“Cốc…Cốc…Cốc. Tiểu thư lão gia hỏi cô đã chuẩn bị xong hết chưa. Có cần thêm thứ gì hay không để tôi cho người đi chuẩn bị.” Tối đó sau khi dùng xong bữa tối Sở Tuệ Linh lên phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lịch bay của cô là 7 giờ sáng nên cần chuẩn bị tốt mọi thứ từ tối nay trước. Sở lão gia sợ con gái không kịp chuẩn bị nên gọi quản gia lên hỏi cô có gì thiếu liền lập tức chuẩn bị.
“Con chuẩn bị hết rồi. Chú giúp con nói lại với ba không cần lo lắng cho con.” Trong phòng vang lên âm thanh đáp lời quản gia.
“Vậy được rồi. Có gì cần cô cứ gọi tôi. Cũng không còn sớm nữa tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi. Tôi xin phép.” Quản gia thấy cô không có yêu cầu gì thêm liền rời đi.
Sau khi quản gia rời đi Tuệ Linh thất thần nhìn khung ảnh cưới nhỏ được đặt ở đầu giường mà suy nghĩ miên man. Cô yêu anh, cô đã kết hôn với anh. Nhưng cũng chính Sở Tuệ Linh cô yêu cầu ly hôn với anh. Tình cảm hơn 10 năm trôi qua như những thước phim. Bắt đầu là đơn phương kết thúc cũng là đơn phương. Sự tồn tại của Sở Tuệ Linh cô đối với Đặng Lâm có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Đã một tuần trôi qua. Đặng Lâm chưa từng xuất hiện trước mặt cô. Cô rời đi anh cũng không hỏi lý do liền thành toàn cho cô. Nói ra đề nghị ly hôn anh không nói một lời liền đồng ý. Quả thật từ khi hai người bọn họ kết hôn cô đưa ra yêu cầu gì anh đều không nói hai lời đã chấp nhận. Ngoại trừ việc yêu cô ra thì chuyện gì anh cũng làm rất nhanh gọn đơn giản.
“Đặng Lâm, chỉ đêm nay thôi. Em sẽ chỉ nhớ anh duy nhất lần cuối cùng. Từ ngày mai Sở Tuệ Linh em sẽ sống đúng cuộc sống của Sở tiểu thư. Em sẽ không còn là vợ của Đặng Lâm anh nữa. Chúng ta một chút liên quan cũng không có. Tạm biệt.” Thì thầm một lời cô liền với tay úp khung ảnh trên bàn xuống. Hành động này chứng minh Sở Tuệ Linh cô đã chính thức buông bỏ Đặng Lâm. Buông bỏ đi thứ tình cảm đơn phương một phía đầy đau khổ này.
Sáng hôm sau Sở gia từ rất sớm đã tất bật chuẩn bị cho Tuệ Linh. Một bàn ăn đơn giản hai cha con Tuệ Linh cùng nhau dùng bữa sáng. Người làm chuẩn bị mang đồ ra xe. Tài xế đã đậu xe đợi sẵn ở trước cửa lớn.
6 giờ sáng bánh xe đã lăn bánh rời khỏi cổng lớn Sở gia. Đi đầu là chiếc xe Maybach chở hai cha con Tuệ Linh. Theo sau là 2 xe vệ sĩ và hành lý của cô.
Thời gian từ Sở gia tới sân bay hết 30 phút đi xe. Khi xe dừng lại trước cửa sân bay 6 vệ sĩ đi xuống xe tới mở cửa cho cha con nhà họ Sở. Đã có người nhanh chân chạy đi làm thủ tục trước cho cô rồi, lát nữa chỉ việc lên máy bay nữa thôi. Hình ảnh mấy chiếc xe sang đậu trước cửa sân bay cùng hàng vệ sĩ đủ cho những người ở đó biết người tới là nhân vật không tầm thường.
“Lão gia, tiểu thư. Đã đến sân bay.”
“Ừ vào trong thôi. Cũng không còn sớm nữa.” Sở lão gia đơn giản lên tiếng rồi bước xuống xe dắt tay con gái đi vào trong. Lần này không biết con gái nhỏ sẽ đi bao lâu nên ông có chút tiếc nuối. Nhất quyết phải tận mắt nhìn cô lên máy bay mới yên tâm.
Cùng lúc đó tại tập đoàn Đặng Thị.
“Tổng Giám đốc. Lúc 7 giờ Sở tiểu thư sẽ lên máy bay đi Pháp.” Thư kí đứng trước bàn làm việc của Đặng Lâm báo lại tin tức vừa nhận được từ sân bay.
Bàn tay đang cầm bút kí văn kiện sau khi nghe lời thư kí liền dừng lại rồi buông xuống. Đặng Lâm rơi vào trầm tư một hồi. Thư kí nghiêm túc đứng đó chờ chỉ thị tiếp theo từ cấp trên. Theo Đặng Lâm mấy năm thư kí cũng hiểu rõ phần nào tính cách của sếp mình.
“Chuẩn bị xe cho tôi.” Thư kí đoán không sai. Đặng Lâm thật sự sẽ đuổi theo.
“Xe đã chuẩn bị sẵn dưới lầu thưa Tổng Giám đốc.” Lời thư kí vừa rứt bóng người lập tức vụt ra khỏi phòng. Thư kí biết điều nên không đi theo ở lại sắp xếp lại văn kiện cho Đặng Lâm.
Chiếc xe Ferrari lao vun vút trên đường lớn điểm đến là sân bay Tuệ Linh chuẩn bị lên máy bay.
Hai cha con Tuệ Linh vào trước, vệ sĩ đi theo lập tức kéo hành lý của cô theo sau. Mọi người trong sân bay thấy khí thế của người tới không bình thường lập tức tự động nhường đường. Nhìn mấy người vệ sĩ áo đen cao to phía sau ai mà không sợ hãi cho được.
“Được rồi ba. Cũng không còn sớm nữa mọi người về đi. Sức khỏe người không tốt nên chú ý nghỉ ngơi. Con gái đi đây.” Tuệ Linh nhận giấy tờ cần thiết từ tay vệ sĩ rồi chào tạm biệt Sở Đức Kiên.
“Tới ôm một cái nào con gái. Chúc con lên đường bình an. Sang tới bên đó liền thông báo về cho ta biết có nghe không.” Sở lão gia ôm con gái trong lòng mà không khỏi muối tiếc. Vậy là con gái lớn lại phải ra ngoài để mỗi mình ông ở nhà.
“Con đã biết. Mọi người về đi. Con phải đi rồi. Con sẽ thường xuyên gọi cho ba.” Cấm vé hạng thương gia trong tay Tuệ Linh kéo hành lý đi vào cổng soát vé.
Thế nhưng cô không hề hay biết đằng sau vẫn có một ánh mắt khác nhìn theo từng bước chân của cô khuất bóng sau cánh cửa.
“Đợi tôi.” Người đàn ông mấp máy môi nói ra hai chữ rồi xoay người rời đi.
Anh biết chính mình đã làm tổn thương cô quá nhiều nên không có can đảm bước ra giữ chân cô lại. Cô còn trẻ, cơ hội của cô còn phía trước. Không có lý do gì anh có thể giữ cô lại được. Đó cũng là lý do mấy hôm nay Đặng Lâm không đi tìm cô. Không phải là không hối hận. Mà là muốn cô có thể thoải mái sống cuộc sống của riêng mình. Còn anh sẽ lần nữa hoàn thiện bản thân để theo đuổi cô. Cũng để xứng với cô.