Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 25: Dạy Hư



Phủ Việt Quốc Công.

Mã xa màu đen dừng lại ở trắc môn, xa phu cung kính lên tiếng: “Công tử, đã đến rồi.” Nói xong, vén lên màn che, Mạc Hoài Hiên từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi thẳng đến thiên viện.

Trên đường gặp không ít nha hoàn tiểu tư đang làm việc, hạ nhân trong phủ thấy y tuy không nơm nớp lo sợ như khi gặp Mạc Hoài An, song kính cẩn nên có vẫn không thiếu.

Vị thiếu gia xuất thân thứ tử này tuy không được sủng ái, nhưng bên ngoài rất có bản lĩnh, đầu tiên là thi đậu vào Thái An thư viện nổi tiếng là khó vào, mang về cho phủ Quốc Công thể diện cực lớn, sau lại trở thành thư đồng của thái tử, nghe đâu còn là ân nhân cứu mạng của Ngũ hoàng tử nữa, gần đây Ngũ hoàng tử lại rất được thánh thượng yêu thích, tương lai mai này của nhị thiếu gia không phải càng ứng với câu “Một bước lên mây” ư?

Chỉ riêng phần không thua kém bất kỳ ai ấy của nhị thiếu gia thì ngày mẫu tử họ mở mày mở mặt có lẽ chẳng còn bao xa nữa.

Nói đến mẫu thân Tần Thị của Mạc Hoài Hiên, bà chỉ là một tiểu thiếp nhỏ nhoi của Việt Quốc Công, dung mạo xinh đẹp hơn người, năm xưa từng là vũ cơ nổi tiếng nhất kinh thành, một điệu nghê thường làm điên đảo không biết bao nhiêu vương hầu công tử, Việt Quốc Công cũng vừa gặp đã đắm say chẳng nhớ nổi đường về, tìm trăm phương nghìn kế rước mỹ nhân vào phủ, sủng ái đâu được vài năm đầu, sau này có người mới lại quên mất người xưa cũ.

Tính tình Tần Thị ôn hòa an phận, bị thất sủng cũng không oán hận nửa câu, với Tần Thị, làm tiểu thiếp cho danh gia vọng tộc dẫu sao vẫn tốt hơn ngày đây mai đó lưu lạc phong trần, nếu năm ấy không được Việt Quốc Công nhìn trúng, đến khi hồng nhan phai nhạt, nhan sắc không còn, danh tiếng cũng qua, kết cục rồi sẽ chẳng khác gì mấy cô nương ở sở quán Tần Lầu, trải qua cuộc sống ngày ngày mua da bán thịt.

Nghĩ vậy càng cảm thấy những ngày giản đơn trong hậu trạch càng có lời.

Chẳng qua làm thiếp thất cũng có cái bất tiện của thiếp thất, nhất là con trai mình sinh ra luôn thua kém người ta một bậc. Tuy rằng Đại Khâu không quá phân biệt đích – thứ như tiền triều, người ngoài cũng không phải chỉ nhìn vào phân thận, nhưng kế thừa gia nghiệp vĩnh viễn vẫn chỉ là trưởng tử, thứ tử nhiều lắm cũng chỉ có nghĩa vụ góp ý bàn bạc dăm câu rồi thôi.

Mạc Hoài Hiên đẩy cửa bước vào, Tần Thị đang pha trà đợi.

Tần Thị là kiểu mỹ nhân ôn nhu kiều nhược điển hình, lại rất biết phát huy vẻ đẹp của mình, hiện tại bà đang vận một chiếc váy gấm màu trắng, vừa xinh đẹp thướt tha, vừa dịu dàng ôn nhuận, đầu óc cũng có vài phần bản lĩnh, phàm có cơ hội xuất hiện trước mặt Quốc Công gia là có thể chiếm về mấy ngày ân sủng, đây cũng là bản lĩnh giúp bà đứng vững ở hậu trạch sau ngần ấy năm trời.

“Hiên Nhi về rồi đấy à, mau qua đây nếm thử trà mẫu thân pha.”

Mạc Hoài Hiên ngồi xuống, nhấp thử một ngụm trà thơm, tán thưởng: “Vừa vào miệng tuy có hơi chát, xuống tới yết hầu lại gợi lên vị ngọt, hương trà quẩn giữa răng môi, trà ngon.”

Tần Thị gật đầu, cười nói: “Đây là bảo tháp sơn trà, một lượng ngàn vàng, sao có thể không ngon cho được.”

Mạc Hoài Hiên nhíu mày: “Vị nào tặng?”

“Phụ thân con cho người mang tới đấy, nhiều năm rồi, còn nhọc lòng ông ấy vẫn nhớ là ta thích trà.” Tần Thị buông mắt, dường như không có gì làm bèn pha thêm một chén trà khác, thuận miệng nói: “Con hẳn cũng biết ý của phụ thân con rồi.”

Mạc Hoài Hiên đặt chén trà xuống trản, trầm ngâm chốc lát, đáp: “Huynh trưởng làm việc cho Tam hoàng tử, phụ thân muốn hài nhi giúp đỡ huynh ấy, đối phó thái tử.” Mấy chữ cuối phát âm càng rõ.

Tần Thị không bình phẩm thiệt hơn, chỉ ngước nhìn con trai, nhẹ nhàng hỏi: “Hiên nhi, con theo thái tử cũng non nửa năm rồi, con thấy thái tử so với Tam điện hạ thì thế nào?”

“Hai người hiện tại không thể đánh đồng.”

Thấy Tần Thị không giấu nổi kinh ngạc, Mạc Hoài Hiên tiếp lời: “Cố Hiền tuy có chút đầu óc, nhưng không có khí độ và dung lượng của bậc quân giả, tự cho là thông minh. Còn thái tử…” Mạc Hoài Hiên dừng lại một lúc như đang cân nhắc, sau đó nói tiếp: “Bảo đao ra khỏi vỏ, ánh đao sẽ sắc bén nhường nào? Đối địch với người này không phải là hành vi sáng suốt.”

Tần Thị vuốt ve miệng chén trà, trầm ngâm nói: “Phụ thân và huynh trưởng con đã chọn Tam điện hạ, thân là con cháu Mạc gia, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, đạo lý này con hẳn đã hiểu…”

“Mẫu thân, việc trong triều tự có con trai gánh vác, người không cần nhọc lòng lo lắng.” Nói xong lại nhấc lên chung trà uống cạn phần còn lại, “Hài nhi về phòng ôn bài.”

Mạc Hoài Hiên đứng lên, như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Bảo tháp sơn trà này tuy rất ngon, nhưng phải dùng sơn tuyền pha mới có thể tạo ra mùi hương thơm nhất, nước trong giếng cạn không cách nào chiết xuất giá trị thiên kim, trà xanh thuở trước mẫu thân pha vị tuy thanh đạm, nhưng ẩn chứa kỳ phong cốt vận, con trai cảm thấy rất ngon.”

Đợi Mạc Hoài Hiên đi hẳn rồi, Tần Thị than nhẹ một tiếng, đem nước trà còn sót lại trong chén hất lên lô hỏa.

Tướng phủ.

Hạ nhân quét dọn nửa ngày trời mới dẹp xong tuyết đọng ven đường trong phủ, chỉ duy lượng tuyết ở Phúc Ninh Viện là còn phân nửa, Diệp Trọng Cẩm khoác áo hồ cừu lên người, đầu đội mũ thỏ trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ đã lạnh đến đỏ bừng cũng không để ý, kích động chỉ huy: “Làm thêm mắt cho nó, cả đuôi nữa, dài thêm chút nữa mới oai phong.”

Thì ra là đám người Hạ Hà đang chơi đắp người tuyết, ban đầu cũng chỉ muốn chơi vui một chút, ai ngờ bị tiểu tổ tông bắt gặp, còn ngại bọn họ không có ý tưởng gì mới, một hai đòi làm một con chó thiệt to.

Đắp xong hình con chó tuyết bự rồi tiểu tổ tông này lại ghét bỏ “cẩu dạng” của nó, chê xấu lên xấu xuống, xắn tay chỉ huy hạ nhân sắp xếp nặn lại, oán rằng người ta nhìn thấy rồi chê cười thì mặt mũi chẳng biết giấu đi đâu.

Vọc tuyết đã đời rồi chủ tớ Phúc Ninh Viên lục đục kéo nhau trở vào quây quần bên lò sưởi chơi đố chữ, cả đám nha hoàn bị một đứa bé đùa bỡn xoay vòng như dế, vậy mà chút tức giận cũng không tìm thấy, Diệp Trọng Cẩm hào hứng dán giấy lên mặt các nàng, bàn tay ú nu còn rất tri kỷ vỗ đầu người thua như ngầm an ủi.

“Nào, nào, tiếp tục tiếp tục.”

Hạ Hà kéo tờ giấy trên mặt mình xuống, hầm hừ: “Không chơi nữa, có chơi nữa cũng không thắng nổi tiểu chủ tử, mắc gì phải đưa đầu cho người ta bắt nạt chứ.” Mấy nha hoàn khác cũng í ới bảo không chơi.

Khuôn mặt nhỏ của bé con nghiêm lại: “Các người lớn hơn ta, sao có thể nói là ta bắt nạt các người chứ?”

“Chúng nô tỳ nhận thua không được sao, dù sao thì không chơi là không chơi.”

Các nàng dọn dẹp lại mọi thứ rồi lần lượt bỏ đi làm việc của mình, Diệp Trọng Cẩm ngồi trên giường La Hán chán nản than ngắn thở dài, An ma ma thấy bộ dạng như ông cụ non của y, cười nói: “Khi nãy tiểu chủ tử chừa cho bọn họ một hai điểm, để họ ăn bớt hai ba miếng mứt táo thì cũng không ra nông nỗi này.”

Diệp Trọng Cẩm chu môi, hừ một tiếng: “Nhưng mà A Cẩm không muốn bị người ta dán giấy lên mặt.”

Dáng vẻ phiền muộn vô cùng, ấy vậy mà vừa thoáng thấy đám nha hoàn phủ mình vội vã chạy trở vào, hai mắt y sáng rỡ: “Có phải các ngươi muốn chơi tiếp không, lần này ta sẽ nhường cho các ngươi…”

Hạ Hà ôm ngực thở dốc: “Không hay rồi tiểu chủ tử, phu nhân… phu nhân và lão gia cãi nhau.”

Diệp Trọng Cẩm nheo mắt, đột nhiên bật cười, xua tay liên tục: “Không có khả năng, không có khả năng, Hạ Hà tỷ nè, cho dù tỷ muốn gạt A Cẩm thì cũng phải tìm chuyện gì đáng tin một chút chứ, mẫu thân không lớn tiếng tranh cãi với người khác đâu, càng đừng nói đến mắng người chửi người, ngày thường ngay cả nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ dịu dàng, sao có thể cãi vã với phụ thân được.”

Hạ Hà bực mình nói: “Là thật đó, dù tiểu chủ tử không tin Hạ Hà thì cũng nên tin Phỉ Thúy tỷ tỷ chứ, tỷ ấy vội vã chạy đến Phúc Ninh Viện tìm chúng ta kia kìa, chẳng lẽ chỉ để trêu chọc tiểu chủ tử thôi ư?”

Diệp Trọng Cẩm chau mày, đại nha hoàn Phỉ Thúy hầu hạ bên cạnh An Thị là một người chững chạc, tuyệt đối không đùa giỡn lung tung như vậy.

An ma ma cũng nói: “Tiểu chủ tử, nhìn nha đầu này không giống đang đùa, ngài mau đi qua đó xem thử, lão gia và phu nhân ngày thường thương tiểu chủ tử nhất, lời của tiểu chủ tử bọn họ nhất định sẽ nghe.”

Diệp Trọng Cẩm gật đầu, nha hoàn lập tức phủ thêm áo choàng hồ cừu cho y, đổi sang đôi hài nhung màu trắng, gói ghém cực kỳ kín kẽ mới dắt díu nhau ra ngoài, vậy mà một trận gió vụt qua vẫn khiến cho Diệp Trọng Cẩm bất giác rùng mình, tuyết rơi thì không phải là quá lạnh, tuyết tan mới là thời điểm lạnh nhất.

Đoàn người vừa tiến vào Đồng Tâm Viện của phu thê thừa tướng đã thấy cảnh hơn mười hạ nhân canh giữ ngoài cửa dáo dát ló đầu nhìn vào trong viện, không ai có gan đến gần phòng ngủ của thừa tướng và phu nhân, dáng vẻ như vừa muốn nghe trộm lại vừa không dám, Diệp Trọng Cẩm thấy vậy lòng càng lo lắng.

Y ho nhẹ một tiếng, đám người còn đang chực chờ nghe lén giật mình rồi đồng loạt cúi đầu, cùng hô: “Tiểu thiếu gia.”

Diệp Trọng Cẩm gật đầu: “Ta vào xem thử, các người đừng theo.”

Một mình y đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nghĩ, người có ăn học có khác, đến gần như vậy cũng không nghe được gì, đổi lại mà là vợ chồng nhà Việt Quốc Công ấy à, tiếng la hét chửi bới có khi vang xa mấy dặm.

Y đẩy cửa, đúng lúc nghe tiếng nức nở của An Thị: “Lão gia đêm qua rõ ràng đã đồng ý, vậy mà vừa tỉnh đã không chịu thừa nhận, lẽ nào lúc đó chỉ là lời bông đùa cho có lệ, hoàn toàn không để trong lòng… Sớm biết như thế đêm qua không hoan hảo cùng người, để người tự mình sinh nữ nhi cho rồi.”

Diệp Nham Bách bất đắc dĩ nói: “Phu nhân, ta là thân nam nhi, làm sao tự mình sinh con được, huống hồ đêm qua đang lúc hưng trí, phu nhân nói gì ta đương nhiên đều đáp ứng.”

“Người…”

Bước chân Diệp Trọng Cẩm khựng lại, ngặt nỗi muốn dừng đã không kịp, cánh cửa gỗ cọt kẹt bị đẩy ra, hai vợ chồng cùng quay đầu lại, trông thấy nhóc tì trước cửa thì lúng túng hết lên, hai gò má An Thị đỏ bừng, nhóc con này từ nhỏ đã là quỷ ranh rồi, đừng nói là nghe hiểu cả rồi chứ.

Diệp Trọng Cẩm nào dám nghe đâu hiểu đó, y dám ném mặt mũi của cha mẹ mình đi chắc?

Khuôn mặt nhỏ cố gắng nghiêm lại, giơ ngón tay tròn vo chỉ vào cha mình, nghiêm giọng: “Phụ thân là người xấu, bắt nạt mẫu thân, còn làm cho mẫu thân khóc.”

Khóe miệng Diệp Nham Bách giật giật mấy cái, cúi xuống ôm cục cưng của mình lên: “Làm gì có, phụ thân đang thương lượng chuyện lớn với mẫu thân con, A Cẩm mau trở về phòng ủ ấm đi nào, trời lạnh như thế này đừng chạy nhảy bên ngoài, coi chừng cảm lạnh, con xem tay con này, sắp đông cứng rồi.” Vừa nói vừa nắm bàn tay nhỏ của con nhét vào ngực mình ủ ấm.

An Thị vội lau nước mắt, nhìn con trai cười nói: “Là do mẫu thân nóng vội, không phải lỗi của phụ thân con, A Cẩm ngoan, để ma ma đưa con về uống canh quế hoa nhé.”

Phu thê hai người kẻ xướng người họa, kiên quyết phải qua mặt chuyện này, cuối cùng Diệp Trọng Cẩm vẫn mù tịt chẳng hiểu bọn họ cãi nhau vì chuyện gì.

Khi nãy nghe được An Thị nói Diệp Nham Bách đã đồng ý với nàng chuyện gì rồi, hôm nay lại lật lọng, quả là chuyện hiếm ngàn năm có một, con người Diệp Nham Bách xưa nay rất trọng lời hứa hẹn, cho dù đêm qua mơ màng gật đại thì sau khi tỉnh cũng không có khả năng đổi ý, trừ phi là chuyện làm khó ông.

Mà An Thị là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, mọi việc đều lấy trượng phu làm trọng, cớ gì lại đưa ra yêu cầu khiến ông khó xử như vậy?

Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng liên quan đến An gia.

Nói mới nhớ, y đến đây cũng gần bốn năm, vậy mà chưa một lần về thăm nhà ngoại. An Thị là đứa con gái được yêu thương chiều chuộng đến lớn, ngày nay gả cho người ta rồi bất hòa với nhà mẹ đẻ, tuy ngoài miệng chưa từng than thở nửa câu, nhưng trong lòng sao có thể không đau lòng khó chịu.

Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, ghé sát vào tai cha mình bỏ nhỏ: “Phụ thân phải luôn nhường nhịn mẫu thân mới được, nam nhân là không được để cho nữ nhân rơi lệ đâu.”

“…”

Nhìn con trai nhỏ vô cùng nghiêm trang chững chạc, Diệp tướng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là phải đánh thằng lớn nhà mình một trận, ai bảo nó rảnh quá không có gì làm đi cho em nó đọc mấy cuốn sách tào lao, bé ngoan bị nó dạy hư rồi đây này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.