Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 33



Vài ngày sau đó,Huy Khang vẫn luôn đưa đón Minh Hân, tránh những cuộc trạm trán tương tự với VănHoàng, cũng vừa tới rất âm thầm tránh sự dòm ngó của mọi người xung quanh. PhíaVăn Hoàng, dường như anh ta đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Minh Hân. VươngĐức Long vẫn luôn nhắc nhở anh ta về thái độ hành xử, nếu không e rằng Minh Hânđã sớm gặp rắc rối lớn rồi.

Chuyến xe vòng vèothêm một chút là tới khu nhà trọ của Khánh Ân. Minh Hân xuống xe, bước lên tầngtrên, đứng trước cửa phòng Khánh Ân. Thực sự thì Minh Hân tạm thời không muốn gặp,vì không muốn thấy Khánh Ân còn trong bộ dạng đau khổ, tiều tụy, cũng không muốnsự có mặt của mình khơi lại trong cô những nỗi buồn cần được giấu kín. Tuy vậy,Minh Hân vẫn muốn tới hỏi thăm tình hình Khánh Ân.

Khoảng 1h trưaKhánh Ân mới về tới nơi. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy Minh Hân đnag chờ trước cửa.Vội vàng tra chìa khóa và mời Minh Hân vào phòng, Khánh Ân khẽ cười hỏi cô đã ăntrưa hay chưa, Minh Hân thành thật lắc đầu. Thấy thế, Khánh Ân mỉm cười hiền rồixuống bếp và nhanh chóng trở lại với hai tô mì nóng hổi.

Minh Hân ăn qualoa một chút rồi ngẩng đầu nhìn Khánh Ân khản giọng hỏi:

– Chị thấy ổn hơnchút nào chưa?

Khánh Ân dừng đũa,ngẩng đầu nhìn cô, một lát mới đáp:

– Em đã nói đúng,dù là đúng hay sai gì thì anh ấy cũng đã ra đi, đó là sự giải thoát. Ai biết đượcbiết đâu ở thế giới khác anh ấy sẽ thấy bình yên và nhẹ lòng hơn. Chị đã quyết địnhsẽ đi nước ngoài.

Minh Hân tròn mắtngạc nhiên hỏi:

– Đi nước ngoài.Chị…

Khánh Ân cười rồinói:

– Khóa đào tạo chosinh viên ưu tú có tổ chức một chuyến du học hai năm. Chi phí do nhà trường chitrả, nhà trường cũng sẽ sắp xếp ổn định. Em đừng lo, họ rất có uy tín.

Minh Hân nghiêmtúc nhìn thẳng vào Khánh Ân nói:

– Chị không cần phảirời khỏi đây. Em biết nơi này khiến chị buồn rất nhiều, nhưng ở đây còn có rấtnhiều cơ hội khác. Chị quen thuộc với nơi này, đây là tổ quốc của chị, không nhấtthiết phải trốn tránh nỗi đau mà đi xa.

Khánh Ân lắc đầu:

– Không phải như vậy.Chị không hề trốn tránh. Chuyến đi này chị đã đăng ký ngay từ khi có kết quả xếphạng của trường vào cuối năm ngoái. Nhưng chị chưa quyết định thời gian đichính thức. Bây giờ, chị rất muốn đi.

– Chị nói thật không?

Khánh Ân gật đầuchắc nịch:

– Thật.

Minh Hân thấy nhưvậy cũng tốt. Khánh Ân là một sinh viên rất xuất sắc, tiếp cận một môi trường đàotạo mới mẻ ngoại quốc, cô sẽ có nhiều hơn những cơ hội hoàn thiện và thăng tiếnbản thân. Cũng là vừa dịp cho cô bắt đầu những dự tính mới cho tương lai củamình. Hơn ai hết, Minh Hân rất mong muốn điều đó đến với Khánh Ân.

– Vậy chị dự tínhsẽ tới đâu?

– Anh chính là ướcmuốn du học trước kia của ba chị. Tuy nhiên ông đã không thể tới đó, trước mắtchị muốn tới đó một lần, sau này có cơ hội, chị còn muốn đi nhiều nơi khác nữa.

Minh Hân gật gật đầunhư hài lòng với dự định này của Khánh Ân. Cô mỉm cười nói vẻ đùa:

– Hãy chờ em ở thủđô Luân Đôn, nhất định em sẽ tới gặp chị.

Khánh Ân cũng khábàng hoàng trước lời này của cô. Rồi như nhớ ra chuyện gì, Khánh Ân ngập ngừnghỏi:

– Minh Hân, cóchuyện này chị muốn thắc mắc. Đã từ vài ngày trước nhưng chưa biết nên hỏi emra sao?

Minh Hân biết cô sẽhỏi gì, cô biết điều thắc mắc trong lòng Khánh Ân. Cũng hơi ngập ngừng một lát,Minh Hân giải thích:

– Biệt thự hôm bữaem đưa chị tới chính là nhà em, mà không, chính xác nó là nhà của chú em -Hoàng Huy Khang – con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn khách sạn Khánh Huy,em trai của ba em – người đã mất cách đây khoảng 17, 18 năm kể từ khi em sinhra.

Khánh Ân há hốc miệngngạc nhiên. Ngay từ khi tỉnh táo nhận ra cơ ngơi đồ sộ đó, cô đã biết Minh Hâncó thân phận tuyệt đối không nhỏ, nhưng lúc này, cô không chỉ ngạc nhiên khi biếtrõ về nó, cô còn có thêm chút hoảng hốt và thương cảm cho số phận cũng khôngmay mắn gì của Minh Hân. Người con gái luôn mang bên ngoài vẻ hoạt bát nanh lợi,đối với cô luôn là một nơi an ủi, chỗ dựa tinh thần thì cũng đnag mang nặngtrong mình nỗi buồn gia cảnh. Gia tộc giàu sang, chưa chắc đã có hạnh phúc vẹntoàn.

Minh Hân vỗ vỗ vàotay Khánh Ân như trấn an cô khỏi sự ngạc nhiên này, cô chống hai tay lên cằmlàm vẻ hồn nhiên nói:

– Chú ấy cũng đãcho em một cơ hội du học sau khi em tốt nghiệp. Nếu chị tới Anh, chắc chắn em sẽqua đó tìm chị.

Khánh Ân cũng nắmlấy tay cô, mỉm cười dịu dàng nói:

– Tương lai chắcchắn sẽ luôn mở rộng cửa đón chào chúng ta.

Minh Hân chợt đứnglên, suy nghĩ gì đó một lát rồi e dè nói:

– Em thật ra khôngmuốn khơi lại nhưng… Ba mẹ anh Kiên…thật sự bỏ qua việc điều tra hung thủsao?

Khánh Ân lại hơibuồn khi nhắc lại chuyện này, cô khoanh tay vào và đặt lên bàn nói:

– Bác ấy nói rấtcó lý. Không có một căn cứ, cơ sở nào thì làm sao có thể? Nhưng dù gì, tận sâutrong tiềm thức của chị vẫn sẽ hy vọng hắn phải trả giá. Mặc dù yêu thương chưaquá sâu đậm nhưng chuyện như vậy, có ai không muốn lấy lại công bằng?

– Nếu như biết rõhung thủ là ai thì sao?

– Tất nhiên hắn sẽphải ra chịu tội trước pháp luật rồi. Nếu chân tướng vụ việc mãi mãi là một dấuhỏi không có câu trả lời, thì có thể không oán hận mà buông xuôi, còn nếu đã biếtmà không trừng trị kẻ thủ ác, đó mới là tội lỗi đáng để căm phẫn.

Câu nói của KhánhÂn vô tình khiến Minh Hân trỗi lên trong lòng suy nghĩ mình chính là kẻ màKhánh Ân vừa nói. Phải, đúng là như vậy, cô biết ai là hung thủ của vụ án dãman này, nhưng vì chiếc USB cô không biết nội dung kia mà cô đã từ bỏ chuyện trừngtrị tên Mạch Bắc. Có phải cô đang vì bảo vệ Tuấn Lâm mà che đi một tội ác? Cóphải cô sắp gây ra một lỗi lầm chỉ vì muốn ngăn cản những sóng gió cho Kỳ Lâm?Nhưng điều đó, lại làm cho một cái chết trở nên oan uổng.

Minh Hân lặng lẽ bướcvào nhà với gương mặt có hơi chút xịu xuống. Thời gian còn lại của buổi chiềukhông nhiều, cô ghé qua cửa hàng mạng đặt mua một vài cuốn sách sau đó ra vườntưới cây cùng dì Ba.

Minh Hân không tậptrung vào chuyện tưới cây cho lắm. Cô đăm chiêu nghĩ ngợi về chuyện trao đổi bằngchứng trừng trị Mạch Bắc. Cô lần nữa rơi vào đắn đo, lựa chọn.

Huy Khang lại nhậnđược lời nhắc từ phía Kỳ Lâm về chuyện hôn ước. Vốn định sẽ thẳng thừng từ chốinhưng cậu lại nghi ngại phía Hải Kiều sẽ nói này nọ. Cậu lại phải chuyển lời tớiba mình.

Chủ tịch hôm naytrực tiếp tới khách sạn làm việc. Ông chỉ đi cùng một người trợ lý lên phòng.Biết được chuyện Kỳ Lâm nhắc nhở, ông khẽ cười rồi nói như nói với người trợlý:

– Con trai ta tạisao lại khó giải quyết chuyện này nhỉ? Hình như nó gặp vấn đề nhạy cảm.

Đúng lúc đó, HuyKhang bên ngoài khẽ gọi rồi mở cửa vào. Như chuẩn bị nói những điều quan trọng,ông chủ tịch khẽ ra hiệu cho anh trợ lý ra ngoài. Anh ta gật đầu rồi khẽ chàoHuy Khang và ra bên ngoài.

Huy Khang vẫn đứngtrước bàn. Ông chủ tịch nhìn cậu hồi lâu rồi bảo:

– Ba đã trả lạiquyền quyết định chuyện này cho con rồi mà! Sao còn chưa dứt khoát? Lo ngạichuyện gì sao?

– Ba không thắc mắcvì sao Kỳ Lâm muốn có Minh Hân tới vậy sao? – Huy Khang không đáp lại câu hỏi củaông mà hỏi lại.

Ông lão cười và bảo:

– Người cần MinhHân không phải Kỳ Lâm, mà là kẻ muốn trục lợi từ chuyện này thôi.

– Ý ba là…

– Huy Khang, có mộtchuyện con chưa biết, đây không phải lần đầu Kỳ Lâm muốn kết thông gia vớichúng ta đâu.

Thấy Huy Khangnhíu mày vừa ngạc nhiên vừa tò mò, ông lại tiếp tục nói:

– Trước đây rấtlâu, lúc đó con còn rất nhỏ, lúc đó thậm chí còn chưa có Minh Hân, con trai chủtịch Kỳ Lâm lúc đó là Linh Kỳ cũng rất muốn làm rể Khánh Huy.

– Làm rể KhánhHuy? Muốn kết hôn với chị Hải Kiều sao?

Ông chủ tịch lắc đầu:

– Không đúng. Màlà Tuyết Minh – mẹ của Minh Hân.

Huy Khang càng lúccàng khó hiểu, im lặng nghe ông giải thích:

– Tuyết Minh làcon gái nuôi của ba, nhưng đó chỉ là danh nghĩa, thực tế không có giấy tờ hay bấtkỳ sự ràng buộc nào vì Tuyết Minh cũng đã trưởng thành. Ba nhận nó khi nó vừatrở thành một vệ sĩ chuyên nghiệp. Tuyết Minh đã cứu ba không ít lần. Khi bênLinh Kỳ đề hôn, ba đã vội vàng chấp thuận. Nhưng ba đã lầm, vì không xem xét kỹlưỡng. Lúc đó, Hiểu Khánh đã đứng ra thừa nhận rằng nó yêu Tuyết Minh, yêu từkhi cô ấy bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của nó và Tuyết Minh cũng vậy. Thếlà ba lập tức từ chối Linh Kỳ, tác thành cho hai đứa. Sau đó thì con đã biết rồiđấy, hai đứa có Minh Hân và ba đã đồng ý cho hai đứa kết hôn ngay cả khi khôngcó ba ở nhà. Nhưng tai nạn đã xảy ra vào ngày cưới, Minh Hân đột nhiên trởthành côi nhi.

Ông dừng câu chuyệnlại, vì càng kể sẽ càng đau lòng. Ông nhìn Huy Khang cười hiền:

– Nếu Tuyết Minh tỉnhdậy, nó sẽ nghĩ con là Hiểu Khánh mất, vì hai anh em con quả thật rất giốngnhau.

Huy Khang nghe vậythì mỉm cười, cậu nói:

– Con sẽ làm tốtnhững việc anh Khánh chưa làm được, sẽ thay anh ấy hoàn thành những điều đó.Còn bây giờ, ba hãy giúp con cho Kỳ Lâm một câu trả lời dứt khoát, kéo dài lâucon sợ Minh Hân sẽ thấy tổn thương, con không muốn cô ấy có cảm giác mình là mộtmón hàng kinh doanh.

Ông lão cười xòa,gật gật đầu chắc chắn. Huy Khang xin phép tiếp tục đi làm việc.

Trở về phòng mình,Huy Khang bắt đầu suy nghĩ. Lại một câu chuyện của quá khứ được hé lộ, manh mốisẽ dần nhiều hơn.

“Một tronghai anh em Vương Đức Long lúc đó có tình cảm với chị Tuyết Minh, nhưng chị ấyvà anh Khánh lại yêu nhau. Hôn ước bị từ chối và chị ấy ở bên anh Khánh. Họ đượclàm cha mẹ nuôi của Minh Hân nên vui mừng thông báo với ba rằng họ có con, kếtquả ba giục hai người đám cưới trong khi ba còn đang ở Pháp – quê mẹ. Và đúngvào ngày cưới, kẻ thua cuộc trong tình trường đem lòng căm hận nên đã bắt anhKhánh. Chị Tuyết Minh lặn lội nhiều ngày tìm anh ấy, tình cờ gặp ba mẹ của MinhHân, chị ấy đột nhiên trở thành mẹ cô ấy, đưa cô ấy về nhà. Sau khi biết tungtích anh Khánh, chị ấy đã viết thư để lại cho ba và tới đó. Kết quả thấy bọn họđã giết anh Khánh nên đã bắn một viên đạn vào đầu để tự vẫn. Tin tức đám cưới gặpchuyện, ba trở về và thấy Minh Hân trong nhà cùng với bức thư. Ba hiệu triệu ngườitới chỗ anh chị ấy thì đã quá muộn, anh Hiểu Khánh đã chết, chị Tuyết Minhtrong trạng thái mất ý thức, chút sức lực cuối cùng chị ấy dặn dò ba chăm sócMinh Hân. Não bị tổn thương nhưng chưa dẫn tới tử vong, ba đã đưa chị ấy về gọichuyên gia điều trị, kết quả trở thành người sống thực vật và Minh Hân…trởthành người nhà của Khánh Huy…”

Đó là suy nghĩ vàsự sắp xếp, xâu chuỗi câu chuyện của Huy Khang. Cậu một mình lẩm bẩm như vậy,sau cùng đứng bật dậy, như thể mình đã tìm ra những mắt xích quan trọng của quákhứ, cậu đập hay bàn tay xuống bàn. Điều phải làm rõ lúc này là…người muốn lấyTuyết Minh năm xưa là ai? Vương Chính Kỳ?…Vương Đức Long???

Mãi tới tận tối,Huy Khang vẫn trăn trở chuyện này. Cậu lang thang trên dãy hành lang dài của biệtthự, vô tình thấy Minh Hân đang ngồi một mình dưới giàn ti gôn. Thời tiết có vẻmát mẻ nhưng buổi tối và ban đêm vẫn se lạnh do có chút sương. Huy Khang xuốngdưới, lại gần cô. Minh Hân đang mặc đơn giản một chiếc áo phông dài tay khôngkín cổ, Huy Khang trên người cũng chỉ có chiếc sơ mi. Cậu bước tới ngồi xuốngngay bên cạnh Minh Hân. Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện Khánh Ân nên bất ngờ bị giậtmình, nhưng hơi ấm từ người Huy Khang khiến cô thấy ấm ấp hơn, trấn tĩnh hơn.

– Muộn rồi đấy! -Huy Khang nói.

Minh Hân đã suynghĩ rất nhiều, và giờ thì cô muốn đem chuyện này nói với Huy Khang:

– Hôm nay cháu đãgặp chị Khánh Ân, chị ấy sẽ đi Anh theo tua du học của nhà trường. Nhưng có mộtviệc…

Huy Khang nhìn cô:

– Nói đi.

Minh Hân hơi ngậpngừng bảo:

– Chị ấy nói, nếunhư biết hung thủ là ai, nhất định phải để hắn bị pháp luật trừng trị, nếukhông sẽ giống một kẻ tội nhân đáng để người ta căm phẫn.

Huy Khang thực ratrong lòng không hề để tâm tới việc Kỳ Lâm tranh chấp. Cậu không có ý định sẽdính dáng tới chuyện đó. Bảo vệ Tuấn Lâm, chỉ là theo ý muốn của Minh Hân màthôi. Ngẫm lại thì, việc đó chính thức kết thành thù với Vương Văn Hoàng.

– Vậy bây giờ muốnthay đổi quyết định sao? Không sao đâu, bất kể là chuyện gì, hãy làm sao đểkhông hối hận là được.

Minh Hân lặng ngườinhìn Huy Khang. Người con trai như cậu, tận tâm hậu thuẫn cô như cậu, quả thực đángđược trân trọng, nhưng bản thân cô lại không biết mình có thể làm được gì cho cậunữa. Có lẽ điều Huy Khang cần chỉ là Minh Hân có một cuộc sống bình yên hạnhphúc. Như vậy, cậu mới không hổ thẹn với Nguyên Hạo khi giữ cô ở lại.

Huy Khang đặt taylên vai Minh Hân nhẹ nhàng nói:

– Ngày mai chúngta sẽ liên lạc với Vương Văn Hoàng, chúng ta đồng ý trao đổi.

– Nhưng điều đó cógây sóng gió cho Kỳ Lâm hay không? Nhất là…có gây tổn hại tới anh Tuấn Lâmhay không?

Huy Khang cười nhẹnói:

– Sóng gió của KỳLâm chúng ta không thể nhúng tay vào được, mặc cho người trong cuộc xử lý đi.Còn về Vương Tuấn Lâm, bản lĩnh anh ta không tầm thường đâu, nếu chiếc USB kiathực sự phải thuộc về anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ đoạt lại được nó. Hãy đánhgiá Vương Tuấn Lâm cao một chút!

Minh Hân nghe lờiHuy Khang nói rất có lý. Cô gật gật đầu, Huy Khang yên tâm cười và bảo:

– Giờ vào nhà đi!Lạnh.

Nói rồi, cậu kéoMinh Hân đứng dậy, hai người một trước một sau, một lớn một nhỏ nối gót vàotrong nhà. Màn đêm u tịch thỏa sức vùng vẫy, độc chiếm toàn bộ không gian.

Minh Hân cầm chiếcdi động hồi lâu, cô nhìn Huy Khang để lấy bình tĩnh, thấy cậu khẽ nở nụ cười,cô bắt đầu bấm số gọi cho Văn Hoàng.

Minh Hân sử dụngtai nghe để nói chuyện, điều đó giúp cho Huy Khang cũng có thể nghe toàn bộ cuộcnói chuyện đó.

Nghe tiếng alo lạnhlùng phía đầu dây của Văn Hoàng, Minh Hân vào thẳng vấn đề:

– Tôi đồng ý việctrao đổi với anh.

Văn Hoàng hiểungay. Anh ta không khỏi nở một nụ cười khẩy khó ưa:

– Rất tốt. 9h tốinay, gặp nhau tại ngôi nhà hoang lần trước. Nhớ! Cô nhất định phải tới một mìnhvà không thể thiếu chiếc USB kia.

– Làm sao tôi biếtmình sẽ được an toàn?

Văn Hoàng cười lớnnói:

– Rất thông minh.Nhưng cho cô hay, tôi cần chiếc USB chứ không cần cái mạng cô. Hơn nữa, tôi sẽkhông bội ước với một cô gái đâu, rất mất mặt! Chỉ cần cô thực hiện đúng giao ước,tôi đảm bảo cô có thể trở về bình an, và thằng Mạch Bắc sẽ thuộc quyền xử lý củacô.

Minh Hân nghe vậythì nhìn sang Huy Khang, cậu cũng đã nghe rất rõ. Huy Khang gật đầu, Minh Hânbèn trả lời Văn Hoàng:

– Tôi đồng ý. Anhcũng nên bảo vệ những giá trị chung của lời hứa, với tư cách là một người đànông.

Có tiếng Văn Hoàngcười khả ố như đang khen ngợi tài ăn nói của Minh Hân. Hắn hô được được mấy câurồi cúp máy.

Minh Hân lại nhìnsang Huy Khang, cậu vẫn nở nụ cười ấm áp, Minh Hân thấy an tâm hẳn. Cô vội tớitrường trước khi quá trễ.

Ngay sau đó, HuyKhang và Nguyên Hạo cũng tới khách sạn làm việc. Nhật Thiên có một ca cấp cứucho một chú chó vào đêm qua nên đã đi ngay và ở lại đó luôn.

Tới khách sạn, HuyKhang nghĩ rồi quyết định nói lại và thảo luận chuyện cuộc hẹn đêm nay vớiNguyên Hạo. Sau cậu nói:

– Có lẽ chúng takhông nên giúp cho Vương Văn Hoàng. Hắn có vẻ không phải người tốt. Em khôngnghiêng về Vương Tuấn Lâm nhưng không có nghĩa là chúng ta bỏ mặc rắc rối lạicho anh ta.

– Vậy cậu định thếnào? – Nguyên Hạo đang chờ sắp xếp của Huy Khang.

Huy Khang nhìn anhrồi chậm dãi nói ra ý tưởng của mình:

– Em sẽ cùng MinhHân tới đó lấy đoạn băng, còn anh, hãy đoạt lại chiếc USB từ tay Vương VănHoàng khi hắn rời khỏi. Nếu có thể, em sẽ trở lại giúp anh một tay.

– Đừng lo cho anh,hãy bảo vệ Minh Hân cho tốt. Nhưng có điều, hắn sẽ nhận ra cả hai chúng ta.

– Không sao. Chúngta là những kẻ địch sớm muộn cũng phải lộ diện, nhân cơ hội này thăm dò mộtchút tình hình nội bộ Kỳ Lâm.

Nguyên Hạo gật đầu:

– Nhưng hắn có baonhiêu người?

Huy Khang trả lời:

– Không rõ. Anh tatạm thời chỉ nghĩ Minh Hân là một cô gái quầy bar tầm thường nên sẽ không mangnhiều người tới đâu. Như vậy sẽ dễ dàng cho anh hơn.

Một ý tưởng táo bạovà nguy hiểm của Huy Khang. Nếu thực hiện thành công, họ không chỉ có lại chiếcUSB mà còn có thêm bằng chứng trừng trị Mạch Bắc. Tuy vậy, việc này cũng khônghề đơn giản, nhất là khi đối đầu với một đối thủ chưa rõ thực lực như VănHoàng, cả hai đều nâng mức cảnh giác lên cao hơn trước khi bắt đầu cho buổi tốinay.

Bóng tối dần dần lấnlướt ánh sáng mặt trời yếu ớt lúc hoàng hôn. Mặt trời vừa tắt chưa được baolâu, màn đêm đã kéo tới vội vàng, dập tắt những thứ ánh sáng mong manh cuốingày. Nồng độ đậm đặc có sức uy hiếp cao, tưởng chừng có thể làm cho người ta rấylên cảm giác sợ hãi.

Huy Khang chở MinhHân tới gần khu vực căn nhà đó. Huy Khang dừng xe ven đường, ước chừng cách đókhoảng 300 mét. Hai người xuống xe và đi tới gần ngôi nhà.

Huy Khang đảo mắtmột lượt xung quanh rồi cùng Minh Hân đi vào bên trong. Đám người của Văn Hoàngvẫn chưa thấy đâu, có lẽ đúng như suy đoán của Huy Khang, anh ta chỉ đem theo rấtít người.

Bước tới căn phòngcó chút quen thuộc, hai người bắt đầu thấy người của Văn Hoàng bên ngoài. Chỉcó hai tên mặc đồ đen canh bên ngoài, có lẽ bên trong Văn Hoàng và tên Tài đangchờ sẵn.

Hai người bước tớigần, một trong hai tên đó thấy Minh Hân thì khẽ cười nhạt, nói:

– Cậu chủ đang đợicô!

Tên còn lại vặncánh cửa ý mời cô vào, Huy Khang đang chực bước theo thì hai tên đó chặn lại.Minh Hân nhìn hắn thắc mắc.

– Hình như côkhông giữ đúng giao ước. – Rồi hắn quay sang Huy Khang: – Tốt hơn hết anh nên ởngoài.

Minh Hân nhìn HuyKhang gật đầu, cậu nhún vai gật đầu rồi khẽ nở nụ cười nửa miệng. Minh Hân phôra bộ mặt lạnh rồi bước vào bên trong.

Văn Hoàng thấyMinh Hân một mình bước vào thì nở nụ cười khẩy, nhìn chiếc đồng hồ trên tay vànói:

– Giao dịch với mộtcô gái đúng hẹn như vậy thật dễ chịu hơn nhiều. – Nói rồi, hắn khẽ hất hàm vàoMinh Hân, cô hiểu ý lấy trong túi ra chiếc USB.

Thấy nó, cặp mắt VănHoàng sáng lên. Hắn chưa từng nghĩ để có nó lại phải làm một cuộc trao đổi sòngphẳng như thế này. Văn Hoàng nhìn sang tên Tài, hắn gật đầu rồi cũng lấy ra mộtchiếc đĩa CD. Văn Hoàng cầm lấy nó và nói:

– Có một điều đặcbiệt là đoạn phim này được quay chính ở căn phòng này, có biết máy quay đặt ở đâukhông?

Minh Hân chưa kịpsuy nghĩ thì Văn Hoàng đã hất hàm lên góc tường phía sau cô. Minh Hân quay lạingước lên nhìn, quả thực có một máy quay cỡ nhỏ ở đó. Văn Hoàng nói tiếp:

– Chỉ như một conmắt không bao giờ dùng tới, không ngờ lúc phát huy tác dụng thì lại lớn như vậy.

Minh Hân nuốt khan,cô hơi ngoái lại phía cửa, không có động tĩnh gì, Minh Hân hơi run run đưa chiếcUSB ra trước mặt Văn Hoàng. Hắn vui sướng lập tức giằng lấy nó một cách thô bạo.

Cầm nó trong tay,Văn Hoàng tỏ ra sung sướng lạ thường. Có nó, nhất định hắn ta sẽ hủy nó theo lờiVương Đức Long, đánh tan hy vọng bao nhiêu năm của Tuấn Lâm.

Minh Hân luôn tiệnchìa bàn tay ra chờ nhận lấy chiếc CD, tên Tài nhìn Văn Hoàng gật đầu rồi bướctới gần cô định đưa nó ra.

Lúc tên Tài vừa bướcđược hai bước thì nghe bên ngoài có tiếng động mạnh, ngay sau đó là tiếng kêu đauđớn của hai tên đàn em. Chưa kịp định thần thì Huy Khang đã đạp cửa xông tới, đứngngay trước mặt Văn Hoàng và tên Tài.

Cả Văn Hoàng vàtên Tài đều rất ngạc nhiên, cặp mắt hai người trợn tròn kinh ngạc. Văn Hoàng giậndữ quát Minh Hân:

– Cô không tới mộtmình?! – Rồi hắn nhìn sang Huy Khang gầm gừ: – Hoàng Huy Khang?!

Huy Khang sắc mặtlạnh lùng hiếm thấy. Biết họ đã nhận ra nhau, Minh Hân ngoan cố chìa tay ra trướctên Tài:

– Trả nó lại đây!

Tên Tài cỏ vẻ do dự,Văn Hoàng lẩm bẩm:

– Hoàng HuyKhang… – Rồi hắn nhìn Minh Hân: – Nói vậy không lẽ cô là…

Lời của hắn chưatròn câu thì ngay lập tức trong đầu hắn nghĩ lại tới kế sách loại bỏ Huy Khangmà không lâu trước đây ba hắn đã chỉ điểm. Vốn sẵn bản tính nham hiểm, hắn chỉkịp nghĩ cơ hội có cả Huy Khang và Minh Hân ở một nơi hẻo lánh này là rất hiếm,không nghĩ gì thêm nữa, hắn lập tức xông lên tấn công hai người.

Huy Khang vội vàngkéo Minh Hân lùi lại, nhảy lên trước bắt đầu cuộc đấu với Văn Hoàng. Trước nhữngđòn tấn công thâm hiểm của Văn Hoàng, Huy Khang chỉ có thể né tránh mà không cóbất cứ một cơ hội phản công nào.

Thấy Huy Khang cóvẻ dần đuối sức trước Văn Hoàng, Minh Hân lo lắng dõi theo từng nhịp đấu. Quansát thấy lúc Văn Hoàng sắp ra đòn với Huy Khang, Minh Hân lập tức chạy tới giúpHuy Khang chống đòn tấn công này. Biết mình hoàn toàn không đủ sức đánh với VănHoàng, Minh Hân vẫn kiên trì cầm cự giây lát. Huy Khang tranh thủ cơ hội đó lậptức xông vào trở lại, cùng với Minh Hân hợp sức đánh Văn Hoàng. Kết quả, HuyKhang đã có thể tung một cú đá trúng người anh ta khiến anh ta lùi lại vài bước.

Tên Tài chính thứcnhập cuộc. Đối với cuộc chiến này, cơ bản đã có thể nhận định bên thắng bên thua,nhưng cả Huy Khang và Minh Hân đều không hề nao núng. Lúc này, Văn Hoàng không đánhmà ở sau quan sát cuộc đấu giữa ba người. Nhìn qua có thể thấy kỹ thuật của tênTài còn kém xa so với Huy Khang, tất nhiên hoàn toàn không thể hăng như Văn Hoàngtrước đó.

Văn Hoàng đủ thờigian để nghĩ ra một ý tưởng táo bạo. Hắn rút từ sau lưng ra một khẩu súng ngắn.Trước đó, hắn đã do dự xem có nên mang nó theo hay không lúc tới đây, và giờ hắncảm thấy mình đã đúng.

Chĩa súng về phíaba người vẫn đang đánh hỗn loạn, Văn Hoàng nhắm súng về phía Huy Khang, tuynhiên vẫn không thể cố định mục tiêu. Cả Huy Khang và Minh Hân đều đã phát hiệnra hành động của Văn Hoàng. Hai người hơi sửng sốt và đồng thanh nói:

– Minh Hân, cẩn thận!

– Chú cẩn thận!

Tên Tài nhìn lại vềphía sau, thấy vẻ mặt Văn Hoàng đang đằm đằm sát khí, hắn biết anh ta chuẩn bịnổ súng, vì thế ngay lập tức bỏ cuộc chạy về bên cạnh anh ta. Ngay tức khắc, VănHoàng nổ súng thẳng về Huy Khang, Minh Hân lúc đó trợn tròn mắt, không có lấy mộtgiây nghĩ ngợi, cô xoay người chắn trước Huy Khang, kết quả viên đạn đã trúngvào cạnh sườn Minh Hân.

Văn Hoàng chưa từbỏ ý định, hắn định sẽ bắn tiếp một viên nữa nhưng tên Tài đã tỉnh táo nghĩ tớihậu quả của việc này, vì thế giữ tay hắn lại và bảo:

– Chúng ta đithôi!

Văn Hoàng quắc mắtnhìn sang tên Tài rồi lại nhìn Huy Khang. Minh Hân chỉ khẽ kêu lên một tiếng đauđớn rồi từ từ ngã vào Huy Khang, cậu nhanh tay ôm lấy cô. Minh Hân đuối sức trượtngười xuống, Huy Khang cũng ngồi xuống, miệng liên tục gọi tên cô lo lắng.

Văn Hoàng quyết địnhđi khỏi. Hắn mở cánh cửa sau và đi trước, tên Tài theo sau. Lúc sắp ra khỏi cửa,tên Tài còn ngoái lại nhìn hai người vẫn đnag ở bên trong. Phần vì muốn thực hiệnđúng giao dịch đã định, phần cũng muốn giải quyết gọn gàng tên Mạch Bắc như râuria vướng víu, hắn ném lại chiếc đĩa CD và quay người đi theo Văn Hoàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.