Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 43: Hôn Sự



Hai tỷ đệ Diệp Nhược Dao ngồi trước bàn cơm bốn mắt nhìn nhau, tình huống quái đản này họ nên làm gì mới tốt đây?

Diệp Nhược Dao là một cô nương tính tình đơn thuần, không nén được tò mò gượm hỏi: “Xin hỏi vị điện hạ kia… chẳng hay là quý nhân phương nào? Sao A Cẩm đệ đệ lại sợ như vậy?”

Hạ nhân ở đây đã được quản giáo, chuyện phát sinh trong viện tử của tiểu thiếu gia không được truyền ra ngoài, nếu không cẩn thận lỡ lời, không đơn giản chỉ đánh gãy chân rồi bán đi là xong chuyện, nhất là những chuyện liên quan đến vị quý nhân của Đông cung kia, hơi sơ sẩy chút là có thể liên lụy tới cửu tộc, bởi vậy hạ nhân trong viện chỉ có thể mắt điếc tai ngơ, miệng mồm ngậm thật chặt.

So ra thì Diệp Vân Triết hiểu biết nhiều hơn tỷ tỷ mình một chút, phàm những ai được gọi là “điện hạ” đương nhiên là dùng để chỉ nhóm hậu duệ của hoàng thất, nói cho rõ ra chính là đám hoàng tử công chúa, long tử long tôn thân phận cao quý hơn người kia thôi, làm gì cho phép thường dân bọn họ nhiều lời lắm chuyện.

Diệp Vân Triết kéo tay áo Diệp Nhược Dao, nói nhỏ vào tai tỷ tỷ mình: “Tỷ tỷ đừng quên nhắc nhở của mẫu thân.”

Diệp Vương Thị không chỉ dặn dò bọn họ không được quấy rầy đường đệ A Cẩm mà còn dặn đi dặn lại một điều, mấy ngày ở nhờ trong phủ phải bưng tai bịt mắt, khóa chặt cửa miệng, tựu chung gói gọn trong sáu chữ: ít nghe ít nhìn ít hỏi, không cho phép lòng hiếu kỳ tồn tại khi đang ở tướng phủ, tránh cho chọc phải đại họa.

Diệp Nhược Dao nghe đệ đệ mình nhắc mới giật mình, không vui hừ nhẹ một tiếng, sau đó cũng an phận không nghe không thấy không hỏi, cúi đầu yên lặng uống canh trong chén.

An ma ma thầm nghĩ Diệp Vương Thị quả nhiên là một phụ nhân nhìn xa trông rộng, bà cúi người nói: “Nhị vị thong thả, lão nô qua chỗ tiểu chủ tử một lát.”

Nói xong nhanh chóng tiến vào phòng ngủ, vừa vào đã bị hình ảnh bên cửa sổ thu hút, đứa bé vóc người thấp bé đang ngồi xổm bên bệ cửa, mái tóc đen dài xỏa tung sau đầu, vài sợi còn rủ nhau rơi xuống bệ cửa, khiến cho cánh cửa gỗ hoàng hoa lê thoạt nhìn như một khung tranh bao giữ bức họa về một hài đồng tinh xảo nhất thế gian.

An ma ma vừa bực vừa buồn cười: “Tiểu chủ lúc này biết sợ, sớm biết như vậy cần gì phải làm, chọc cho điện hạ không vui, cho dù tránh được mùng một cũng không tránh được mười lăm, tránh được hòa thượng cũng chẳng thể nào tránh được miếu, sao không ngoan ngoãn nhận sai với điện hạ, điện hạ xưa nay luôn khoan dung với tiểu chủ tử, hẳn sẽ không làm khó tiểu chủ tử đâu.”

Mãi sau không nghe tiếng Diệp Trọng Cẩm đáp lại, An ma ma lấy làm kinh ngạc, Cẩm thiếu gia xưa nay rất nghe lời bà, cho dù hiện tại đang sợ hãi thì cũng không thể nào không nói tiếng nào như vậy.

An ma ma bước lên hai bước, tầm mắt rơi tới một người đứng dưới gốc đào bên ngoài viện tử, vừa nhìn đã nhận ra ngay người nọ là ai, hoa đào trên cây đã rụng từ lâu, lúc này chỉ còn cành lá um tùm xanh biếc, thiếu niên huyền y cao quý của Đại Khâu đang đứng dưới táng cây rộng lớn ấy, mi mục đã sơ hiện tuấn lãng phong hoa, chẳng qua gương mặt lạnh lùng như cười như không ấy lại khiến người ta nhìn mà phát lạnh.

Hai người giữ nguyên tư thế như vậy đối mặt nhau một lúc thật lâu, ước chừng một khắc trôi qua, Diệp Trọng Cẩm mím môi, mềm giọng thốt lên: “Điện hạ, A Cẩm tê chân.”

Cố Sâm bị tấn công bất thình lình không kịp dựng lên phòng ngự, suýt chút chẳng giữ nổi gương mặt lạnh của mình, bước nhanh lại cửa sổ: “A Cẩm muốn diễn tuồng nào đây?”

“Nghe tin đã sợ mất mật, chạy trối chết.” Diệp Trọng Cẩm ngoan ngoãn đáp.

Cố Sâm thừa biết nhóc này đang cố lấy lòng mình, ráng nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Vậy A Cẩm hẳn cũng biết cô dùng đối sách gì rồi?”

Diệp Trọng Cẩm im lặng rồi lại im lặng, hồi lâu mới ủ rũ đáp: “Ôm cây đợi thỏ, bắt ba ba trong rọ.” Y là một con thỏ ngu tự chui đầu vào lưới, một con ba ba đần bò hoài bò mãi cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Cố Sâm.

Thái tử điện hạ lúc này mới vừa lòng, khen một câu: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Diệp Trọng Cẩm cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, nhỏ giọng nói: “Thái tử khen không đúng người rồi, vậy… vậy A Cẩm có thể xuống được chưa?”

Cố Sâm nhướng mày hỏi: “Cô có cản ngươi đâu?”

Diệp bé ngoan rất oan ức, Cố Sâm đúng là không hề cản y, nhưng cái mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm người khác đó của thái tử có khác gì không cho phép con ba ba là y động đậy đâu, lẽ nào y còn có gan leo cửa sổ trước mặt thái tử đương triều hay sao?

Diệp bé ngoan ngọ nguậy hai cẳng chân ngăn ngắn tròn mũm, dự định thôi thì nhảy phịch xuống cho nhanh, tiếc là Cố Sâm đã tranh trước một bước, tiến tới ôm người vào trong ngực.

Mấy năm nay Cố Sâm rất ít khi ôm Diệp Trọng Cẩm, nhóc này ngày một cao, hắn tuy vui thì vui thật nhưng thỉnh thoảng cũng có chút hoài niệm, trước đây A Cẩm nho nhỏ đáng yêu, khi đó hắn muốn ôm vào lòng rất dễ, A Cẩm cứ luôn xinh xắn đáng yêu như thế khiến cho hắn nhiều lúc chỉ muốn nhét luôn người này vào túi rồi mang về Đông cung giấu làm của riêng.

Nhìn chiếc cằm hơi nhọn ra của y, Cố Sâm nhíu mày: “A Cẩm gầy.”

Vừa nhắc đến, Diệp Trọng Cẩm thật sự là một bụng đầy tủi hờn ấm ức: “Buổi tối rất nóng, A Cẩm cả đêm không ngủ được, rạng sáng mới ngủ được một chốc, mấy ngày liên tiếp như vậy rồi, không gầy mới lạ.”

Cố Sâm trầm tư một lúc, ôm y vào phòng, vừa nói: “A Cẩm quý giá thật đấy, giá rét không chịu nổi, trời nóng cũng không chịu nổi, cô đang nghĩ, nên để A Cẩm làm gì thì mới tốt đây?”

Diệp tiểu tổ tông được nuông chiều đến không ra hình ra dáng nghĩ, ngài nếu thật không gì không làm được thì có ngon làm cho thời tiết nhảy qua mùa hạ, trực tiếp vào thu đi, đó mới là bản lĩnh không ai bì được.

May mà Cố Sâm không biết được suy nghĩ trong lòng y, bằng không ném nhóc quỷ luôn khiến người ta tức muốn nổ phổi này xuống đất chắc chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Vào đến phòng, Cố Sâm buông Diệp Trọng Cẩm xuống, người trong viện ai cũng nhận ra hắn nên không dám làm càn như ngày thường, tất cả đều cung kính nghiêm chỉnh đứng đợi lệnh bên cạnh. Hai tỷ đệ Diệp Vân Triết và Diệp Nhược Dao nào dám ăn tiếp bữa sáng dở dang của mình nữa, vội vàng đứng lên hành lễ.

Cố Sâm quét mắt nhìn hai người, lạnh nhạt nói: “Miễn lễ.”

Sau đó tự kéo ghế ngồi xuống rồi thành thục múc đầy một chén cháo táo đỏ ngân nhĩ cho Diệp Trọng Cẩm, Diệp Trọng Cẩm nhận chén, lễ phép nói: “Đa tạ điện hạ.” Vừa nói vừa nhìn đường huynh đường tỷ mình: “Đường huynh đường tỷ chưa ăn xong mà, mau ngồi xuống ăn cho nóng, nguội rồi không ngon.”

Diệp Nhược Dao cuống quýt gật đầu, tay cầm muỗng run rẩy, vị điện hạ này tướng mạo tuy xuất chúng, nhưng tuyệt không phải là người dễ trêu vào.

Diệp Vân Triết cũng nghe theo ngồi trở lại vị trí của mình, lẳng lặng quan sát Cố Sâm một lúc lâu, hắn dạo trước ở thư viện từng nghe các sư huynh đệ nói qua, đương kim thánh thượng có bảy hoàng tử, trong đó đại hoàng tử đã xuất cung lập phủ, nhị hoàng tử mất sớm, ngũ hoàng tử đầu óc chậm chạp, lục hoàng tử và thất hoàng tử còn rất nhỏ, vị điện hạ trước mắt này nhìn qua ước chừng trên dưới mười hai mười ba tuổi, không phải là tam hoàng tử, nói vậy, chỉ có một kết luận, vị này chính là tứ hoàng tử, cũng là đương kim thái tử của Đại Khâu.

Nhưng người này rốt cuộc là người thế nào, Diệp Vân Triết nhìn không thấu.

Người ngoài đều nói Diệp tướng phẩm tính cao thượng, làm quan là do vạn dân thỉnh nguyện, không dính vào tranh đấu trong triều, hôm nay xem ra, những điều tai nghe chưa chắc đúng, thúc phụ thừa tướng kia của mình phỏng chừng đã chọn cành để đậu từ lâu, nếu không điện hạ trong cung làm sao thân quen với đường đệ như vậy.

Diệp Vân Triết dẫu sao cũng còn nhỏ tuổi, tuy có tí khôn vặt nhưng lại chưa biết cách che giấu, mà hai người trước mặt đều đã trải gần hai kiếp người, sớm đã thành tinh, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ sâu xa trong lòng ranh con này, chẳng qua đối với tâm tư nhỏ nhặt của một đứa trẻ học đòi làm người lớn hai người chẳng ai buồn để ý.

Dùng xong bữa sáng, tiễn bước hai tỷ đệ nhà kia rồi, Cố Sâm hỏi: “Đường bá phụ của A Cẩm tính ở lại bao lâu?”

Diệp Trọng Cẩm nắm cán bút trong tay lung tung bôi đầu bút tới lui lên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh trên bàn, tùy tiện đáp: “Nghe mẫu thân nói, hình như là muốn tìm nhà chồng cho đường tỷ, có lẽ khi nào hôn sự đâu vào đấy mới về lại Tân Châu.”

“Tìm nhà chồng?” Cố Sâm cười nhạt, nữ nhi nhà họ Diệp có tài có sắc lại vượt đường xá xôi đến tận kinh thành để tìm thân sự, bảo không có ẩn tình gì thì nếu không hỏng đầu chắc chẳng ai tin.

Diệp Trọng Cẩm quệt quệt hết một tờ giấy trắng rồi thay một tờ khác lên bàn, lại tiếp tục giày xéo mặt giấy Tuyên Thành thượng hạng, mắt cũng không thèm chớp, giả vờ ngây thơ nói: “Chuyện này thì có gì mà buồn cười, dạng địa phương nông thôn như Tân Châu có lẽ không còn nhà chồng nào tốt, trong khi kinh thành này nam nhi tốt nhiều như lá rụng mùa thu, chẳng hạn như ca ca này, Diễn ca ca nhà La thượng thư này, còn có rất nhiều rất nhiều nữa, A Cẩm đếm không hết.”

Cố Sâm nhướng mày: “Thì ra trong mắt A Cẩm có nhiều nam nhi tốt như vậy, vậy còn cô thì sao, chẳng hay trong lòng Diệp tiểu công tử, cô được xếp ở vị trí nào?”

Tay cầm bút của Diệp Trọng Cẩm khựng lại, ngước mắt nói: “Thái tử là thái tử.”

Ngài là thái tử, đế vương tương lai của Đại Khâu, từ xưa đến nay, đế vương không phải có ba nghìn giai lệ, mỹ nhân vô số ư? Cho dù muốn hay không thì thân làm đế vương một nước, sao tránh khỏi hai chữ “phụ lòng”.

Cố Sâm trầm ngâm một lát, lại nói: “Đáp án này của A Cẩm vượt ngoài dự liệu của cô. Bởi vì cô là thái tử, cho nên, trong mắt A Cẩm, cô không phải là người tốt, đúng không?”

Thiên tử há có thể là người thường?

Diệp Trọng Cẩm nghĩ thế, mặt mày cong lên, trêu ghẹo: “Thái tử ca ca sao bỗng nhiên để ý mấy chuyện này như vậy? Lẽ nào vừa rồi đã vừa mắt đường tỷ của A Cẩm rồi? Nhưng mà bá phụ chỉ có một nữ nhi bảo bối là đường tỷ, e là sẽ không đồng ý đâu.”

Y đột ngột bẻ câu chuyện sang hướng khác, Cố sâm chẳng còn cách nào truy hỏi nữa, vỗ trán thở dài: “Thôi thôi, kiểu giai nhân này không phải hình mẫu trong lòng cô.”

Diệp Trọng Cẩm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục sự nghiệp bôi bôi vẽ vẽ phá giấy của của mình, Cố Sâm nhìn y một lúc thật lâu, càng lúc càng thấy hai mắt mình bị tổn thương nghiêm trọng, bước nhanh tới sau lưng y, từ sau cầm lấy bàn tay mềm mại của y, múa bút viết xuống ba chữ:

— Diệp Trọng Cẩm.

Mấy ngày nay An Thị hỏi thăm khắp nơi để tìm một mối hôn sự tốt cho chất nữ nhà mình, nhưng mấy bức chân dung nàng cho người đem đến tây viện đều trả về nguyên vẹn, thậm chí chưa từng mở ra, chỉ nói Nhược Dao tiểu thư không vừa mắt ai trong này cả, An Thị bèn đến tây viện dò hỏi thử, Diệp Vương Thị sau khi nghe An Thị trần tình mọi chuyện thì chỉ vào Diệp Nhược Dao mắng, nói đứa con gái này không hiểu chuyện, muốn làm người làm mẹ như bà tức chết, chi bằng cạo đầu đi làm ni cô cho rồi.

Sau hôm đó An Thị cũng không tiện nói nhiều, đành trở lại tiếp tục tìm kiếm nhà chồng tương lai cho cô cháu gái này.

Thấy nàng mặt ủ mày chau, sầu lo hiện rõ trên mặt, An ma ma cho lui hết hạ nhân trong phòng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, theo lão nô thấy, Nhược Dao tiểu thư có lẽ có người trong lòng rồi.”

An Thị giật mình, chau mày nói: “Ma ma, mấy chuyện này không nên suy đoán lung tung, Nhược Dao chất nữ là nữ nhi khuê tú, sao có thể dính dáng đến nam nhân bên ngoài được, nếu chẳng may truyền ra ngoài, sẽ tổn hại danh tiếng con gái nhà người ta đấy, sau này khó mà tìm được nhà chồng tốt.”

“Lão nô suy đi nghĩ lại cũng chỉ thấy lý do này là hợp lý nhất, phu nhân nghĩ xem, nếu không phải Tân Châu không thể ở được nữa thì lý gì phải ngàn dặm xa xôi tìm đến kinh thành đặng gả chồng? Lão nô thấy, có lẽ đường tiểu thư đã có ý trung nhân, nhưng người này không hợp tâm ý đường lão gia, Nhược Dao tiểu thư lại một mực không nghe, chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, bất đắc dĩ mới phải chuyển nhà đến kinh thành lánh tạm.”

An Thị nhíu mày không đáp, thật ra trong lòng cũng đoán được từ lâu, chẳng qua không tiện nói ra thôi.

Nàng than nhẹ một câu: “Nếu thật là vậy, chuyện này khó mà xong xuôi được. Dẫu có tìm được nam nhân tốt vừa lòng đường huynh đường tẩu đi chăng nữa, mà Nhược Dao chất nữ không gật đầu, lẽ nào còn có thể trói con người ta lên kiệu hoa ép cưới được sao? Ma ma xưa nay đa mưu túc trí, chẳng hay có cách nào chăng, xin mở đường giúp Khởi Dung làm tròn bổn phận.”

An ma ma cười nói: “Phu nhân quá lời rồi, lão nô làm gì có cách nào hay, có điều lão nô thấy Nhược Dao tiểu thư tính nết đơn thuần, là một tiểu cô nương tuổi còn non trẻ, khó tránh mấy chuyện xung động nhất thời, đợi qua một thời gian nữa sẽ tỉnh táo lại thôi. Đường tiểu thư ái mộ vị kia một phần cũng do ngày thường không tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, cho nên không biết trên đời còn rất nhiều người tốt hơn người đó, nam nhân khéo ăn khéo nói hay tướng mạo đẹp nơi nào mà chẳng có, đến lúc nhìn thấy trời cao đất rộng rồi, biết được nhân ngoại hữu nhân, ai còn nhớ nhung một miệng giếng cạn thuở còn nông nỗi? Trong kinh thành chúng ta nơi nơi là tài tử giai nhân, cơ duyên nhiều vô số kể, hay là lần yến khách sắp tới của Thành vương phi, phu nhân đưa Nhược Dao tiểu thư đi thăm thú một phen xem, có An Thành quận chúa làm tiên phong, còn lo không gặp nam nhân khác sao? Vừa mắt ai hẵng quyết định cũng không muộn.”

An Thị liên tục gật gù: “Ma ma nói rất đúng, đường huynh đường tẩu đều phản đối hôn sự kia, vậy thì tám phần mười là người nam nhân kia có chỗ không ổn, muốn tìm một người tốt hơn hẳn là không khó.”

An ma ma cười nói: “Phu nhân nói phải.”

Trở về, An Thị nói lại chuyện này với Diệp Nham Bách, Diệp tướng cũng không nén được thở than một câu: “Huynh trưởng là người ôn hòa, tẩu tử tuy thường xuyên quản thúc nhưng cũng không quá khuôn mẫu, bây giờ cháu trai cháu gái không đứa nào để người ta bớt lo.”

“Ý lão gia là…”

Diệp Nham Bách tiếp lời: “Hôm nay ta cùng huynh trưởng uống rượu ôn chuyện, huynh ấy uống say có nói mấy lời trong lòng, theo vi phu thấy, chuyện của chất nữ Nhược Dao chỉ là vấn đề nhỏ, bên chỗ Vân Triết mới là vấn đề lớn, cũng may Vân Triết còn nhỏ, nhất thời bất cẩn lầm đường, vẫn còn thời gian dẫn nó trở về đường ngay nẻo chính.”

An Thị nhớ lại chuyện hôm ấy ở tiền thính, Diệp Vân Triết từng nói muốn tham gia khoa cử, già trẻ trong nhà nghe xong như lâm đại địch, cho rằng đứa trẻ này muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo. Thật ra mà nói thiếu niên mang trong mình hoài bão và nhiệt huyết vốn không có gì đáng trách, chỉ trách đứa trẻ này lại mang họ Diệp.

Sắc trời dần tối, Diệp Trọng Huy từ thư viện trở về, vừa mới xuống xe đã bị người nào đó ở sau dùng tay che lại hai mắt.

Hắn lạnh lùng nói: “La huynh, vui đùa cũng đừng thái quá.”

La Diễn cười xùy một tiếng rồi buông tay: “Diệp huynh vẫn nhạy cảm như vậy.” Tầm mắt lơ đễnh lướt tới hộp gỗ tinh xảo nằm trong túi sách của đối phương, La Diễn cười cười hỏi: “Điểm tâm của Tầm Hương Lâu đây mà, mang về cho tiên đồng đệ đệ sao?”

“Ngươi gặp A Cẩm?” Sắc mặt Diệp Trọng Huy biến lạnh.

“Đúng vậy, mấy hôm trước chúng ta đến quý phủ làm khách mà, may mắn nhìn thấy đệ đệ bảo bối của Diệp huynh, tiếc là chỉ nhìn từ xa, chả trách, dung mạo Diệp huynh như vậy, đệ đệ cũng không kém.”

Diệp Trọng Huy trực tiếp bỏ qua hàm ý lấy lòng trong lời nói của La Diễn, chỉ nói: “Dù có dễ nhìn hơn nữa thì dường như không liên quan gì đến ngươi.”

“Ôi chao, nhiều năm chung trường, với giao tình thân thiết của hai ta, đệ đệ Diệp huynh cũng như đệ đệ của…” Lời còn chưa hết đã bị đôi mắt rét lạnh của Diệp Trọng Huy làm cho trôi tuột về cuống họng, La Diễn hắng giọng mấy cái, nói tiếp: “Đệ đệ Diệp huynh chính là đệ đệ Diệp huynh, được chưa?”

“Ngươi đến tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?”

La Diễn này, không lợi không lộc tuyệt không làm.

La Diễn ho nhẹ một tiếng, sửa sang lại vạt áo, khôi phục lại dáng dấp quý công tử đứng đắn: “Thật ra, ta nghe nói trong nhà Diệp huynh có một vị đường tỷ chưa gả chồng?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.