An Tĩnh Trong Em

Chương 1



Sáng sớm tinh mơ, cái se lạnh vẫn còn phảng phất của ban đêm vẫn còn hiện hữu. Cảm giác lành lạnh của một sớm mai làm cho không khí mát mẻ hơn vào trong những ngày nắng oi bức.

Những giọt sương vẫn còn tinh nghịch, cố bám víu vào những chiếc lá, vùng vằng khanh khách không chịu rơi xuống khiến cho chiếc lá vẫn chật vật mà cam chịu sức nặng mà cong trĩu xuống.

Một làn gió chợt thoáng qua, nó khẽ lướt qua nhưng mà đã giải thoát được chiếc lá tinh nghịch trước sự dày vò của những giọt sớm mai tinh nghịch kia, nghe tong tong từng nhịp rất vui tai.

Trong một căn phòng được đóng kín chặt, tấm rèm trước cửa làm che đi những tia nắng bên ngoài ló rạng vào.

Reng… Reng…Reng…

Tiếng chuông báo thức ở điện thoại vẫn kéo dài im ỏi, náo động cả phòng yên tĩnh nhưng không khiến cho người đang làm tổ trong chiếc chăn ấm mềm mại.

Chuông báo lại vang lên hồi thứ n thì người trong cái tổ mới ngọ nguậy đầu dậy, cố gắng đưa tay lấy chiếc điện thoại đang bạo loạn kia.

An Tĩnh gãi gãi cái tổ quạ của mình, mặt mũi tèm nhèm nhắm tịt, mò nhập mật khẩu để tắt chuông báo thì đột nhiên có một tin nhắn được gửi tới.

Nhờ tiếng chuông tin nhắn mà đánh thức cô trong cơn mộng mị bởi vì nhạc chuông kia là tiếng giáo viên dạy lý được thu âm, giáo viên mà cô ghét nhất.

Tô Nguyệt – Cục cưng à, cậu tới nhớ mua dùm tớ một cái bánh bao trước nhà cậu nha! Yêu nhiều nhiều!!! Moa moa!

Kèm sau dòng tin nhắn là một loạt nhãn dán phóng ra trái tim.

Chậc.

Sau khi đọc xong tin nhắn, An Tĩnh không khỏi chậc lưỡi.

À mà khoan, có gì đó sai sai? Cái gì nhỉ?

Lại gãi tổ quạ của mình và nằm xuống.

Bỗng An Tĩnh ngồi giật phắt dậy, cầm lấy điện thoại xem đồng hồ.

Con số 6:45 đập ngay vào mắt của cô, An Tĩnh nhảy ra khỏi ổ chó của mình mà phóng vào phòng tắm.

An Tĩnh cầm chặt quai cặp mình chạy hồng hộc tới trường, đập vào trước mặt là dòng thông báo điện tử “Chào Các Em Học Sinh Buổi Sáng!” bên cạnh đó là đồng hồ hiện lên con số “6:58”.

An Tĩnh thở hổn hển, nhanh chân chạy vào trước khi trễ tiết của Lưu Quản Giáo ác bá, giáo viên dạy Lý của lớp cô.

May quá, chân chó của mình cũng có lúc dùng được ấy chứ!

Đây là ngày thứ ba sau khi cô được trọng sinh lại, tuy khá mơ hồ và không tin vào sự thật là mình đã sống lại thêm lần nữa, khiến cô chết khiếp đi được. Mà điều tồi tệ hơn là cô trọng sinh lại vào năm 11, cái năm chuẩn bị mọi khí thế để thí mạng vào năm 12.

Chậc, sống lại được rồi! Cùng lắm là dậy sớm hơn gà ngủ khuya hơn chó một lần nữa.

Nói ra thì chả ai tin cho lắm, số cô cũng đúng xui, không giống như các nữ chính trong tiểu thuyết, số cô cực kỳ chó má!

Năm thi đại học thì bị người ta vu oan giá họa khiến cho điểm bị đánh rớt dã man.

Năm nhất đại học bởi vì gương mặt tự cô đem đi dìm xấu để sống an ổn bao nhiêu năm lại bị người ta tạt nước tẩy trang, làm cho trôi hết lớp trang điểm. Thế là một chuỗi gà bay chó chạy bắt đầu.

Năm đi thực tập, vì trượt chân mà vấp té xuống một người đàn ông mà mình từng thầm thích. Tưởng nào là được người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên như trong ngôn tình, ấy vậy mà đứng hứng một đao vào người và thế là tèo luôn ở tuổi 25.

Cuộc đời thật chó má thật!

Mà thôi, có gắng ăn chay niệm phật tích công đức để tránh kiếp nạn. Và đặc biệt là phải tránh xa tên xúi quẩy kia.

Tiếng chuông vào học vang lên, học sinh nhanh chóng bước vào lớp học. Ai nấy đều nhanh chóng bước vào lớp trước khi bị Lục hói đầu- thầy giám thị kiêm giáo viên tổ nề nếp của trường. Ai nấy đều không muốn ngồi uống nước trà với lão đầu hói này.

An Tĩnh vừa ngồi xuống chỗ mình thì tiếng chuông vào học vừa dứt. Tô Nguyệt ngồi sau lưng không ngừng chọt chọt đằng sau lưng cô, mặt cười hề hề.

“Cục cưng à, cậu có mua bánh bao cho tớ không?”

An Tĩnh mặt thì tỏ ra ghét bỏ nhưng vẫn móc ra túi bánh bao vừa mới mua nên còn nóng hổi dúi vào Tô Nguyệt. Tô Nguyệt cười giả lả lấy lòng, không ngần ngại rêu rao những câu nói sến súa, sởn tóc.

“Cục cưng à, nếu cậu không lấy chồng thì tớ nguyện làm chồng cậu. Cuộc đời tớ thiếu cậu như cây thiếu nước, như cá mắc cạn nha.”

An Tĩnh vừa bực bội vừa tức cười, đẩy đẩy cái mặt đang chu môi dí sát vào mặt cô.

“Vào tiết của Lưu Quản Giáo ác bá rồi, ngồi nghiêm túc hộ cái. Bị lia trúng mắt quạ thì đừng hỏi tại sao số lại xui.”

Vừa dứt lời, Lưu Quản Giáo bước vào với mặt nghiêm túc không thể nào nghiêm túc hơn, tập trung cao độ để tia những phần tử đang gây loạn.

Thật ra vị giáo viên này tên thật là Lưu Chung, do tính tình quái gở và rất hay bắt bẻ học về tất tần tật nội quy vân vân mây mây nên mới có cái tên Lưu Quản Giáo ra đời.

“Cả lớp đứng. Học sinh, nghiêm. Chào giáo viên.”

Khi cả lớp đang căng thẳng tột độ, não không ngừng phân tích tình huống sắp xảy ra để kịp phản ứng mà lão sư này tấn công.

Lưu Chung lướt mắt qua toàn bộ lớp học, thấy không ai quy phạm nên ông chậc lưỡi thầm một tiếng, mặt tỏ ra vẻ khá tiếc nuối khi không tóm được ai vi phạm cả.

Bước chân tới bàn giáo viên, phất tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống.

“Cả lớp ngồi đi.”

Nghe được lão ác bá này cho ngồi xuống, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. May quá, hôm nay không phải nghe bài ca bất hủ của lão gia gia này rồi.

Xong việc chào hỏi tiếp tục đến tiết mục điểm danh trả bài thường niên. Lưu Chung lấy một quyển sổ điểm ra, bắt đầu điểm danh.

Lão này không giống với các giáo viên khác điêtm danh, ông ta đọc tên một cách ngẫu nhiên và không có quy luật nào cả.

Tô Nguyệt không ngừng núp đằng sau An Tĩnh, thầm vái tổ tiên dòng họ mình để không bị kêu tên. Bởi vì lần nào lên thì cô đều rất thảm.

Đột nhiên Lưu Chung nhìn về hướng của An Tĩnh, khiến cho Tô Nguyệt núp đằng sau giật mình thót tim, khóc không ra nước mắt và miệng càng khấn vái thành tâm hơn.

“Mục Chấp, lên bảng làm câu 1 trang 54.”

Cậu thiếu niên đang nằm gục trên bàn học, đứng dậy nhàn nhạt bước lên bảng làm bài.

Còn một vé tử nữa đang chuẩn bị phán xuống, Lưu Chung sau khi nhìn qua hết vài vòng thì phát hiện được một gương mặt lạ mắt, giọng ồm ồm.

“Em học sinh ngối trước Tô Nguyệt, lên bảng làm bài 2 trang 54.”

An Tĩnh tặc lưỡi, quay đi quay lại lại trúng mình. Đen thôi đỏ vẫn thế!

Tô Nguyệt đằng sau không khỏi thở phào nhưng lại thấy cục cưng của mình chuẩn bị lên thớt, lòng không khỏi lo lắng.

An Tĩnh chậm rề rà bước lên bảng, cầm một viên phấn rồi bắt đầu làm bài.

Nhìn hai bài tập trên, học sinh lớp A7 này không khỏi rùng mình. Hồi nãy bọn họ cầu đừng trúng phải mình thì bây giờ lại khấn vái cho hai chiến sĩ đang lâm trận mà tử nạn.

An Tĩnh thấy bài 2 này cũng không khó lắm, miên man một lúc rồi cũng giải ra đáp án. Nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh vẫn loay hoay tìm công thức, tự dưng trong lòng muốn làm việc tốt, quay sang cậu bạn bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Dùng định luật Fa-ra-day thì tính mới ra đấy!”

Tưởng cậu không nghe rõ lời mình nói, cô đánh bạo viết dòng công thức ngoằn nghoèo lên bảng.

Ở dưới ai mà ngờ được hai học sinh đang “giúp đỡ” nhau một cách trận trụi như thế chứ?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.