Ngày cuối tuần
đẹp trời. Cây cối điểm nhẹ một chút sắc xanh yếu ớt, lơ thơ. Tiếng chim ríu rít phía lùm cây chào một ngày nắng ấm. Tiết trời hôm nay có chút khởi sắc, trong trường ai nấy đều vui vẻ chạy nhảy, người người tấp nập ra sân sưởi nắng, cảm nhận chút hơi ấm hiếm hoi giữa mùa đông lạnh giá.
Hai hồi chuông quen thuộc lại ngân dài. Lại là 5 tiết học với những cô cậu học trò nghịch ngợm, lại là những cái nh
ăn mặt nhíu mày của thầy cô trước sự bướng bỉnh ngỗ ngược của học sinh, lại là ánh mắt lạnh lùng bí hiểm của ai đó.
Phòng thí nghiệm nhỏ bé hôm nay lại chật ních người. Lớp của Minh Hân chỉ có 12 người tới thí nghiệm. Do ghép phòng với lớp 11 nên số lượng người khá
đông, cô giáo phụ trách lớp đó cũng phải rút đỡ học sinh về lớp. Không gian chật chội vì thế cũng đã thoáng hơn nhiều. Trùng hợp lớp 11 đó lại chính là lớp Ngọc Hà, Minh Hân nghĩ có lẽ rắc rối lại sắp tới.
Mọi người nhanh chóng bắt tay vào công việc. Nước, hóa chất, ống nghiệm, lửa và các dụng cụ hóa học kèm theo, quả là phức tạp và nguy hiểm. Tuấn Lâm thi thoảng lại về lớp trông trừng
đám học sinh đang làm bài ôn tập. Phòng thí nghiệm bố trí ở khu cuối hành lang tầng cao nhất, cách xa khu học tập của học sinh, vì thế, cậu cũng mất kha khá thời gian chạy đi chạy lại.
Đang đi dọc dãy hành lang dẫn về phòng hóa học thì chợt điện thoại rung khẽ, Tuấn Lâm mất 2s nhìn trước nhìn sau trước khi bắt máy.
– Tôi
đây, có chuyện gì?
Đầu dây bên kia có tiếng đáp:
– Thưa thiếu gia, thông tin chính xác tôi vừa nhận
được là con gái Hoàng Hiểu Khánh, cháu gái của ông chủ tịch Khánh Huy thực sự đang đi học tại Nguyên Kỳ. Tài liệu cá nhân của cô ta cũng như toàn bộ học sinh đều nằm trong máy tính của cán bộ văn thư và một bản nữa trong máy của thầy hiệu trưởng.
–
Được rồi. Tôi sẽ tự lo liệu.
– Thiếu gia, cậu phải nhanh tay, chúng ta phải có
được cô ta trước ông Vương.
– Tôi biết rồi. – Nói xong cậu cúp máy lạnh lùng.
Khi nhận
được tin báo, ông Kính Luật có vẻ khá bàng hoàng, cũng rất lấy làm khó hiểu cô gái này. Một tiểu thư danh giá cao sang lại theo học tại một nơi bình dân hết sức có thể. Đã vậy, lại có thể che giấu kỹ lưỡng thân phận mình. Mục đích là gì? Tại sao lại như vậy? Ông thực sự không hiểu nổi, cũng không có khả năng suy đoán bất cứ điều gì, chỉ mong cho Tuấn Lâm sớm tìm ra cô ta để chuyện rắc rối của cậu có chút chuyển biến tích cực.
Trở lại với phòng thí nghiệm, cậu nghe có tiếng to nhỏ bên trong, còn có cả tiếng quát tháo của cô giáo phụ trách lớp 11. Cậu nghĩ
đã có rắc rối xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi cậu vắng mặt. Nghĩ rồi, cậu bước vội vào trong xem tình hình.
Một cảnh tượng không mấy thiện cảm
đập ngay vào mắt cậu, cô giáo phụ trách lớp 11 đang nắm chặt cổ tay Minh Hân, dữ dằn quát mắng, còn cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng ương bướng, điềm nhiên nhìn cô giáo.
Tuấn Lâm vội chạy tới gỡ tay cô giáo ra và hỏi:
–
Đã xảy ra chuyện gì?
Không ai lên tiếng trả lời. Cậu quay sang Minh Hân nói:
– Em, nói xem
đã có chuyện gì?
Cô quay mặt
đi không đáp. Tuấn Lâm bắt đầu cảm thấy tức giận. Hít một hơi thật sâu, cậu nói:
– Nếu không ai trả lời thì xem như chưa có chuyện gì. Mọi người tiếp tục làm việc hoặc giải tán và về lớp.
– Không
được. – Một học sinh lớp 11 hét lên. Đám đông cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, Ngọc Hà thản nhiên bước ra trước mặt mọi người.
Tuấn Lâm liền hỏi cô:
– Vậy em có thể nói cho tôi biết chuyện gì
đã xảy ra chứ!?
Ngọc Hà gật
đầu, lễ phép trình bày:
– Dạ. Nội dung thực hành của chúng em là Kiểm tra sự cháy của Lưu Huỳnh trong không khí. Vì chị Minh Hân của lớp thầy
đang đứng gần tủ hóa chất nên em đã nhờ chị ấy lấy giúp lọ chứa Lưu Huỳnh. Nhưng khi chúng em chuẩn bị tiến hành thí nghiệm thì mới biết nó không phải là Lưu Huỳnh mà là Photpho, còn là Photpho trắng, cũng may là cô giáo kịp thời phát hiện và xử lý.
Tuấn Lâm bình thản nghe cô trình bày. Cậu quay sang Minh Hân nói:
– Em
định giải thích chuyện này thế nào? Em có biết Photpho trắng nguy hiểm thế nào không?
Minh Hân im lặng vài giây rồi nói:
– Em không lấy Photpho, lọ hóa chất
đó ở ngoài có dán nhãn ghi là Lưu Huỳnh.
Cô giáo phụ trách lớp của Ngọc Hà lớn tiếng chen vào:
– Cô
đừng ngụy biện. Lọ hóa chất ghi rõ ràng là Photpho. Đây, cả thầy Lâm cũng nhìn đi! – Nói rồi, cô lấy lọ hóa chất ra trước mặt cậu làm chứng.
Đúng như lời cô giáo kia đã nói, lọ hóa chất có ghi Photpho rất rõ ràng, Tuấn Lâm cảm thấy khó xử, cậu bối rối nhìn Minh Hân. Khuôn mặt cô toát lên vẻ lạnh lùng hiếm thấy.
– Là cô muốn
đầu độc tất cả chúng tôi chứ gì? Một cô học trò nhỏ tuổi sao lòng dạ lại ác độc vậy, có ai đã gây thù chuốc oán với cô sao? Hay cô thiển cận quá không biết mức độ nguy hiểm của Photpho trắng mà làm liều? – Cô giáo lớp 11 không tiếc lời sỉ vả Minh Hân. Đến lúc này, Minh Hân giận dữ trừng mắt nhìn cô ta. Cô giáo nói tiếp:
– Lại còn trừng mắt lên với tôi hả? Thái
độ của cô với giáo viên thế đấy!
– Chị thôi
đi được chưa? – Tuấn Lâm bực bội cắt ngang. – Chị có còn nhớ mình là giáo viên không thế? Trước mặt bao nhiêu học sinh, chị không giữ lấy một chút sĩ diện cho mình sao? Giáo viên sao lại mắng học sinh những lời đó?
Trước sự giận dữ của cậu, cả cô ta và
đám lớp 11 đang bụm miệng cười đều im bặt. Cậu nói với Minh Hân:
– Em nghe
đây, Photpho trắng có độc tính rất cao, bắn phải da người cũng có thể gây bốc cháy, hít phải thôi cũng gây viêm phổi, viêm phế quản và tổn thương nghiêm trọng tới xương. Chưa nói tới chẳng may đưa vào miệng, khả năng tử vong là rất cao.
Minh Hân nhìn cậu
đáp:
– Thầy nói chuyện này với em làm gì? Em không làm, không
đáng bị thầy và cô kia giáo huấn.
Tuấn Lâm tức giận nói lớn:
– Minh Hân, em
đừng bướng nữa, có lỗi phải nhận lỗi.
Minh Hân cũng lớn giọng với cậu:
– Em
đã nói là em không làm. Tại sao thầy không tin em? Đã không tin tại sao thầy còn bảo em giải thích, không tin, thầy cần gì phải nói nhiều thế làm gì? Nếu thầy đã không tin, em… – Giọng cô nhẹ đi. – …sẽ chịu kỷ luật.
Không có Nhân, Bình hay Thư, không có ai tin cô, không ai
đứng về phía cô, cũng không ai bất chấp bảo vệ cô. Cô chưa từng cảm thấy uất ức như thế này, bơ vơ, cô độc. Nhìn Tuấn Lâm, cô bỗng thấy ghét cậu vô cùng, tại sao lại không tin cô, tại sao cùng cô giáo kia giáo huấn cô một hồi rồi bắt cô xin lỗi. Cô bị oan, sự thực là như vậy. Vậy tại sao những người kia lại có thể nhằm thẳng mặt cô mà quát mắng. Kệ đi, cô nghĩ mình chẳng cần thiết, ai tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, chỉ mình cô không thẹn với lòng là được. Cô nói tiếp:
– Việc em không làm, em tuyệt
đối không nhận đâu, càng không có chuyện em xin lỗi đâu. Thầy và cô xin cứ trình bày với nhà trường kỷ luật em đi. – Rồi cô nhìn Tuấn Lâm, nhìn thẳng vào mắt cậu. – Em không quan tâm.
Nói xong, cô bỏ ra ngoài trước những tiếng bàn tán xì xầm của
đám học sinh, trước nét mặt giận dữ của cô giáo phụ trách, trước khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc của Tuấn Lâm.
–
Đấy, đã làm sai còn thái độ như vậy đấy! Tôi chắc chắn sẽ đưa chuyện này lên nhà trường. – Cô giáo kia vẫn không chịu bỏ qua.
Tuấn Lâm nhìn cô ta, lạnh lùng
đáp:
– Tùy chị.
Đó là học sinh do tôi quản lý, tôi cũng sẽ có trách nhiệm. Nhưng tôi muốn nhắc nhở chị, chị là người phụ trách chính của phòng thí nghiệm, tại sao Photpho trắng lại có mặt ở đây, còn để nơi dễ lấy. Điều nữa, chị cũng nên xem lại những lời thô thiển vừa nói với cô bé. Chưa hết, từ giờ chị nên ít để học sinh làm việc với hóa chất thì hơn, Lưu Huỳnh cháy tạo ra mùi ngột ngạt dị thường, chị biết chứ!
Tuấn Lâm thao thao nói rồi bảo
đám học sinh lớp Minh Hân thu dọn hóa chất rồi về lớp. Xong xuôi, cậu cũng cùng về với bọn họ, nhưng kỳ lạ, Minh Hân không có ở lớp. Đám bạn thân nghe kể lại câu chuyện cũng đã bắt đầu sốt sắng lo lắng cho Minh Hân, cô sẽ phải chịu trách nhiệm trước hội đồng kỷ luật, mức độ thì chưa rõ. Tuấn Lâm trầm ngâm hồi lâu, gương mặt lạnh tanh không để lộ một chút nội tâm.
Ẩn
Đêm vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Khánh Ân vừa bước vào quán đã thấy Minh Hân đang ngồi ở quầy bar của Đạt, trên tay cô là một lon bia đang uống dở. Khánh Ân chạy vội lại gần, chưa khi nào cô thấy Minh Hân như vậy, cô giật lấy chai bia trên tay Minh Hân, nói:
– Minh Hân, em làm sao thế? Có chuyện gì cũng không nên tìm tới bia rượu thế này chứ!
Minh Hân chưa uống
được bao nhiêu, cô rất tỉnh táo đáp:
– Cả chị cũng thấy em hư hỏng mất nết sao? Tại sao ai cũng vậy, ai cũng cho rằng em không
đúng, bảo rằng em đã làm sai trong khi em chẳng có lỗi gì.
–
Đã có chuyện gì với em thế?
Minh Hân lờ
đi không trả lời:
– Em không sao. Họ nghĩ gì mặc họ. Chị
đừng lo cho em.
Đạt thấy vậy liền nói:
– Khánh Ân, em kệ nó
đi, chắc nó bị ai chơi một vố rồi.
– Nhưng…
– Thôi
được rồi mà. Minh Hân không sao đâu, em đi làm việc đi!
Khánh Ân vỗ vỗ vào vai Minh Hân rồi rời
đi. Đạt nhìn Minh Hân thở dài, cô còn phải nếm trải nhiều hơn nữa.
Vỗ vỗ nước lên mặt, Minh Hân ngẩng
đầu nhìn chính mình trong gương. Gương mặt, ánh mắt của cô đều không thể khiến người ta tin tưởng sao. Cô khẽ cười, “mặc xác các người, tôi không quan tâm”. Nghĩ rồi, cô khôi phục dáng vẻ tươi tỉnh thường ngày.
Bên ngoài, một dáng người cao lớn lặng lẽ tiến lại quầy bar, chiếc mũ
đen sụp xuống che gần hết khuôn mặt. Đạt mời anh ta một ly cocktail. Anh ta chợt thấy một chiếc ba lô để bên cạnh, con gấu trúc bằng bông cài vào móc khóa khiến anh khẽ mỉm cười. Anh lại thấy điện thoại di động để ngay phía trên, không giống hành vi của một kẻ lén nút, anh thản nhiên lấy di động bấm số, sau đó đi vào khu vực bên trong.
Minh Hân ra khỏi toilet, trở lại lấy ba lô
định ra về. Đột nhiên di động của cô rung khẽ.
“Lên sân thượng
đi. Minh Hoàng.”
Minh Hân
đọc xong tin nhắn, có chút ngạc nhiên nhưng đó chỉ là cảm giác thoáng qua, lập tức biến mất ngay sau vài giây. Cô lập tức cầm theo di động chạy lên sân thượng. Người bạn này, đã lâu cô không gặp.
Bầu trời
đêm tối mù mịt, không có trăng, không khí mang một sự ẩm thấp lạnh lẽo. Thậm chí, nó còn khiến người ta có phần sợ hãi. Minh Hân điềm đạm bước từng bước trên khoảng sân hẹp, một làn gió nhẹ thổi, hất tung mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của cô, cô thuận tay vuốt lại tươm tất. Bóng đen xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào. Màn đêm tối tăm bao trọn lấy dáng người cao lớn của anh. Minh Hân quay lại, anh đứng cách cô chừng năm bước chân. Cô nói:
–
Đã lâu không gặp.
– Ừ. – Anh
đáp cụt ngủn.
Minh Hân vốn không lạ gì với cách nói chuyện “kiệm lời” như anh. Cô giơ chiếc di
động của mình lên trước mắt anh nói:
– Cái này, làm sao anh biết?
– Thì dùng cái này. – Anh cũng chìa di
động của mình ra.
Minh Hân nghe vậy bật cười. Anh bỗng hỏi:
– Hôm nay có chuyện gì sao?
Minh Hân nhìn anh ngạc nhiên hỏi lại:
– Làm sao anh biết vậy? Thật là hay nha!
Minh Hoàng không
đáp. Trầm ngâm giây lát, cô kể:
– Hôm nay ở trường
đã xảy ra một sự cố hóa học, không phải lỗi của tôi, nhưng không có ai tin cả. Những người đó còn bắt tôi phải nhận lỗi nữa.
– Và cô
đã nhận?
– Không
đời nào.
Minh Hoàng nghe cô phủ nhận mạnh mẽ vậy thì mím chặt môi che giấu ý cười. Cô quay mặt nhìn xa x
ăm vào khoảng không tăm tối, nói tiếp:
– Cảm giác ấm ức, tức giận và một chút tổn thương. Tôi rất muốn hét lớn vào mặt bọn họ rằng không phải tôi, nhưng tôi biết làm vậy thật
điên rồ, vì sẽ chẳng có ai tin cả, ngay cả người thầy mà tôi hy vọng rằng hiểu tôi cũng vậy. Chua chát.
– Làm sao cô biết anh ta không tin cô?
– Tôi không biết. Thầy nói tôi phải nhận lỗi, nói tôi không
được bướng bỉnh. Thầy còn “song kiếm hợp bích” với cô lớp bên lên lớp giáo huấn tôi một trận. Nhưng thầy đâu biết rằng, trước khi thầy xuất hiện, bà già chua nghoa kia đã lăng mạ xúc phạm tôi như thế nào?
Minh Hoàng sửng sốt khi nghe cô kể. Thì ra vẫn còn chuyện mà anh không biết. Anh hỏi:
– Giáo viên mà lại l
ăng mạ xúc phạm cô sao?
Cô bình thản kể tiếp:
– Cô ấy nói tôi là
đồ con gái hư thân mất nết, học đòi làm hại người khác, nói tôi không được dạy dỗ đàng hoàng, nói…ba mẹ tôi thất vọng và xấu hổ vì tôi. Đám lớp 11 đáng ghét đó lại thi nhau cười khả ố, rõ ràng là cùng bà ta hạ thấp nhân cách tôi.
Bàn tay anh cuộn thành nắm, thật chặt, anh nuốt khan. Lúc này, chính anh không biết phải nói sao. Anh chỉ cảm nhận
được một làn sóng giận dữ đang dâng lên trong lòng. Cô gái này, trước khi anh tới, đã phải chịu không ít thiệt thòi. Cô lại tiếp:
– Bọn họ quá
đáng lắm! Ai cho họ cái quyền đó? Ai cho họ động chạm tới ba mẹ tôi? Tôi biết mình không phải một học sinh ngoan, không phải một đứa con tốt, nhưng tôi được dạy dỗ tử tế, đàng hoàng, bọn họ không có quyền nói tôi như vậy, không có quyền nói ba mẹ tôi như vậy. Vì ba tôi, ba của tôi… – Giọng cô nghẹn đi. – …ông ấy đã mất rồi.
Nói tới
đây, giọng cô lạc hẳn, những giọt nước mắt đã thi nhau lăn xuống gò má cô, nóng hổi. Minh Hoàng biết rằng, bờ vai kia đang run lên, khóe mắt kia đang cay, những giọt nước mắt kia vẫn không ngừng rơi xuống. Anh thu hết can đảm, bước lại gần cô. Minh Hân bàng hoàng chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy mình, cảm nhận được hơi ấm bao phủ toàn cơ thể. Cô sững sờ đứng im bất động. Anh cất giọng trầm nhẹ, mang theo tất cả sự dịu dàng ấm áp của bản thân:
– Tôi không biết khúc mắc của sự việc là gì nhưng…tôi tin em.
Minh Hân hoàn toàn bất
động. Cô bối rối không biết làm sao. Giọng nói của anh quá đỗi dịu dàng, vòng tay anh quá đỗi yêu thương. Cô miên man hưởng thụ hơi ấm này. Cảm giác của anh lúc này cũng vậy, anh thuận theo trái tim, nhắm mắt cảm nhận mùi hương từ mái tóc mềm. Trái tim băng giá của anh đang phảng phất một chút hơi ấm.
Màn
đêm tĩnh mịch, bóng tối buồn man mác gợi tả sự thê lương. Một chút ấm áp tựa như đốm lửa nhỏ đang le lói trong hai trái tim.
Minh Hân trở về nhà với tâm trạng khá hơn nhiều. Sự việc hôm nay, chắc chắn sẽ bị
đưa lên hội đồng kỷ luật. Theo quy định, cô sẽ nhận quyết định kỷ luật vào thứ 2. Cô nghĩ, đôi khi bất cần một chút sẽ thấy thoải mái hơn.
Lại một bữa cơm qua loa. Cô cũng nhận ra rằng, thời gian gần
đây, cho dù thế nào cô cũng về nhà rất sớm và ăn tối ở nhà. Phải chăng thói ham chơi của cô đã được cải thiện hay là cô gái nhỏ hôm nào nay đã trưởng thành hơn? Dù thế nào, đó cũng là một biểu hiện tốt trong mắt Huy Khang.
Cô (lại) nhã nhặn gõ cửa phòng Huy Khang. Cậu nhanh tay mở cửa, miệng lại rung rung lộ ý cười.
– Chú chuẩn bị nhận quyết
định kỷ luật của nhà trường đi.
– Lại gây chuyện gì nữa? – Huy Khang thản nhiên hỏi lại.
– Không phải lỗi của cháu! – Rồi cô
đem toàn bộ sự việc kể lại cho cậu. Sắc mặt Huy Khang chuyển dần từ giận dữ sang lạnh lùng, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ phóng khoáng như thường. Cậu nói:
– Mặc kệ họ nói gì làm gì, không cần quan tâm nhớ chưa? Ngày mai tới câu lạc bộ xả giận,
được chứ? – Cậu nói kèm theo nụ cười hấp dẫn.
–
Đồng ý. Phải chăm chỉ thôi, vì ngày vinh quang.
Cô vừa nói vừa nở nụ cười ma mị. Chắc chắn trong
đầu cô đang tưởng tượng tới ngày chính mình hạ gục Nguyên Hạo trên sàn đấu. Huy Khang nheo mắt nhìn cô lắc đầu. Điều cậu đang lưu tâm tới là, đám đông đó, có mặt Ngọc Hà.
– Chú này, ngày mai buổi sáng cháu cùng chú tới câu lạc bộ, buổi chiều cháu
đi chạy xe cùng Đình Phúc được không?
Thấy Huy Khang im lặng không trả lời, cô nói tiếp:
– Chú hứa sẽ cho cháu tập xe rồi mà!
Đình Phúc là một tay lái giỏi, chắc chắn cô sẽ học được nhiều từ anh.
Huy Khang gật
đầu nói:
– Vâng. Cứ theo ý cô
đi. Giờ thì về phòng mình cho tôi ngủ nào.
– Xí. Lại giở cái giọng
đáng ghét ấy ra. Khỏi đuổi!
Nói xong cô lao vù ra ngoài
để lại cho Huy Khang cái đập cửa chói tai. Cậu phì cười, lẩm bẩm “con nhóc đáng ghét này!”, cũng may nhà cậu được xây kiên cố.
Minh Hân về phòng lập tức leo lên giường
đắp chăn ấm. Bất chợt, cảm xúc về Minh Hoàng lại ùa tới, cũng ấm áp, nhưng không giống như chiếc chăn bông này. Cô lại lắc đầu xua tan hết suy nghĩ, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ, cô thấy mình đứng trên đỉnh vinh quang của giới đua xe, lại thấy mình được trọng tài nắm tay tuyên bố chiến thắng trên sàn đấu, thấy một chàng trai vóc dáng hiên ngang mỉm cười nhìn về phía cô, nhưng cô lại không thấy rõ khuôn mặt ấy. Cô lại thấy máu, thấy nước mắt, nghe thấy những tiếng kêu gào thảm thiết, thấu tận tâm can. Cô run sợ, cặp lông mày thanh tú nhíu lại, trán rịn ra chút mồ hôi. Thế rồi, chàng trai ấy bước gần về phía cô, cô thấy anh lại nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ cuốn hút. Ngay lập tức, lại cảm nhận được hơi ấm chạy dọc cánh tay, bàn tay anh nắm lấy tay mình, nhưng cô vẫn không thấy mặt anh. Chỉ có điều, một cảm giác bình yên hạnh phúc khó tả đang xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể. Cô thoải mái dãn đôi lông mày, trở về với trạng thái ngủ say an lành.
Huy Khang, sau khi Minh Hân rời khỏi, cậu cũng leo lên giường. Nhưng cậu chưa ngủ, cậu ch
ăm chú vào màn hình máy tính với hàng loạt những dữ liệu tìm được, về…Kỳ Lâm. Đôi mắt nâu đặc không chút gợn sóng dán vào những hình ảnh, tài kiệu trên máy, bộ não nhanh nhạy ghi lại những nội dung quan trọng.
Công việc này,
đã kéo dài bao lâu rồi?
Con người không sống cho mình, là như vậy sao?