Lúc này Vô Ưu mới lên tiếng giải trừ không khí căng thẳng.
– Thôi nào! Thôi nào! Không phải nhìn đói một ngày thôi sao, xem như chúng ta lâu lâu vệ sinh cơ quan tiêu hóa đi. Mạch Nha em không nên dọa ma ma như vậy. Bà ấy lớn tuổi rồi, nghe em dọa sợ sẽ nhòi máu cơ tim mà chết, đến lúc đó người khác sẽ oán trách chúng ta!
Mạch Nha cố nén cười, cuối đầu đáp.
– Dạ! Công chúa dạy rất phải là em bất kính ạ!
Vô Ưu gật gật đầu ra vẽ tán đồng lời nói của Mạch Nha. Nhưng lời nói tiếp theo lại khiến Trương ma ma vừa mới chớm hy vọng đã bị vụt tắt. Cô quay sang nói với Hoàng Minh Trầm.
– Vương gia à ta có ý này không biết có nên nói không?
Hoàng Minh Trầm gật đầu đồng ý.
– Nàng cứ nói!
– Ta thấy Trương ma ma già rồi, 50 côn sợ sẽ chịu không nổi. Không bằng thế này. Ta đưa ra điều kiện cứ một côn sẽ là 20 lượng. Trương ma ma nếu không muốn chịu đòn thì cứ trả 20 lượng cho mỗi một côn, 50 côn tổng cộng là 1000 lượng. Trương ma ma ngươi thấy thế nào?
Trương ma ma theo bản năng nói.
– Lão nô không có tiền ạ xin vương phi minh xét!
Vô Ưu thờ ơ như không có chuyện gì nói.
– Vậy ta cũng không còn cách nào. Ta đã là rất nhân từ, nếu không ta đã cho ma ma ăn hết cỏ của Vô Âm các để trừ cơm rồi! Không! Là cả vương phủ mới đúng! Mà vừa ăn vừa phải kêu tiếng bò. Thế nào? Ma ma chọn đi. Bị đánh 50 côn, sau đó bị vứt ra khỏi vương phủ, nhẹ thì tàn phế nặng thì mất mạng. Phương án hai là dùng 20 lượng đổi lấy một côn đánh xuống, có bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu, không đủ thì phải bị đánh cho đủ 50 côn, khi ra vương phủ có thể bảo toàn mạng sống đi tìm việc khác. Phương án ba là phải làm bò ăn hết cỏ trong vương phủ, chừng nào ăn hết thì thôi. Sao hả bà chọn phương án nào?
Cả ba phương án đều như lấy mạng của Trương ma ma. Phương án 2 tuy dùng tiền đổi mạng, nhưng 1000 lượng không phải con số nhỏ, đó hầu như là cả đời tích góp của bà. Vô Ưu đương nhiên biết điều đó, nghe Mạch Nha nói làm quản sự lương mỗi tháng cao lắm cũng chỉ 3 lượng. Kêu họ bỏ ra 1000 lượng quả thật là rất lớn. Nhưng Trương ma ma là quản sự phòng bếp nha. Chuyên phụ trách đi mua thực phẩm nấu nướng, với cá tính của bà ta mà không cắt xén thì Vô Ưu đi đầu xuống đất. Với lại, lâu lâu có người bị phạt không cho ăn cơm, bà ta lại có cơ hội kiếm được một mớ. Cho nên 1000 lượng đối với bà ta mà nói là không thành vấn đề.
Nhưng Vô Ưu chỉ muốn giết gà dọa khỉ, để bọn hạ nhân trong phủ sau này không dám có thái độ xem thường công chúa Tuyết Ưu. Vô Ưu cũng không muốn tuyệt đường sống của người khác. Để tránh cho sau này khi cô trở về, công chúa Tuyết Ưu sẽ có những phiền phức không đáng có. Còn về Trương ma ma, tất nhiên là chọn 1000 lượng đổi lấy 20 côn rồi. Tiền quan trọng nhưng mạng sống càng quan trọng hơn a.
Vậy là chỉ trong buổi sáng, quản sự phòng bếp đã có sự thay đổi người. Trương ma ma bị ném ra khỏi vương phủ, trong tay Tuyết Ưu đã có 1000 lượng ngân phiếu. Hạ nhân trong phủ truyền miệng nhau, sau này đắc tội ai đừng đắc tội vương phi.
Đến giờ cơm trưa, phòng bếp nhỏ mang lên vài món thức ăn cho Vô Ưu. Tuy phòng bếp lớn đã bị Vô Ưu đốt chưa tu sửa xong nhưng trong mỗi viện lớn ở vương phủ cũng có phòng bếp nhỏ. Hoàng Minh Trầm có công việc xử lý nên đã đi. Chỉ còn lại Vô Ưu cùng Mạch Nha, Vô Ưu bảo Mạch Nha ngồi xuống cùng ăn, cô bé không từ chối vì công chúa Tuyết Ưu ngày thường cũng đối với cô như vậy. Vô Ưu không ăn bao nhiêu đa phần đều gắp cho Mạch Nha còn nói.
– Ngươi ăn nhiều mới có thể mau lớn được. Mới đủ sức bảo vệ công chúa của ngươi!
Mạch Nha ngoan ngoãn gật đầu cũng không nghĩ nhiều. Cô bé chỉ nghĩ “Công chúa nói đúng, phải mau lớn lên mới được. Lớn lên mới có khả năng bảo vệ công chúa. Có nhiều chuyện công chúa không thể đi làm nhưng mình làm được. Mình sẽ không làm công chúa thất vọng!”
Sau khi cơm nước xong, Vô Ưu đưa cho Mạch Nha toàn bộ số tiền mà cô đã lấy được của Trương ma ma và ba tên côn đồ. Bảo Mạch Nha thích làm gì thì làm. Vô Ưu cũng không cần số tiền này làm chi, mang về nhà cũng không xài được. Mạch Nha cảm động đến rơi lệ, nhưng vì Vô Ưu không cho cô khóc nên cô không dám khóc. Chỉ càng thêm quyết tâm ” Mình sẽ dùng số tiền này để bước đầu tiên thành lập thế lực có thể bảo vệ công chúa. Không phụ sự tin tưởng của công chúa đối với mình.”
Thấy quyết tâm trong mắt Mạch Nha, Vô Ưu không khỏi hài lòng. Cô xoa đầu Mạch Nha ân cần nói.
– Mạch Nha! Nếu sau này ta trở lại như hiền lành yếu đuối như lúc trước em có ghét bỏ ta không?
Mạch Nha chẳng hiểu gì, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Vô Ưu. Nhưng vẫn lắc đầu.
– Công chúa mãi mãi là công chúa. Dù tính tình người có thay đổi thế nào thì vẫn là người đối xử tốt nhất với Mạch Nha. Em mãi mãi không quên khi còn ở trong hoàng cung Mạch Khê, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, dù lúc đó công chúa không mạnh mẽ như bây giờ nhưng người đã cho em sự ấm áp của tình thân. Người đã chăm sóc em mỗi khi em bị bệnh, người còn đích thân sắc thuốc cho em nữa. Em chỉ là một cung nữ thôi, gặp được chủ như công chúa em đúng là phúc mấy đời.
Vô Ưu ôm cô bé vào lòng an ủi.
– Đứa bé ngốc, công chúa gặp được một cung nữ như em mới là phúc mấy đời.
Rồi nhìn Mạch Nha nghiêm túc nói.
– Mạch Nha! Kỳ thực ta muốn nói với em một chuyện. Ta không phải tự nhiên tính tình đại biến mà là có nguyên nhân.
Mạch Nha lại trố mắt nhìn cô, Vô Ưu nói tiếp.
– Trước lúc mẫu thân ta qua đời có để lại cho ta một chiếc trâm cài tóc, trên đó có gắn một viên ngọc nhỏ rất thần kỳ. Người dặn khi nào ta tuyệt vọng nhất cảm thấy không có đường thoát, hãy nuốt viên ngọc đó vào. Lúc đó ta sẽ trở nên dũng cảm tự tin hơn, còn có một ít mị lực có thể khiến người khác không kiềm lòng được mà thích ta. Nhưng mà, nó chỉ có tác dụng một khoảng thời gian nhất định. Sau đó, ta sẽ trở lại như lúc ban đầu thậm chí mọi chuyện ta đã làm sau khi nuốt viên ngọc đều sẽ quên hết, kể cả chuyện mẫu thân đã nói về viên ngọc. Cho nên, sau này ta có trở lại là công chúa Tuyết Ưu yếu đuối ban đầu của em, và không nhớ gì về chuyện đã xảy ra hôm nay em cũng đừng kinh ngạc. Nếu ta có hỏi về chuyện cây trâm bị mất viên ngọc, em hãy đem lời hôm nay nói lại cho ta nghe. Và nói với ta rằng, dù công chúa không có viên ngọc cũng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, bởi vì có mạnh mẽ mới có thể có được tự do. Em nhớ không?
Mạch Nha mạnh mẽ gật đầu.
– Em nhớ rồi! Dù có chuyện gì em cũng sẽ không bao giờ rời xa công chúa. Em sẽ bảo vệ người!
Vô Ưu gật đầu bảo Mạch Nha đi nghỉ ngơi, bảo cô cũng muốn ngủ một chút nhưng không thích có người bên cạnh. Sau khi Mạch Nha ra ngoài đóng cửa lại, Vô Ưu tiến vào không gian, đầu tiên là cho Vạn Mị một vết cắn kinh hoàng sau đó là hỏi muốn trở về phải làm sao? Cô dự định sau khi lấy được âm dương khí tụ trận sẽ rời đi. Vạn Mị nói khi nào cô muốn về thì dùng ý thức liên hệ với nó, nó sẽ tự động đưa linh hồn cô về. Nếu dùng linh thủy thì nó lại sẽ đưa cô đến một thế giới khác.
Nhìn thấy mớ đồ dùng và thức ăn tối hôm qua lấy ở nhà bếp, Vô Ưu hỏi Vạn Mị.
– Ngươi có muốn ăn không?
Vạn Mị đáp.
– Ta chưa thể ăn được. Cô tự mà ăn!
– Nhưng ta ăn không hết!
– Vậy từ từ ăn. Để trong này cũng sẽ không bị hư!
Vạn Mị chỉ chỉ đống khoai lang hỏi.
– Này! Cái đó có trồng nữa không?
Thấy một núi khoai lang cao bằng tòa nhà hai tầng, Vô Ưu lắc lắc đầu.
– Thôi! Không cần nữa. Để về nhà rồi tính.
Xong, lắc mình ra khỏi không gian. Vạn Mị dùng lá xoa xoa vết cắn, lắc lắc đóa hoa. Hình như là đang hưởng thụ thì phải.( (^o^) anh là điển hình của người à không là hoa thích bị ngược!)