Cố Uyển tất nhiên là đồng ý. Lần đầu tiên nghe nói Phương Ngạn mở công ty dược cô đã có suy nghĩ này. Thuốc làm đẹp cũng không phải thứ gì quá xa lạ, lúc này cô học y, còn có một người sư phụ tốt, buôn bán chút thuốc cũng sẽ không khiến người ta liên tưởng đến cái gì xa xôi.
Phương Ngạn đã có ý hợp tác, Cố Uyển nói đại khái chi phí thuốc cho Hạ Mẫn, một lọ khoảng 10 tệ, cũng không xem là quá đắt.
Hai bên có cùng chí hướng, Hạ Mẫn hẹn ngày với Cố Uyển, biết cô có con nên cũng không tiện đi quá xa nhà. Cô ấy cũng không bảo đi qua chỗ xưởng thuốc mà bảo đến chỗ ở của Tiêu Vũ Phi ngay trong Đại viện Lục quân, bình thường bọn họ vẫn hay ở đó.
Bởi vì quan hệ của mấy người bọn họ rất tốt, hơn nữa Cố Uyển với Hạ Mẫn và Phương Ngạn cũng xem như là bạn học, lần hợp tác này vô cùng thuận lợi.
Phương Ngạn từ lúc bị lão ba nhà mình rút củi đáy nồi trong một đơn hàng đã định trước thì về sau đã có được bài học. Lúc hợp tác với Cố Uyển, cậu đặc biệt tìm một người đến chuẩn bị hợp đồng rất tỉ mỉ, chỉ là điều khoản trên đó rất có lợi cho Cố Uyển.
Trước khi ký hợp đồng với Cố Uyển, ba người hùn vốn có xem qua trước hợp đồng. Hạ Mẫn tất nhiên là không có ý kiến gì, nhưng còn Tiêu Vũ Phi nhìn lợi nhuận chia bốn mươi sáu mươi thì nhảy dựng lên, nói: “Ba người chúng ta làm việc cho cô ấy sao? Tôi biết cậu…”
Vừa nói đến đây thì bị ánh mắt sắc lẹm của Phương Ngạn bắn qua làm cho ngậm miệng. Cậu nhìn Hạ Mẫn bên cạnh đang nghi ngờ thì đổi cách nói: “Tôi biết cậu tốt bụng nhưng công tư phải phân minh. Chúng ta mở công ty không phải là để kiếm tiền sao, đưa phần lớn lợi nhuận cho Cố Uyển, ba người chúng ta chia nhau bốn mươi phần trăm, tôi thấy không ổn lắm.”
Phương Ngạn quay qua nhìn Tiêu Vũ Phi, nói: “Chúng ta làm kinh doanh, cái tỷ lệ chia này tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, không phải như cậu nghĩ đâu. Cậu xem da Mẫn Mẫn đi, thử nghĩ xem cái này hấp dẫn phụ nữ như thế nào chứ. Cậu cũng nghe Mẫn Mẫn nói rồi đó, Cố Uyển bảo thuốc này không có tác dụng dài lâu, chỉ duy trì được từ nửa năm đến hai năm. Cái này có nghĩa là nếu như cậu muốn đẹp nữa thì vẫn phải tiếp tục bỏ tiền, đây là một thị trường lớn. Cậu thấy cho đi sáu mươi phần trăm là nhiều, nhưng nếu Cố Uyển mang đơn thuốc này đến công ty dược khác thì bảy mươi ba mươi người ta cũng đồng ý đó.”
Cậu hỏi ngược lại Hạ Mẫn: “Thứ đồ như vậy, bảo em bỏ hơn 200 tệ ra mua một lọ ba mươi viên, em có đồng ý không?”
“Sao lại không đồng ý chứ, đừng nói là hơn 200, hơn 2 ngàn em cũng sẽ tiết kiệm tiền mua.”
Tiêu Vũ Phi trợn to mắt nhìn Phương Ngạn, cái này chi phí chỉ tầm 10 tệ, lại dám bán hơn 200 một lọ. Con mẹ nó, cậu ta thật dám ra giá đó!
“Như vậy quá đắt rồi, bây giờ thu nhập một năm của công nhân cũng chỉ khoảng 300, cậu lại bảo người ta một năm không ăn không uống chỉ để trắng lên một chút sao?” Cho dù là cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền, nhưng cậu cũng biết số tiền này không phải ai cũng bỏ ra được.
Phương Ngạn nhếch môi, cười nói: “Thứ này vốn đã không dành cho người ở tầng lớp thấp dùng. Nếu cậu đến ăn no còn khó khăn, ai còn nghĩ đến da có trắng hay không, có mịn hay không chứ?”
Tiêu Vũ Phi nhìn cậu một hồi, nói: “Giá cao như vậy thì thị trường có thể lớn chừng nào chứ?”
Phương Ngạn không nghĩ như vậy.
“Thứ này thực sự rất có hiệu quả, nếu định giá thấp sẽ bị hạ giá, nếu bán đắt thì ngược lại sẽ càng được săn đón. Những người có tiền trong nước nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, mà bây giờ lại đang là cải cách mở cửa, là thời đại của sự thay đổi, sau này người có tiền sẽ càng nhiều hơn. Chúng ta chỉ cần kinh doanh lâu dài ở tầng lớp đẳng cấp này, thì sau này Hồng Kong, Thượng Hải, mỗi thành phố trên đất nước này đều là thị trường của chúng ta, mức lợi nhuận có thể kiếm được, cậu không nghĩ ra nổi đâu.”
“Phụ nữ có thể vì cái đẹp mà bỏ ra bao nhiêu tiền cậu làm sao hiểu được. Cái này còn có thể tạo ra lợi nhuận nhiều hơn mấy loại kháng sinh chữa bệnh nữa đó. Cậu có tin không, lúc này xưởng thuốc chúng ta nhận mấy đơn thuốc kháng sinh, mà mấy chục đơn như thế gộp lại cũng không kiếm được nhiều tiền bằng đơn thuốc này đâu.”
“Thật sự là tốt như vậy sao?”
Tiêu Vũ Phi ngạc nhiên đến ngây cả người. Để có được quyền sản xuất kháng sinh, bọn họ đã mất rất nhiều sức lực. Cho dù là mấy năm nữa không thể sản xuất những thứ khác thì riêng thuốc kháng sinh này cũng đủ cho bọn họ kiếm tiền rồi. Bây giờ lại nói mấy chục đơn này cũng không kiếm được nhiều tiền bằng thuốc làm đẹp, vậy thì cho dù là bốn mươi phần trăm cũng rất ổn rồi.
“Nếu đơn thuốc này có thể tốt như A Ngạn nói thì hai ba mươi phần trăm là đủ rồi, cho đi sáu mươi phần trăm cũng sẽ không lỗ.”
Thực ra nếu phương thuốc này là của người khác, chắc chắn Tiêu Vũ Phi sẽ bảo Phương Ngạn mua đứt luôn, sao còn phải chia mỗi năm chứ?
Nhưng phương thuốc này là của Cố Uyển, nhìn tốc độ thăng chức của Tần Chí Quân, nhà họ Tần sớm muộn gì cũng sẽ làm nên nghiệp lớn. Bọn họ đều là những đứa trẻ lớn lên trong đại viện, mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, vẫn có một chút độ mẫn cảm chính trị.
Hơn nữa hai anh em Phương Ngạn Hạ Mẫn có thể chiếm tiện nghi của Cố Uyển sao? Nếu cậu thực sự dám đưa ra chủ ý ngu ngốc này thì chỉ sợ sẽ bị hai anh em nhà này liên thủ dạy dỗ lại thôi.
Chi tiết quy tắc trong hợp đồng bọn họ đã thông qua, lúc Cố Uyển đến đàm phán thì Phương Ngạn đưa một tập hợp đồng dày cộp cho cô xem trước.
Nói đến chuyện làm ăn, Cố Uyển cũng không khách sáo, nhận lấy hợp đồng xem rất kỹ. Sau hai mươi phút cô mới xem xong bản hợp đồng, cô giở lại trang phân chia lợi nhuận, đầu ngón tay chỉ chỗ sáu mươi phần trăm, nói với Phương Ngạn: “Chỗ này sáu mươi phần trăm, tôi cảm thấy không hợp lý lắm.”
Tiêu Vũ Phi nhíu mày, chẳng lẽ lại muốn bảy mươi phần trăm?
Cậu vô thức nhìn qua Phương Ngạn đang ngồi thẳng thắn như một thương nhân. Từ lúc Cố Uyển đến đây, cậu ta đã thu lại sự lười biếng từ trong xương cốt của mình, lúc này nghe Cố Uyển nói tỉ lệ chia không thích hợp thì vẫn mỉm cười ôn hòa, hỏi xem suy nghĩ của cô như thế nào.
Tiêu Vũ Phi thật sự chưa từng thấy như vậy bao giờ, trong lòng cậu thầm tự nhủ, lực sát thương của mối tình đầu lớn như vậy sao? Cố Uyển xinh đẹp thật, thế nhưng đã là vợ người ta rồi, cậu sợ Phương Ngạn bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, Cố Uyển vừa mở lời đã đưa luôn phần mình cho cô.
Tiền vẫn chỉ là thứ yếu, nếu anh em tốt từ đầu đến cuối vẫn chưa quên được Cố Uyển mà người ta lại sống cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc thì cậu cũng thấy buồn thay. Tiêu Vũ Phi suy nghĩ xem có phải gần đây nên giới thiệu một vài cô gái xinh đẹp cho Phương Ngạn làm quen không, mỹ nhân rất nhiều, rồi cũng sẽ có một người khiến cậu ta động lòng thôi.
Cũng không nhớ là ai nói nhưng có một câu rất hay: “Muốn quên được một đoạn tình cảm, cách tốt nhất chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới.”
Nghĩ đến đây, ngược lại cậu còn hi vọng hôm nay Cố Uyển có thể giở công phu sư tử ngoạm một hồi, để A Ngạn nhìn thấy một mặt tham lam của cô cũng tốt. Qua một thời gian thì những cảm xúc tốt đẹp cũng có thể dần biết mất.
Trong lòng Tiêu Vũ Phi có suy nghĩ như vậy thì lại nghe Cố Uyển cười nói: “Sáu mươi phần trăm là quá nhiều. Tôi nghe Mẫn Mẫn nói công ty này là do ba người hùn vốn, lợi nhuận cũng không thể để mình tôi chiếm phần nhiều, mọi người bỏ công bỏ sức lại chỉ được một ít như vậy. Vận hành một công ty không đơn giản, tôi chỉ đưa ra một phương thuốc thôi. Hay là như vậy, chỉ cần chia cho tôi bốn mươi phần trăm lợi nhuận, sáu mươi phần trăm thì để cho công ty dược của mọi người.”
Tiêu Vũ Phi một lòng mong chờ Cố Uyển trong lòng Phương Ngạn từ nốt chu sa đỏ biến thành vết máu muỗi, nhưng khi nghe Cố Uyển mở miệng dịu dàng nói chuyện, tự chặt đứt một phần lớn lợi ích của mình thì trong lòng cậu nghiến răng nghiến lợi tự nhủ: Thôi xong, nốt chu sa vẫn cứ là nốt chu sa rồi.
Quay đầu lại nhìn Phương Ngạn, quả nhiên trong mắt cậu ta phát ra ánh sáng, bên trong còn có chút niềm vui, khóe môi nhếch lên như hoa nở đầu xuân vậy.
“Công ty chúng tôi cũng không chỉ sản xuất một loại thuốc, tiềm lực của phương thuốc này rất lớn, tôi cũng đã chuẩn bị đi theo con đường cao cấp, định giá sẽ không rẻ. Cho nên dù bốn mươi phần trăm chúng tôi cũng đã có lời rồi.”
Tiêu Vũ Phi:….
Cái tên này lúc trước còn giả vờ nói cái gì mà làm kinh doanh chứ, người ta chủ động nhường lợi ích mà cậu còn đẩy ra nữa.
Còn nói gì mà không có lòng riêng, ông đây có chết cũng không tin cậu!
Cái đám này, đừng thấy tuổi tác còn nhỏ, ai mà không có chút lòng dạ muốn tỏ ra mình lợi hại chứ. Trong lòng cậu phỉ nhổ hết lời nhưng trên mặt không nhìn ra điểm gì, ngồi dựa trên ghế sofa, làm ra dáng vẻ công tử nhẹ nhàng thanh tao.
Cậu là một người rất biết xây dựng tâm lý, cũng không quản Phương Ngạn nghĩ gì, dù gì quan hệ của hai người rất thân thiết, lớn lên bên nhau, cậu ấy muốn sao thì cứ như vậy đi.
Nốt chu sa cũng được mà bạch nguyệt quang cũng tốt, ít ra thì cô gái đầu tiên mà Phương Ngạn thích nhân phẩm rất tốt, điều đó cũng thể hiện con mắt của cậu ta không tệ.
Những suy nghĩ trong lòng của Tiêu Vũ Phi, người không biết chuyện gì như Hạ Mẫn và Cố Uyển thì hoàn toàn không nhận ra được gì. Cố Uyển chỉ mỉm cười lắc đầu, tiếp lời Phương Ngạn: “Điều kiện trong hợp đồng rất có lợi cho tôi, mà tôi và Mẫn Mẫn là bạn tốt, không thể chiếm lợi của các cậu được. Dù sao kế tiếp tôi cũng không phải xuất lực, tôi nhận bốn mươi phần trăm là được rồi.”
Nói đến đây thì Phương Ngạn cũng không kiên trì nữa, để Cố Uyển mang hợp đồng về cho người trong nhà xem, nếu cảm thấy ổn thỏa thì sẽ ký tên.
Cố Uyển mỉm cười cảm ơn, cô cũng nhớ ba đứa nhỏ trong nhà rồi, cầm hợp đồng lên, nói tạm biệt với ba người.
Đợi đến ngày hôm sau Tần Chí Quân về nhà, cô nói qua chuyện này với anh. Tần Chí Quân cầm hợp đồng xem kĩ rồi hỏi: “Phương Ngạn là con trai của Tư lệnh Phương sao?”
Cố Uyển gật đầu. Tần Chí Quân đã gặp mặt Phương Ngạn vài lần, nói thế nào đây, tuổi tác chưa đủ lớn, sự quý phái trên người là do nuôi dưỡng mà thành. Anh không ngờ cậu ta không nhập ngũ mà lại đi kinh doanh.
“Anh thấy hợp đồng này rất cẩn thận, bọn họ cũng rất có thành ý. Nếu là người khác mở nhà máy, đơn thuốc của em tốt thì sáu mươi phần trăm cũng không vấn đề. Nhưng mấy người Phương Ngạn hùn vốn mở công ty, xem bối cảnh nhà mấy người họ rồi lại đọc bản hợp đồng này, nhìn cách làm việc của bọn họ thì anh nghĩ bên công ty đó tương lai làm ăn sẽ không tồi, bốn mươi phần trăm cũng coi như ổn rồi.”
Nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm: “Quan trọng là sau này em học Trung y, sau này có lẽ sẽ vẫn còn phương thuốc khác. Có một đối tác có thực lực, uy tín, làm việc cẩn thận là rất tốt. Nhường hai phần lợi ích để sau này hợp tác tốt đẹp, tạo một nền móng vững chắc thì cũng coi như không tồi.”
Tần Chí Quân cũng đồng ý việc chỉ nhận bốn mươi phần trăm, Cố Uyển cười nói: “Vậy mai em bảo bọn họ đổi lợi nhuận thành bốn mươi phần trăm rồi sẽ ký hợp đồng.”
Bàn xong chuyện chính, Tần Chí Quân mỉm cười khen Cố Uyển tài giỏi. Anh thấy phương thuốc này, chỉ cần một ngày còn đầu tư thì sẽ vẫn còn có lời. Như trong hợp đồng mấy người Phương Ngạn kí với Cố Uyển là quyền sử dụng ba mươi năm, sau ba mươi năm lại kí tiếp, nói cách khác thì nó có thể mang lại lợi ích cả đời. Kiếm được ít nhiều chưa nói đến, nhưng cũng có thể đến một khoản thu nhập ổn định.
Tất nhiên lúc này Tần Chí Quân vẫn rất mơ hồ về lợi ích mà thuốc làm đẹp này mang lại. Chỉ sau khi nó chính thức thâm nhập thị trường, Cố Uyển cầm tiền hoa hồng một năm về thì Phó Trung đoàn trưởng Tần mới biết, đâu chỉ là một khoản thu nhập ổn định chứ, mà là cả một núi vàng có thể được thừa kế đó.
Cố Uyển nghe vậy thì đỏ mặt, phương thuốc này không phải tự cô phối ra, nhận lời khen này thì cô rất ngại. Nhưng chỉ cần cô cố gắng học y thuật thì phối ra hoặc cải tiến một phương tốt là không khó khăn gì.
Anh Tần, đang cố gắng tiến bộ thì cô cũng nên trưởng thành hơn. Cô đã gả cho anh, cũng không thể chỉ để mình anh xông pha chắn mưa chắn gió được. Cho dù hai vợ chồng đi theo hai con đường khác nhau, nhưng cũng không thể để tụt lại quá xa, chỉ có như vậy thì mới có thể đồng sức đồng lòng, nắm tay nhau cùng tiến lên được.