Cười hồi lâu, đầu óc Lý Thiến mới thanh tỉnh lại, suy nghĩ một chút, “Cuối tuần chúng ta còn phải đi sao?” Bà không nhận ra rằng lời mình nói với con gái không phải là hỏi thăm bình thường mà hoàn toàn xem cô như người ngang hàng để thương lượng.
“Đương nhiên rồi, mẹ không muốn kiếm tiền sao?” Mạnh Yên khó hiểu nhìn bà, mới vừa rồi còn bộ dạng tràn đầy tự tin, sao đột nhiên lại có ý muốn rút lui?
“Không phải, chẳng qua lại làm phiền dì Ngô, này…” Lý Thiến nói ra băn khoăn trong lòng, vốn nói muốn sửa quần áo cho con gái mặc, nhưng hôm nay…
Mạnh Yên không khỏi cười nói, “Dì ấy ước gì chúng ta mua hết đó chứ.” Ném ở trong góc cũng là gánh nặng, có người muốn mua các dì ấy cầu còn không được.
“Tất cả quần áo?” Lý Thiến hoảng sợ, lắc đầu nói, “Số lượng quá nhiều, chúng ta bán không hết. Hay là từ từ sẽ tốt hơn.”
“Được rồi, như vậy cũng khiến người khác không chú ý.” Lắm thầy nhiều ma, người trong thôn hay để ý chuyện, tốt nhất nên từ từ.
Lý Thiến chần chờ hồi lâu, “Tiểu Yên, chuyện . này trước hết khoan hãy nói với ba của con.”
“Con biết rồi mẹ.” Mạnh Yên không chút do dự nói.
Lý Thiến nhìn con gái hiểu chuyện, ngực chỉ cảm thấy rầu rĩ.
Không phải bà muốn giấu diếm, mà không có cách nào. Nhà họ không có điều kiện, đến việc ăn thịt cũng phải suy nghĩ rất lâu. Nhưng mẹ chồng nàng ăn tết hằng năm cũng phải tốn hơn mấy trăm đồng. Mạnh Ngọc Cương nửa điểm cũng không chậm trễ, lập tức lấy tất cả tiền cho mẹ ông. Không suy nghĩ những ngày kế tiếp như thế nào, lại càng không cân nhắc số tiền này do bọn họ khổ cực kiếm để mua củi.
Những năm nay bọn họ không có nhiều tiền, mà mẹ chồng bà có khi yêu cầu, bà mới nói mấy câu đã bị ông xã trừng mắt cả buổi. Đối với việc hiếu thảo với mẹ chồng, bà có thể hiểu được, nhưng cũng không thể cứ răm rắp nghe theo. Trong nhà khó khăn như vậy, con cái lại lớn, còn bao nhiêu việc phải dùng tiền, sao có thể đưa hết cho mẹ chồng.
Lý Thiến đến nhà dì Ngô, tặng mấy cân thịt, mấy bình rượu. Được Dì Ngô đồng ý, bất cứ lúc nào hai mẹ con cũng có thể đến xưởng mua những đồ tồn kho.
Những ngày kế tiếp, ngày thường hai mẹ con sửa quần áo, có ngày nghỉ ngơi, lại đi xe đạp hơn một tiếng đồng hồ lên thị trấn bán quần áo. Bởi vì quần áo rất khác biệt, mới mẻ độc đáo, tiêu thụ rất tốt, qua một thời gian, cũng có vài khách quen. Giống như có một người phụ nữ thường xuyên đến mua hàng, còn dẫn theo vài người bạn đến mua cùng. Sau đó quen thuộc sẽ tìm mặt tiền cửa hàng trong thị trấn giúp Lý Thiến để buôn bán lớn hơn.
Chẳng qua tính tình Lý Thiến cẩn thận, không muốn bỏ công việc tiền lương cố định, tuy không bao nhiêu tiền, nhưng làm việc cho nhà nước, người khác thấy mà thèm, bà thật sự không nỡ bỏ công việc này.
Đối với chuyện này, Mạnh Yên cũng không nói nhiều, lực chú ý của cô chia làm hai. Một nửa ở việc học tập và làm sao để khiến quần áo nhìn đẹp hơn, còn có một nửa cả ngày lo lắng nghĩ cách ứng phó với một loạt bão táp sắp tới.
Quả nhiên chuyện xảy ra như trong trí nhớ của Mạnh Yên, lúc Lý Thiến đi làm bị ngất xỉu đưa đến bệnh viện kiểm tra, mới biết được là thai ngoài tử cung bị xuất huyết, lập tức phẫu thuật, nhưng bác sĩ cũng thông báo sau này không có khả năng sinh đẻ nữa.
Việc này như trái bom bùng nổ, bà nội ở trong bệnh viện ồn ào, cái gì không biết đẻ trứng gà, nhà họ Mạnh không thể nhận loại vợ không biết sinh con… Nói cực kỳ khó nghe, khiến tất cả mọi người ở chỗ này cũng nhìn bọn họ chằm chằm.
Mạnh Ngọc Cương vừa bối rối vừa kéo mẹ của ông, nhưng mẹ của ông vạm vỡ không phải dễ kéo. Càng nói càng dùng sức, càng nói càng khó nghe, cuối cùng ầm ĩ cả bệnh viện khiến mọi người chạy đến xem náo nhiệt.
Mạnh Yên vẫn ở bên cạnh mẹ, từng câu từng chữ bà nội nói đều lọt vào tai. Cô cắn môi dưới chảy máu, dì Lý Mai kéo tay cô, nhìn cô lắc đầu.
Nhìn Lý Thiến đang hôn mê, Mạnh Yên chảy nước mắt, mẹ của cô gặp chuyện lớn như vậy, nhưng còn bị chà đạp trong tình trạng này. Thật sự nhẫn nhịn không được, hung hăng hất tay của dì ra, cầm một cái chén xông ra ngoài.
Mạnh Yên ném chén thủy tinh xuống đất, âm thanh dữ dội khiến mọi người chú ý, “Bà nội, bà nói người nào không biết đẻ trứng gà? Ai không thể sinh con?”
Bà nội sửng sốt, có chút không nhận ra cháu gái trước mắt, trong ấn tượng của bà ta vẫn là đứa cháu hướng nội tầm thường, bây giờ lại to gan như vậy, hừ, nha đầu chết tiệt kia. Bà nội chịu không nổi chất vấn của cô, ngước mắt lên trời, “Nói mẹ cháu đó, cháu không nghe thấy lời của bác sĩ sao?”
“Bà nội, bà lớn tuổi rồi, có thể không nhớ được con cũng họ Mạnh vậy.” Mạnh Yên lạnh lùng ném ra một câu, trưởng bối sẽ thông cảm, yêu thương tiểu bối, chưa từng thấy một trưởng bối tàn nhẫn như vậy. Cảm giác như bị đâm một dao mạnh mẽ vào vết thương.
Mạnh Ngọc Cương sốt ruột thay mẹ, “Tiểu Yên, sao có thể nói chuyện như vậy, sao có thể không lễ phép với bà nội như vậy, mau xin lỗi bà nội.”
“Ba, người đang hôn mê trong phòng bệnh là vợ của ba đó, là người chịu nhiều khổ cực chăm sóc cái nhà này đó.” Mạnh Yên tức giận vô cùng đến mức trắng bệch, “Cho dù ba không thể bảo vệ mẹ, cũng không nên ngăn cản người khác bảo vệ bà ấy.”
“Tiểu Yên.” Mạnh Ngọc Cương mất hứng xụ mặt, đứa nhỏ này sao có thể không biết điều như vậy ?
“Ba, con nói lần này, có thể con sẽ không bao giờ…nói nữa. Con chỉ muốn biết, con có phải họ Mạnh hay không, có phải con gái ruột thịt của ba không ?”
Nhìn con gái rưng rưng nước mắt, Mạnh Ngọc Cương đau lòng, giọng nói yếu đuối, “Con đương nhiên là con gái ruột của ba rồi. Con là người họ Mạnh.”
“Vậy tại sao bà nội nói như vậy? Ý của bà nói con không phải họ Mạnh sao?” Mạnh Yên thật sự bị chọc tức, chỉ cần nghĩ tới mẹ, cô đau lòng phát điên. Uổng phí mẹ lúc nào cũng nghĩ tới bà ta, có ăn ngon cũng sẽ đưa một phần qua. Nhưng bà ta trả ơn như vậy? Trước mặt mọi người, nhục mạ mẹ đủ điều, người như thế thật khiến cho người ta giận sôi máu !
“Ý của bà nội không phải như vậy.” Mạnh Ngọc Cương giải thích, mặc dù mẹ của ông nói chuyện hơi nặng lời nhưng xuôi theo người già một chút thì có sao.