Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Chương 19



Lời đồn đãi về chuyện ma quái trong cùng càng truyền càng thái quá, chờ đến lúc Vi Oanh nghe được đã biến thành năm đó bệ hạ có một vị phi tử tình đầu ý hợp, hai người cầm sắt cùng hoà, thường xuyên kéo nhị hồ dưới ánh trăng. Sau đó phi tử hàm oan mà chết, hồn phách sống nhờ trên nhị hồ, mỗi ngày vào ban đêm sẽ bồi hồi trong vườn ngự uyển, u oán kéo nhị hồ.

Bởi vậy ra đời truyền thuyết về nhị hồ thành tinh, rồi nào là thuyết nữ quỷ lấy mạng, thuyết quân ân đoạn tuyệt…..Những việc như thế, ở trong cung truyền ồn ào huyên náo.

Cũng may mọi người đều nói đến chuyện ma quái kia, càng không có ai lại đi đến khu vườn ngự uyển hoang phế đó, Vi Oanh vừa khéo mỗi ngày buổi tối đi qua luyện nhị hồ, đứng ở gió tây, kéo đến thê thê thảm thảm.

Buổi tối hôm nay, nàng theo thường lệ vui vẻ kéo tiểu nhị hồ của mình, trước người lại truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Ngươi ở đây…..kéo nhị hồ?”

Vân Thiều nhíu chặt mày, nhất là sau khi nghe được thanh âm ai oán như quỷ khóc kia, toàn thân đều nổi một trận da gà. Nàng thầm nghĩ, người trước mặt đâu chỉ không thể dùng lý lẽ thường đo được, ngay cả nguỵ biện cũng không thể hình dung nổi nàng.

Vi Oanh tươi cười sáng lạn: “Cô nương! Ngươi cuối cùng cũng tới rồi.”

Trong lòng Vân Thiều phớt qua một thứ cảm xúc mềm mại, hơi giật mình ngẩn ra, mới nhẹ giọng nói: “Ngươi đang đợi ta?”

Vi Oanh nhảy tưng tưng tới, đến trước mặt nàng, sau đó — hít sâu một hơi.

A ~ cảm giác mình lại biến Âu!

Thân mình Vân Thiều cứng đờ, biểu tình trên mặt thực phức tạp, trách nàng ấy đường đột, nhưng nhịn không được lại nảy sinh một cỗ vui mừng nho nhỏ. Nàng nhíu chặt mày, cảm giác như mình bị người hạ cổ.

Có lẽ từ lần đầu tiên gặp mặt, trông thấy thiếu nữ đứng dưới tán hoa, răng rắc cắn hạt dưa, lúc ấy đã trúng cổ.

“Ngươi ở đây kéo nhị hồ làm cái gì? Tối rồi còn không ngủ…..” Vân Thiều trầm giọng, càng nói mày càng nhíu chặt, cả đêm không ngủ lại cứ chạy khắp nơi, chẳng trách thân thể kém đến thế.

Vi Oanh nghiêng nghiêng đầu: “Cô nương, sao ngươi lúc nào cũng nhăn nhó không vui thế, nào, cười một cái đi.”

Vân Thiều: “……”

Nàng cố gắng nhếch khoé miệng lên một độ cong rất nhỏ, nhưng thiếu nữ đối diện lại không nhìn được.

Vi Oanh thở dài: “Được rồi, không cười thì không cười, cô nương, thế nào thì ta cũng không thể cứ gọi ngươi là nữ quỷ cô nương chứ.” Nói xong, nàng xoay đầu, nháy mắt với Vân Thiều một cái, ý đồ bán đứng nhan sắc đổi lấy lọt vào mắt xanh của phúc tinh: “Ngươi nói cho ta biết tên của ngươi được không?”

Bốn phía lâm vào tĩnh mịch, hoàng hôn khép lại, gió đêm lạnh lẽo.

Vi Oanh bị đông lạnh đến run rẩy, che miệng cúi đầu ho khan, tiếp theo đã bị người giữ chặt, túm vào phòng. Nàng không nhìn rõ bố trí trong phòng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau “nữ quỷ”, vẫn đi cho đến nơi hôm trước bị nằm ra xoa bóp, bị ném lên giường.

Nàng che ngực: “Híc híc, lần này ngươi nhẹ chút.”

Vân Thiều trầm mặc.

Không biết vì cái gì, nàng cảm thấy dáng vẻ của nàng ấy cực kỳ giống một nữ tử đáng thương bị hái hoa tặc bắt đi, muốn phản kháng lại không có hiệu quả.

Mà chính nàng, là cái kẻ hái hoa tặc kia.

Vi Oanh: “Ngươi không đến sao?”

Vân Thiều mở tủ quần áo, lấy ra một kiện áo mùa đông thật dày, khoác lên người nàng: “Bên ngoài lạnh lắm.”

“Thì ra là lạnh à.” Thiếu nữ nhỏ giọng than thở, vẻ mặt có chút mất mát.

Vân Thiều trầm mặt: “Ngươi mất mát lắm à?”

Vi Oanh nghĩ, đương nhiên, thân mật tiếp túc một lần với phúc tinh, không chừng có thể có thêm vận may đó! Nàng lặng lẽ giữ chặt tay áo phúc tinh, thử lôi kéo, thấy người kia không kháng cự, liền xê dịch cả thân mình, sắp dán lên người Vân Thiều: “Cô nương cô nương, ngươi còn chưa nói cho ta tên của ngươi đấy? Không muốn nói tên thật không sao cả, tuỳ tiện nói một cái là được rồi!”

Vân Thiều mím chặt môi, im lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Vân…..”

Vi Oanh cong cong mắt: “Vân? Vậy ta đây kêu ngươi là Vân cô nương.”

Ngón tay thon dài trắng nõn của Vân Thiều co lại, nghiêng đầu đi, ngữ khí vi diệu hỏi: “Vân cô nương?”

Vi Oanh: “Đúng vậy! Dù sao cũng khá hơn nữ quỷ cô nương nhiều lắm, phải không.”

Vân Thiều buông rủ đôi mắt: “……Ừ.”

Vi Oanh nghi hoặc khó hiểu, Vân vô nương luôn một bộ mặt co mày cáu u buồn, nghe ngữ khí u oán này, nàng cũng đau lòng. Vì thế nàng cầm lấy nhị hồ: “Đến đây, để ta khiến ngươi vui vẻ một chút!”

Một tiếng nhị hồ vang lên, cơ tim Vân Thiều như sắp tắc nghẽn, thiếu chút nữa đương trường qua đời.

Bản [Nhị tuyền ánh nguyệt] ai oán vang lên trong phòng, Vân Thiều ôm ngực, cảm thấy càng bi thương.

“Ngươi là muốn đưa ma cho ta hả?” Một khúc kết thúc, Vân Thiều âm u nói.

Vi Oanh: “Ái chà, ngươi không cảm nhận được sự nhiệt tình dạt dào của ta trong khúc ca đó à?”

Vân Thiều lại trầm mặc.

Vi Oanh lắc đầu, cảm thấy Vân cô nương không có trình độ đánh giá âm nhạc, thực là đáng tiếc.

Vân Thiều hỏi: “Vì sao phải ở đây kéo nhị hồ?”

Lại còn là một khúc thê lương, quỷ khí dày đặc như thế nữa.

Vi Oanh ngẫm lại, kế hoạch này nàng không nói cho ai biết, nhưng trước mặt là “nữ quỷ” mà ngay cả mặt cũng không nhìn được, nàng lại có phần muốn thổ lộ hết mọi việc. Nàng chớp chớp mắt: “Kỳ thật, ta đang chuẩn bị cho bữa tiệc Trung Thu, không phải Thái Hậu đã nói ra không được dùng khẩu kỹ à, ta đây cũng chỉ có thể kéo nhị hồ thôi.”

Nàng cứ nghĩ người trước mặt sẽ giống như trước, nhăn nhó trách cứ, nhưng đợi một lúc lâu, lại chỉ nghe được một tiếng cười khẽ.

Vi Oanh: “Hử?”

Vân Thiều nhếch môi, lại hỏi: “Vì sao phải kéo nhị hồ?”

Vi Oanh buông tay: “Đây là một trong hai nhạc khí duy nhất mà ta biết chơi.”

Quả nhiên, ngay sau đó Vân Thiều lại hỏi: “Thế món khác là cái gì?”

“Kèn xona.”

Lại là một mảnh tĩnh mịch.

Qua một lúc lâu, Vân Thiều mới nói: “Rất tốt.”

Vi Oanh thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì?”

Vân Thiều mỉm cười, thấp giọng nói: “Tốt lắm, ngươi cứ việc lên kéo, đến lúc đó sẽ không có ai dám phạt ngươi.”

Cung Đấu Cơ vốn bàng quan hết thảy bắt đầu hoảng hốt, cảm thấy Hoàng đế này có chỗ bất thường.

Vân Thiều cũng hiểu mình không bình thường.

Thiếu nữ đã rời đi, nàng một mình ngồi trong căn phòng hắc ám, nhớ tới dáng vẻ của thiếu nữ, không khỏi mỉm cười, mặt mày cong cong.

….Người này, có lẽ có chỗ bệnh bệnh, nhưng chính mình cũng không bình thường.

Ngay khi Vi Oanh nói “kèn xona”, trái tim nàng lại nhảy lên, dĩ nhiên bật ra suy nghĩ: Nàng ấy thật đáng yêu.

Sự rung động đó, giống y hệt như khi nàng mới gặp Tiểu Lê Hoa.

Vân Thiều nghĩ đến Tiểu Lê Hoa, chút rung động trong lòng im bặt mà dừng, nàng lạnh mặt sờ soạng trong phòng, rốt cục từ dưới gầm giường moi ra một chiếc kèn xona phủ đầy bụi.

Nàng tin tưởng mình cũng có bệnh.

Vi Oanh trở lại phòng, ngồi trước bàn, trịnh trọng viết xuống một chữ “Vân.”

Cung Đấu Cơ: Ah nghĩ thông rồi, bắt đầu viết tên người ta cơ à.

Sau đó Vi Oanh đi đến góc tường phía đông, đem tờ giấy có dán chữ Vân lên tường, còn nghiêm túc bái ba bái.

Cung Đấu Cơ:….

Đây là lý do ngươi đòi biết tên người ta hả?

– —

Nhiều ngày trôi qua, Tiêu Thiên Tuyết vừa luyện múa, đồng thời cũng không quên cái lưng bị đau của Quý phi, tự tay chế ra một bộ thuốc dán, lại phơi nắng mấy ngày, đến lúc thành công, nàng lại ngượng ngùng không dám đưa qua cho Quý phi, đành lôi kéo Vi Oanh cùng đi.

Trước khi ra cửa, Vi Oanh gọi nàng lại: “Đợi đã, chúng ta trang bị đầy đủ hết rồi hẵn đi.”

Tiêu Thiên Tuyết khó hiểu: “Trang bị đầy đủ hết?”

Vi Oanh vỗ vỗ tay, Lục Chá lục từ trong tủ quần áo ra hai miếng bọc đầu gối, khom người buộc cho Tiêu Thiên Tuyết. Như vậy đợi lát nữa cho dù Quý phi tính tình táo bạo có tức giận phạt quỳ thì các nàng cũng không quá thảm.

Tiêu Thiên Tuyết vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc cho Vi Oanh vũ trang hạng nặng cho mình.

Qua một chén trà nhỏ, Vi Oanh vỗ vỗ tay, vừa lòng đánh giá nữ chủ, dắt tay nàng, cười nói: “Đi thôi.”

Lúc hai người ra cửa, lại gặp được Hiền phi.

Hiền phi vừa thấy các nàng tay cầm tay, ánh mắt liền vụt sáng, lộ ra ánh mắt giống sói đuôi to mà Vi Oanh rất quen thuộc.

“Các ngươi đi ngự hoa viên à?” Hiền phi cười nói.

Tiêu Thiên Tuyết: “Không, không phải, chỉ là có một đơn thuốc muốn đưa qua cho Quý phi thôi.”

Hiền phi nhướn mày: “Bảo Vân Cung? Cũng khó cho ngươi còn nhớ Quý phi tỷ tỷ bị đau lưng, đúng rồi, ta mới làm ít bánh trung thu, hai người các ngươi mang theo đi.”

Vi Oanh vội vàng nhận bánh trung thu, cảm tạ với Hiền phi, nhét bánh vào ngực, xoay người mới đi chưa bao xa, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm u oán —

“Sao các ngươi không nắm tay nữa?” Hiền phi đứng trong bóng tối loang lổ, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ có đôi mắt lại có vẻ sáng cực kỳ, nhìn các nàng không chớp mắt.

Sau lưng Vi Oanh đổ một trận mồ hôi lạnh, có cảm giác như bị đâm sau lưng, Tiêu Thiên Tuyết lại không nghĩ nhiều thế, nắm tay Vi Oanh.

Hiền phi ôm ngực, khẽ than một tiếng, nhìn hai thiếu nữ sóng vai rời đi, nhẹ giọng cảm thán: “Tình cảm của các nàng thật tốt.”

Mama đi theo bên cạnh:……..

Bảo Vân Cung xa hoa diễm lệ, vàng ngọc khắp nơi, khi các nàng đến Bảo Vân Cung, Quý phi đang dắt ngựa, chuẩn bị đi ra hậu viên cưỡi.

Thì ra Bảo Vân Cung cũng có một hậu hoa viên với diện tích không nhỏ, chẳng qua từ khi Quý phi vào ở, đã san bằng hậu hoa viên, đổi thành một bãi săn nhỏ, mỗi ngày nàng ở đó cưỡi ngựa săn bắn, múa kiếm giương cung.

Lúc này Quý phi đã đổi trang phục, tóc búi cao, áo dài ôm lấy tấm lưng tinh tế, hai cái đùi vừa dài vừa thẳng đạp ủng, trẻ trung sinh động, vừa đẹp vừa mạnh mẽ.

Tiêu Thiên Tuyết đương trường hút không khí, bị Vi Oanh đúng lúc kéo về, báo ý đồ cho Quý phi biết, tiếp theo lấy miếng thuốc dán của mình ra.

Thuốc dán đen sì sì, còn có mùi gay mũi.

Quý phi chỉ liếc một cái, sắc mặt càng kém, cười lạnh, lưu loát xoay người lên ngựa, thớt ngựa mạnh mẽ xẹt qua bên người các nàng, dấy lên một trận gió lạnh.

Không nhận lấy, cũng không cự tuyệt.

Tiêu Thiên Tuyết quật cường đứng tại chỗ, không chịu rời đi, cất cẩn thận thuốc dán, ngoái đầu nhìn về phía bãi săn.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh dương mùa thu chiếu vào mắt nàng, Vi Oanh phát hiện một mạt nước mắt lấp lánh, sóng nước lăn tăn, làm người sinh thương tiếc. Nhưng rất nhanh liền tan mất.

Tiêu Thiên Tuyết buông rủ con ngươi.

Vi Oanh dán sát lại: “Ngươi khóc?”

“Không có.”

Vi Oanh chú ý tới vô số vết thương nhỏ vụn trên mu bàn tay nàng, là lúc chọn dược liệu và đun thuốc không cẩn thận bị thương. Hài tử này lúc chưa rời khỏi nhà cũng là một khuê nữ được nuông chiều, lần đầu nghiêm túc chế tạo lễ vật lại bị từ chối, hẳn phải khó chịu lắm.

Vi Oanh ngẫm lại, ý đồ nghiền ngẫm tâm tình của nữ chủ, nhưng cho tới giờ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu lắm, chỉ có thể lấy bánh trung thu ra: “Lại đây, ăn một cái trước đi, còn chưa chắc sẽ bị phạt đứng tới khi nào đâu.”

Tiêu Thiên Tuyết lắc đầu: “Ta không cần, ngươi ăn đi.”

Vì thế Vi Oanh vô tâm vô phế bắt đầu ăn, bánh trung thu mới ra lò còn mới mẻ thơm ngon, bên trong nềm, cắn một miếng thập phần mỹ vị. Chờ ăn hết nửa cái bánh, nàng hơi nó, liền lấy ra một bình trà.

Tiêu Thiên Tuyết hoà hoãn lại từ mớ cảm xúc của mình, quay qua thấy Vi Oanh đang ngồi trên ghế nằm, trên đỉnh đầu có một cái lọng ba tiêu ngăn trở ánh nắng, một tay cầm ly trà, một tay cầm điểm tâm, phi thường thích ý phơi nắng, cứ như đang ở Ngọc Lộ Điện.

“Oanh Oanh, ngươi…..” Tiêu Thiên Tuyết trợn to mắt: “Ngươi từ đâu mang tới nhiều đồ thế?”

Đây là võ trang hạng nặng trong lời nàng ấy nói sao?

Sắc mặt Vi Oanh không thay đổi: “À, ta nói với Lục Chá, nếu trong nửa canh giờ chúng ta không về thì hỗ trợ dọn mấy thứ lại đậy.” Nàng dịch vị trí: “Thiên Tuyết, ngươi cũng đến ngồi đi.”

Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục lắc đầu: “Không, như vậy thì có vẻ ta không đủ thành tâm.”

Vi Oanh mới uống ngụm trà thiếu chút nữa phun ra, cười nói: “Cũng đâu phải ngươi đi bái Quan Âm chứ, quản thành tâm hay không làm gì?”

Nhưng cuối cùng Tiêu Thiên Tuyết cũng không cùng nàng hưởng thụ ngồi trên ghế nằm, mà quật cường đứng dưới nắng, bị ánh mặt trời chiếu đến môi trắng bệch cũng không nói được một lời.

Vi Oanh thầm thở dài trong lòng: Hài tử ngốc.

Cung Đấu Cơ: “Kí chủ, chân thành thì đến sắt đá cũng phải mở ra.”

Vi Oanh: “Quý phi không mở đâu.”

Ở trong nguyên tác, giai đoạn đầu Quý phi là đại boss cần nữ chủ đánh bại, nhìn nữ chủ không vừa mắt đủ kiểu, tặng nữ chủ một phần đại lễ cung đấu, thế như nước với lửa, so với Cung Bối Nô lại càng sâu hơn.

Vi Oanh vuốt ve chén trà, trong lòng nghĩ thầm, nguyên tác kịch bản thể hiện ở các phương diện, ví dụ như, Tiêu Thiên Tuyết và Cung Bối Nô nhìn nhau không vừa mắt đủ kiểu, ngay từ ban đầu độ hảo cảm đã là giá trị âm.

Suy đoán như thế, tuy rằng sự kiện đụng hàng lần đó là nàng gánh thay, nhưng Quý phi vẫn sẽ không thích Tiêu Thiên Tuyết, chẳng cần lý do….lực lượng kịch bản chết tiệt.

Suy đoán của nàng không sai.

Quý phi cưỡi ngựa lướt qua bãi săn, trong lòng nhớ tới khuôn mặt của Tiêu Thiên Tuyết, tự dưng nảy lên một cỗ bực bội. Không biết vì sao, rõ ràng người này không hề đắc tội nàng, nàng lại cảm thấy chỉ nhìn cũng cực kỳ phiền.

Nàng giương cung như trăng tròn, mũi tên rời cung, “phập” một tiếng cắm lên cây liễu bên cạnh, lông đuôi mũi tên rung động.

Ở bãi săn chạy vài vòng, Quý phi trở lại Bảo Vân Cung, bất ngờ phát hiện hai người kia dĩ nhiên vẫn còn ở đây. Trong đó một người lười biếng nằm trên ghế, giống một con mèo ngái ngủ, làm nổi bật một người đứng có vẻ đặc biệt đáng thương.

Quý phi:……Đột nhiên cảm thấy Tiêu Thiên Tuyết không quá đáng ghét.

Cung Đấu Cơ: “Kí chủ kí chủ, ánh mắt Quý phi nhìn ngươi rất nguy hiểm!”

Vi Oanh không giương mắt lên nhìn.

Đương nhiên nguy hiểm, ở ngay trước Bảo Vân Cung ăn điểm tâm uống trà, rõ ràng là không đem chủ nhân nơi này vào mắt, ai là Quý phi thì cũng đều tưởng xử lý nàng. Nhưng mà, chỉ cần nàng biến mình thành kẻ đáng ghét, như vậy là có thể làm nổi bật Tiêu Thiên Tuyết không hề đáng ghét.

Ai da, nàng thật sự là thiên tài mà!

Tựa như Quý phi vốn tưởng đuổi cả hai ra ngoài, nhưng khi thấy Vi Oanh lười nhác bất kính ngồi trên ghế, còn người kia lại quy củ đứng thẳng tắp, sắc mặt trắng bệch cũng không nhúc nhích chút nào, nháy mắt nàng thay đổi tâm ý.

“Ai cho ngươi ngồi chỗ này?”

Vi Oanh “chậc chậc” trong lòng một tiếng, nghe lời đứng lên, ngoan ngoãn cúi đầu. Cũng may thân phận của nàng vốn chính là vật hi sinh không có nhiều cảm giác tồn tại, đặc biệt khi đứng bên cạnh nữ chủ. Quý phi vốn tưởng phạt nàng, nhưng ánh mắt lại bất tri bất giác bị nữ chủ hấp dẫn, nhìn về phía Tiêu Thiên Tuyết.

Tiêu Thiên Tuyết ngay cả hô hấp đều chậm lại.

Quý phi: “Ngươi vẫn luôn đứng đây?”

Tiêu Thiên Tuyết vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vì sao không đi?”

Trên mặt Tiêu Thiên Tuyết nổi lên một mạt đỏ ửng kỳ quái, nhẹ giọng nói: “Lưng nương nương bị đau còn chưa đỡ….”

Quý phi giật mình, nắm chặt roi ngựa, nhất thời không biết nói gì cho phải, sau một lúc lâu, mới nói: “Lưng bản cung cũng không đau nữa.”

Chỉ là không muốn đi bái kiến Thái Hậu nên mới tuỳ tiện tìm cớ thôi, phi tử thiếu tâm nhãn này lại coi là thật?

Nàng ghét bỏ nhíu mi: “Quên đi, ngươi để dược lại đây, đi nhanh đi.”

Tiêu Thiên Tuyết vui tươi hớn hở gật mạnh đầu, lại dưới ánh mắt sắc bén của Quý phi, nói ra công dụng và cách sử dụng, cuối cùng dặn: “Nương nương có thể thử xem, thật sự rất hữu dụng!”

Quý phi bị ánh mắt lửa nóng của nàng làm cho đau đầu, nhíu mày có lệ nói: “Được rồi được rồi.”

Tiêu Thiên Tuyết đợi cả ngày, rốt cục được đền bù mong muốn, vui vẻ muốn bay lên, trên đường về Ngọc Lộ điện, một đường nhảy nhót, hưng phấn giống một hài tử vội vã về nhà ăn cơm —

Phạt đứng một ngày, nàng thật sự đói bụng.

Tiểu phòng bếp ở Ngọc Lộ điện sáng đèn, lồng hấp toát ra khói trắng. Sau khi các nàng về, đám cung nữ lại bận rộn, vội vàng bưng đồ ăn được hâm nóng lên.

Hai mắt Tiêu Thiên Tuyết toả sáng, cầm bát cơm ăn ngon lành.

Vi Oanh đau lòng, nhịn không được gắp rau rót nước cho nàng, nhìn hài tử ngốc nhà mình một miếng một câu “ngon quá”.

“Oanh Oanh, ngươi nói đúng.” Tiêu Thiên Tuyết ngẩng đầu: “Yêu thật sự cần dũng khí!”

Vi Oanh lại lắc lắc đầu: “Lúc này không phải yêu cần dũng khí.”

Tiêu Thiên Tuyết: “Ơ?”

Vi Oanh: “Yêu thật sự cần khuê mật.”

Hết chương 19


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.