Vài ngày sau, Mạnh Ngọc Cương đã làm xong thủ tục chuyển trường cho Phương Phương.
Thẩm Ngân Hoa thu dọn hành lý xong đưa con gái tới nhà họ Mạnh ở, vẫn còn vòng vo hồi lâu trong cửa tiệm, Lý Thiến không ngừng chỉ bà chú ý những thứ gì. Thỉnh thoảng bà khiêm tốn gật đầu xin chỉ bảo, nhưng trong lòng không ngừng bồn chồn, bà có thể làm tốt công việc này sao ?
Lý Thiến lấy trên kệ xuống một cái áo sơ mi màu xanh lá cây nhạt cùng với một cái váy đen nhiều nếp gấp, đưa cho bà, ”Đi thay thử đi. ”
Vẻ mặt Thẩm Ngân Hoa khó hiểu, “Không nên, sẽ làm bẩn quần áo .”
Lý Thiến giải thích, “Chị vào thay quần áo đi, em tặng chị đó. ”
“Không không không, em à. ” Khuôn mặt Thẩm Ngân Hoa đầy bất an, lắc đầu từ chối, ”Em đã giúp mẹ con chị quá nhiều rồi, làm sao chị còn có thể lấy thêm quần áo trong cửa tiệm của em ? ”
“Cần gì khách khí như vậy, sau này chị phải giúp em trông coi cửa tiệm, đây coi như là đồng phục làm việc đi. ” Lý Thiến nhấn mạnh điểm quan trọng, ”Mặc vào mới thu hút người khác mới có thể chào mời khách hàng. ”
Đây là lời Mạnh Yên nói với bà, lúc ấy bà cũng chấp nhận. Bởi vì bà nhớ lần đầu tiên bày bán trên mặt đất có rất nhiều người thấy quần áo của bà mà tới.
Thẩm Ngân Hoa cũng không rõ lời này, nhưng thấy bà kiên trì như vậy có hơi khó tin, nhận lấy quần áo rồi vào phòng thay đồ.
Mạnh Yên và Lâm Phương Phương đúng lúc thu dọn xong đồ đi lên từ sân sau, thấy Thẩm Ngân Hoa mặc một bộ quần áo mới không khỏi ngẩn người.
Phương Phương nhào tới kêu lêm, ”Mẹ mẹ, mẹ mặc bộ này đẹp lắm. ”
Thẩm Ngân Hoa bất an nắm vạt áo, trên mặt có chút ngượng ngùng, ”Em gái, em cảm thấy nhìn được sao ? ”
“Rất đẹp, chị đừng cởi ra, cứ mặc đi.” Lý Thiến vòng đi quanh bà một vòng, ” Nếu mà uốn tóc nữa thì sẽ càng thời thượng. ”
Hằng năm Thẩm Ngân Hoa đều phơi mặt đen kịt ngoài đồng ruộng, ngày thường lại mặc những bộ quần áo cũ lại không hợp lộ vẻ hoa tàn ít bướm[*]. Nhưng chỉ cần đổi một bộ quần áo mới vào, cả người rực rỡ và trẻ lại không ít. Cho nên mới nói quần áo là bạn tốt nhất của phụ nữ, quả là không sai.
[*]ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá
Bà nội Giang cầm giỏ đi chợ đi tới, ”Trưa mọi người sang nhà bà ăn cơm, bà có mua ít thức ăn, Tiểu Yên, Phương Phương lát nữa cứ tới đây. ” Ánh mắt bà nhìn một vòng trên người Thẩm Ngân Hoa, trong lòng thầm gật đầu, không tệ không tệ.
“Bà nội Giang, không cần, chút nữa bọn con sẽ ra bên ngoài buôn bán. ” Lý Thiến kinh ngạc, bình thường đều mời khách ăn cơm buổi tối. Sao hôm nay lại mời mọi người buổi trưa chứ ?
“Không được, hiếm khi người ta đến, cần phải tiếp đãi thật tốt. ” Bà nội Giang lưu loát khoát tay, ”Con cũng không rảnh nấu cơm, bà lại rảnh rỗi. Cứ như vậy tiện hơn. ” Nói xong đi chợ mua rau…
“Bà nội… ” Lý Thiến chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng bà rời đi…
Thẩm Ngân Hoa không khỏi cười nói, ”Lý Thiến, bà nội nhà này lại là người nhiệt tình, thật tốt bụng. ”
Lý Thiến thu hồi tầm mắt gật gật đầu, “Tất nhiên rồi, lần nào cũng nhiệt tình mời nhà em ăn cơm, buổi trưa em không có thời gian, bà còn đem thức ăn sang đây. ”
Thẩm Ngân Hoa nghe xong có chút xúc động, ”Con dâu nhà bà thật có phúc, tuyệt đối sẽ không bị ủy khuất giống chị… ” Sao bà lại không thể may mắn gặp mẹ chồng như bà ấy chứ ? Trước kia cha mẹ chồng bà rất khó sống chung. Lời còn chưa nói hết đã bị Phương Phương kéo.
“Ai.” Lý Thiến cắt đứt lời của bà, ”Lời này không nên nói trước mặt bọn họ. ”
Bà cảm thấy mơ hồ, bà không có nói xấu người khác. “ Sao vậy ? ”
Lý Thiến nghĩ rồi kể tình hình nhà họ Giang cho bà nghe, bà nghe xong cũng bị dọa sợ, ”May mà em nhắc chị một tiếng, đến lúc đó nói chuyện như vậy thì không ổn chút nào. ” Đây không phải là xát muối lên vết thương của người khác sao ?
“Mẹ, đặc biệt là không nên nói trước mặt Giang Vũ. ” Phương Phương nhắc nhở, còn nhớ rõ bộ dạng đêm đó khóc chảy nước mắt nước mũi của Giang Vũ.
“Đã biết rồi con gái. ” Thẩm Ngân Hoa xoa đầu con, trong lòng có chút an ủi. Rốt cuộc đứa nhỏ này cũng không còn buồn bã nữa, đã cười như trước. Xem ra quyết định của bà không sai, thay đổi hoàn cảnh cũng tốt với con gái.
Lúc ăn cơm trưa, hai nhà họ Giang, Mạnh đều đầy đủ hết, Giang Hải Thiên cũng ngồi ăn cùng. Sau khi giới thiệu mọi người biết nhau xong thì ngồi xuống ăn cơm, món ăn cũng rất nhiều, phong phú, có 8 món ăn, 1 món canh, đây là thành quả bận rộn từ trưa của bà nội Giang.
Mạnh Yên nhìn bà nội Giang không ngừng gắp đồ ăn cho mẹ con Phương Phương, lại thỉnh thoảng khen con trai mình mấy câu. Đột nhiên cô ngầm hiểu ra vẻ mặt của bà nội Giang. Bà muốn tác hợp cho Giang Hải Thiên và Thẩm Ngân Hoa ! Trong lòng cực kỳ vui vẻ, đây là chuyện tốt, hai nhà cũng thành một nhà, có thể chăm sóc lẫn nhau. Phương Phương cũng có thể có một gia đình bình thường, lớn lên cũng không thua thiệt người khác. Hơn nữa mẹ Phương Phương lại là người hiếu thảo, trước kia ông bà nội của Phương Phương đều do một tay bà chăm sóc, đám tang cũng do bà thu xếp. Nếu như gả vào nhà họ Giang thì ông bà nội Giang cũng có thể yên tâm, có thể ngăn cản con trai đi ra ngoài. Một công mà lời được nhiều việc, là chuyện tốt. Nhưng mà không biết chuyện này có thể thành hay không ?
Càng nghĩ càng vui, không khỏi hé miệng cười trộm, lại phát hiện người bên cạnh nhìn cô, ”Sao vậy ? ”
Diệp Thiên Nhiên cười nhạo nói, “Ăn cơm mà cười ngây ngốc cái gì ? Thật là một đứa ngốc ! ”
“Anh mới là đồ ngốc ! ” Mạnh Yên liếc mắt nhìn anh. Chỉ lớn hơn cô có 3 tuổi mà cứ cho mình là người lớn.
Diệp Thiên Nhiên không hề để ý cô, cúi đầu ăn cơm.
Bởi vì vừa có khách lại là buổi trưa nên Mạnh Ngọc Cương và Giang Hải Thiên không uống rượu, hai người nói chuyện làm ăn, cũng vừa nói vừa cười rất hợp ý.
Cơm nước xong, vợ chồng Lý Thiến đi làm việc, Thẩm Ngân Hoa lại bị bà nội Giang kéo lại hỏi han. Dường như bà hiểu tâm ý của bà nội Giang, gương mặt có hơi đỏ ửng, lúng túng. Giang Hải Thiên vẫn xoa xoa tay, cúi đầu không nói.
Mạnh Yên nhìn thoáng qua, kéo mấy người Phương Phương ra ngoài, để cho bọn họ có không gian riêng.
“Tiểu Yên, sao lại kéo bọn mình ra ngoài ? ” Giang Vũ không hiểu nhíu mày, ”Tớ còn muốn xem TV. ” Thật vất vả chờ đến chủ nhật, phải xem cho thật đã. Trừ ngày chủ nhật, các ngày còn lại ông nội Giang không cho cậu xem TV.