Vào đầu tháng năm, chỉ trong chớp mắt, Mai Vân và Tạ Kha cũng thành thân.
Tới ngày đón dâu, Mai Như mới gặp lại phu quân của đại tỷ.
Tạ Kha ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, không nói nhiều lắm, ngày xưa đại tỷ ở bên hắn, hai người an an tĩnh tĩnh, thật sự rất xứng đôi. Tuy Tạ Kha xuất thân từ có vợ lẽ, nhưng hắn tự mình cố gắng, sau này thi đỗ công danh, cuối cùng làm quan, còn dẫn theo đại tỷ ra ngoài phủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôn nhân của đại tỷ cùng người này, thực sự rất mỹ mãn.
Mai Như càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện tốt, Bình tỷ nhi ở bên cạnh liếc mắt nhìn hỉ phục đỏ của Tạ Kha, hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:” Cũng chỉ đến thế thôi….” Mai Như biết muội muội này lại ăn nói lung tung, muốn mở miệng dạy dỗ vài câu, Tạ Kha liền đưa mắt nhìn sang.
Vừa vặn bị bắt được, Bình tỷ nhi nhất thời im lặng. Đợi Tạ Kha dời ánh mắt, đi đến hỉ phòng đón dâu, nàng mới bĩu môi thêm lần nữa.
Mai Như gõ đầu Bình tỷ nhi, Bình tỷ nhi bất mãn che đầu, tự mình bao che mình nói:” Tam tỷ tỷ, muội không nói sai.”
Một con vợ lẽ, cũng chỉ có thể xứng với thứ nữ, còn muốn thế nào nữa?
Bình tỷ nhi không phục.
Mai Như lắc đầu than một tiếng, không muốn đáp lại.
Nhân duyên trên đời sao có thể nói xứng và không xứng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày này thấy đại tỷ mặt đầy vẻ xấu hổ, áo ngoài đỏ thẫm như ý, phía dưới là váy dài, càng thêm mặt mày nũng nịu, Mai Như biết hai người này định cầm sắt hoà minh
Hiện giờ tỷ muội khó nói chuyện với nhau, Bình tỷ nhi còn ở một bên tò mò hỏi:” Đại tỷ, tỷ ở Tây bá phủ như thế nào? Mấy người kia không làm khó tỷ chứ?”
Lời này có chút khó nghe:Bình tỷ nhi!” Mai Thiến lạnh lùng dạy dỗ một tiếng.
Bình tỷ nhi mếu máo, không nói lời nào. Nhưng thật ra Mai Vân thoáng ngẩn ra, giây lát lướt qua, vẫn là nhàn nhạt cười nói: “Khá tốt.”
Sau khi đại tỷ thành thân, Mai Như tìm một cơ hội, muốn tìm Kiều thị nói chuyện đi thôn trang. Thục Liêu mới vừa cọ tới cọ lui trong chốc lát, Kiều thị liền biết nàng có chuyện muốn nói. Bà vú vừa lúc ôm nguyệt tỷ nhi ôm lại, Kiều thị ôm vào trong ngực, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Tuần Tuần lại có chuyện gì?”
Mai Như ngoan ngoãn nói: “Con muốn đi thôn trang ở hai ngày.”
Kiều thị ngẩng đầu, hơi chau mày: “Lần trước đã để con đưa Đổng thị vào thôn trang của chúng ta ở. Nhưng hiện giờ nàng cùng đại ca con đã sớm không có quan hệ, con còn như vậy bận trước bận sau, người khác nghe thấy thật sự không tốt, vậy nàng làm sao gả đi được?”
“Con biết.” Mai Như cũng phát sầu những việc này, đang muốn nghĩ biện pháp đây
Kiều thị nói: “Vẫn ở trong thôn trang cũng không phải kế sách lâu dài, nếu thật muốn tìm một chỗ, không bằng đưa ra chùa nhỏ ngoài thành, còn có thể thanh tịnh.”
“Trong chùa?” Mai Như vừa nghe vội vàng lắc đầu, “Dao tỷ tỷ thân thể không khoẻ, l đến chỗ như vậy ở, sao có thể dưỡng bệnh? Thêm nữa, nàng một mình bên ngoài dù sao cũng phải có người để dựa vào.”
“Ngươi cũng biết nàng cần có người để dựa vào?” Kiều thị trừng mắt, “Tuần Tuần, ca ca tẩu tẩu của nàng chính là chỗ dựa lớn nhất!”
“Nương, ngươi không biết, tẩu tẩu của dao tỷ tỷ lòng dạ hiểm độc!” Mai Như có chút gấp gáp.
Kiều thị than một tiếng, nói: “Còn có thể như thế nào?”
“Con đi trước xem xem……” Mai Như đi lên phía trên.
“Con đi cũng vô dụng!” Kiều thị hạ quyết tâm.
“Nương……”
“Được rồi được rồi, đừng ở trước mặt nương hừ hừ.” Kiều thị vỗ vỗ đầu Mai Như, lại nói: “Hai ngày nữa là đến trăng tròn, ngày mai con cùng nương đi chùa Liên Hương cầu bùa bình an cho Nguyệt Nhi.”
Mai Như quấn lấy Kiều thị nhưng không có kết quả, rầu rĩ không vui trở về phòng, Ý Thiền nói nhỏ: “Tiểu thư, Đổng gia cô nương phái người gửi lời nhắn tới, giống như muốn đón Dao tỷ về.”
Mai Như biết chiêu giả bệnh không được lâu, chờ Tiền suy nghĩ lại, nhìn thấy Dao tỷ tỷ êm đẹp ở thôn trang, còn chưa có chết, nhất định phải tiếp tục đánh chủ ý này!
Nàng có chút nóng vội, thầm nghĩ chuyện này nên tìm ai giúp một chút.
Huynh ruột không ở trong phủ, chuyện này chỉ có thể đi cầu xin Nhị ca. Nhưng Mai Như với người của Nhị phòng không thân, hơn nữa nếu bị người khác phát hiện chuyện này Mai phủ có động tay động chân, chỉ sợ thanh danh của Dao tỷ sẽ không tốt.
Mai Như ngày đến Mạnh phủ cũng rầu rĩ không vui.
Bây giờ nàng đã sửa gần xong phương vật chí, đang muốn mang cho tiểu Kiều thị xem qua.
Tiểu Kiều thị xem Mai Như biên soạn sách, cũng không nói lời nào, chỉ chậm rì rì xem xong một quyển, cuối cùng, giương mắt nhìn Mai Như nói: “Ngòi bút công phu của Tuần Tuần rất có tiến bộ.”
Mai Như ngẩn ra, một lúc lâu mới phản ứng lại, đây là đang khen nàng!
Đây là lần đầu dì lần đầu khen nàng? dì chính là người rất khó khen người khác……
Mai Như ngẩn người, Chu Tố Khanh bên cạnh cầm sách trên bàn, cẩn thận quan sát một lúc, cười nói: “Chữ viết của Như muội muội thật sự rất đẹp, quả nhiên có thể tự thành nhất phái, quyển sách này cũng linh hoạt thú vị, làm người vừa thấy liền luyến tiếc không muốn buông tay, không bằng cho ta mượn mấy quyển sách để được thêm kiến thức?”
Tại sao lại không thể? Tiểu Kiều thị phất tay nói: “Phái Cẩn chọn là được.”
Mai Như không biết vị này lại muốn làm gì, nàng trong lòng còn đang suy nghĩ về chuyện của Dao tỷ tỷ, nhất thời lười để ý, lại hận không thể cách người này xa một chút.
Mai Như ngồi cạnh Mạnh Uẩn Lan, tỷ muội hai người ở một chỗ lại lặng lẽ kề tai nói nhỏ.
Mạnh Uẩn Lan hỏi: “Tuần Tuần sao ngươi lại rầu rĩ không vui?” Mai Như cũng không thể kể chuyện của Dao tỷ tỷ, chỉ nói mình gặp chút chuyện khó khăn. Mạnh Uẩn Lan nói: “Ca ca ta từ thư viện trở về, có muốn đi hỏi thăm một chút không?”
Mạnh An?
Mai Như nghĩ đến An biểu ca kia bộ dáng ngốc ngốc, nói chuyện với mình vài lời mặt đã đỏ, nếu phó thác chuyện nà, thấy thế nào cũng không thích hợp.
Lắc lắc đầu, Mai Như nói: “Vẫn là thôi đi.”
Phó thác Mạnh An, nàng còn không bằng đi tìm Phó Chiêu không đáng tin cậy kia, ít nhất chuyện của Chu Tố Khanh, vị này vẫn rất đáng tin cậy.
Buổi tối hôm đó Mai Như nghiêm túc cân nhắc như thế nào mới có thể gặp Phó Chiêu. Vị này chính là hậu duệ quý tộc, ở trong cung, chỗ nào có thể tùy tùy tiện tiện nhìn thấy? Xem ra còn phải tìm người khác. Lại nghĩ lại, Mai Như liền nghĩ tới chính mình đại tỷ phu —— Tạ Kha. Tạ Kha tính tình trầm ổn, làm việc cực thỏa đáng, không biết hiện giờ huynh ấy hành sự có thuận tiện hay không, không bằng tìm một cơ hội đi Tạ phủ thử xem.
Nghĩ như thế, Mai Như trong lòng an tâm một chút, ngày thứ hai mới đi theo Kiều thị đến chùa Liên Hương.
Bởi vì Nguyệt tỷ nhi sinh thiếu tháng, mấy ngày nay luôn quấy khóc không ngừng, lại giống như bị cái gì quấy nhiễu, cứ đến ban đêm đầu liền khóc nỉ non, Kiều thị muốn đến trong chùa cầu bùa bình an.
Mẹ con hai người tới chùa Liên Hương, ở trong sương phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, Kiều thị đi đến chỗ trụ trì Tịnh Minh, Mai Như không nguyện ý lại đi chỗ đó, nghĩ đến Dao tỷ tỷ, đơn giản đi đến chỗ Bồ Tát nhất bái. Trong chùa cung phụng một Quan Âm, nghe nói đại từ đại bi, cực kỳ linh nghiệm. Mai Như liền muốn đi bái mấy cái.
Hôm nay sư trong chùa không nhiều lắm, Mai Như chắp tay trước ngực, nghiêm túc lạy mấy cái, lại sắp sửa cầu s. Tĩnh Cầm đi quyên tiền, Mai Như lại xá một cái, mới đứng dậy.
Ra Quan Âm Bồ Tát đại điện, Mai Như có chút không yên tâm, lại đi mặt khác trong điện lạy một cái.
Nàng vẫn thành tâm như vậy, lại không nghĩ tới chùa Liên Hương các loại điện thất lại có hai ba mươi tượng! Mai Như lúc đầu tràn đầy sức mạnh, đến cuối cùng có mấy tượng không thể lạy được nữa, hòa thượng đều ở ngoài điện gật đầu ngủ gà ngủ gật, người bình thường càng không tới mấy chỗ này, Mai Như có chút mệt, liền lặng lẽ ngồi trên đệm hương nghỉ ngơi một lúc.
Chỉ nghỉ một lát, phía sau có người hừ nhẹ ra tiếng, lạnh như băng làm nàng không thoải mái.
Mai Như nhíu mày, quay người lại. Vừa thấy, nàng có chút không thể tin được mắt của chính mình ——
Ngoài điện, Phó Tranh từ trên xuống dưới là y phục màu đen đứng ở chỗ đó.
Mai Như cho rằng chính mình hoa mắt, nhăn nhăn mày, lại tập trung nhìn vào, vẫn là hắn.
Rền vang như tùng hạ phong, hiên hiên tựa ánh bình minh.
Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Mai Như chẳng còn lặng lẽ ngồi ở đệm hương nghỉ ngơi nữa, nàng quay người, đã bị hắn nhìn chằm chằm…… Mai Như tràn đầy bỡn cợt, vội vàng đứng dậy.