt danh không hiểu từ đâu ra này: “Hừ, không để ý tới ngươi.”

Vi Oanh: “Tiểu loa cao cấp ngạo kiều.”

Cung Đấu Cơ……Hừ, cẩu kí chủ, tui!

Đã đến đêm khuya, hoàng hôn nặng nề, tiếng bước chân ngoài điện xa dần, tiếng người bị đêm thu dài đằng đẵng lạnh lẽo chôn vùi.

Thiếu nữ ngồi trước ngọn đèn, siết chặt áo choàng, cầm lấy đèn lồng đã chuẩn bị tốt, sờ soạng đi ra ngoài phòng, cách đó không xa chính là chiếc án kỉ thấp, nàng không nhìn thấy, đi thẳng tắp, mắt thấy sắp vấp ngã —

“Kí chủ cẩn thận! Đừng đi thẳng, phía trước cần phải đi vòng.” Cung Đấu Cơ rốt cục nhịn không được.

Khoé miệng Vi Oanh nhếch lên: “Để ý ta?”

Cung Đấu Cơ nhớ lại, biết mình lại bị lừa, trong lòng yên lặng mắng hai tiếng kí chủ rất chó má, lại vẫn ngạo kiều hừ một tiếng, làm một cái tiểu loa cao cấp lại trầm mặc.

Vi Oanh: “Tiểu loa? Tiểu loa, tiểu loa?”

Cung Đấu Cơ: “Đừng tìm ta nói chuyện, ta bị ngươi chơi hỏng rồi!”

Nói xong, nó liền thấy trên mặt kí chủ của mình nổi lên nét đỏ ửng quỷ dị, che miệng cười rộ lên khanh khách.

Cung Đấu Cơ: “Kí chủ, ngươi cười cái gì?”

Vi Oanh: “Hí hí hí hí hí.”

Cung Đấu Cơ không rõ vì sao nàng cười, nhưng cảm thấy khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Vi Oanh: “Hí hí hí hí hí ngươi bị chơi hỏng rồi ~ ai da tốt lắm nghỉ ngơi đi.”

– —–

Đêm thu hoàng cung lạnh lẽo vắng lặng, trăng sáng như lưỡi câu, treo trên đầu cành, chiếu sáng cung khuyết sâu thẳm, lạnh lẽo.

Vi Oanh đi qua dưới tàng cây ngô đồng, gió hơi cuốn lên tóc mai hai bên mái của nàng. Nàng che miệng ho khẽ hai tiếng, cúi đầu, ho đến hơi thở hơi loạn, ánh mắt mê ly, hai gò má ửng đỏ. Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi hệ thống: “Tiểu kê, ngươi xem ta giống một đoá thố ti hoa nhu nhược không?”

Sức khôi phục của Cung Đấu Cơ rất mạnh, nhanh chóng từ trạng thái bị chơi hỏng bình thường lại, đạt thành tự chữa trị hoàn mỹ: Hừ.

Vi Oanh: “Vì sao sau khi ta đọc xong tiểu thuyết cứ cảm thấy mình nhu nhược đáng thương, cơ khổ không nơi nương tựa, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực thế nhỉ?”

Cung Đấu Cơ: “…..Có lẽ ngươi có hiểu lầm gì đó đối với bản thân ngươi rồi.”

Vi Oanh ôm ngực, dạt dào cảm xúc nói: “Qua một thời gian nữa, một ta vốn thuần khiết không tỳ vết sẽ bị ngược thân ngược tâm, sau đó bị cái chảo nhuộm hoàng cung này nhuốm đen, mất đi chính mình, cuối cùng chết lạnh trong gió bắc phiêu linh, bông tuyết lạnh lẽo như băng rơi xuống người ta, aish, bản chất vốn thuần khiết lại trở về, lưu lại sự trong sạch ở chốn nhân gian.”

Nói xong, nàng còn vì kết cục đáng thương của mình nhỏ hai giọt nước mắt bi thảm, đau thương nói: “Ta thật sự quá thảm mà.”

Cung Đấu Cơ: “……Vừa rồi ngươi đọc quyển nào thế?”

Vi Oanh: “[Tân Tuyết Táng Đề Oanh.]”

Cung Đấu Cơ: “Đừng đọc nữa, lại đọc sẽ ngốc đó.”

Ngay lúc Vi Oanh còn đang đắm chìm trong kịch bản ngược luyến tình thâm không thể tự thoát ra được, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng gào khóc thảm thiết thê lương từ bên cạnh —

“Quỷ a a a!”

Nàng quay đầu lại nhìn, tiếng khóc quen thuộc của tiểu thái giám vang lên ở đằng trước: “Ta sai lầm rồi, nữ quỷ đại nhân, ta thật sự sai lầm rồi, ta không nên không nghe lời Oanh Quý nhân nói mà ra đi tiểu giữa đêm, hu hu hu tha ta đi.”

Tiểu thái giám tè ra quần, vừa khóc vừa hô chạy mất.

Gió thu thổi trúng lá rụng ở trong gió xoay tròn.

Vi Oanh đứng trong lá rụng, chăm chú nhìn hướng hắn chạy xa, trầm mặc thật lâu.

Một đoá thố ti hoa cầm kịch bản ngược luyến tình thân như nàng, cho dù có biến thành quỷ thì cũng có thể là đoá bạch liên hoa quỷ đẹp nhất đáng thương nhất, cả người lẫn vật vô hại! Tiểu thái giám bóp cổ họng kêu như thế, bảo nàng phải diễn thế nào.

Cung Đấu Cơ: “Hiện tại ngươi tỉnh chưa.”

Vi Oanh: “…….Sao lại có người sợ Oanh Oanh chứ, Oanh Oanh đáng yêu lắm mà qq.”

Cung Đấu Cơ: “Kí chủ, van cầu ngươi, mau thu thần thông của ngươi đi!”

Vi Oanh bĩu môi, hai tay lồng trong tay áo, dậm chân tại chỗ đi về phía lãnh cung. Có lẽ ngày mai Tiểu Lục Tử sẽ lại đến tìm nàng, ban đêm doạ người, ban ngày thành quỷ, thành công thu hoạch nhân tâm một đám cung nhân, sự nghiệp thu thập tích phân liên tục phát triển, cuộc sống thật sự quá phong phú, quá bận rộn mà.

Cung Đấu Cơ: “Ngươi cũng thật tự biết an ủi.”

Kí chủ nhà mình sao lại có thể lấy nhầm kịch bản thố ti hoa gì đó chứ, nó lên mạng tra tìm tài liệu, tìm được một đống kịch bản phù hợp với nàng. Cái gì mà [Chuyện ma quái chốn thâm cung], [Hung linh đêm khuya], [Đêm khuya tĩnh lặng]…..Quả thực là cây cổ thụ ở lãnh cung, hung khí hành tẩu nhân gian.

Vi Oanh thử mạnh mẽ cứu lại tôn nghiêm: “Cho dù là chuyện ma đi nữa thì ta cũng là con quỷ thuần tịnh nhất giới quỷ!”

Cung Đấu Cơ thập phần cổ động: “Đương nhiên, dù sao bọn họ chết rồi mới hù chết người, ngươi còn sống cũng đã có thể làm được!”

Vi Oanh:……Tiểu loa loa loa loa loa loa loa loa.

Cung Đấu Cơ lại trầm mặc.

Cẩu kí chủ này!

Sau nửa canh giờ, Vi Oanh thuần thục đẩy cánh cửa của nữ quỷ – thực sự, bộ dáng quen thuộc, y hệt như tiểu cung nữ ban đêm mò lên giường phi tử trong quyển [Hậu cung mê tình lục].

Lần này còn không ra tiếng, nàng đã ngửi thấy một cỗ hương vị kỳ quái.

Vi Oanh đứng đầu gió, giống con chó nhỏ hít hít cái mũi, mùi vàng mã được đốt nhàn nhạt bay tới từ trong gió.

Nàng khẽ nhíu mi, sao lại có người hoá tiền vàng mã nhỉ?

Tiếng bước chân loẹt xoẹt từ đằng trước truyền đến, một đạo bóng người mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt mờ mịt của nàng.

Vi Oanh đi lên cho một cái ôm như gấu, nhân tiện hút một ngụm Âu khí: “Ta đến thăm ngươi này!”

“Nữ quỷ” không nói gì.

Vi Oanh ngửa cổ, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt lập loè loé sáng: “Sao ngươi không nói lời nào?”

“Nữ quỷ” vẫn trầm mặc, chỉ giữ chặt tay nàng, dẫn nàng xuyên qua cành khô lá úa, đi về phía vườn hoa hoang phế đằng trước.

Các nàng sóng vai đi, dẫm lên cành khô lá vàng, dưới chân truyền đến tiếng lá vỡ.

Vi Oanh thừa dịp này, vội vàng gọi hệ thống rút liền mười hộp, nắp hộp hé ra một khe nhỏ, tràn ra một tia….màu lục?

Nàng giật mình, lại mở một hộp, trong lòng hô: Tử khí đông lai, kim sắc truyền thuyết, phúc tinh có ta!

Sau đó lại là một đạo ánh sáng xanh lục.

Một màu xanh xanh tươi tươi.

Lòng Vi Oanh lạnh xuống, so với rút phải thẻ rác trước kia, vận may nhìn như tốt hơn, nhưng mấy cái hộp này đều thấp nhất là thẻ xanh mà! Nếu hộp không giữ gốc thẻ xanh thì có lẽ nàng chỉ có hai tấm thẻ xám.

Nàng hít sâu một hơi, lại cầu nguyện trong lòng: “Phúc tinh có ta phúc tinh phù hộ ta! Tử khí đông lai!”

Hộp chậm rãi mở, từ khe hở không toát ra ánh sáng xanh.

Vi Oanh thầm “ai da” một tiếng, lúc này chắc không phải thẻ xanh chứ, ít nhất cũng là thẻ tím….nhỉ?

Nàng nhìn chằm chằm cái hộp không, có phần ngẩn ngơ: “Tiểu loa, ngươi lén giấu thẻ vàng của ta hả?”

Hệ thống: “Đâu có.”

Mắt Vi Oanh sáng lên: “Ta hiểu rồi, đây là một thẻ tàng hình, có thể cho ta ẩn thân một giờ!”

Cung Đấu Cơ: “Không phải nha.”

Vi Oanh: “Vậy ngươi nói cho ta biết trong hộp này đựng cái gì, Lục Oa trong ‘Bảy anh em Hồ Lô’ hả?”

(*”Bảy anh em Hồ Lô” hay “Hồ lô biến” là 1 bộ phim hoạt hình của Trung Quốc. Trong đó Lục Oa mặc áo màu chàm, có khả năng tàng hình và đi xuyên vật chất.)

Cung Đấu Cơ: “Ha ha ha ha ha ha kí chủ ngươi hài hước thật đó, ta chỉ nói hộp may mắn thấp nhất là thẻ xanh, nhưng chưa từng nói ngươi sẽ không rút phải hộp rỗng mà.” Nó an ủi Vi Oanh: “Xác suất một phần một ngàn mà ngươi cũng có thể gặp được, ở mức độ nào mà nói thì cũng coi như hên lắm đấy.”

Tâm tình Vi Oanh muốn tan vỡ, dừng chân lại, tránh né bàn tay của “nữ quỷ”: “Ngươi không phải nàng.”

Máy hút may mắn của nàng không thể vô tình như thế, làm cho nàng chịu đòn hiểm của cuộc sống!

Người nọ nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm thanh lãnh như tuyết rơi, chậm rãi hỏi: “Sao ngươi đoán được?”

Vi Oanh trừng lớn hai mắt: “Hoàng, Hoàng Hậu nương nương?”

Hoàng Hậu: “Ừ, là ta. Sao ngươi biết ta không phải nàng ấy?”

Vi Oanh hít hít cái mũi, đón gió lạnh rơi lệ, cực kỳ bi thương nói: “Bởi vì Lục Oa trong ‘Bảy anh em Hồ Lô’.”

Việt Thanh Huy:?

Nhưng cuối cùng nàng lại lựa chọn xem nhẹ lời nói kỳ quái của Vi Oanh, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khoé mắt thiếu nữ, hỏi: “Vì sao đêm khuya đi vào chỗ này?”

Vi Oanh có phần thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), dù sao nàng và Hoàng Hậu chỉ có giao tình khẩu kỹ, giờ lại gần lau nước mắt rồi nắm tay gì đó, để làm chi chứ!

Hại trái tim nhỏ của nàng nhảy thình thịch thình thịch, ở trong lồng ngực nhảy điệu vũ quảng trường, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, phát hiện đúng lúc, không rút toàn bộ hộp may mắt một lúc.

Kỳ thật, Hoàng Hậu so với nàng còn “đen” hơn, cũng không ai như thế.

“Nương nương vì sao tới nơi này?” Vi Oanh nhíu mày: “Ta ngửi thấy mùi cháy.”

Ánh mắt Việt Thanh Huy di động, dẫn nàng đi vào một góc vườn hoa, nơi này bày một bàn thờ, trên bàn thờ có mấy ly rượu và điểm tâm, một đôi đũa, thẳng tắp cắm trong chén cơm, bên cạnh có một lư hương đang cháy. Dưới bàn thờ, có một chiếc thau bằng đồng, trong thay có tro của tiền giấy.

“Hôm nay là lễ Hạ Nguyên*, ở quê của ta là ngày cần dùng hương để tế bằng hữu, trấn an cô hồn, cho tên ta đến tế điện hảo bằng hữu trước kia.” Nàng đưa cho Vi Oanh một xấp tiền giấy: “Ngươi cũng đến đốt một ít đi.”

(*Lễ mừng lúa mới vào rằm tháng 10 âm lịch, là ngày cầu an cho gia đạo hay cầu siêu cho người đã khuất)

Vi Oanh bị bắt đứng trong gió lạnh hoá vàng mã, ánh mắt dừng ở những đốm lửa tản ra trong gió, nghĩ đến cái gì, vẻ mặt kinh hãi, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Hâu. Ở trong mắt nàng, Hoàng Hậu chỉ là một bóng người mơ hồ, chợt nhìn thoáng qua có chút giống nữ quỷ.

Vi Oanh: “Nương nương, ta có thể mạo muội hỏi một chút, bằng hữu kia của ngài có phải tên có một chữ Vân không?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Tế Quỷ (Tế Ma)
3. Khó Dỗ Dành
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================

Việt Thanh Huy nao nao, sau đó nói: “Phải.”

Vi Oanh hít một hơi khí lạnh, thật lâu không nói gì.

“Sao thế?”

Vi Oanh nghiêm túc cầm tiền giấy đốt, vẻ mặt có phần khổ sở: “Ta nghĩ, bằng hữu của ngài có lẽ đã trở thành một bán tiên, chuyên môn quản vận khí này đó, nương nương không có việc gì thì có thể đến đốt nhiều vàng mã một chút, đổi vận.”

Vốn nghĩ nữ quỷ cô nương là một tần phi trong chốn thâm cung, thậm chí từng đem đối tượng hoài nghi đặt trên người Hoàng Hậu, nhưng không ngờ nàng ấy thật sự là nữ quỷ…..Trong lòng Vi Oanh thực phức tạp, ngàn vạn loại cảm xúc đồng loạt trào dâng trong lòng, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài thật dài —

“Máy hút Âu khí của ta, thì ra đã sớm lạnh!”

Hút Âu khí khổ khổ sở sở đổi vận cho nàng, mà nàng dĩ nhiên lại chỉ bày biện một cái bàn thờ đơn sơ ở nhà, quả thật làm lòng người lạnh lẽo.

Vi Oanh hiếm hoi thấy lương tâm đau đớn, quyết định sau khi trở về sẽ đem bàn thờ cung phụng phúc tinh thăng cấp thành phiên bản xa hoa, mỗi ngày thắp ba nén hương sẽ đổi thành năm nén hương, để an ủi Vân cô nương trên trời có linh thiêng.

Trong ánh mắt Việt Thanh Huy do dự bồi hồi: “Ngươi có thể giúp ta một việc được không?”

Hoàng Hậu nương nương mở miệng, cho dù không thể giúp cũng phải giúp. Vì thế Vi Oanh nói: “Đương nhiên có thể, nữ nhân không thể nói không thể!”

Trong mắt Việt Thanh Huy hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhìn thiếu nữ trước mắt hồi lâu: “Vậy thì mời ngươi giúp ta kéo một bản nhị hồ đi.”

Vi Oanh giật mình ngẩn ra: “Hả?”

Việt Thanh Huy thuần thục trở vào phòng, lục lọi nửa ngày, moi từ dưới gần giường ra một cây nhị hồ.

Vi Oanh ở phía sau nhìn, thầm nghĩ, cừ thật, sao Hoàng Hậu thuần thục như thế, thuần thục đến mức giống cái tên cung nữ mò lên giường phi tử trong [Hậu cung mê tình lục]. Từ ý nghĩ này, tư tưởng của nàng càng ngày càng nguy hiểm, giống như hiểu được vì sao Vân cô nương vẫn ở đây.

“Thống, ngươi nói không phải vị Vân cô nương kia và Hoàng Hậu có loại quan hệ đặc thù đấy chứ!”

Cho nên mới bị giết người diệt khẩu.

Mà quỷ hồn của Vân cô nương chờ đợi ở chỗ này, cũng là vì hàng năm ngày lễ Hạ Nguyên hội ngộ một hồi với Hoàng Hậu nương nương.

Vi Oanh nghĩ mà cảm động rơi lệ, một câu chuyện tình yêu thê mĩ tuyệt luân cỡ nào chứ!

Cung Đấu Cơ: “…..Quả thật là có quan hệ đặc thù, nhưng –“

Nhưng so với tưởng tượng của nàng thì hoàn toàn cách xa vạn dặm đó!

Vi Oanh kinh ngạc cắn khăn tay nhỏ bé, trong mắt loé lên nước mắt cảm động. Ngay cả hệ thống đều xác nhận câu chuyện tình yêu thê mỹ này, không ngờ ngay bên cạnh nàng còn có thể có một câu chuyện tình quỷ và người chưa dứt như vậy.

Thật làm cho người ta cảm động.

Vì thế khi Việt Thanh Huy xoay người lại, kinh ngạc phát hiện thiếu nữ nào đó hai mắt rơm rớm, như khổ sở muốn khóc.

“Sao thế?” Nàng nhíu mi, khó hiểu nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Hai tay Vi Oanh tạo thành hình chữ thập, chân thành nói: “Nương nương, ‘bằng hữu’ của ngài đã hoá thành phúc tinh phù hộ ngài, thỉnh đừng bi thương khóc lóc, nàng vĩnh viễn sẽ tồn tại cùng ngài, a di đà Phật.”

Việt Thanh Huy bộ đột nhiên truyền giáo làm cho bất ngờ không kịp phòng, sau một lúc lâu mới cứng ngắc gật đầu: “Đa tạ ngươi.”

Vi Oanh: “Không cần khách khí, bảo hộ mỗi trái tim bị tổn thương trong chốn thâm cung này là chuyện ta phải làm!”

Hiện tại nàng mở rộng phạm vi của những lời này, trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu: “Dù là người hay quỷ.”

Việt Thanh Huy: “…..Vậy thì đúng là vất vả cho ngươi rồi.”

Thiếu nữ cười cười, hai gò má hơi ửng hồng, thực chân thành nói: “Không sao cả, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn thôi, người có tài thường mệt nhọc.”

Việt Thanh Huy: “Thâm cung nhiều nữ nhân như vậy, cẩn thận đừng để mệt chết.”

Trong lòng Vi Oanh rung động, thầm nghĩ, a, Hoàng Hậu nương nương đau mất người yêu, dĩ nhiên lại còn săn sóc như vậy! Đây là thần tiêu tiểu tỷ tỷ gì chứ, thậm chí nàng cũng đau lòng.

Nàng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Hoàng Hậu, ý đồ dùng linh hồn thú vị của mình để sưởi ấm cho người kia: “Không sao cả, ta không ngại!”

Cung Đấu Cơ nhịn không được nghĩ:…..Không chỉ không ngại, hơn nữa còn phi thường thích thú.

Một lần nữa đi đến trước bàn thờ, Vi Oanh ôm nhị hồ, hỏi Hoàng Hậu muốn nghe khúc gì.

Hoàng Hậu để nàng tuỳ ý phát huy.

Vì thế Vi Oanh nghĩ lại, chọn bài [Nhị tuyền ánh nguyệt] bi thương, khúc ca ai ai oán oán lại vang lên trong vườn ngự uyển, hơn nữa đèn lồng màu đỏ đung đưa trong gió, càng như thể có quỷ.

Khi Vi Oanh kéo nhị hồ, nghe được bên ngoài vang lên vài tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, nói vậy là đám cung nhân đi ngang qua nơi này lại bị doạ. Nàng hơi khựng một chút, lại lập tức trấn định tự nhiên kéo tiếp —

Dù sao, bọn họ trước sau gì cũng sẽ quen.

Vì đề cao khả năng thừa nhận tâm lý của toàn bộ hoàng cung, nàng thật sự vất vả đến nát tâm mà.

Một khúc kéo xong, Hoàng Hậu hồi lâu không nói gì.

Vi Oanh ngẩng đầu: “Nương nương?”

Việt Thanh Huy nhìn nàng, trong ánh mắt loé lên hồi ức, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi đã nghe qua câu chuyện côn bằng cùng phù du chưa?”

Vi Oanh ngồi trên băng ghế nhỏ, giật mình, trong lòng vang lên chuyện xưa về chim và cá của cẩu Hoàng Đế, thầm nghĩ, sao bọn họ lại đều có nhiều chuyện xưa như thế chứ! Chỉ mỗi nàng, trừ linh hồn thú vị cùng túi da xinh đẹp ra, và mấy thùng vàng ở Ngọc Lộ Điện thì chỉ có hai bàn tay trắng!

Nàng suy yếu ho khan hai tiếng, thầm nghĩ: Ta thật đáng thương, một cái chuyện xưa cũng không có.

Việt Thanh Huy nghe nàng ho khan, dẫn nàng trở lại phòng, pha một bình trà xanh, hương trà nhàn nhạt tản ra trong không khí.

“Uống ngụm nước trà đi.” Tư thái của Hoàng Hậu hiền nhã, khí chất cao hoa, tự tay pha trà cho thiếu nữ, nâng lên đưa cho nàng uống: “Uống đi cho ấm.”

Vi Oanh hai tay cầm chén trà, thổi hai cái, nhấp một ngụm nhỏ.

Việt Thanh Huy ngồi ngay ngắn, bắt đầu chậm rãi kể chuyện xưa của mình: “Ngươi chắc nghe qua Tiêu Dao Du* rồi nhỉ, Bắc Minh có loài cá gọi là Côn, vỗ cánh mà bay thì hoá thành chim Bằng. Côn Bằng sống lâu vô tận, từ Bắc Minh bay đến Nam Minh, giây lát ở trời Nam, thoáng chốc lại tới phương Bắc, chu du khắp chân trời, vui sướng cỡ nào, mà Phù Du, sống ngắn ngủi, triều sinh mộ tử.”

(*Tiêu Dao Du trích trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử)

Trà xanh bốc lên hơi nước tuyết trắng, lá trà chìm nổi trong nước.

Nàng nhìn chằm chằm lá trà trong nước, chậm rãi nói: “Duyên phận của chúng nó, chú định là cuộc đời này Phù Du chỉ có thể nhìn lên Côn Bằng bay qua bầu trời, cánh chim ở dưới thái dương phản chiếu quang mang chói mắt, sau đó nhìn nó từ từ bay xa, đi về phương xa chân chính…..một thế giới mà Phù Du vĩnh viễn cũng không cách nào chạm tới.”

Việt Thanh Huy uống ngụm nước trà, nước trà ngọt, nụ cười nơi khoé miệng lại phiếm đắng chát: “Đó là duyên phận của họ.”

Nàng nhìn Vi Oanh, thiếu nữ vùi đầu uống trà, không nói gì, liền nhịn không được hỏi: “Ngươi cảm thấy sao?”

Vi Oanh ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh: “Ta cũng nghe qua bệ hạ kể chuyện chim cùng cá, thật hâm mộ các ngươi có nhiều cố sự như vậy!”

Việt Thanh Huy: “….Sau đó thì sao?”

Vi Oanh chớp mắt mấy cái, chần chừ nói: “Sau đó, trong sinh mệnh của các ngươi có thật nhiều chim!”

Việt Thanh Huy nhếch miệng, gian nan nói tiếp: “Chúng ta nói tới…..là cùng một con chim.”

Vi Oanh gật đầu: “Các ngươi đều thích bốn mươi lăm độ ngẩng đầu nhìn trời, cho nên mới có thể nhìn thấy cùng một con chim.”

Vị trà trong miệng Việt Thanh Huy càng ngày càng đắng, nàng bất giác nhíu chặt mày: “Chim chỉ là một sự so sánh.”

Vi Oanh như thể một tiểu hài tử đột nhiên bị đẩy vào trường thi, vò đầu nghĩ thật lâu, vỗ tay một cái: “Ta đã hiểu!”

Việt Thanh Huy chờ mong nhìn nàng.

Vi Oanh chém đinh chặt sắt nói: “Đây là một con tra* điểu!”

(*tra: khốn nạn)

Việt Thanh Huy hít sâu một hơi, uống xong ly trà, lại xoa xoa giữa mày: “Đêm đã khuya, thân thể ngươi không tốt, đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Vi Oanh: “Được!”

Nàng không quấy rầy Hoàng Hậu nương nương và nữ quỷ tỷ tỷ trình diễn màn tình yêu người quỷ lưu luyến chưa dứt!

Hoàng Hậu nương nương thật sự ôn nhu săn sóc, đuổi người mà cũng uyển chuyển như vậy, nếu nữ quỷ tỷ tỷ ở đây, khẳng định trực tiếp túm áo nàng đẩy nàng đi.

Bá đạo lại không nói đạo lý như vậy, nhưng nàng lại rất thích, cứ thích chọc quỷ.

Việt Thanh Huy lơ đãng thoáng nhìn thấy một góc quyển tiểu thuyết: “Trong lòng ngươi dấu gì thế?”

Vi Oanh ôm tiểu thuyết, do dự một lát, cuối cùng quyết định thành thật giao ra, dùng tiểu thuyết để hoà tan sự bi thương của Hoàng Hậu nương nương và nguời yêu phải âm dương đôi ngả, trấn an trái tim bị tổn thương này.

Nàng cầm quyển tiểu thuyết đưa cho Hoàng Hậu, còn khoái trá phất tay: “Quyển này xem được lắm, nương nương, ta đi trước nhé, gặp lại sau!”

Việt Thanh Huy nhìn chằm cằm mấy chữ [Tân Tuyết Táng Đề Oanh] trên bìa, tay lật sách, run nhè nhẹ.

Hết chương 35

– ——————————-

Bách Linh: Tui thiệt sự ko còn lời nào để nói với bà Vi Oanh này nữa =))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.