Đời Người Bình Thản

Chương 114



Mạnh Yên mất hồn ngồi trên ghế sa lon ngẩn người, cau mày.

Diệp Thiên Nhiên đẩy cửa chính ra một cái, mắt tinh lượng xông lên.”Tiểu Yên, em nói trong điện thoại là thật sao?” Anh vừa nhận được tin tức, lập tức xin nghỉ chạy như bay trở về thành phố S.

Mạnh Yên quệt mồm, đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên bàn nhỏ uống trà đưa cho anh.

Anh nhận lấy đọc nhanh như gió, mặt mày hớn hở: “Thật tốt quá, ha ha ha.” Đôi tay ôm cô hôn rồi lại hôn.

Cô đẩy anh ra, liếc anh một cái: “Ghét, có phải anh cố ý hay không?” Làm sao trùng hợp như vậy? Lần trước anh đề cập tới muốn một đứa bé, qua mấy tháng, quả nhiên cô có.

Bên miệng anh cười thế nào cũng không ngừng được, đôi tay chưa từ bỏ ý định đặt lên, ôm cô vào lòng: “Anh không có, đơn thuần là ngoài ý muốn thôi.”

Thật sự là một bất ngờ lớn, mặc dù anh rất muốn kết tinh tình yêu của hai người, nhưng vẫn chú ý đến cô đang đi học, không phải thời điểm thích hợp nhất. Nguyên chuẩn bị qua một hai năm nữa.

Cô tựa như không tin nâng mặt của anh, theo dõi vẻ mặt anh: “Có thật không? Em có chút hoài nghi.”

Anh luôn miệng gật đầu: “Vợ à, thật đó, đã bao lâu rồi?”

“Phía trên không phải có viết sao? Mười tuần.” Cô có chút buồn buồn không vui. Nếu không phải là mấy ngày trước cùng các bạn học liên hoan, ăn hải sản cảm thấy có chút buồn nôn, cho là mình bị bệnh, đến bệnh viện tra một chút. Cô còn không biết mình mang thai!

Diệp Thiên Nhiên híp mắt, nhớ tới lần đó về thăm nhà nếu như nhất thời mất khống chế, quá mức kịch liệt thì không còn cứu vãn kịp nữa. Sau đó lại quên chuyện này, không muốn…… Nụ cười nơi khóe miệng càng phát ra rực rỡ: “Để anh chào hỏi cùng cục cưng nào.” Tay cẩn thận vuốt bụng của cô: “Bé cưng, ta là ba của con nè.”

Mạnh Yên lại rầu rỉ không thôi: “Em còn nửa năm học đấy.”

“Em….. Em đừng làm loạn.” Diệp Thiên Nhiên lúc này mới phát hiện vẻ mặt cô khó chịu, sắc mặt không khỏi đại biến, đôi tay đè lại bả vai của cô: “Nếu đứa bé đã tới, chính là chúng ta cùng nó có duyên với nhau, em đừng làm chuyện điên rồ.” Anh quá không cẩn thận, chỉ lo hưng phấn.

Mạnh Yên thấy âm thanh anh cũng thay đổi, không khỏi trừng mắt liếc anh một cái: “Khẩn trương cái gì? Em có nói muốn bỏ đâu?” Cô là người ác độc như vậy sao? Máu mủ ruột thịt của mình, làm sao có thể chịu nổi?

“Làm anh sợ muốn chết, vẻ mặt của em như vậy, anh còn tưởng là……” Diệp Thiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lấy lòng, điên cuồng nịnh bợ: “Anh thật là đần mà, Tiểu Yên thích con nít như vậy, làm sao có thể không thích cục cưng nhà mình đây? Dù sao chỉ có một học kỳ, trôi qua rất nhanh. Nếu quả như không được, vậy thì tạm nghỉ học thôi.” Đứa bé mới là quan trọng nhất.

“Không cần đâu.” Mạnh Yên tựa vào trong ngực anh, đem sức nặng đều giao cho anh: “Em chỉ là có chút lúng túng, không có cách nào đối mặt với ánh mắt tò mò của các bạn học.”

Ban đầu những người bạn nghiên cứu sinh kia biết cô đã kết hôn thì đều ngẩn ra, sau đó cũng không dám tin một lần nữa tìm cách chứng thực. Cô là nữ sinh duy nhất có gia đình. Sách vở còn chưa đọc xong, lại mang thai, thật không biết những bạn học kia sẽ cười cô như thế nào đây?

“ Đó là người ta hâm mộ em.” Cuối cùng Diệp Thiên Nhiên cũng biết cô rối rắm những thứ gì. Cúi đầu hôn trán cô trấn an, cô còn trẻ như vậy, còn chưa có chuẩn bị tâm lý làm mẹ. Chuyện này đích thực tới quá đột ngột, làm cho người ta nhất thời không kịp ứng phó.

Hơi thở quen thuộc làm cho cả người cô nhẹ nhõm không ít, trong lòng cũng thoải mái, bĩu môi làm nũng: “Có thể là cảm giác là lạ, em còn không có chuẩn bị.”

Mặt anh tràn đầy yêu thương, sờ sờ gương mặt mềm mại của cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Cô thở dài: “Anh lại không thể mỗi ngày đều làm bạn với em.” Theo thời gian trôi qua, cô đối với anh càng ngày càng không muốn xa rời. Có anh ở bên cạnh, những bất an lúc này đều biến mất.

Anh suy nghĩ một lúc, đề nghị: “Nếu không đi với anh đến thành phố N đi, dù sao bài tập còn dư lại không nhiều lắm, chỉ cần viết xong luận văn là OK rồi.”

Kể từ sau khi cưới, vợ chồng bọn họ bị ngăn cách ở hai nơi, anh mỗi tháng cũng sẽ nghỉ được mấy ngày chạy về đoàn tụ cùng cô vợ nhỏ. Chẳng qua lúc nào trong lòng cũng nhớ đến vợ mình, cảm giác nhớ thương một người vừa chua lại vừa ngọt.

Mạnh Yên cười nhạo một tiếng: “Anh sẽ chăm sóc phụ nữ có thai sao?” Hai người cũng là tay mơ không có kinh nghiệm, không có người lớn ở bên người chỉ bảo, sợ rằng không giải quyết được.

Diệp Thiên Nhiên nản lòng một hồi: “Vậy làm sao bây giờ?” Những chuyện khác anh đều có lòng tin tràn đầy, duy chỉ có chuyện như vậy anh căn bản không dám cam đoan, đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, không thể có chút sơ xuất nào.

“Không sao đâu.” Mạnh Yên khẽ vuốt mặt của anh: “Em chỉ là thuận miệng giải phóng tức giận trong người, em sẽ về nhà mẹ, mẹ sẽ chăm sóc cho em.” Bình thường cô cũng ở trong mái ấm nhỏ của bọn họ, đến chủ nhật thì về nhà thăm ba mẹ.

“Mẹ bận rộn như thế làm sao tới đây? Lại mời thím Nguyệt kinh nghiệm phong phú đến chăm sóc em đi.” Diệp Thiên Nhiên biết Lý Thiến hai năm này buôn bán càng thịnh vượng, cả ngày vội vàng chân không chạm đất.

“Còn sớm mà, không vội.” Cô suy tư chút xíu, ba mẹ nhà có một bảo mẫu, không cần phải mời thêm thím Nguyệt. Chờ sinh ra đứa bé lại mời tới cũng được.

Diệp Thiên Nhiên gật đầu một cái: “Người lớn trong nhà đều biết hết chưa?”

“Còn chưa có nói, em muốn nói cho anh biết trước.” Rốt cuộc Mạnh Yên lộ ra nụ cười: “Vui vẻ không? Chồng ơi.”

“Vợ à, anh thật sự vô cùng vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến mấy tháng nữa sẽ có một thiên sứ nhỏ bay xuống nhân gian, anh liền kích động muốn hét to.” Tâm tình của anh vui đến mức không nói được, mừng muốn bay lên: “Thiên sứ nhỏ sẽ gọi chúng ta là ‘ba mẹ’.”

Thấy anh hưng phấn như thế, dù cô có khó chịu nhiều hơn nữa cũng tan thành mây khói. Thôi, mặc dù của đứa nhỏ này đến không có nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng sớm muộn vẫn là muốn. Trước sau gì cũng phải sinh, còn không bằng sớm sinh một chút. Nghe nói sinh ra sớm tương đối dễ dàng khôi phục vóc người. “Anh muốn con trai hay con gái?” Bọn họ chỉ có cơ hội một lần.

Diệp Thiên Nhiên không chút do dự nói: “Con gái, em thì sao?” Trước kia bọn họ không có thảo luận qua cái đề tài này, nhưng mà chỉ cần là đứa bé của bọn họ, anh đều thích. Chỉ cần so sánh có một bé cưng là con gái đáng yêu biết làm nũng thì càng hoàn mỹ hơn.

“Là nam hay nữ em đều không sao cả.” Mạnh Yên chỉ là lo lắng một chuyện: “Nhưng nếu như là con gái, ba mẹ anh có thể mất hứng hay không?”

Một năm kia, tổ chức hôn lễ long trọng ở hai nơi. Bọn họ thành một nhà, nhưng mà xa cách đôi nơi. Hai năm qua, cảm tình với người lớn nhà họ Diệp chỉ dựa vào những cuộc điện thoại, cũng không hiểu rõ đối phương. Chẳng qua là trong ấn tượng của cô, Diệp Trung Hoa đối với hai đứa con trai đều vô cùng nghiêm khắc. Nhưng mà đối với cô rất tốt. Mỗi lần nhận điện thoại của cô, cũng sẽ thật vui mừng.

“Làm sao lại như vậy? Nhà chúng ta chỉ có hai đứa con trai, ba mẹ anh thấy con gái nhà người ta xinh đẹp thì đã thèm khát thật lâu rồi.” Nếu không cũng sẽ không nhận Sở Khả Nhi làm con gái nuôi, thương cô ta gần chết. Anh em bọn họ đều phải đứng phía sau.

Mạnh Yên nặng nề thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô không để ý giới tính đứa bé, nhưng vẫn là sẽ lo lắng suy nghĩ của người lớn. Sinh nam sinh nữ không phải cô có thể khống chế, nhưng có thể làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ là tốt nhất. Nếu như không thể, cùng lắm thì tách ra. Cô tuyệt đối không cho con của mình bị một chút uất ức nào, cô không thể để cho mình khi còn bé chịu khổ lại để cho đứa con mình theo chịu khổ.

Hai năm nay, bọn họ tiền trảm hậu tấu chuyện kết hôn khiến Giang Duyệt mất hứng thật lâu, nếu không phải là ông bà ngoại Giang nói tốt giúp cô, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô như vậy. Thật là kỳ quái, rõ ràng con trai của bà ta mới là thủ phạm chính, lại nổi cáu với mình. Thật là thiên vị!

Nhưng mà cơ hội họ chung sống với nhau cũng không nhiều, bình thường thỉnh thoảng gọi điện thoại thăm hỏi một tiếng. Lễ mừng năm mới trở về một lần, nhưng ba Diệp vẫn rất thương yêu cô, mỗi lần cũng sẽ cho cô một phong bao lì xì đỏ thật to, đồ trong nhà trước đó cũng sẽ chuẩn bị vô cùng chu toàn. Diệp Thiên Minh cũng bình tĩnh đón nhận cô chị dâu này.

Về phần Sở Khả Nhi cô đã gặp một lần ở nhà họ Diệp. Cả ngày hôm nay cô ta ăn nói khép nép đi theo phía sau Lục Phong, sớm mất vẻ kiêu ngạo năm đó. Năm đó đã xảy ra không ít chuyện, Lục Phong kiên trì muốn giải trừ hôn ước, chỉ là có một số việc thân bất do dĩ, người lớn hai nhà nói gì cũng không cho phép. Hai người y theo nguyên kế hoạch vừa tốt nghiệp liền kết hôn. Chẳng qua Lục Phong đối cô ta thâm tình như trước giống như đã biến mất, có lúc sẽ toát ra vẻ mặt không nhịn được. Sở Khả Nhi ngược lại kề cận không tha, một bộ dạng tình sâu như biển. Mạnh Yên âm thầm thở phào một cái đồng thời cũng không giải thích được.

Có đôi khi, lúc yêu không biết quý trọng, khi mất lại luyến tiếc, con người chính là động vật mâu thuẫn.

Cuộc sống thật thú vị, năm tháng trôi qua sẽ làm con người ta bất giác thay đổi.

Nhưng chuyện của bọn họ không liên quan đến Mạnh Yên, cô chỉ cần làm con dâu tốt của nhà họ Diệp và duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà là được. Chẳng qua là người lớn đều vô cùng thích cô, đoán chừng là nhờ quỹ ngân sách làm nên hạnh phúc.

Diệp Thiên Nhiên mang theo Mạnh Yên đến tiệm sách mua vài quyển dành cho phụ nữ có thai, cùng nhau ăn chung bữa cơm trưa phong phú, lúc này mới trở về nhà mẹ, mặt tươi cười đem tin tức tốt này chia sẻ cùng mọi người.

Vợ chồng Mạnh Ngọc Cương cực kỳ hưng phấn, một trái một phải vây quanh con gái để hỏi không ngừng, đá Diệp Thiên Nhiên qua một bên.

Lý Thiến khẽ vuốt ve cái bụng bình thường của cô: “Tiểu Yên, về sau con đừng về nhả nhỏ của tụi con nữa, ở lại đây, có mẹ chăm sóc cho con.” Bà dù bận rộn nữa cũng muốn nhín chút thời gian, Tiểu Yên còn trẻ, vừa có thai đầu, cái gì cũng không hiểu.

Mạnh Ngọc Cương vuốt đầu con gái: “Thích ăn cái gì không? Ba mua cho con.”

“Đúng đúng, muốn ăn cái gì cứ mở miệng.” Lý Thiến hớn hở ra mặt: “Trên trời dưới đất, chỉ cần con muốn ăn, chúng ta cũng có thể đi tìm.” Điều kiện gia đình bây giờ rất tốt, không thiếu tiền, tuyệt không thể bạc đãi con gái của mình.

Mạnh Yên trong lòng ngọt ngào, có ba mẹ thương yêu thật tốt: “Ba mẹ, hai người không cần khẩn trương, con mới hơn hai tháng, còn chưa có cảm giác gì.”

Lý Thiến dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú: “ Ba tháng trước mắt phải cẩn thận, nửa điểm không thể lơ là.”

“Mẹ, vậy phải chú ý những thứ gì?” Diệp Thiên Nhiên dò xét thân thể, bộ mặt ân cần. “Tiểu Yên luôn luôn yếu ớt, con rất lo lắng cho thân thể của cô ấy.”

Lý Thiến cười, nói chuyện rất nhiều việc cần chú ý, còn có thức ăn cấm kỵ. Diệp Thiên Nhiên chỉ sợ quên, cầm bút ghi tỉ mỉ để nhớ kỹ, dáng vẻ nghiêm túc như học sinh mới học viết chữ.

Thấy thế, Lý Thiến trong lòng thoải mái không ôit, đứa nhỏ này là thật tâm thương yêu Tiểu Yên.

Ba mẹ Diệp sau khi biết, mừng rỡ như điên. Giang Duyệt còn đặc biệt bay tới, cũng mang theo rất nhiều thuốc bổ.

Mạnh Yên dời về nhà mình ở, Lý Thiến đặc biệt an bài một chiếc xe đưa cô đi học. Theo thời gian bụng Mạnh Yên càng lúc càng lớn, bà phải giảm bớt thời gian làm việc, chăm sóc con gái.

Ban đầu Mạnh Yên thích ứng với khóa học, đã có thể mặc kệ ánh mắt là lạ của các bạn học. Người khác thích nói cái gì thì cho bọn họ nói đi. Cô vừa không có phạm pháp, lại không làm chuyện xấu. Không phải cô chưa kết hôn mà có con, có gì xấu hổ?

Trước kia mỗi ngày Diệp Thiên Nhiên gọi một cuộc điện thoại, hôm nay càng gọi nhiều cuộc điện thoại. Ước gì gắn một cái máy theo dõi ở trên người cô. Còn đọc không ít chuyện cười, đặc biệt lấy ra dụ dỗ vợ yêu. Nhưng mà dáng vẻ anh đột nhiên cả kinh, khiến không ít đồng đội trong quân cho là anh có chuyện lớn xảy ra. Sau khi biết được sự tình, hâm mộ ghen tỵ đến mức muốn chuốc cho anh say chết.

Ngày sinh càng tới gần, trừ ngoài mặt Mạnh Yên đang trong tình trạng bất an, những người khác đứng ngồi không yên, giống như lên dây cót, cảm xúc bị thắt chặt.

Ngay giữa mùa xuân, Diệp Thiên Nhiên dứt khoát xin nghỉ mấy ngày, cách ngày đó khoảng chừng một tháng. Cả ngày hầu như ở bên cạnh vợ, thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm cái bụng Mạnh Yên. Buổi tối cũng không dám nhắm mắt lại ngủ.

“Chồng à, đừng lo lắng, sanh con mà, ai cũng biết.” Mạnh Yên cuối cùng cũng lưu ý đến tâm tình của anh, hết cách rồi, kể từ có con, phản ứng của cô chậm chạp rất nhiều. Bụng càng lớn, thân thể càng phát lười, cả ngày cũng không muốn làm gì. Nếu không phải anh cứng rắn lôi kéo cô đi lại trong sân thuận tiện phơi nắng, cô chỉ muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi thôi.

Diệp Thiên Nhiên gật đầu một cái: “Vẫn nên coi chừng thì tốt hơn.”

“Không phải anh đi cùng ba mẹ anh sao?” Mạnh Yên kéo cánh tay của anh, chậm rãi đi.

Vợ chồng Diệp Trung Hoa đã sớm bay tới, mua rất nhiều đồ dùng cho đứa bé, đều chờ đợi cháu trai bảo bối ra đời. Dĩ nhiên còn mang theo một cây sâm núi trên trăm năm, cho con dâu dùng để bồi bổ thân thể.

Lúc này đang ngồi ngay ngắn ở nhà họ Mạnh, cùng ba mẹ Mạnh trò chuyện với nhau thật vui.

“Bọn họ cũng là ba mẹ của em.” Diệp Thiên Nhiên thận trọng che chở cô. Lần này tình cảm bên ngược lại thân thiết không ít.

“Em quen rồi chứ sao.”

Diệp Thiên Nhiên cũng không phải trách cô thật, chỉ là thuận miệng nói một chút. Thấy cô bụng lớn, gương mặt lại giống bé gái thích là nũng. Trong lòng yêu thương vô cùng, vỗ tay nhỏ bé của cô: “Nhưng ba mẹ thương em lắm rồi, nghe nói em mang thai thích ăn tổ yến, liền tìm khắp nơi bảo người ta đưa tới.”

“Không phải là em thích ăn, là bé cưng thích ăn.” Mạnh Yên quệt mồm, nói như cô rất tham ăn vậy. Cô nghe nói ăn tổ yến đối với da đứa bé rất tốt, lúc này mới muốn ăn. Sau lại ăn như thói quen, không ăn lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

“Phải phải phải, là bá cưng thích ăn.” Diệp Thiên Nhiên yêu thương bóp cái mũi nhỏ của cô.

“Chao ôi.” Cô phát ra một tiếng sợ hãi.

“Anh lại không dùng sức.” Diệp Thiên Nhiên tưởng cô lại đang giả bộ.

“Bụng……”

Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới phát hiện sắc mặt cô tái nhợt tay phải ôm bụng, trong lòng lộp bộp thầm kêu không tốt: “Đau bụng sao? Đừng sợ đừng sợ……” Mặc dù nói như vậy, thân thể lại không nhịn được phát run, sắc mặt trắng bệch, chân tay thế nào cũng không nhúc nhích được. “Có ai không?”

Người trong phòng nghe tiếng ra ngoài, thấy một màn như vậy, cũng luống cuống tay chân. Không phải nói còn bảy tám ngày nữa mới đến ngày sinh sao? Thế nào lại sinh trước?

Diệp Trung Hoa là người trấn tĩnh nhất, vung tay lên, phân phó lính cần vụ lái xe tới đây, bảo Diệp Thiên Nhiên ôm cô đưa lên xe.

Diệp Thiên Nhiên nắm tay của cô, nhìn cô đau đớn sắc môi trắng bệch, lần đầu tiên cảm thấy chặng đường khá dài này đáng sợ. “Tiểu Yên, chịu đựng một chút, lập tức tới bệnh viện ngay. Phòng giải phẩu bác sĩ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, em không cần sợ.”

Anh không thấy sắc mặt của mình cũng đáng sợ, vẻ mặt anh tuấn cũng vặn vẹo, mồ hôi lạnh theo cái trán chảy xuống, lăn đến chổ hai người nắm tay nhau.

Mạnh Yên nhịn được từng đợt đau đớn, khó khăn mở mắt, nhìn anh như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên từng đợt dũng khí. Nghĩ rằng cảm giác này thật tốt, cô đau, anh cũng sẽ đau. Có người cùng đau với cô, giống như chia sẻ đi một nửa đau đớn.

Anh cũng vì đứa bé trong bụng, cô không có việc gì. Cả nhà bọn họ ba người sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ. Cô đã đồng ý với anh, phải ở bên anh đến già, đồng cùng trải qua gian khổ hay hạnh phúc đều không cách xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.