Thôn Thanh Hồ không lớn, vậy nên tốc độ lan truyền nhiều chuyện cũng rất nhanh. Vừa nghe được chuyện chỗ Cố Uyển là đến chạng vạng Lâm Xuân Hoa đã gặp phải hiện trường nhiều chuyện.
Bà ấy ra ngoài cắt cải trắng, nửa đường thì thấy ba người phụ nữ trạc tuổi bà ấy vốn đang tụ lại một chỗ thầm thì đến náo nhiệt. Vừa thấy bà ấy đi ngang qua từ xa xa thì họ bèn đồng loạt im lặng, biểu cảm trên mặt bọn họ có hơi không được tự nhiên.
Bà ấy đi đến gần thì nghe mấy người này không mặn không nhạt tán gẫu về việc tối đó chuẩn bị làm những món gì, rõ ràng là vội vội vàng vàng đổi chủ đề. Biểu cảm của bà ấy bèn không dễ nhìn lắm.
Đợi bà ấy đến nơi rồi thì bị vợ Lâm Đắc Vượng kéo sang một bên hỏi: “Có phải cuộc đính hôn của Chí Quân nhà bà lại bị dời lại rồi không?”
Khuôn mặt Lâm Xuân Hoa khó coi, giải thích chân tướng cho bà ấy nghe một phen. Vợ Lâm Đắc Vượng bèn thở dài: “Bà không biết đâu, bây giờ người ta đang lắm mồm nói năng khó nghe dữ lắm. Đúng là không biết ngượng, muốn nói cái gì cũng được!”
Bà ấy kể cho Lâm Xuân Hoa nghe những chuyện bừa bãi đang được truyền đi bên ngoài rồi khuyên nhủ: “Bà cũng đừng giận, cứ coi như không nghe được gì đi!”
Lâm Xuân Hoa tức giận đến tím mặt, bèn hỏi bà ấy là ai đã lan truyền chuyện này.
Vợ Lâm Đắc Vượng trả lời: “Trong thôn chỗ nào cũng toàn là miệng, bà phải đi tìm ở đâu chứ. Mở đầu là mấy người phụ nữ kéo Vương Trà Hoa tới hỏi, vừa hay tôi đang ở đó nên tôi bèn nghe bọn họ nói chuyện. Người kia nói không có khác bà là bao, không hề thêm mấy lời khó nghe. Nhưng mà mấy mồm miệng này càng nhiều thì ai ai cũng tự thêm mấy câu vào, truyền một lúc còn có thể không sai lệch à?”
Lâm Xuân Hoa nghe nói Vương Trà Hoa không hề làm rối rắm chuyện bên trong lên thì trong lòng ghi nhớ ý tốt của bà ta. Sau khi bà ấy cảm ơn vợ Lâm Đắc Vượng rồi cắt bắp cải trắng cầm về nhà rồi, bà ấy ngồi trên băng ghế dài trong phòng khách nhà mình, tức giận tới mức nện vào ngực bản thân.
Sau cùng thì Lâm Xuân Hoa đi vào trong phòng Tần Chí Quân, tận tình khuyên anh mau mau cưới Cố Uyển lần nữa, cũng coi như là khiến mấy người trong thôn kia im lặng hết đi.
Tần Chí Quân nhớ tới hai lần gặp qua Cố Uyển, cả hai lần đều đem người ta ôm vào lòng, ý nghĩ vốn có trong đầu anh đã không còn kiên định như vậy nữa. Anh bèn nói với Lâm Xuân Hoa: “Mẹ, mẹ để cho con suy nghĩ thật kỹ xem xem sinh hoạt sau này phải sắp xếp thế nào đã. Cưới người ta rồi nhưng về sau con phải làm thế nào cho người ta được sống thoải mái mới ổn.”
Lâm Xuân Hoa thấy thái độ anh nhân nhượng thì trong lòng trở nên phấn chấn, liên tục hưởng ứng: “Đúng là không thể để cho Tiểu Uyển chịu uất ức. Con suy nghĩ thật kỹ đi, mẹ không thúc giục con nữa.”
Chuyện khiến cho Lâm Xuân Hoa vui thích muốn nghe không chỉ dừng lại ở mỗi chuyện này. Còn một chuyện khác nữa. Đó chính là từ sau khi con trai trở về, Cố Uyển – người đã rất nhiều ngày không qua nhà bà ấy, bây giờ lại hay tìm đến Hiểu Muội để chơi chung rồi. Bà ấy cảm thấy cô còn lui tới thường xuyên hơn ngày thường nữa. Mỗi khi Cố Uyển tới bà ấy luôn nhiệt tình hơn rất nhiều. Trong nhà ăn có đồ gì ngon bà ấy cũng lấy ra bỏ vào trong tay Cố Uyển.
Bao nhiêu năm nay Cố Uyển và Tần Hiểu Muội đều chơi chung với nhau mỗi ngày, chưa kể căn bản là họ cũng ngồi trong sân nhà họ Cố thôi, nên không có gì không ổn.
Đảo mắt đã bảy, tám ngày trôi qua. Cố Uyển quan sát cái bớt trên người mình, thấy bề ngoài quả thật có thay đổi thì trong lòng vui vẻ đến chừng nào. Cách thức này vừa an toàn, ổn thỏa, mà còn có thể sử dụng trong thời gian dài.
Thời gian đã vào cuối tháng tám, mỗi nhà ở thôn Thanh Hồ đều chuẩn bị thu hoạch vụ thu rồi. Mùa đông năm 79, huyện Vân Dương được phân chia ruộng đất từng nhà. Năm nay là mùa thu hoạch đầu tiên sau khi họ được phân chia ruộng đất. Trên mặt mọi người trong thôn đều mang vẻ vui sướng không giấu đi được.
Hơn nửa năm này hoàn cảnh nhà nào được chia ruộng cho cũng như được tổ tông phụ hộ, ông trời cũng thưởng cơm ăn, lúa thóc ngoài đồng cực kỳ tươi tốt. Nghĩ tới việc trừ nộp ra năm mươi cân mỗi mẫu ruộng để nộp thuế lương thực rồi những thứ khác sẽ đều là của mình, trong lòng ai ai cũng thấy phấn chấn, cả người toàn là nhiệt tình.
Ngưu Ngưu quá nhỏ, nhiệm vụ của Cố Uyển là ở nhà dẫn Ngưu Ngưu và mang bữa trưa của cả nhà tới chỗ cần tới.
Vì đưa trẻ còn nhỏ, đã quen được người ôm đi khắp thôn, vậy nên chỉ ở nhà tới chín giờ là cậu bé đã không ngồi yên được rồi. Cố Uyển đành phải bế cậu đi khắp thôn. Bỗng có một chiếc xe hơi chạy vào từ cửa thôn, dừng lại ở bên cạnh Cố Uyển.
Cố Uyển đã từng đi xe bus, xe hơi lại chưa từng đi. Bấy giờ ở trong nhà có một chiếc xe đạp cũng là nhà có tiền rồi. Ví dự như ở trong thôn của bọn họ thì xe là do năm người trong ba thôn góp tiền lại mua chung. Vậy nên thứ như xe hơi này thật sự là vật quý hiếm. Tuy nhiên, Cố Uyển sợ người lạ, tò mò nhìn mấy lần rồi định ôm Ngưu Ngưu tránh ra khỏi đó.
“Chào cô, xin cô đợi cho một chút. Tôi muốn xin hỏi đường cô.”
Nơi ghế lái có một thanh niên chừng hai mươi tuổi đang ngồi. Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, giày da đen được lau chùi tới mức bóng lộn lên. Đây là lần đầu Cố Uyển nhìn thấy trang phục như vậy.
Người này có một đôi mắt phượng, nói xong còn nhìn Cố Uyển mà cười cực kỳ rực rỡ, làm lộ ra một hàm răng trắng bóc.
Người thanh niên thân cao chân dài, bước mấy bước đã đến trước mặt Cố Uyển. Cố Uyển – người mà chừng mấy phút trước sự chú ý vẫn còn nằm ở trên hàm răng trắng lóa mắt của thanh niên, thì mấy phút sau biểu cảm đã đột ngột chuyển thành kinh hoàng. Cô nhanh chóng lùi lại phía sau mấy bước.
Trên mặt cô nổi lên vệt đỏ ửng thật nhạt, trái tim rút lại một cái. Cô trợn tròn đôi mắt hạnh lên nhìn người thanh niên với vẻ vô cùng kinh ngạc.
Không phải nói là người có linh căn ở thế giới này không nhiều lắm, cơ thể thuần dương lại càng là nghìn năm khó gặp sao? Sao cô lại đụng phải một người rồi?
Chu Tĩnh thấy cô gái đang ôm con trong lòng này sợ đến mức lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững được thì không dám tiến lên trên thêm nữa mà dừng lại ở chỗ cách cô bốn, năm bước.
Lòng anh ta tự bảo từ trước đến nay bề ngoài của mình chỉ có dụ cho phụ nữ tiến về phía trước thôi, còn làm cho người ta sợ tới mức liên tục lùi về phía sau thì hiếm có đấy.
Rồi anh ta lại thấy đứa bé mà cô gái này đang ôm trong lòng, còn quan sát dáng vẻ cùng lắm chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi của cô, anh ta chỉ có thể cảm thán trẻ em ở nông thôn kết hôn cũng quá sớm rồi. Trong lòng anh ta nghĩ hẳn đây là một cô gái đã có chồng nên mới phải giữ khoảng cách với người khác phái chăng?
Anh ta lại mỉm cười rạng rỡ với Cố Uyển, hầu như cả hàm răng trắng đều phản chiếu lại ánh sáng mặt trời tới mức lấp lánh lên.
“Tôi muốn hỏi là ở đây có phải thôn Thanh Hồ không?”
Cố Uyển thấy anh ta không định tiến lên nữa, lại thấy anh ta hỏi đường bèn gật đầu: “Ở đây là thôn Thanh Hồ.”
Lỗ tai Chu Tĩnh mềm ra một cái. Hình như giọng nói của người con gái có lá gan nhỏ giống thỏ này hơi mê người đấy!
Anh ta xoa xoa đôi bàn tay, chặn cái xúc động muốn xoa vành tai của mình lại, hỏi: “Vậy cô có biết nhà của Tần Chí Quân đi như thế nào không?”
Cố Uyển kinh ngạc, quan sát trên dưới người thanh niên này hết một phen rồi kinh ngạc hỏi: “Anh tìm Tần Chí Quân để?”
Người thanh niên nghe lời này của cô thì biết mình đã tìm đúng chỗ rồi, cười bảo: “Anh trai của tôi là bạn chiến đấu với Tần đại ca. Tôi đang thay anh trai tôi đến thăm anh ấy.”
A! Cố Uyển đã hiểu rồi. Cô bèn chỉ đường cho anh ta, nhưng có thể vì đường thôn hơi phức tạp nên Chu Tĩnh nghe xong thì cảm thấy thật sự không dễ tìm cho lắm, bèn hỏi rằng Cố Uyển có thể dẫn đường cho mình hay không.
Cố Uyển do dự một chút. Đối với mấy người đàn ông có thể chất đặc thù thì cô vừa thích mà vừa sợ.
Tiếp cận nhiều thì có ích, nhưng cô lại sợ bản thân xấu mặt, bèn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là anh lái xe chậm một chút đi, tôi lên phía trước dẫn đường cho anh được không?”
Chu Tĩnh chỉ nhìn biểu cảm của cô thôi là biết cô gái này đang sợ mình, nên anh ta bèn cười nói cảm ơn rồi lên xe bản thân.
Cố Uyển dẫn chiếc xe hơi với tốc độ như rùa đi vào trong thôn. Một số người già đã có tuổi không ra đồng thấy vậy đều hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Gái Uyển à, cháu đang dẫn người nào đi đấy? Có tận xe hơi luôn à?”
Cố Uyển bèn liên tục trả lời là bạn bè Tần Chí Quân mình gặp được ở cửa thôn.
Đợi cho một người một xe đến cửa nhà họ Tần rồi, Chu Tĩnh mới lấy bao lớn bao nhỏ từ trong cóp sau ra, phải nói cơ man không biết bao nhiêu là thứ, rồi anh ta mới đi theo sau Cố Uyển vào bên trong.
Cố Uyển biết ngày hôm nay ngoại trừ Tần Chí Quân ra thì tất cả những người nhà họ Tần khác đều ra đồng rồi. Thế là cô chỉ đi vào phòng khách nhà họ Tần rồi cất cao giọng hỏi: “Tần đại ca, anh đâu rồi?”
Tần Chí Quân nhanh chóng xuất hiện, chống gậy đi ra ngoài.
Cố Uyển nhìn thấy thì ngẩn người. Người này đã có thể xuống đất rồi à? Tuy vậy cô không hề hỏi gì cả, hơi lùi ra phía sau mấy bước để giữ một khoảng cách với Tần Chí Quân rồi nói: “Anh có bạn tới thăm này. Em đưa người tới thôi.”
Tần Chí Quân không kịp hỏi đã thấy người thanh niên theo sau Cố Uyển đi vào trong. Anh chỉ cảm thấy người này có hơi quen mắt nhưng cũng không biết.
Chu Tĩnh thấy cô thôn nữ này cũng tránh Tần Chí Quân thì trong lòng hiểu ra cô không chỉ sợ mình thôi, bèn đứng ở chỗ cách Cố Uyển mấy bước, cười nói: “Là anh Tần Chí Quân phải không? Em là em trai anh Chu Dương, Chu Tĩnh đây. Em tới thăm anh thay anh trai.”
Tần Chí Quân nghe là em trai của Chu Dương thì bấy giờ mới chợt hiểu. Chẳng trách anh cảm thấy quen mặt, bèn cười bảo Chu Tĩnh ngồi xuống đi.
Thấy trong tay người này toàn là đồ đạc thì anh nhíu mày một cái rồi hỏi: “Anh với anh trai em là chỗ thân thiết, em tới nhà anh mà phải mang theo mấy thứ này làm gì?”
Chu Tĩnh thả đồ đạc lên bàn mà chẳng có lấy nửa phần ngại ngùng nào, cười bảo: “Do tình cảm giữa anh và anh trai em tốt nên mẹ và ông ngoại em mới biếu anh đấy. Anh đừng ngại, cứ giữ lấy đi.”
Cố Uyển thấy bọn họ trò chuyện rồi thì thả Ngưu Ngưu xuống đi tìm tách rót lấy hai tách trà rồi nói với Tần Chí Quân: “Tần đại ca, vậy hai người trò chuyện đi, em ra ruộng một chuyến để gọi thím Xuân Hoa về!”
Tần Chí Quân cười cám ơn. Cố Uyển vội vã ôm lấy Ngưu Ngưu rời đi, dáng vẻ có phần vắt giò mà chạy.
Phòng khách nhà họ Tần không lớn, chỉ có một Tần Chí Quân thôi thì cô cẩn thận tránh chút cũng không sao. Bây giờ trong căn phòng không lớn mà lại có hai người sẽ gây ảnh hưởng tới mình, Cố Uyển thấy chân như hơi nhũn ra.
Tần Chí Quân thấy cô gặp bản thân thì vội vã tránh đi, trong lòng có chút cảm xúc mà anh cũng không thể nói rõ là gì. Mấy ngày này anh thường hay nghe được tiếng cô đang chơi đùa ở trong sân nhà mình, nhưng đã tám ngày rồi họ lại không hề chạm mặt nhau. Trong lòng anh thấy mất mát một cách khó hiểu.