“Ta, ta muốn giết ngươi.” Hoàng đế tức giận đến mức thần chí không rõ.
Vi Oanh còn chưa hồi phục tinh thần từ nỗi sung sướng rút một phát được hai thẻ tím, choáng váng hớn hở cười hùa theo: “Được được được, giết ta giết ta.”
Hoàng đế:……
Đáng giận! Sao lại có loại người thế này chứ!
Cố tình thiếu nữ cười vừa mềm vừa ngoan, ánh mắt cong cong như mặt trăng trên trời, vừa cười, vừa to gan lớn mật lại hít một hơi.
Vi Oanh: “A ~”
Cảm giác mình đã thoát Phi.
Vân Thiều lạnh lùng nghiêm mặt: “Ôm đủ chưa?”
Vi Oanh nghiêng nghiêng đầu, giờ mới ý thức được hình như mình vẫn một mực mạnh mẽ ôm người ta hít, liền vội vàng thả tay xuống, ngượng ngùng cười rộ lên.
Không trách nàng như vậy, thật sự là nuôi dưỡng thành thói quen rồi — trước kia nhà bạn thân có nuôi một con mèo Garfield, vừa cao ngạo đỏng đảnh vừa xấu tính, mỗi khi nàng tới chơi, con mèo đó sẽ đến cọ chân nàng, nhưng khi nàng muốn vuốt một cái, mèo Garfield lại không thích. Nàng chỉ có thể mạnh mẽ ôm chặt lấy nó mới có thể chôn mặt trong lớp lông tơ mềm mại hít một hai hơi.
Vừa rồi kìm lòng chẳng đặng, lại coi người trước mặt trở thành con mèo Garfield kiêu ngạo xấu tính đó.
Nàng cảm thấy không tốt lắm, vội vàng nói xin lỗi, nghe được tiếng bước chân, cũng chạy theo sau nữ quỷ cô nương.
Nữ quỷ cô nương lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhưng không rút kiếm giết nàng, cũng không giống vừa rồi đuổi nàng đi.
Khoé miệng Vi Oanh hơi nhếch lên, thầm nghĩ, thật ra người này cũng không khác gì con mèo kia, có một triệu điểm ngạo kiều.
Ban ngày luyện múa luyện đến sắp rút gân, lúc ngồi xuống, nàng nhịn không được hít mấy ngụm khí lạnh, một bên “A a a ~” xoa cái chân đau nhức, chẳng khác gì đang ở hiện trường tử hình.
Vân Thiều nghe thanh âm thảm thiết đó, bất giác nhíu mi: “Ngươi…….làm sao vậy?”
Vi Oanh khoát tay, suy yếu dựa vào hành lang: “Đừng nói nữa, tóm lại là phi thường thảm. Vì màn khiêu vũ cho tiệc trung thu, khiến bộ xương già của ta phát mệt.”
Vân Thiều sờ sờ tay áo, thấp giọng nói: “Ngươi cũng đâu có già.” Dừng một chút, trên mặt nàng lộ ra biểu tình xấu hổ ảo não: “Vừa rồi vì sao ngươi làm vậy? Lỗ mãng ngả ngớn, trong thâm cung sao có thể làm thế!”
Vi Oanh chà xát hai tay, phun ra một ngụm khói, sau đó cười như nở hoa với nàng.
Vân Thiều:….
Thiếu nữ mặt mày hớn hở, làm cho nàng không thể nào tức giận được!
Đáng giận! Sao lại có một người như vậy chứ?
“Cô nương, chẳng lẽ ngươi không kinh ngạc chút nào chuyện ta có thể vượt qua kì tuyển tú mà ở lại à?” Vi Oanh sáp lại gần, dẫn theo đèn lồng, ánh lửa bập bùng trong đèn, chiếu lên mặt người nọ…….ngũ quan nhoà thành một đoàn. Nàng buồn bã thở dài, vẫn không thấy rõ mặt của nữ quỷ cô nương.
Vân Thiều: “Không ngạc nhiên.”
“Vì cái gì?” Vi Oanh nhích lại gần nàng, mưu đồ hít thêm mấy ngụm khí Âu hoàng: “Là ngươi giúp ta sao?”
Vân Thiều trầm mặc một lát, mới nói: “Ta làm sao có thể giúp ngươi chứ? Đương nhiên là ân điển của bệ hạ rồi, lôi đình mưa móc, đều ân của quân vương.”
Vi Oanh cười như heo kêu, ôm bụng cười ha ha: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Vân Thiều: “……Ngươi cười cái gì?”
Vi Oanh cười đến hai má ửng hồng: “Ha ha ha ha sao ngươi cũng nói những lời này chứ, ha ha ha ha ta đột nhiên nghĩ đến con ngựa tên Lôi Đình kia.”
Toàn thân Vân Thiều cứng ngắc, bị một câu hoàn toàn phá nát.
Gió thu hiu quạnh, thổi quét qua khiến nàng đặc biệt lạnh run.
Vi Oanh cười lâu lắm, còn không quên tuyên truyền công tích vĩ đại của cẩu hoàng đế: “Ha ha ha ha hắn vừa thấy Tiểu Lê Hoa hai mắt liền thẳng tắp, ta còn nghĩ từ nay về sau hắn sẽ đối với Tiểu Lê Hoa toàn tâm toàn ý chứ, không ngờ đường đường nam nhân mày rậm mắt to như thế, kết quả lại là loại háo sắc, đi trên đường lại coi trọng một con ngựa khác, yêu ngựa đến thế à, ta nguyện gọi hắn là ‘nhân sĩ yêu ngựa’.”
“Nhân sĩ yêu ngựa” trầm mặc không nói, sắc mặt lạnh lẽo.
Vi Oanh không đợi nữ quỷ cô nương mở miệng đã dán sát lại: “A? Sao ngươi không nói gì? Cảm thấy không buồn cười à?”
Vân Thiều: “Không có gì buồn cười.”
Mắt Vi Oanh cong cong, che miệng lại, giống một con chuột cười hí hí hí.
“……Không cho cười!”
“Được được được, không cười không cười.” Có kinh nghiệm vuốt lông mèo phong phú, Vi Oanh hiểu giờ khắc này phải vuốt vuốt lông mới là lựa chọn chính xác nhất. Nàng cầm một lọn tóc của nữ quỷ cô nương, sờ lại sờ, tóc trong tay mềm mại trơn nhẵn, lạnh lẽo như nước.
Sắc mặt Vân Thiều âm trầm: “Ngươi lại làm cái gì đấy?”
Vi Oanh: “Vuốt lông cho ngươi này.”
Cung Đấu Cơ nhìn sát khí trong mắt Hoàng đế, thầm bi ai cảm thán: Xong rồi xong rồi, kí chủ chết chắc rồi!
Nhưng qua một chén trà nhỏ, kí chủ không chỉ không chết, còn vui vẻ nhảy tới nhảy lui bên cạnh Vân Thiều.
“Ta nói với ngươi nha, từ sau khi gặp được ngươi vận khí của ta trở nên đặc biệt tốt.”
Nàng phát hiện, chính là từ sau khi rời khỏi nơi này, vận khí của mình mới có thể trở nên tốt hơn, điều đó chứng tỏ gì, chứng tỏ nữ quỷ là phúc tinh của nàng, là máy hút Âu khí của nàng.
Cung Đấu Cơ: Ngươi quả nhiên coi người ta như một cỗ máy.
Vi Oanh: Hắc hắc.
Nàng nghe nữ quỷ dùng một loại ngữ khí “ta không vui” nói: “Đi vào cùng ta.”
Vi Oanh giật mình, do dự một lát, vẫn ngoan ngoãn cùng nữ quỷ đi vào một căn phòng, cửa cung rất cao, nàng suýt chút nữa ngã sấp xuống, lại nhào vào một vòng tay quen thuộc.
Vân Thiều đỡ lấy nàng: “Cẩn thận.”
Vi Oanh ngẩng đầu, tươi cười sáng lạn.
Vân Thiều dời ánh mắt, dắt tay áo Vi Oanh, dẫn đường cho nàng, sau khi mở ra mấy cánh cửa, hai người đi đến trước một chiếc giường: “Nằm xuống.”
Vi Oanh chớp mắt mấy cái, che ngực: “Như vậy không tốt lắm đâu!”
Vân Thiều:……Nàng lại suy nghĩ cái gì vậy?!
“Nằm xuống.”
“Được rồi.” Vi Oanh không tình nguyện nằm xuống, lại nghe nữ quỷ ra lệnh xoay người: “Ngươi, ngươi nhẹ một chút, người ta là lần đầu tiên ~”
Vân Thiều trầm mặc, tay bóp chặt vai thiếu nữ, thuận lí thành chương nghe được một tiếng kêu rên: “A a a a đau!”
Vi Oanh đau đến mức sắp co thành một đoàn: “A a a a a!”
Vân Thiều: “Nhịn một chút, ấn mở rồi, ngày mai sẽ không đau, nếu không ngày sau ngươi luyện múa sẽ càng đau.”
Vi Oanh: “Hu hu hu hức.”
Vân Thiều dùng thủ pháp thuần thục ấn lên huyệt vị và kinh mạch của nàng, mắt điếc tai ngơ đối với tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Vi Oanh nằm trên giường bị chơi đùa thành cái xác đành phải yên lặng rơi lệ, nhưng một lát sau, cảm giác đau đớn tiêu tán, ngược lại một cỗ cảm giác kỳ lạ lại dâng tràn lên, làm cho người ta cảm thấy vừa đau vừa thích. Nàng nhắm mắt lại, đôi môi khẽ mở: “A ~~~~~”
Vân Thiều:…….
Cũng không cần kêu mất hồn như thế.
Vi Oanh cười hì hì nói: “Cô nương, ngươi cũng nắm giữ một món nghề, có muốn gia nhập vào tiểu phân đội thất sủng lập nghiệp của chúng ta không! Như vậy về sau cho dù có bị thất sủng biếm vào lãnh cung, ta nói khẩu kỹ, Thiên Tuyết bán thuốc dán, ngươi mát xa xoa bóp, chúng ta có thể ở lãnh cung vui vẻ sinh sống.”
Vân Thiều há mồm, không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành nói: “Ngươi vừa trở thành Quý nhân, vì sao lại bắt đầu nghĩ đến chuyện thất sủng bị kéo vào lãnh cung?”
Bình thường mà nói, không có phi tử mới vào cung nào sẽ tự hỏi việc này, nhưng người trước mắt……Có lẽ không thể dùng tư duy của người bình thường để đo lường được.
Vi Oanh: “Ya!”
Vân Thiều lại dùng sức hơn, tiếng “Ya” kia bắt đầu biến hình, trở thành tiếng kêu thảm thiết thê lương: “A a a tỷ tỷ! Nhẹ thôi!”
Vân Thiều dù giận trong lòng, nhưng nhịn không được nhẹ hơn một chút, lại hỏi: “Người trong cung đối xử với ngươi được không? Có làm khó dễ ngươi không?”
Vi Oanh vội vàng lắc đầu, làm càn thổi phồng nịnh nọt: “Không có, làm gì có chuyện đó, mọi người đối xử với ta đều được. Hiền phi nương nương nấu món ngon cho ta, còn kéo ta dạy khiêu vũ, ai da –” Ngẫm lại tình cảnh dạng chân ban ngày, nàng hít một hơi khí lạnh, lập tức tỏ vẻ: “Tỷ tỷ rèn luyện ta là yêu ta, ta không oán không hối hận.”
“Các ngươi ở chung thật ra lại hài hoà, Hiền phi người nọ ôn lương cung cẩn, là người ở chung rất tốt.”
Vi Oanh liên tục gật đầu, thầm nghĩ, nữ quỷ cô nương đánh giá Hiền phi như vậy, hẳn thật sự là một cung phi hoặc thái phi có địa vị rất cao: “Còn cả Thiên Tuyết, đối xử với ta cũng tốt lắm, đúng rồi, mấy ngày trước ta còn gặp Hoàng Hậu và Thái Hậu!”
Vân Thiều: “Ừ, ngày đầu tiên tiến cung là phải thỉnh an Hoàng Hậu cùng Thái Hậu.”
Vi Oanh kề sát nàng, ánh mắt thất thần đột nhiên phát ra ánh sáng: “Hoàng Hậu cũng quá đáng yêu! A, nàng ấy còn thích nghe khẩu kỹ, sao lại có một vị tiên nữ tỷ tỷ thanh tân thoát tục như thế chứ!”
Tay Vân Thiều bất giác lại dùng sức.
Vi Oanh: “A a a đau đau đau! Tỷ tỷ nhẹ tay thôi.”
Vân Thiều cười lạnh: “Tiên nữ tỷ tỷ của ngươi nhiều thật đó.”
Vi Oanh lôi kéo tay nàng, vẻ mặt chân thành: “Người khác làm sao có thể so sánh với ngươi chứ?”
Ngươi là máy hút may mắn của ta.
Lặng im một lát, nàng nghe được nữ quỷ mất tự nhiên khụ khụ, vội vàng rút tay về.
Vi Oanh mất mát thở dài: “Đừng mà, để ta sờ thêm đi, sờ một phen vận may bạo tăng đó!”
Cung Đấu Cơ:……Ngươi vì thoát Phi nhập Âu, thật sự có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mà.
Vi Oanh: Aish.
Ngươi không hiểu đâu.
Ngay sau đó Vi Oanh đem Hoàng Hậu, Thái Hậu cùng tất cả mọi phi tử đều khen trên trời dưới đất một phen, ngay cả tỷ muội Cung Bối Nô, nàng cũng khen các nàng ấy rất tự nhiên không làm ra vẻ, phi thường đáng yêu.
Vân Thiều nghe thấy động tâm, mím mím môi, không nhịn được, hỏi: “Vậy……ngươi cảm thấy Hoàng đế thế nào?”
Ngữ khí thật cẩn thận, thập phần hèn mọn.
Vi Oanh trầm mặc.
Vân Thiều cũng trầm mặc.
Vi Oanh: “……..tui!”
(*tui: từ ngữ mạng, ý chỉ buồn nôn, từ tượng thanh khi nhổ nước miếng)
Vân Thiều:???
Qua một lát, tâm tình Vân Thiều dịu đi, ôn nhu nói: “Hắn dù sao cũng là Hoàng Thượng, cũng là phu quân của ngươi, sao có thể bất kính như thế chứ?”
Vi Oanh ngẩng mặt lên, biểu tình đằng đằng sát khí như tuỳ thời muốn mài đao soàn soạt: “Ngươi đã từng nghe trang thứ nhất trong [Cung đấu bảo điển] chưa?”
“Đó là cái gì?”
Vi Oanh: “Trong lòng không có nam nhân, cung đấu tự nhiên như thần, ngày đầu tiên vào cung, trước tiên phải làm thịt người trong lòng.”
Vân Thiều cứng lại.
Vậy ta đây phải cảm tạ ơn ngươi không giết, nàng yên lặng nghĩ thầm.
Đảo mắt nhìn đôi mắt đang cười của thiếu nữ, nửa tựa trên giường, tóc đen rối bời, cười đến thở hổn hển.
Vân Thiều né tránh ánh mắt, buông tay ra: “Lớn mật, sao có thể nói thế, bất kính.”
Vi Oanh từ trên giường nhảy xuống, co dãn người, cảm thấy sau khi được nữ quỷ cô nương mát xa, kinh mạch của mình quả thật được đả thông không ít, chân cũng không đau, eo cũng không mỏi nữa, làm gì cũng có lực, thậm chí có thể một hơi leo sáu tầng lầu.
Vân Thiều: “Nếu để người khác nghe thấy những lời này, ngươi đã đầu rơi xuống đất.”
May mắn nàng đây khoan hồng độ lượng, cho dù bị mạo phạm khinh bạc, cũng……
Nàng giận bản thân vô dụng, luôn miệng nói muốn chém cửu tộc, kết quả lại không chém được ai, chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng: “Về sau ăn nói cẩn thận, thâm cung là bên ngoài sao? Cái gì cũng có thể nói hả?”
Vi Oanh cười hì hì: “Được rồi, ta chỉ nói cho mình ngươi nghe.” Nàng nháy nháy mắt phải với Vân Thiều, khoé miệng nhếch lên: “Chỉ nói cho mình ngươi nghe.”
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim trong lồng ngực Vân Thiều lại bắt đầu như nai con đâm loạn. Chỉ nói cho mình mình nghe, là vì tin tưởng sao?
Người này tin nàng, nhìn qua là nói những lời đại bất kính trước mặt nàng, kì thực là lại đem nơi mềm mại nhất, không hề đề phòng giao cho nàng.
Đã rất nhiều năm chưa được nếm tư vị được tin tưởng, tâm tình Vân Thiều thập phần phức tạp, vui sướng lẫn chua xót đan xen, ngước lên nhìn thiếu nữ cười đến ngây thơ rực rỡ, thầm nghĩ:……Nếu không phải nàng ấy đang mắng mình thì tốt quá.
“Ngươi học theo ta đi.” Vi Oanh hứng trí bừng bừng lôi kéo tay nàng: “Cẩu hoàng đế, tui!”
Cẩu hoàng đế cảm giác thiên uy của mình bị mạo phạm, thở phì phì phất tay áo bỏ đi, đi được nửa đường, gió lạnh vù vù thổi, nàng đột nhiên cảm thấy mình không nên đi.
Rõ ràng nơi này là địa bàn của nàng, vì cái gì nàng phải đi chứ?
Vì thế nàng thở phì phì vòng về, đuổi Vi Oanh đi.
Vi Oanh vui vẻ chạy trốn, bóng dáng sung sướng, nhìn làm Vân Thiều nhịn không được siết chặt nắm đấm.
……Vui vẻ đến thế sao?
Vi Oanh thật đúng là đang rất vui.
Hai tấm thẻ tím đó! Nàng có mơ cũng không dám mơ!
Nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại ngoái đầu xoay người, bịch bịch bịch chạy đến trước mặt nữ quỷ cô nương, ánh mắt cong cong.
Sắc mặt Vân Thiều không chút thay đổi: “Còn quay lại làm gì?”
Vi Oanh tiếp tục học hamster, cười đến hai má phình lên: “Có thể thương lượng chuyện này được không, cô nương, a….”
Vân Thiều: “Thương lượng cái gì?”
Vi Oanh lộ vẻ khó xử: “Cô nương có thể cho ta một cái tín vật.” Có vẻ quá ái muội đường đột, vì thế nàng vội vàng bổ sung: “Cái gì cũng được, cho dù chỉ một tảng đá nhặt từ dưới đất lên cũng được.”
Trong lòng Vân Thiều như có một con thú nhỏ lăn lộn, lông tơ mềm mại nhẹ nhàng phớt qua trái tim nàng.
Muốn tín vật của mình làm gì chứ? Rõ ràng vừa rồi còn bất kính như thế, muốn “tui” cẩu hoàng đế, trong chớp mắt lại như vậy, như vậy…..Nàng nghe được mình dùng thanh âm rất nhẹ hỏi: “Muốn tín vật của ta làm gì?”
Vi Oanh ngượng ngùng cúi đầu: “Chuyện này ý à, ta cảm thấy mình rất xui xẻo, vận khí quá kém, mà vận khí của ngươi tốt như vậy, cho nên muốn xin thứ gì đó về, ta nhất định đem tín vật của ngươi đặt trên bàn thờ, mỗi ngày cúng bái!”
Còn chưa nói xong, hai cánh cửa đã khép lại trước mặt nàng.
Vi Oanh bi thương ôm tay áo, thở dài: “Aish, bỏ đi, nàng để ta hít đã đủ rộng lượng.”
Cung Đấu Cơ âm thầm nghĩ, nàng ta không làm thịt ngươi cũng đã quá ôn nhu rồi.
Nàng cô đơn xoay người, đi trong gió tây, người còn gầy hơn hoa cúc, thê thê thảm thảm.
Trộm trở về Ngọc Lộ điện, Vi Oanh không trước tiên lên giường, mà lại kích động mở ra hai tấm thẻ tím của mình.
[Tân thừa ân trạch: Người sử dụng cơ thể mềm mại vô lực, đó là lúc mới nhận được ân trạch. Lúc đi đường như hoa sen mới nở, uyển chuyển đa tình, thướt tha duyên dáng, yểu điệu.
Thời gian liên tục: 5 phút đồng hồ]
Một tấm thẻ khác là thẻ sửa chữa: [Có thể sửa chữa một chữ trong nhiệm vụ, không thể bỏ qua nhiệm vụ, không thể thay đổi nội dung đại khái của nhiệm vụ.]
Vi Oanh xem xong thẻ tím, trầm mặc vài phút, đột nhiên đi đến góc tường phía đông, cúi người, nghiêm túc vái lạy vài cái.
Cung Đấu Cơ không hiểu gì: “Kí chủ ngươi làm cái gì vậy?”
Vi Oanh: “Bái phúc tinh của ta, ta quyết định từ nay về sau mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ đều bái một cái.”
Cung Đấu Cơ nhìn biểu tình thành kính của nàng, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Chờ bái xong phúc tinh, trời đã tờ mờ sáng, lộ ra sắc xám trắng. Sao trời đã ẩn lui, mảnh trăng tàn nhợt nhạt còn treo trên ngọn cây, ngoài cửa truyền đến thanh âm các cung nữ thức dậy rửa mặt.
Vi Oanh vội vàng chui lên giường, làm bộ ngủ say, chẳng bao lâu liền thật sự ngủ mất.
Tối qua nàng ngủ quá muộn, cho nên vừa đặt lưng liền ngủ thẳng đến giữa trưa, Hiền phi cùng Tiêu Thiên Tuyết thương tiếc nàng thân thể yếu ớt, cũng không gọi nàng dậy. Cho nên chờ nàng tỉnh đã thấy mặt trời chói lọi trên trời, đầu choáng váng.
Lục Chá hấp tấp bưng thức ăn lên, trong miệng nhắc: “Chủ tử tỉnh rồi, Hiền phi nương nương và Tiêu quý nhân đã đi ra hậu hoa viên luyện múa, chủ tử mau ăn chút gì đó rồi cùng đi luyện với bọn họ đi.”
Vi Oanh: “Ta có thể nằm xuống tiếp không?”
Lục Chá cười nói: “Không được, Hiền phi dặn sau khi ngươi tỉnh lại rồi dùng bữa xong phải ra hậu hoa viên luyện múa. Lập tức sẽ tới tiệc tối Trung Thu, chủ tử cố gắng một chút, trở nên nổi bật trong bữa tiệc, đoạt được sủng ái của Hoàng thượng.” Nàng nhìn Vi Oanh dùng bữa, ánh mắt dần dần cuồng nhiệt: “Chủ tử xinh đẹp như vậy, chỉ tuỳ tiện xoay hai cái còn đẹp hơn người khác! Nhất định sẽ làm được!”
Vi Oanh buông đũa: “Kì thật, ngươi khen ta thì thôi đi, sao lại còn chà đạp người khác làm gì, nói với ngươi, như thế là không được đâu. Các tỷ muội trong cung đều có chỗ hơn người, làm sao ta có thể so sánh được? Chẳng qua cái lưỡi linh hoạt hơn một chút mà thôi.”
Lục Chá ngoan ngoãn nghe dạy bảo, trong lòng lại suy nghĩ: Chủ tử vừa xinh đẹp lại khiêm tốn, hu hu hu giỏi quá.
Nhưng khi Vi Oanh nói đông nói tây, chỉ không chịu ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm, đến cuối cùng thậm chí bắt đầu đi săm soi món sò điệp tẩm bột chiên xù trước mặt, tiểu cung nữ hàm hậu kia cũng nhận thấy được không đúng —
“Chủ tử, không phải ngươi muốn kéo dài thời gian đấy chứ?”
Vi Oanh: Híc, bị phát hiện!
Cung Đấu Cơ: Ngươi biểu hiện rõ ràng quá mà, vì kháng cự luyện múa, thật là cái gì cũng có thể làm! Đồ ăn trên bàn đều lạnh cả rồi!
Vi Oanh gắp một miếng cá hấp đã nguội lạnh, buồn bã thở dài, tiếp nhân trà Long Tỉnh mà Lục Chá dâng lên, từng ngụm từng ngụm uống.
Lục Chá: “Chủ tử, Tiêu quý nhân học nhanh lắm, Hiền phi càng ngày càng thích nàng ấy.”
Vi Oanh ôm ly trà: “Wow wow, đó là chuyện tốt mà.”
Ở trong sách, Hiền phi đối xử với Tiêu Thiên Tuyết vẫn luôn không tệ, cho nên dù sau này nữ chủ hắc hoá cũng vẫn đối xử với Hiền phi rất tốt.
Lục Chá: “Chủ tử, chẳng nhẽ ngươi không sốt ruột, không muốn áp dụng một chút hành động sao?”
Vi Oanh nghiêng đầu: “Hử?”
Lục Chá lo lắng nói: “Cứ như thế, Hiền phi sẽ càng sủng ái Tiêu quý nhân, sẽ không tự tay làm món ngon cho ngài nữa.”
Nghĩ đến tay nghề bếp núc của Hiền phi, Vi Oanh nháy mắt ngồi thẳng dậy: “Chuyện đó không thể được!”
Lục Chá nhìn bộ dáng phấn đấu tiến tới của chủ tử, vui mừng gật đầu.
Cung Đấu Cơ:…..Không đúng, chẳng phải cung nữ của ngươi nên khuyên ngươi đi tranh sủng của hoàng đế sao? Như thế nào lại bắt đầu đi tranh sủng của Hiền phi chứ? Ngay cả suy nghĩ của cung nữ cũng không tự chủ bị nàng bẻ cong, nữ nhân này thật đáng sợ!
Nhưng Vi Oanh lại nghĩ đến màn xoạc chân yêu cầu cao độ kia, cùng màn xoa bóp như hành hình của nữ quỷ tối qua, nháy mắt héo rũ. Nàng ngồi phịch trên giường, cảm giác mình là một đoá hoa yếu ớt vừa mới e ấp, trong nháy mắt lại gặp một trận mưa tầm tã, toàn bộ đoá hoa đều héo rũ.
Nàng ủ rũ ảo não kháng cự luyện múa: “Không được! Toàn thân ta đều đau, ta bị thương, ta không thể khiêu vũ.”
Lục Chá: “Vừa rồi ăn cơm chủ tử nhảy dựng lên thấy rất nhẹ nhàng mà.”
Không nhìn ra có vẻ bị thương gì cả.
Vi Oanh thầm rơi lệ: Còn không phải do tối qua nữ quỷ xoa bóp sao, thôi bỏ đi, giờ có muốn giả bệnh cũng không được.
Hậu hoa viên của Ngọc Lộ Điện so ra không lớn như Ngự Hoa Viên, nhưng thắng ở tinh xảo nhỏ gọn, linh lung đáng yêu.
Một hồ nước xanh hiu quạnh, bên cạnh là núi giả, một toà đình nhỏ như chim đứng đậu. Hai vị mỹ nhân Hiền phi và Tiêu Thiên Tuyết đang luyện múa bên cạnh đình, nhìn các nàng vặn vẹo eo thon theo tiết tấu, Vi Oanh đều muốn ở bên cạnh hát vang thần khúc quảng trường vũ tẩy não.
Nhưng nàng nghĩ lại, hát lên không khỏi quá phá hư bầu không khí, vì thế chỉ “ah hừ” một tiếng, cứng rắn đem tiếng ca sắp sửa bật thốt lên đè nén trở về.
Tiêu Thiên Tuyết thấy Vi Oanh, đôi mắt sáng lên, chạy mau lại, mở rộng hai tay ôm một cái như gấu: “Oanh Oanh, hôm nay ngươi dậy trễ quá, nương nương dạy ta điệu múa mới, chúng ta đến luyện đi.”
Vi Oanh yên lặng lui lại một bước, lộ ra vẻ thống khổ: “A, người ta đau quá, toàn thân đều đau, động một cái cũng đau lắm.”
Nàng nhớ tới đêm qua bị nữ quỷ xoa bóp, sắc mặt nhất thời trắng bệch, giữ chặt tay Tiêu Thiên Tuyết, lã chã chực khóc: “q^q, ta không muốn luyện múa đâu.”
Tiêu Thiên Tuyết rất mềm lòng, khó xử nhìn về phía HIền phi: “Nương nương, thân thể Oanh Oanh không tốt, nếu không thì thôi đi.”
Hiền phi: “Học múa ngay từ đầu luôn có chút khó khăn, sau này luyện nhiều hơn là được rồi.”
Vi Oanh: q^q.
Rõ ràng một người ôn nhu, đáng yêu như Hiền phi, nhưng lúc khiêu vũ lại hoá thân trở thành huấn luyện viên ma quỷ.
Hiền phi giữ chặt bả vai Vi Oanh, cười đến ôn nhu, nhỏ giọng nói: “Ta ấn xuống nha, hơi đau, ngươi kiên nhẫn một chút.”
Ngay sau đó, lại là một tiếng hét thảm vang lên: “A a a!”
Đổng Nga liếc ngoài cửa sổ, múa bút thành văn: “Bẩm báo chủ tử, hôm nay Ngọc Lộ Điện tường hoà an bình, chỉ là gió thu vẫn ồn ào náo động như trước.”
Ánh dương quang nhỏ vụn xuyên qua khe hở từ kẽ lá, chiếu vào phòng.
Nàng nâng ánh mắt, nhìn lá cây được mạ sắc vàng, thấp giọng niệm: “Tường hoà an bình.”
“Đổng cô cô.” Lục Chá hô to ngoài cửa: “Đến ăn cơm!”
Đổng Nga vội vàng nhét tờ giấy vào trong sách, chạy ra ngoài, bên ngoài có vài cung nữ tụ tập cùng một chỗ, ôm lấy chén, vừa cười nói vừa ăn cơm.
Hồng Châu: “Chủ tử nhà ta gần đây cố gắng học múa, học nhanh lắm, ngay cả Hiền phi nương nương cũng khen nàng có thiên phú trời cho!”
Lục Chá rầu rĩ dùng đũa chọc cơm trắng: “Chủ tử nhà ta…..gần đây lại cố gắng trốn học múa. Vì kéo dài thời gian để khỏi đi luyện múa, ngay cả món cá hấp trên bàn được chế biến từ loại cá nào trong biển cũng ngồi giải thích được.”
Hồng Châu cười như heo: “Ha ha ha ha híc, Oanh quý nhân thú vị ghê, ta thật muốn đi hầu hạ Oanh quý nhân!”
Lục Chá tiếp tục rầu rĩ chọc cơm: “Tiêu quý nhân vừa có chí tiến tới lại xinh đẹp, sau này khẳng định sẽ được sủng ái.”
Người nào làm nô tài mà không muốn chủ tử sống tốt một chút, như vậy các nàng cũng có thể thơm lây.
Nhưng cố tình chủ tử nhà nàng lại không cầu tiến, mỗi ngày chỉ ăn no chờ chết. Lục Chá ngẫm nghĩ, mím môi, lại nói: “Chẳng qua chủ tử nhà ta tốt lắm, cho dù ngươi muốn đổi với ta, ta cũng không đổi.”
Hồng Châu: “Ai muốn đổi với ngươi? Chủ tử nhà ta cũng đặc biệt tốt.”
Lúc này một tiểu cung nữ lại đột nhiên thần bí nói: “Các ngươi biết không? Trong cung lại lan truyền chuyện ma quái.”
Đổng Nga nghe thế, nghiêng đầu, chủ động đáp lời: “Chuyện ma quái?”
Tiểu cung nữ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đêm qua, tiểu thái giám gác đêm lại gặp quỷ, vốn hắn đã gặp quỷ hai lần, đặc biệt cầu quản sự công công đổi việc cho hắn, đừng bắt hắn nửa đêm chạy khắp nơi, chỉ cần để hắn an an phận phận bảo vệ trước khố phòng cả đêm là được, ai có thể ngờ hắn lại đụng quỷ chứ?”
Sắc mặt Đổng Nga trắng bệch: “Lần này lại gặp quỷ gì?”
Tiểu cung nữ: “Hắn ấy à, buổi tối nghe được tiếng kêu thảm thiết đặc biệt thê lương, là thanh âm nữ nhân.” Nàng đè thấp thanh âm: “Chính là từ chỗ kia truyền đến, cái nơi bệ hạ đã hạ lệnh chặn lại không được đi.”
Tay Đổng Nga run lên.
Hồng Châu: “Thật đáng sợ thật đáng sợ.”
Lục Chá: “Thật đáng sợ thật đáng sợ.”
……
Vi Oanh còn không biết tiếng kêu thảm thiết của mình tối qua do bị nữ quỷ xoa bóp huyệt đạo đã lại bị biến thành lời đồn về ma quỷ mới tinh trong trốn thâm cung.
Nàng theo Hiền phi múa nửa canh giờ liền hoàn toàn ngồi phịch trong đình, xem Tiêu Thiên Tuyết tinh thần sáng láng xoay người dạng chân.
Không hổ là nữ chủ, eo vừa nhỏ lại dẻo, khuôn mặt thì xinh đẹp, ngắm nàng ấy nhảy múa không thể nghi ngờ là một loại hưởng thụ.
Vi Oanh: “Hút……”
Thôi đi, đừng hút, muốn hút thì nên tìm Âu khí để hút.
Tiêu Thiên Tuyết luyện xong một điệu, vẫn tràn đầy sức sống, lôi léo Vi Oanh tiếp tục nhảy. Vi Oanh đương nhiên không chịu, hai người kéo tới kéo lui, cuối cùng thoả hiệp: Không khiêu vũ nữa, cùng đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa.
Đợi đến khi ra khỏi đình, các nàng phát hiện Hiền phi vốn đang đánh đàn đã dừng lại, ôn nhu nhìn các nàng cười.
Hiền phi: “Tình hữu nghị của các ngươi thật khiến cho người ta hâm mộ.”
Vi Oanh cứ cảm thấy khi nàng nói ra những lời này, ánh mắt hơi sáng quá….sáng đến như toả ra màu xanh lục, loé lên quang mang quỷ dị, giống một con sói đuôi to!
Hiền phi rạng rỡ cười: “Sau này cũng phải tiếp tục giữ như thế nha.”
Tiêu Thiên Tuyết: “Nương nương cũng đi Ngự Hoa viên ngắm hoa với chúng ta chứ?”
Hiền phi lắc đầu: “Ta muốn đọc….ta nhận được một quyển danh họa, muốn đi nghiên cứu xem, các ngươi đi ngắm hoa đi.”
Vì thế hai thiếu nữ tay trong tay ly khai.
Hiền phi nhìn bóng dáng các nàng sóng vai mà đi, khoé miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Nàng nhất định phải bảo hộ phần hữu nghị trân quý này!
Ngự Hoa Viên cúc quế tranh sắc, một mảnh ánh vàng rực rỡ.
Tiêu Thiên Tuyết: “Oanh Oanh, ngươi như thế không được, nếu không luyện múa cho tốt, bữa tiệc tối Trung Thu phải làm sao bây giờ?”
Vi Oanh mím môi, lâm vào trầm tư.
Kỳ thật ngay khi Hiền phi nhắc tới tiệc Trung Thu, nàng cũng đã thu được nhiệm vụ mới, muốn ở tiệc Trung thu kinh diễm mọi người.
Có lẽ Cung Đấu Cơ bị “nhất minh kinh nhân” lần trước doạ sợ, đặc biệt vòng một vòng hồng bên cạnh mấy chữ “kinh diễm mọi người” ghi chú: “Chỉ là ‘kinh diễm mọi người’ bình thường, thỉnh không cần xuyên tạc.”
Vi Oanh thầm nghĩ, lấy trình độ chỉ biết nhảy điệu múa quảng trường của nàng, cho dù có theo Hiền phi đột kích huấn luyện đi nữa thì cũng không có biện pháp đạt tới hiệu quả “kinh diễm chúng nhân”. Nhưng mà — vấn đề không lớn.
“Ôi chao, ta nói là ai, thì ra là hai người các ngươi.”
Dưới tán hoa truyền đến thanh âm quen thuộc, Cung Bối Nô dẫn theo vài cung nữ đi tới: “Oanh quý nhân, Tiêu quý nhân, thấy bản Tiệp Dư còn không thỉnh an?”
Cung Bối Nô thân phận tôn quý, mới vừa vào cung đã thành Tiệp Dư, địa vị cao hơn các nàng rất nhiều.
Tiêu Thiên Tuyết bất bình không vui: “Ngươi…….”
Cung Bối Nô đã sớm tưởng vênh váo trước mặt các nàng, nhìn đến Tiêu Thiên Tuyết không tình nguyện thỉnh an xong, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của nhân vật phản diện, nhưng khi nàng quay đầu đi, phát hiện Vi Oanh đang nhìn nàng cười —
Cười đến hoà ái lại thuần phác.
Giống một lão mẫu thân hiền lành.
Hết chương 17