Về đến nhà Vô Ưu đã thấy nhà cửa bị lục tung tóe, không hỏi cũng biết là tác phẩm của ai. Cô đi vào xem xét một vòng, kiểm tra hủ gạo thấy còn nguyên cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Kiến Dương thì đã ra suối gần đó gánh nước rồi, nhưng cũng đi khá xa. Cho nên mỗi lần cậu chỉ có thể gánh về hai thùng nước cho hai anh em dùng một ngày. Mà hai anh em cũng không dùng bao nhiêu nước hai thùng cũng đủ rồi.
Vô Ưu bắt đầu đem nồi chảo trong không gian ra để nấu, gia vị cũng như vậy. Một lúc sau, bửa ăn đã ra lò có cơm trắng, canh sương hầm khoai tây, cải xào và một chén nước chấm. Ăn như vậy là đủ rồi. Cũng may là Kiến Dương rất khờ dễ bị dụ, chứ nếu là người nhà Vô Ưu thì khó nói. Chính vì vậy mà có món ngon không thể đem cho cả nhà ăn cô cũng thấy đáng tiếc. Dù sao để trong không gian bao lâu cũng không bị hư nên cô cũng chỉ có thể lâu lâu có cơ hội mới đem ra một lần.
Gánh nước về, Kiến Dương cũng ướt sủng nước, đó là do cậu đã tắm ngoài suối luôn rồi. Cậu đặt hai thùng nước xuống, sau đó cởi áo ra. Chỉ mặc quần đi vào nhà, lại chổ treo quần áo lấy một bộ đồ cũng cũ kỹ rách nát rồi đi vào một góc khuất thay vào. Đồ ướt thì để trong chậu sáng mai đi giặt. Vô Ưu cũng theo ký ức Khuynh Nhu lại lấy một bộ đồ rồi đi ra ngoài xách thùng nước vào một cái nhà tắm được che tạm bằng vách tranh để tắm.
Cô không khỏi đau xót, hai anh em mỗi người chỉ có hai bộ đồ, vừa cũ vừa rách. Vậy mà cũng lây lất mấy năm nay, cô thật nể phục. Nhưng cũng không thể để tình trạng này kéo dài, sau này hai đứa trẻ còn phải lớn lên. Tuy Khuynh Nhu hạ quyết tâm sau này không lấy chồng ở vậy chăm sóc ca ca. Nhưng đời ai biết được chữ ngờ. Vô Ưu không khỏi hạ quyết tâm mai đem mấy cây nhân sâm đi lên trấn bán kiếm mớ tiền về trang trải mới được.
Theo Vạn Mị nói thì nhân sâm trồng trong không gian đến sáng mai có có thể đạt tuổi 9 đến 10 năm. Có thể đem đi bán được, tuy vậy do có mị hương cùng linh khí nên nó sẽ cao cấp hơn các loại nhân sâm cùng tuổi. Vì thế nếu đem ra bán sẽ có nhiều người tranh giành. Vậy thì càng tốt, cô cũng sẽ không sợ bị ép giá.
Khuynh Nhu cũng biết giá trị của nhân sâm, có lúc cô bé nghĩ có lẽ nên vô núi sâu tìm xem có không. Nhưng nghĩ tới dã thú bèn không dám đi vào. Mình cô không sợ nhưng lỡ có chuyện gì ca ca phải làm sao? Nên cô đành chấp nhận hiện tại vậy.
Vô Ưu tắm xong đi vào nhà thì thấy Kiến Dương đang ngồi bên mâm cơm thèm nhỏ dãi. Cô cười cười cũng đi lại bên mâm cơm, bới cho cậu một bát thật đầy đưa cho cậu. Cậu vui mừng nhận lấy nói.
– Cũng tiên ông cho phải không?
Cô cười cười gật đầu. Kiến Dương mừng rỡ.
– Thế thì tốt quá! Nếu tiên ông ngày nào cũng cho chúng ta ăn như vậy thì sướng biết mấy.
Thật là một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư. Nghe “tiên ông” chỉ nghĩ đến ngày nào cũng được ăn ngon mà không nghĩ đến việc khác. Vô Ưu không khỏi ngậm ngùi. Ăn xong hai anh em cùng nhau rửa chén. Hai thùng nước Vô Ưu đã tắm nữa thùng còn nữa thùng để rửa mặt. Thùng còn lại một phần đổ vào ấm nấu uống, còn lại để rửa chén. Không có xà phòng, chỉ có thể lấy tro để rửa, nhưng không sao cũng có thể tẩy sạch. Rửa xong Kiến Dương bưng vào nhà cất cậu nói.
– Chúng ta biết cất chổ nào cho bà thiếm không phát hiện đây? Nếu để bà ấy thấy sẽ lấy đi hết, còn nói chúng ta là đồ ăn cắp nữa.
Một đứa ngốc mà còn biết bà thiếm sẽ lấy đồ. Thì cũng hiểu cái bà thiếm mà Vô Ưu chưa gặp mặt ấy ăn ở ra sao rồi. Cô cười cười tiếp rổ chén đĩa cho cậu nói.
– Ca yên tâm! Muội biết cất ở đâu. Bà ấy sẽ không tìm thấy! Giờ ca ra ngoài xem còn gì dọn dẹp không? Để muội tìm chổ cất đồ.
Kiến Dương nghe lời đi ra ngoài, Vô Ưu lập tức ném rổ chén đĩa nồi chảo đó vào không gian. Kiến Dương ra ngoài dọn vài thứ rồi đi vào nhà. Cậu đóng cửa rồi đi lại giường ngủ, cũng chỉ mới khoảng 6 giờ chiều thôi. Nhưng vì cổ đại không có gì giải trí nên ai cũng ăn xong rồi tranh thủ đi ngủ. Kiến Dương vội gọi cô lại nằm ngủ nhưng Vô Ưu lắc đầu.
– Ca ngủ trước đi! Muội ra ngoài đi dạo một chút rồi sẽ vào ngủ.
Kiến Dương gật gật đầu rồi nhắm mắt ngủ. Từ lúc bị Vô Ưu dọa nếu không nghe lời sẽ bỏ cậu nên Vô Ưu nói gì cậu cũng nghe theo. Vô Ưu không khỏi lắc đầu, lại đấp chăn cho cậu. Căn chòi nhỏ hẹp, hai anh em chỉ có thể ngủ chung một chiếc giường được làm bằng đất. Mùa đông có thể đốt lên sưởi ấm. Hồi đó cô chỉ nghe nói nhưng chưa hề thấy, nay mới có dịp chừng kiến.
Cô bước ra ngoài sân nhìn về phía mặt trời lặn. Xa xa còn nhìn thấy vài căn nhà trong thôn xóm có khói bếp lượn lờ. Cô không khỏi cảm thán.
– Thật đẹp! Thật yên bình. Nơi đây thật thích hợp cho những văn nhân ẩn cư.
Túp lều đưa lưng vào vách núi theo hướng Bắc. Cửa quay ra hướng nam có thể nhìn thấy phía dưới thôn xóm ở xa xa. Bên phải hướng tây, bên trái hướng đông. Sáng có thể ngắm mặt trời mộc, chiều cũng có thể ngắm mặt trời lặn. Thật thích ý làm sao. Cô không khỏi ngẫu hứng làm một bài thơ.
Ánh nắng lưa thưa cuối chân trời
Mặt trời len lói hướng về tây
Khói bếp xóm thôn như sương trắng
Lượn lờ uyển chuyển cuối trời nam.
Vô Ưu bình thường cũng thích đọc thơ ca hát, nên có vài cảnh vật cô có thể tự làm được. Đặt biệt là hoàng hôn, cô thích cảnh hoàng hôn vì nó khiến cho cô cảm thấy có một sự yên bình lạ thường. Chợt một tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên, không khỏi khiến Vô Ưu giật mình quay đầu lại. “Đứa nào khốn nạn nhào vô phá đám tâm trạng của chị vậy?” Ồ! Đó là suy nghĩ của Vô Ưu khi nghe tiếng vỗ tay. Nhưng ngoài mặt thì vẫn nhàn nhạt như bình thường.
Cô thấy có hai thiếu niên đang đến, người đứng đầu độ khoản 18; 19 tuổi, mặc một thân bạch y, tóc dài phất phới ngủ quan anh tuấn. Đứng giữa nắng chiều tựa như trích tiên thoát tục. Người thứ hai đứng phía sau mặc một thân áo lam thắt chặt, tay ôm kiếm, tóc cột cao, mặt mũi xấu hơn tên áo trắng một chút nhưng cũng thuộc hàng đẹp trai. Có lẽ là thị vệ đi. Vô Ưu không khỏi ngạc nhiên tự hỏi.
” Tên này không tầm thường. Tại sao lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh này?”
Vô Ưu đưa mắt đánh giá hắn, ngược lại hắn cũng đánh giá lại cô. Hắn là bằng hữu của con trai thôn trưởng Triệu gia thôn, ghé đến thăm bạn. Buổi chiều, chợt muốn đi dạo ngắm cảnh xung quanh. Nhìn xa xa chợt thấy một bóng người đứng dưới tàn cây cổ thụ nhìn về xa xâm, hắn không khỏi tò mò vội đến gần xem. Không ngờ lại nghe được một bài thơ tả cảnh hay như vậy. Hắn không tự chủ được vỗ tay khen ngợi, thật không ngờ lại làm thi nhân giật mình.
Khi hắn thấy Vô Ưu quay đầu lại thì chợt ngẩn ra. “Chỉ là một tiểu cô nương chừng chín mười tuổi. Vậy mà đã làm một bài thơ tuyệt như vậy rồi. Không biết sau này lớn lên sẽ ra sao?” Hắn không khỏi tò mò nhìn cô, tuy cô chỉ mặc một thân áo đơn sơ, cũ kỹ còn đầy chổ mụn vá, nhưng khí chất trên người cô toát ra lại làm người cảm tưởng cô không thuộc về nhân gian này. Khuông mặt trong có vẻ thanh tú, ngủ quan đầy đặn nhưng thu hút nhất vẫn cứ là ánh mắt kia. Trong sáng, sâu thẩm không thấy đáy, như muốn hút hồn người vào. Và đặt biệt hơn là nó không chứa bất kỳ một điều gì, cứ như mọi thứ trên đời này đối với nàng cũng chỉ như mây bay gió thoảng. Hắn càng cảm thấy hứng thú hơn. “Điều gì khiến một cô bé có thể có cảnh giới thoát ly trần tục như thế? Thật khiến cho người ta tò mò. Xem ra chuyến đi này hắn đi không vô ích!”
Hắn cuối người hành lễ, tự giới thiệu mình.
– Tại hạ họ Dương tên gọi một chử Tự. Vừa rồi đi ngang qua bất cẩn làm mất nhã hứng của cô nương xin cô nương lượng thứ!
Vô Ưu vẫn thờ ơ đáp lại.
– Dương công tử nói quá lời. Tiểu nữ chỉ là một thôn cô tầm thường, dốt nát thì nào dám nói chuyện nhã hứng hay không nhã hứng. Chỉ thấy cảnh đọc đại vài câu cho vui, còn mong công tử nghe được không chê cười tiểu nữ là đủ rồi. Tiểu nữ ở đây xin cảm tạ!
Dương Tự vội đáp.
– Ấy! Ấy! Nào dám! Nào dám! Cô nương chỉ đọc đại bốn câu mà đã lột tả hết cảnh vật của chiều nay rồi. Ngay cả tại hạ thường ngày tự khoe mình đọc qua không ít thi thơ nhưng nhìn cảnh này cũng chưa chắc có thể lột tả đầy đủ hết. Thì làm sao mà dám chê cười ai được ạ!
Thấy hắn cũng lịch sự, nho nhã nên Vô Ưu cũng không có phản cảm. Cô nói.
– Tiểu nữ cảm ơn công tử không chê cười. Nhưng sắc trời cũng đã muộn nếu công tử muốn đi dạo thì đừng hướng lên núi vì trên đó có thú dữ rất nguy hiểm.
Hắn cười cười đáp.
– Đa tạ cô ngương nhắc nhở. Không biết tại hạ có được phép biết quý danh của cô nương?
– Tiểu nữ là Triệu Khuynh Nhu!
– Cũng là người Triệu gia thôn?
Vô Ưu lắc đầu.
– Đó là quá khứ! Hiện tại hai anh em tiểu nữ cũng chỉ ở tạm dưới chân núi, thời gian sau nếu có cơ hội sẽ rời đi.
Dương Tự thắc mắc.
– Tại hạ có thể mạo mụi xin được cho biết nguyên nhân không?
Vô Ưu chỉ cười cười, quay mặt nhìn về phía thôn, lại dùng thái độ không màn thế sự đáp.
– Công tử có thể đi hỏi thăm người trong thôn đến lúc đó tự nhiên sẽ biết!
Cô không khỏi bi thương cho số phận hai anh em Khuynh Nhu, mắt nhìn về thôn, lòng ngẫm lại cảnh đời đau khổ của họ không khỏi thở dài thốt ra miệng.
Nhân nghĩa tựa phù du
Tình người như bọt nước
Huynh đệ một mẹ sinh ra
Tình cảm không bằng quyền lợi
Thế sự thay đổi sớm chiều
Nhân sinh đông đầy biến hóa
Ai biết ngày sao sẽ ra sao?
Một ngọn gió nhẹ thổi chiếc lá vàng khô rơi xuống, bay vướng vào tóc cô, như một sự an ủi cho nỗi niềm cô tịch lúc này của Vô Ưu. Gió nhẹ cũng khiến mái tóc dài suôn mượt của cô phất phới, cùng với thân hình gầy còm, bé nhỏ của cô; càng tăng thêm vẻ tịch liêu của buổi chiều tà.
Dương Tự nhìn bóng hình cô đơn ấy, đột nhiên trong lòng hắn nảy sinh lên một ý niệm muốn đi đến bên cạnh bóng hình ấy. Dang đôi tay ôm lấy bầu trời cô liêu của nàng, cùng nàng sánh vai nhìn về một hướng xa xâm nào đó. Hắn chợt rùng mình vì ý nghĩ của mình, ” sao hắn có thể rung động trước một cô bé mới mười tuổi cơ chứ?” (Tg: chúc mừng anh dù không đứng gần hơn ba bước nhưng anh vẫn bị chị hấp dẫn. Xin chia buồn cùng anh!)
Thấy cô cũng không quay đầu lại, hắn vội thi lễ cáo từ. Vô Ưu chỉ theo bản năng gật gật đầu nhưng cũng vẫn không ngoảnh lại. Cho đến khi Dương Tự đi xuống núi vào thôn, nhìn lên cũng vẫn thấy cô đứng lặng nhìn về phía xa xâm mà không biết nhìn đi đâu. Hắn chau mày gọi người phía sau.
– Thanh Nhất điều tra xem cô gái đó là ai?
Người phía sau ôm kiếm đáp.
– Dạ! Công tử!
Rồi thoát một cái biến mất. Đến tối hắn trở về đem sự việc mà hắn biết được kể lại cho Dương Tự nghe.