“Tuệ Linh, Tuệ Linh, nào dậy uống một chút trà gừng rồi hãy ngủ.” Đặng Lâm ôm cô ra sofas rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Lần này cô không còn ôm anh chặt cứng nữa mà dễ dàng buông ra. Hình như ngủ mất rồi. Thế nhưng anh không để yên cho cô ngủ mà lại gọi dậy. Dù gì thì cũng phải uốn chút trà gừng dã rượu đã.
“Lâm, anh thật ồn ào. Để yên cho em ngủ.” Tuệ Linh bị anh gọi bất mãn lên tiếng. Cái người này sao hôm nay lại ồn ào vậy kia chứ. Trước đây sống cùng anh cả ngày chẳng thấy anh nói chuyện kìa. Bây giờ thật là ồn ào.
“Dậy uống một chút rồi anh cho em ngủ.” Đặng Lâm nửa đứng nửa ngồi ở sofas đang không ngừng cố gắng lôi kéo con ma men Tuệ Linh dậy.
“Kéo em dậy. Anh phiền chết.” Tuệ Linh miệng lải nhải nhưng mắt vẫn nhắm nghiền dơ tay lên đợi anh kéo dậy. Muốn cô uống thì cũng phải cho cô ngồi dậy hẳn hoi chứ. Không thể nằm uống được.
Một tay luồn ra sau lưng tay còn lại nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô rồi kéo dậy. Tuệ Linh mơ màng ngồi gật gà gật gù đợi có người hầu tới tận miệng.
Không phụ lòng của cô Đặng Lâm mang cốc nước bón tới tận miệng cô chỉ cần nuốt xuống là được.
“Nào uống một chút, cẩn thận.”
Một ngụm nước xuống họng vị cay xè của gừng làm cô tỉnh táo hơn một chút. Tay đẩy cốc nước ra ngoài từ trối uống tiếp.
“Cay, không uống.” Tuệ Linh ánh mắt mơ màng nhìn một đống gương mặt Đặng Lâm không ngừng lắc lư trước mắt. Còn kèm theo hành động lắc lắc đầu tỏ ý bất mãn.
“Có cay bằng số rượu em uống sao? Uống thêm một chút anh liền để em ngủ.” Đặng Lâm nhìn cô lại bắt đầu cứng đầu thì không vui. Rượu uống nhiều vậy không thấy cay, trà gừng uống có một ngụm đã không chịu uống tiếp.
“Họ Đặng thối. Tại sao bây giờ anh lại ồn ào như vậy… Anh trước đây không như vậy. Em không thích anh nữa. Cũng không cần anh.” Lấy sức nói một hơi dài Tuệ Linh đưa tay giật lấy cốc trà gừng trên tay Đặng Lâm một hơi uống hết rồi bỏ lại vào tay anh rồi nằm vật ra ghế ngủ mất.
Đặng Lâm bị một loạt hành động lưu loát của cô làm cho choáng váng. Sau khi bình tĩnh lại thì người đã ngủ mất rồi. Hình như vừa rồi cô nói không thích anh nữa. Cũng không cần anh nữa? Điều đó là không thể, cho dù cô có chạy đến đâu anh cũng sẽ bắt lại. Không thể trêu đùa anh rồi lại nói không cần như vậy.
Nhìn cốc trà đã trống rỗng trên tay Đặng Lâm anh không thèm chấp với con ma men say rượu như cô. Đứng lên mang cốc xuống bếp để rồi quay lên thấy cô vẫn còn nằm ngủ ở đấy. Lần này cô ngủ rất sâu. Anh có gọi thử vài lần đều không có phản ứng.
Nhìn cô nằm ngủ không thoải mái anh liền bế cô lên mang vào trong phòng ngủ. Cẩn thận kéo chăn lên đắp kín cho cô rồi anh ngồi ngay bên cạnh. Nhìn gương mặt an tĩnh khi ngủ say của cô anh mới nhận ra. Hình như cô gầy hơn trước. Mắt cũng xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt. Hình như từ khi rời đi cô cũng không tốt hơn anh là mấy. Ít ra hiện tại anh cảm thấy là như vậy.
“Sở Tuệ Linh, người phụ nữ ngốc em. Anh có nói là anh có quan hệ gì với cô ta sao. Em cũng đủ tuyệt tình. Nói đi là đi luôn, cũng không thèm gặp anh nói lời tạm biệt. Nhưng mà biết làm sao đây. Anh tìm thấy em rồi, từ giờ liền không cho phép em biến mất khỏi tầm mắt anh thêm lần nào nữa.” Đặng Lâm ngồi ở cạnh giường bàn tay vuốt ve gương mặt ngủ say của cô mà tự nói chuyện một mình. Trước đây là anh không biết tình cảm của mình dành cho cô là gì. Giờ hiểu ra rồi anh cũng không ngại lần nữa theo đuổi cô từ đầu. Từ từ đi vào cuộc sống của cô thêm một lần nữa.
“Mẹ…Mẹ đừng bỏ con lại. Mẹ…….. Đặng Lâm, Đặng Lâm anh không được đi. Tránh xa cô ta ra…. Lâm… Đừng đi. Huhu…” Đặng Lâm đang mơ màng ngủ thì bị tiếng gọi của cô làm cho giật mình. Tuệ Linh mơ màng cả người ướt đẫm mồ hôi đang khóc thút thít. Hình như cô gặp phải ác mộng nhưng không thể tỉnh lại. Đang khổ sở giãy giụa cố gắng tỉnh lại nhưng không được.
“Linh, Tuệ Linh, anh ở đây. Đừng sợ, anh không đi đâu hết. Ở đây với em.” Anh vội vàng ôm lấy cô vào lòng tay không ngừng xoa lưng cô giúp cô bình tĩnh lại.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tuệ Linh như tìm được nơi yên tâm dựa vào. Tiếng khóc của cô dần dần nhỏ lại rồi lần nữa ngủ thiếp đi.
Lo lắng cô sẽ lần nữa gặp ác mộng cả đêm anh thức canh cho cho cô ngủ. Tới gần sáng thì tiếng chuông điện thoại gọi đến. Là Mục Thành, không biết trời còn chưa sáng cậu ta gọi cái gì.
Để âm thanh không ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên anh đi ra ban công nghe máy.
“Tôi nghe.”
“Tổng Giám đốc, phía Đặng Thị sảy ra chuyện cần anh về giải quyết gấp. Tôi đã đặt sẵn máy bay rồi, 30 phút nữa sẽ cất cánh. Hiện giờ tôi qua đón anh.” Mục Thành đang ngủ cũng bị tin tức này làm cho tỉnh ngủ vội vàng sắp xếp lịch trình rồi gọi báo cho anh.
Mục Thành biết hiện tại Tổng Giám đốc chắc chắn đang ở cùng phu nhân. Thế nhưng sự việc cấp bách không cho phép anh ta lo được lo mất nhiều như vậy.
Đặng Lâm nghe giọng vội vàng của Mục Thành cũng không trách. Im lặng một lúc anh mới lên tiếng đáp lại.
“Cứ làm theo như cậu sắp xếp. Gọi Giang Mẫn qua đây chăm sóc cho cô ấy giúp tôi.” Anh biết trên vai mình gánh vác sự nghiệp của cả nghìn người không thể lơ là nên đành tạm thời về trước. Ở nước Pháp xa xôi này hiện tại cũng chỉ có Giang Mẫn khiến cho anh yên tâm đôi chút giao cô cho.
“Tôi đã biết. Tôi sẽ lập tức gọi cho cô ấy.” Mục Thành lập tức hiểu được anh muốn giao phó cô cho Giang Mẫn chăm sóc không nói nhiều lấy một chiếc điện thoại khác ra gọi cho Giang Mẫn nói chuyện.
Biết là hiện tại làm phiền giấc ngủ của người khác là không đúng nhưng sự việc quan trọng không thể làm khác được.
Khoảng 15 phút xe của Mục Thành và Giang Mẫn cùng lúc chạm nhau ở dưới chung cư.
“Thư kí Mục. Có chuyện gì anh gọi tôi gấp như vậy?” Giang Mẫn vừa đi vừa khó hiểu hỏi Mục Thành. Trời còn chưa sáng cô đã bị anh ta gọi tỉnh mà gấp gáp chạy đến đây.
“Bên tập đoàn sảy ra chuyện chúng tôi phải về gấp. Tổng Giám đốc không yên tâm về cô Sở nên đành làm phiền cô.” Mục Thành đơn giản nói hai câu Giang Mẫn đã hiểu được. Hóa ra cần cô làm bảo mẫu chăm vợ. Biết làm sao đây, thân là cấp dưới chỉ có thể nghe lời sếp.
“Tinh” Cửa thang máy mở ra Mục Thành đưa theo Giang Mẫn tới 10A6 gõ cửa. Cửa nhà mở ra Đặng Lâm một thân tây trang nghiêm chỉnh.
“Tổng Giám đốc, Tổng Giám đốc.” Hai người Mục Thành cùng Giang Mẫn đơn giản chào hỏi.
“Vào đi.”
Giang Mẫn theo chân Mục Thành đi vào nhà. Khi cô ấy nhìn kĩ dung mạo vị Tổng Giám đốc bí ẩn này cũng là giật mình. Thật sự rất đẹp. Chỉ là thời điểm hiện tại không cho phép cô có tâm trí suy nghĩ khác.
“Trưởng phòng Giang. Tôi hy vọng cô giúp tôi chăm sóc cô ấy thời gian tới khi tôi không có ở đây. Cô có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ đáp ứng. Tạm thời đừng để cô ấy biết tôi đã tới. Cô hiểu ý tôi chứ.” Đặng Lâm nhìn Giang Mẫn mà nói. Khí chất cao lãnh trên người anh phát ra làm Giang Mẫn không dám nhìn thẳng.
“Tôi đã biết nên làm thế nào. Tổng Giám đốc anh yên tâm.” Giang Mẫn lập tức hiểu ra hàn ý trong câu nói của anh.
“Cảm ơn. Mục Thành chúng ta đi.” Đặng Lâm cùng Mục Thành rời đi không chút chậm trễ để lại Giang Mẫn một mình từ từ tiêu hóa thông tin gấp rút vừa rồi.