Chỉ vừa mới 4 giờ sáng hôm sau, mọi người đã khăn gối lên đường, ai ai cũng tốc độ.
Cô không thể yên giấc vì nghe tin quân Minh Đại đã bắt giữ và giết hơn trăm người dân bá tánh vô tội.
Phụ nữ thì bị xâm hại phục vụ cho nhu cầu, còn trẻ em thì bị bắt làm nô lệ cho những nơi sản xuất thực phẩm.
Cô cứ vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng biết từ bao giờ đã vấp phải vũng bùn lầy trơn trượt.
*Bụp*
Một bàn tay to lớn giữ chặt lấy cánh tay của cô, giúp cô không trơn té.
– Đội trưởng, đồng chí không sao chứ?
– À..tôi ổn, cảm ơn cậu, đồng chí Thành.
Thì ra Chí Thành đi sau cô thấy cô có vẻ lơ đểnh vấp phải vũng bùn sắp ngã nên mới nhanh tay giữ cô lại.
Cô nhanh trí lấy lại tinh thần rồi tiếp tục dẫn dắt đồng đội vượt qua cánh rừng âm u này.
_____________________________
Cả đội đi được đến giữa trưa thì mệt nhoài, vừa hay gặp bờ suối gần đó liền nghỉ chân tại đây chốc lát.
Cả đoàn quân nhân mấy trăm người chia ra thành nhiều nhóm đi nhiều chỗ khác nhau để tiện hơn.
Vừa uống được một ngụm nước mát, cô nhìn thấy dưới nước bị chuyển động, từ xa nghe tiếng súng nổ.
Cả tiểu đội nhìn nhau, nhanh như dao cắt chạy thẳng đến bụi rậm ẩn nấp, trong lúc đó cùng nhau lắp ráp súng sẵn sàng chiến đấu.
Cô ở giữa, liền lấy từ túi quần sau lưng ra một chiếc đàm, bấm dãy số rồi thông báo.
– Đội trưởng đội Đại Bàng báo cáo, tiểu đội Đại Bàng đã xác định mục tiêu, chuẩn bị chiến đấu.
Từ bộ đàm phát ra âm thanh truyền đến.
– Thiếu úy Hạ Anh, đồng chí đang ở đâu?
– Báo cáo, hướng 8 giờ phía Bắc, có một con suối nhỏ gần đây, báo cáo hết.
Nói xong cô tháo tai nghe kết nối bộ đàm ra, sau đó lắp đạn vào súng tiến chậm lên phía trước.
Tiểu đội bây giờ chỉ có 5 người, bởi vì Đăng Khôi chưa được xuất binh, chỉ ở cùng nhóm y tế để xử lí vết thương.
*Đùng đùng*
– Mày có đi nhanh không thì bảo, đừng tưởng mày còn trong trắng thì tao không làm gì mày được.
Từ đằng xa một đám quân lính đồ vàng bước đến, noa cứ bắt súng lên trời đe dọa một cô gái độ 14 15 tuổi.
Cô khẽ nhíu mắt, sau đó nhướng một bên mày rồi ra lệnh:
– Đồng chí Chí Thành!
– Có.
– Nhắm bắn vào tên đầu xỏ đang nắm lấy tóc cô gái đó, bảo đảm an toàn cho con tin.
– Rõ, đã nhận lệnh.
Nói rồi Chí Thành chỉnh lấy một nút trên kính quan sát dành cho súng cự li.
Khóe môi anh ấy cong lên, tỏ ra thích thú láu cá ngón tay bóp còi 1 cái.
* Đoảng*
– Rầm-
Người đàn ông trước mặt gục thẳng xuống vì vết thương đang chảy máu không ngừng ở giữa trán, chết ngay tại chỗ.
Một đám binh lính phía sau hỗn loạn, xào xáo cả lên.
Lần này bọn nó còn lại vài tên, cô liền ra hiệu cả tiểu đội xông ra bao vây lấy bọn họ.
– Giơ tay đầu hàng nếu không muốn chết.
Giọng cô hùng hồn vang lên, làm run sợ vài tên.
Chỉ có một tên cứng đầu, nắm lấy tóc cô gái kia rồi thách thức.
– Mày có ngon thì bắn đi, tụi bây, nã đạn.
Nói rồi một loạt cây súng được rút ra.
* Đoảng*
Lại một viên đạn bay ra, lần này nhắm thẳng vào tim tên đó, hắn ngã xuống chết tại chỗ.
Cô chính là người nã súng giết chết tên kia.
Cô dùng gương mặt sắc lạnh nhìn bọn nó rồi nói:
– Chúng mày còn phản kháng đừng trách sao lại bị ăn đạn vào đầu.
Nhìn sơ qua cũng biết bọn lính này chỉ mới lag luyện binh, ai cũng run sợ không dám chủ động nổ súng.
Cô ra hiệu cho đồng đội dùng còng điện trói tay 5 6 tên lính đó lại giải về căn cứ, còn cô đi cùng với cô gái khi nãy
Thấy cô gái ấy bị hành hạ máu vươn đầy áo quần, rách rưới đau khổ, liền lấy ra chiếc áo lính dữ bị trong balo đưa cho cô gái ấy mặc vào.
Chắc chắn nếu đã gặp một ít ở đây thì bọn lính Minh Đại cũng ở đây không xa.
Bây giờ không thể áp về căn cứ, cô liền kết nối bộ đàm.
– Báo cáo, các đồng chí đã đến đâu rồi?
– Báo cáo tiểu đội Chim Ưng sắp đến.
– Chúng tôi có một vài tên cần các đồng chí đưa về căn cứ tra khảo, hãy đến sớm.
– Đã rõ.
Nói rồi cô liền nghe tiếng tiểu đội Chim Ưng chạy đến, liền giao mấy tên đó cho họ, sau đó dặn dò kĩ lưỡng:
– Đưa cô gái này về căn cứ nghỉ ngơi dưỡng thương, hiện tại tâm lý không ổn, không thể đi cùng chỉ đường về làng.
Nói xong cô liền quay đi, tiến về phía lúc nãy mà bọn lính đã đi đến.
Cứu được một người rồi thật sự càng quyết tâm cứu thêm.
Thật tự hào vì đây là lần đầu tiểu đội của cô được ra ngoài xuất binh chiến đấu lại có thể làm tốt như vậy.
Lúc này từ bộ đàm phát ra giọng nói.
– Báo cáo, bữa trưa đang được đưa đến, xin dừng chân để xác định vị trí hiện tại.
Nghe xong cô liền bảo mọi người đứng yên, dù sao cũng đã mệt, vẫn phải ăn trưa mơia có thể đi tiếp.
Từ phía xa, bóng dáng cao ráo liền bước đến, hình bóng này thật quen thuộc.
Là Đăng Khôi….
Cô nhớ đến chuyện hôm qua liền gượng gạo
– Đây là bữa trưa, các đồng chí ăn ngon miệng.
Các chàng trai vui vẻ dùng bữa, cô đang ăn thì bị gọi.
– Đội trưởng Hạ Anh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó anh liền lấy từ trong túi áo ra một liều thuốc đưa cho cô rồi nói:
– Thuốc của em, thực hành nhiệm vụ không tránh khỏi nhiễm trùng, uống vào để chống viêm.
Nói xong anh liền đứng dậy quay đi, trở về căn cứ.
Lòng cô có chút bồi hồi, chắc có lẽ nhóm y tế biết nên nhờ anh đưa giúp chăng?
Ăn xong tiểu đội lại tiếp tục đi rà soát.
Lần này đã cuối bìa rừng, hiện ra một con đường đất lớn, xung quanh hoang tàn đến lạ kì.
Chẳng lẽ phán đoán sai rồi sao?
Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng tìm thấy bọn bây, quân An Nguy.
Nghe thấy giọng nói từ phía sau, cuối cùng cô mới bất ngờ phát hiện ra mình đã mắc bẫy.
Thì ra chẳng có căn cứ Minh Đại nào ở đây cả, bọn lúc nãy cũng chỉ là mồi nhữ họ vào tròng mà thôi.
Thảo nào nghe tin quân Minh Đại luyện võ ngày đêm lại dễ dàng giết chết như vậy.
Cô nhếch mép cười khinh, sơ suất quá rồi.
Cô thay đổi chiến lược, quay đầu sang nhìn lấy tên râu mép trước mặt, tỏ vẻ lo sợ.
Đằng sau lưng, cô lấy tay ra hiệu đồng đội đổi chiến lược B.
Sau đó cô bị tên râu mép đó nắm tóc lôi lên, hắn cười khoái chí:
– Haha, bọn mày xem, nó là đứa con gái duy nhất trong doanh trại An Nguy đó, cơ thể nuột nà xinh đẹp như vậy, chắc chắc rất s.u.n.g.s.u.o.n.g
Cô đổi sắc thái, đạp ngã tên trước mặt, sau đó lấy từ túi quần ra một quả bom khói rồi nói.
– Chậm rồi.
* Bùm*
Cả tiểu đội đều thả bom xuống, mấy chốc khói cay liền tỏa ra, đánh lạc hướng giúp họ thoát thân kịp lúc.
Họ cứ chạy, chạy đến lúc tìm thấy. một căn nhà trơ trọi giữa đường rồi chạy vào xin tá túc.
May thay chủ nhà là một ông nông dân già cô đơn một mình, ông là người may mắn sống sót trên con đường ven núi Sơn La này từ lúc chiến tranh vào mười mấy năm trước.
Và trùng hợp thay……
Chiến tranh đó chính là năm cướp đi sinh mạng của ba mẹ cô.
Dù vậy cô vẫn gạt đi cảm xúc để tìm chỗ ẩn nấp, quả thật quá hay, nhà ông lão lại có một căn hầm bí mật, lần này ông thân thiện cho cả tiểu đội của cô tá túc ở đó.
Ông rất nhạy bén, nghe nói gần đây có quận Minh Đại đến, vì thế nên ông đã xuống hầm trú ẩn, rồi ngụy ra một đống hoang tàn trên nhà chính để bọn lính có đến cũng bị đánh lạc hướng.
Sau khi tất cả đã đi đến căn hầm, ông đã cùng họ xuống dưới nhà để nghỉ ngơi.
Cô vội lấy bộ đàm từ túi ra kết nối với tai nghe, sau đó liền thì thầm:
– Báo cáo, tiểu đội Đại Bàng đang gặp nguy hiểm. Chúng tôi đang ở phía Nam ven rừng, trong một căn nhà hoang.
Lúc này đột nhiên từ bên trên phát ra tiếng giày, có lẽ bọn nó đã tìm thấy căn nhà hoang này.
Tiếng bước chân ngày càng gần đến cửa căn hầm rồi dừng lại vài giây.
Ông lão chau mày, nhanh tay cầm lấy cây súng đứng xa cửa căn hầm ra đôi chút, như thể chờ người bên trên mở cửa.
* Rầm*
*Đùng……đùng*
Hai tiếng súng nổ lên, ông lão bị đạn xuyên qua bên vai nhanh chóng ngất đi vì mất máu.
Song lúc đó cô như đoán trước được tình huống liền rút súng bắn thẳng vào hộp sọ của tên lính khi nãy.
Cô nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy ông lão kéo về phía tiểu đổi đang vây lấy.
*Đùng*
Nào ngờ một viên đạn được bắn ra bay thẳng đến bắp chân của cô, nó khiến cô đang đi thì loạng choạng té xuống.
– Khả Thắng! Đưa ông lão rút về tiểu đội, bảo đảm an toàn tuyệt đối, sơ cứu đơn giản cầm máu trước đi.
Nói xong Khả Thắng liền chạy lên kéo lấy người ông, một tay còn lại nắm lấy tay cô định kéo cô về thì bị cô vung mạnh ra.
– Tự tôi giải quyết.
Nói xong cô gượng dậy, vừa hay lại gặp tên râu mép khi nãy nắm chặt lấy tóc, lần này ông ta tức điên lên, sai binh lính lấy hết tất cả súng dao, kể cả tai nghe và bộ đàm của cô trừ trường hợp cô lại bỏ trốn.
*Chát*
Hắn ta tát cho cô một cái đau điếng, trên mặt in hằn lên bàn tay của ông ta.
Cô vung thẳng một bên chân còn lại đá văng ông ta ra, rồi nhanh chóng chiếm thế chủ động đánh bọn chúng.
Nhưng cô nào biết, bây giờ có cả chục binh lính, với sức cô đang thương tích đầy mình lại không thể làm gì được.
Nhanh chóng sau đó cô đã bị bọn chúng bắt lại, đồng đội cũng bị vây lấy chỉa súng vào đầu.
Nhìn lão ta bằng đôi mắt căm phẫn, cô quát:
– Có gan thì thả tôi ra, chúng ta đấu tay đôi.
Lão ta cười lớn thích thú, sau đó dùng đôi tay dơ bẩn của mình sờ lấy má cô, liền dùng giọng chế giễu bảo:
– Này này cô nhóc, mười mấy tuổi đầu mà có cá tính đấy, nhưng có lẽ không thích hợp đánh nhau ở đây. Bây đâu, lột đồ nó ra.
Lúc này cô liền trợn mắt liếc ông ta, sau đó bọn lính liền khống chế cô rồi xé từng lớp áo của cô ra.
Võ Việt liền nhào đến đánh 3 4 tên lính xung quanh khi đã có được dao trong tay.
Nhưng không may, lần này lão già đó đi đến, nắm cổ áo anh ấy rồi sai thuộc hạ đấm anh tới tấp.
Vết thương ở chân cứ tuôn máu không ngừng, cô lúc này chỉ biết bất lực.
Chẳng ai dám phản kháng lại cả, cô lại sắp bị làm nhục.