Đời Người Bình Thản

Chương 1-1: Sống lại (1)



Trời tờ mờ sáng, Mạnh Yên mệt mỏi rời khỏi giường, nhớ đến tối qua, mẹ Mạnh Yên gọi điện tới, khóc lóc kể lể chồng bà dữ tợn như thế nào, cương quyết ly hôn với ông, cô thở dài, đây đã là lần thứ mấy rồi?

Lần nào bà cũng nói vậy nhưng sau đó không có việc gì xảy ra. Nhưng chuyện này vẫn khiến đêm qua cô ngủ không yên, sáng nay thức dậy cảm thấy đầu đau đến như muốn vỡ ra, suy nghĩ rối loạn, từ nhỏ đến giờ, những lần ba mẹ cô cãi nhau không dứt có khi còn có diễn ra những cảnh đánh nhau, ném chén bát, thượng cẳng tay hạ cẳng chân với nhau là chuyện bình thường như cơm bữa. Họ luôn ầm ỹ như thế, khiến cô sợ hãi không muốn ở nhà, cũng khiến cô thấy ác cảm với việc hôn nhân, mỗi khi nghe thấy từ ấy cô luôn tránh xa ba bước.

Bởi thế, thời gian trôi qua, cô cũng bỏ lỡ không biết bao nhiêu cơ hội, bây giờ cô đã 28 tuổi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Cô vẫn không hiểu một điều, nếu thật sự không thể níu kéo được, sao không dứt khoát ly hôn? Mỗi ngày đều ầm ĩ như vậy không thấy phiền sao? Có phải vì cô nên mới miễn cưỡng sống với nhau? Nhưng ba mẹ chưa bao giờ quan tâm cô, chỉ khi có chuyện khóc lóc kể lể thì mới nhớ đến đứa con gái này, khiến cô cảm thấy mình giống như là thùng rác chứa tâm sự của ba mẹ vậy.

Cô kéo hành lý, bắt taxi đến sân bay, dù sao cũng phải về xem ba mẹ thế nào, họ đã lớn tuổi mà còn làm ầm ĩ. Hạ cửa kính xuống, gió từ bên ngoài thổi vào khoan khoái, làm cô vô thức nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên chiếc xe lắc lư dữ dội, Mạnh Yên giật mình mở to mắt, đã xảy ra chuyện gì?

Không đợi cô hiểu việc gì đang xảy ra, một trận long trời lở đất khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch, chiếc xe bị hất tung khỏi mặt đất, cô chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen và rồi ngất đi.

Đến khi cô tỉnh dậy, tay chân tê dại, cả người đau nhức, mí mắt vô lực giật giật.

“Tiểu Yên, con tỉnh rồi ư? Con thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Mạnh Yên từ từ mở mắt ra, hốt hoảng nhìn thấy một người phụ nữ, cảm thấy như đang mơ, sao mẹ lại trẻ như vậy? Nếp nhăn trên trán sao biến mất rồi? Dáng người cũng thon gọn hơn rất nhiều, không lẽ đã quay lại quá khứ ư?

“Tiểu Yên, Tiểu Yên” Lý Thiến lo lắng gọi khi thấy con gái ngẩn người, chẳng lẽ vẫn còn sốt sao?

“Mẹ” Mạnh Yên nhỏ giọng gọi, nước mắt chảy ra, đã lâu rồi mẹ cũng không quan tâm cô nhiều như vậy.

Cô kiên cường là thế, độc lập là thế, nhưng trong nội tâm vẫn luôn khao khát tình thương của ba mẹ.

“Con sao thế? Đừng khóc mà” Lý Thiến lấy tay lau nước mắt cho con gái, đau lòng hỏi “Con khó chịu chỗ nào sao?”

“Mẹ” Mạnh Yên ôm lấy Lý Thiến khóc to, khóc hết sức lực đang có của mình, hô hấp dồn dập. Giống như sự cô đơn, sự bất lực, nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng bao nhiêu năm nay đều dồn vào việc khóc này.

Lý Thiến ôm lấy con gái, đau lòng như muốn chết đi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Dỗ hơn nửa ngày Mạnh Yên mới nín. Lý Thiến giúp cô lau hết nước mắt, dịu dàng hỏi “Tiểu Yên, đầu con còn đau không? Mẹ đưa con đến bệnh viện nhé?”

Thấy con gái khóc to như vậy nên bà nghĩ thân thể cô vẫn còn khó chịu.

“Không cần đâu ạ, con không sao hết” Mạnh Yên nghe xong vội lắc đầu, cô rất sợ bệnh viện. Nhưng mà không đúng, tại sao cô lại ở nhà? Không phải lúc nãy cô ra sân bay thì gặp chuyện sao?

“Không sao là tốt rồi, con sốt hai ngày nay, mẹ sợ con sốt đến hôn mê”.

Sốt? Mạnh Yên cảm thấy như mình đang mơ, giơ tay lên định véo mặt mình thì thấy bàn tay…. bàn tay này…sao lại nhỏ thế?

Lý Thiến thấy con gái ngẩn người, vội vàng kiểm tra cô “Sao thế?”

“Mẹ, con mệt, con muốn ngủ một giấc” Cô cần thời gian để suy nghĩ, nói không chừng, ngủ một giấc có thể trở lại như cũ.

“Được, được, được, con ngủ đi” Lý Thiến đỡ con gái nằm xuống, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, khi thấy không còn khả năng sốt nữa mới vừa lòng đi ra.

Chờ Lý Thiến ra ngoài, Mạnh Yên mới mở mắt, đưa tay của mình lên chăm chú quan sát, nhìn hơn nửa ngày thì bật dậy xuống giường, chạy tới trước gương lớn thì thấy trên gương xuất hiện một cô bé xấp xỉ mười tuổi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thân thể này có một đôi mắt đen sẫm vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho cô muốn ngất đi.

Trời ạ, cô vẫn còn sống, chỉ có điều cô quay về cô nhiều năm về trước.

Cô ngẩn người trở về giường, nằm im không nhúc nhích. Đầu óc hoạt động lại rất nhanh, trước đây cô từng có lần bị sốt rất cao, chuyện ấy khiến ba mẹ cô vô cùng sợ hãi. Khi đó hình như là 10 tuổi, cô đang học tiểu học năm thứ ba. Cả người cô chấn động, trong lòng xúc động. Lúc ấy tuy ba mẹ vẫn thường xuyên cãi nhau nhưng chưa đến nỗi tan vỡ. Mẹ vẫn chưa tuyệt vọng với tất cả, cũng chưa thờ ơ với cô. Cô có thể thay đổi mọi thứ không? Để cho tình cảm của ba mẹ không bị rạn nứt? Để cho bản thân không bị mất đi sự quan tâm của họ?

Đúng, cứ làm thế đi. Nếu ông trời đã cho cô sống lại lần nữa, cô phải thay đổi hết tất cả. Thật ra, ba mẹ vốn do người khác giới thiệu mà thành đôi, nghe nói lúc đầu tình cảm không tệ. Nhưng sau khi sinh cô ra, tình thế thay đổi rất nhiều. Bà nội cổ hủ “trọng nam khinh nữ”, đối với đứa cháu gái là cô không vừa mắt, ba tuy thương cô nhưng trong lòng vẫn luôn khao khát một đứa con trai, bên cạnh lại bị bà nội đòi hỏi, vì thế muốn sinh thêm đứa em trai. Mẹ cô thì không đồng ý, vì với bà, nam hay nữ đều như nhau, huống hồ, trong thôn đối với việc sinh đứa thứ hai lại vô cùng nghiêm khắc, nếu đẻ thêm đứa nữa không chỉ bị mất việc, mà còn bị phạt tiền.

Mẹ cô làm trong quân doanh, tất nhiên sẽ không từ bỏ chức vị đó. Có lẽ từ lúc đó, ba mẹ cô bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, bực mình nhất là bà nội thường xuyên đổ thêm dầu vào lửa, làm cho ba mẹ luôn cãi vả không ngừng. Còn có lúc, trước mặt ba, bà nội bảo mẹ không hiếu thuận với bà, không tôn trọng người già. Việc này làm cho ba – một người mất ba sớm, do một tay bà nội nuôi lớn – nổi giận, mẹ cô giải thích thế nào cũng không tin.

Mạnh Yên nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, khuôn mặt ngây ngô của đứa trẻ lộ ra vẻ không phục, cô nhất định phải thay đổi hết tất cả những chuyện đó.

Buổi tối, lúc Mạnh Ngọc Cương đi làm về thì thấy con gái đang ngồi trên ghế, ông cũng thấy Lý Thiên đang vội vàng làm cơm tối.

“Tiểu Yên, con hết sốt rồi sao?” Mạnh Ngọc Cương vừa ôm con gái, vừa sờ trán cô kiểm tra.

“Con đỡ rồi ba”. Mạnh Yên ôm lấy cổ ông, nhẹ giọng làm nũng “Ba có mệt không? Tiểu Yên đấm lưng cho ba nhé”

Mạnh Ngọc Cương làm việc bên ngoài cả ngày, mệt đến nổi sống lưng muốn gãy rời, nhưng thấy con gái hiếu thuận ngoan ngoãn như vậy, tất cả mệt mỏi của ông đều bị ném sang một bên “Ba không mệt, Tiểu Yên của chúng ta rất ngoan”

“Tiểu yên sẽ cố gắng học giỏi, về sau học đại xong đi làm, sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi ba, ba sẽ không cần phải vất vả như vậy”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.