Một chiếc xe hơi
đỗ lại trước cửa câu lạc bộ quyền anh, Nguyên Hạo mở cửa xe bước xuống. Không chờ anh sang mở cửa giùm mình, Minh Hân đã nhanh chân xuống xe ra bên ngoài, ngước nhìn anh. Anh mỉm cười đến bên cùng cô bước vào trong.
–
Đây là Minh Hân, cháu gái của Huy Khang. Từ nay cô ấy sẽ tập luyện ở chỗ này. – Anh không quên kèm thêm. – …cùng với tôi và Huy Khang.
– Chào các chú…à không…các anh. Mong mọi người giúp
đỡ.
Minh Hân nhanh miệng mở lời chào trước sự ngạc nhiên và những tiếng xì xầm của mọi người. Cũng phải, một cô bé nhỏ nhắn xinh
đẹp, mặt mũi non nớt lại ở đây luyện tập võ thuật cùng những cơ bắp cường tráng. Có mấy kẻ không khỏi nở nụ cười chọc ghẹo. Vài người đua nhau nói:
– Vậy
đây chính là cô tiểu thư trong “huyền thoại” sao? Vinh hạnh quá!
– Nguyên Hạo vô dụng quá không bảo vệ
được em hả mà phải tự mình học võ?
–
Được. Cứ để bọn anh lo cho.
Nói rồi cả
đám bật cười vui vẻ.
Thấy sắc mặt khó coi của Minh Hân, Nguyên Hạo liền quay sang nói nhỏ với cô:
– Em
đừng sợ. Ở đây đều là bạn và người quen của anh và Huy Khang. Bọn họ tính tình vui vẻ phóng khoáng, chủ yếu là đùa cợt. Bất quá, làm em khó chịu, cứ nói với anh, nha!
Minh Hân gật
đầu. Cô thiết nghĩ, những người như vậy lại khiến cô cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Phòng tập
được trang bị rất đầy đủ tiện nghi, các trang thiết bị đều đạt chất lượng cao, ngoài ra còn có phòng nghỉ, phòng ăn và một số những trang bị khác. Đây là câu lạc bộ tư do Huy Khang và các bạn bè của cậu hùn vốn đầu tư. Từ mua đất, xây dựng tới lắp đặt các trang thiết bị phục vụ cũng đều do mọi người đóng góp chi phí. Nó đại khái được xem như một điểm tập kết của đám người họ.
Những ngày sau
đó, Minh Hân thường xuyên tới câu lạc bộ, luôn luôn theo sát bên cô là Nguyên Hạo, cũng có đôi khi là Huy Khang. Cô rất nhanh chóng thích nghi với mọi thứ, thân thiện với mọi người, lâu dần, cũng xem như một phần của câu lạc bộ. Bọn họ cũng vậy, khó có ai lại không yêu quý một cô bé hoạt bát, nanh lợi và láu cá, mang lại không ít tiếng cười cho mọi người.
Bản thân Minh Hân rất ch
ăm chỉ luyện tập, cho dù là khi không có sự thúc giục của Huy Khang, sau 2 tuần, cô cơ bản đã rèn luyện thể lực rất tốt, sẵn sàng cho những bài tập chính thức.
Thứ tư, Nguyên Kỳ.
Lại một ngày mưa phùn gió bấc. Mùa
đông đến vội vàng mang theo những trận mưa phùn nhiều ngày không ngớt, mang theo hơi lạnh hòa với làn sương dày đặc sáng sớm, lạnh ngắt.
Giờ Hóa tới sau tiết Lý của cô chủ nhiệm.
Đám nữ sinh khắp dãy hành lang nói chung và 12A6 nói riêng lại háo hức chờ đợi giây phút Tuấn Lâm xuất hiện. Thông thường, trường cấp 3 sẽ có hotboy, hoàng tử như trong những câu chuyện tiểu thuyết, thực tế hơn một chút thì sẽ có những anh chàng thư sinh lãng tử ưa nhìn, chuyên thu hút ánh mắt các nữ sinh, nhưng Nguyên Kỳ thì khác, thầy giáo là hoàng tử, thầy giáo là hotboy. Đám nữ sinh vẫn bị hấp dẫn theo kiểu thường thấy, đặc biệt là khi nghe phong phanh thông tin nói rằng thầy còn rất trẻ và chưa có bạn gái. Thế nhưng, sự lạnh lùng của Tuấn Lâm lại đánh gục tất cả những ý định bước tới gần cậu, vì vậy, bọn họ chấp nhận làm những người yêu quý thầy một cách đơn thuần.
12A6.
– Thứ 7 này, chúng ta sẽ
đến tiết thực hành. Đáng lẽ tôi có thể tổ chức cho các em làm thực hành, nhưng tiếc là, có một lớp của học sinh lớp 10 cũng có nhu cầu nên tôi chỉ có thể lấy đại diện một số bạn của các nhóm tới thực hành. Các em chuẩn bị cử mỗi nhóm 3 bạn.
Cả lớp bắt
đầu nhao nhao. Hóa học không phải môn học dễ, những cũng không phải quá khó. Lựa chọn 3 người trong một nhóm cũng cần phải xem xét, về học lực, về ý thức và sự nhanh nhảu thông minh trong việc xử lý các vấn đề bất ngờ phát sinh ở nơi chứa nhiều hóa chất nguy hiểm như phòng thí nghiệm. Sau một hồi thảo luận phân phó, cuối cùng lớp trưởng đưa danh sách những người tham gia cho Tuấn Lâm. Cầm bản danh sách trên tay, cậu khẽ mỉm cười nói:
– Tôi thấy cũng khá hợp lý.
Được rồi, thứ 7 tất cả những bạn này tới phòng thí nghiệm. Những lưu ý khi ở trong phòng mong các em thực hiện cho tốt để tránh sự cố ngoài ý muốn xảy ra nhé!
Lớp vâng dạ thật lớn. Lát sau, tiếng chuông báo hết giờ lại ngân dài, giờ thể dục lại tới.
– Lại thể dục, lại phải gặp con bé Ngọc Hà ngang ngược
đó! – Bình nhanh nhẹn đi giầy rồi chạy tới bên Minh Hân than vãn.
Minh Hân chỉ cười không
đáp, kỳ thực chính cô cũng không biết phải đáp ra làm sao nữa, khó nói.
Sân thể dục rộng dãi thoáng
đãng. Nhưng do trời mưa lạnh nên toàn bộ học sinh tập trung vào nhà tập riêng của nhà trường, tuy không quá rộng rãi nhưng cũng có thể tạo đủ điều kiện cho học sinh tập luyện.
Bốp.
Minh Hân chỉ la lên một tiếng rồi ôm lấy
đầu gục xuống. Trái bóng chuyền tuy không lớn, nặng và căng như bóng đá nhưng lực ném quá mạnh cộng thêm khoảng cách khá gần do điều kiện phòng tập nên Minh Hân cảm thấy khá đau. Đám bạn chạy lại hỏi han rồi quay sang tìm kiếm “tác giả”, họ không ngạc nhiên khi thấy Ngọc Hà đang dương dương tự đắc đứng giữa đám nữ sinh.
– Làm cái trò gì thế? – Bình tức giận hét lớn.
Ngọc Hà làm lơ
đi, thản nhiên nói:
– Xin lỗi, tôi chơi tệ quá! Này, trả quả bóng
đây!
Bình không nén nổi tức giận, nh
ăn mặt nhíu mày định qua chỗ đó làm lớn chuyện thì đột nhiên Minh Hân níu cô lại, nhẹ nhàng nói:
–
Đưa trả họ đi!
Cả Nhân cũng thấy bực không kém, nhưng khi thấy ánh mắt kiên
định của Minh Hân thì cố nén giận. Tuy vậy, cô cũng không định sẽ đường hoàng mà trả cho Ngọc Hà, cô đứng thẳng dậy, lấy bóng từ tay Bình, dùng một lực khá mạnh ném thẳng quả bóng về phía Ngọc Hà, nhưng cũng khôn khéo để quả bóng rơi trước chân Ngọc Hà. Ngọc Hà giận dữ quắc mắt nhìn cô, cô cũng đanh mặt nhìn lại. Minh Hân thấy vậy khẽ mỉm cười, cô kéo kéo tay Nhân để tránh sự việc diễn biến xấu đi. Nhân và Bình cùng dìu Minh Hân đứng dậy, còn Ngọc Hà tức tối quay đi. Nhưng khi Minh Hân còn chưa kịp định thần thì…
Bốp.
Quả bóng lần nữa
đập vào đầu Minh Hân rồi rơi xuống. Cô lại la lên lần nữa, vừa vì đau vừa vì bất ngờ. Lần này, cô giận tức quay phắt lại, và người cô thấy không phải Ngọc Hà mà chính là Mai Vân. Cả Ngọc Hà cũng lấy làm ngạc nhiên trước hành động của Mai Vân. Minh Hân thật không hiểu nổi, một người như Mai Vân thì có phận sự gì mà lại tới trường cô một cách tự nhiên như vậy, lại có thể tự do ra vào cả khu vực sân thể dục có bảo vệ trông coi.
– Trương Mai Vân! – Minh Hân gằn giọng nói lớn.
– Phải. Chính là tôi
đây, con nhóc hỗn láo.
Minh Hân vùng vằng tiến lại chỗ cô ta, với Mai Vân, cô không cần kiêng nể
điều gì, cho dù là Khải Hồng, như lời Nguyên Hạo đã nói.
– Cô tại sao lại có mặt ở
đây? Cô thích gây sự lắm phải không?
– Khải Hồng
đã đầu tư vào Nguyên Kỳ không ít, nói cho dễ hiểu thì ngôi trường này về cơ bản đã là của Khải Hồng. Tôi ở đây đâu phải chuyện lạ.
Minh Hân cười nửa miệng:
– Từ bao giờ mà trường công lập lại biến thành trường tư thế này? Cô
đừng giở giọng kẻ có tiền, tiền bạc không phải lúc nào cũng chiến thắng đâu.
– Nhóc con, cô thật sự rất thích lên mặt dạy
đời người khác. Tiền đã được đầu tư rồi, trên dưới trường này cũng phải lựa mà cư xử, rõ chưa?
Minh Hân im lặng, vài giây sau mới nói:
– Chắc việc
đầu tư gì đó là theo ý cô, cô muốn ra oai làm khó tôi đúng không? Nói với ba cô dừng ngay việc này lại.
– Mày lớn gan lắm nhóc con à. Nhưng từ từ mày sẽ biết, sức mạnh của
đồng tiền lớn tới thế nào?
Minh Hân cười nhạt. Cô cười cho cái sự
đời chua chát, cười cho những ảo tưởng sức mạnh đồng tiền, cười cho những kẻ giàu có kia vung tiền cho những toan tính. Cô đâu biết rằng, sự đời còn chớ trêu hơn thế, cô sẽ trưởng thành, sẽ tự lập và sẽ nếm trải ngọt bùi đắng cay của “đời”.
–
Được. Nếu cô muốn chơi bằng tiền thì tôi chiều cô.
Minh Hân cất giọng
đanh thép. Đôi mắt ánh lên những tia lạnh lùng.
Không chờ sự việc tiếp tục, Ngọc Hà vội chạy lại kéo Mai Vân:
– Chị làm gì thế? Mau về thôi.
– Ngọc Hà, buông chị ra.
Ngọc Hà coi như không nghe thấy lời cô, tiếp tục kéo Mai Vân
đi:
–
Đi, em với chị nói chuyện.
Mai Vân không khuất phục nhưng cuối cùng vẫn theo Ngọc Hà rời
đi.
Minh Hân nhìn theo họ, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ phức tạp.
Tại một quán nước sang trọng. Không gian trầm lắng du dương của bản nhạc ba-lat. Ngoài trời, mưa vẫn tí tách rơi.
– Ba của chị thực sự
đã đầu tư tiền cho Nguyên Kỳ? – Ngọc Hà lên tiếng hỏi trước.
Mai Vân gật
đầu:
– Phải. Là chị kêu ba làm vậy. Nhưng em yên tâm, không có gì thay
đổi cả, chỉ là chị có chút tiếng nói ở trường thôi.
– Chị làm vì chị ta sao?
Chị ta mà Ngọc Hà nhắc tới không ai khác chính là Minh Hân.
Mai Vân lại lần nữa gật
đầu.
– Chị thật quá sai lầm. Cậu Khang mà biết thì… – Ngọc Hà ngừng lời khi biết mình
đã lỡ miệng. Thế nhưng, Mai Vân lại không nghĩ thế. Cô cười nói:
– Thì sao? Em nghĩ Huy Khang lại bảo vệ cô ta sao? Một nhân viên làm thêm của Khánh Huy không
đáng để anh ấy làm vậy đâu!
Ngọc Hà ngạc nhiên hỏi lại:
– Nhân viên làm thêm? Ai nói với chị?
– Là cô ta. Lần trước chị gặp cô ta ở khách sạn, Huy Khang cũng xác nhận như vậy.
Ngọc Hà hơi bàng hoàng khi nghe Mai Vân nói. Cô lặng nhìn Mai Vân hồi lâu trước khi hai người rời khỏi.
Minh Hân cảm thấy có chút nặng nề khi nghĩ tới việc Khải Hồng nhúng tay vào một nơi vốn bình yên như Nguyên Kỳ. Cô không muốn nơi
đó trở thành công cụ của bất cứ ai, dù là vì bất cứ việc gì. Trước mắt chỉ có thể nhờ Huy Khang can thiệp, nhưng không, cô không muốn cậu phải lo thêm việc gì của cô nữa. Cô nghĩ mình nên chờ sự việc diễn biến trước, tới đâu ứng phó tới đó, dù biết rằng, sự có mặt của Mai Vân ở trường sẽ gây không ít khó dễ cho cô. Haiz…Minh Hân thở dài não nề, lắc đầu rũ sạch những suy nghĩ không đâu, cô (lại) quyết định tới Ẩn Đêm thư giãn.
Đứng trước cửa, cô đã nghe được âm thanh rộn ràng từ trong vọng ra, hôm nay hẳn sẽ là một ngày vui vẻ của quán. Mưa vẫn còn lất phất, cô bước vào trong, gỡ chiếc mũa áo xuống, theo lẽ thường tới quầy bar trước.
– Hân Hân cô nương, tại hạ cứ tưởng cô phiêu du với vị công tử nào mà quên mất
đường tới đây rồi chứ! – Đã nhiều ngày không thấy cô, Đạt hỏi quan tâm và “châm chọc”.
Minh Hân lừ mắt nhìn anh, không vừa mà
đáp lại:
– Tổ tông em
đều là người Việt, không lai ra được “người tàu” đâu mà cô nương với lại công tử.
Anh
đang cao hứng định nói móc cô mấy câu, không ngờ lại bị cô làm cho ứ họng không thể mở mồm. Cô nhìn quanh rồi bỗng hỏi:
– Chị Khánh Ân xinh
đẹp của em đâu?
Đạt không nhìn cô, anh bận với một ly rượu đang pha chế. Anh đáp:
– Ai là của em? Người ta là hoa
đã có chủ rồi.
– Sao? Là sao cơ hả anh? Thế là thế nào? – Cô hỏi dồn dập.
– Thì là bạn trai ấy. Hôm nay
đi hẹn hò nên xin về sớm, đang sửa soạn thay đồ ở bên trong ấy.
Minh Hân lập tức chạy vào trong tìm Khánh Ân. Cô cũng không hiểu vì sao chính mình lại sốt sắng như vậy.
Khánh Ân sửa soạn lại từ trên xuống dưới, mái tóc dài cột hờ, gương mặt sáng mịn giờ lại thêm một chút phấn son nhẹ, bộ
đồng phục nhân viên đã được thay bằng bộ váy nhẹ dài tới gối, khoác ra ngoài là chiếc áo khoác mùa đông màu hồng quyến rũ, trông cô xinh đẹp kiều diễm hơn những gì Minh Hân tưởng tượng.
– Chị có bạn trai rồi à?
Khánh Ân nghe cô hỏi thì
đỏ mặt thẹn thùng. Cô đáp:
– Cũng chưa có gì
đâu. Chị và anh ấy mới quen chưa được hai tháng.
– Vậy mà chị
đã nhận lời làm bạn gái anh ta? Chị đừng cả tin như vậy.
Khánh Ân cười
đáp:
– Minh Hân, em còn nhỏ, chị cũng chưa trưởng thành hơn em là bao nhưng chị
đã sống một mình lâu rồi nên chị nhìn người tốt lắm. Anh ấy tuy không đẹp trai, không giàu sang quyền quý nhưng chị chắc chắn anh ấy là người tốt. Em không cần lo.
Đúng. Minh Hân là cô gái có tuổi đời rất trẻ. Vậy nhưng, cô có đủ sự đa nghi đối với những người xa lạ, có đủ sự lạnh lùng để giữ khoảng cách với đối phương và có tư duy đủ sâu sắc, nhạy bén để nhìn nhận đánh giá một số hạng người trong xã hội. Với Khánh Ân, Minh Hân hiểu hoàn cảnh của cô, luôn luôn hy vọng cô sớm tìm được một người tốt để nương tựa. Nhưng càng như vậy, cô càng không yên tâm khi biết Khánh Ân bắt đầu mối quan hệ mới. Cô bước tới, nắm lấy tay Khánh Ân, nhẹ nhàng nói:
– Chị, em chỉ hy vọng chị gặp
được người tốt, có thể bảo vệ và che chở cho chị thôi. Mong rằng anh ta được như lời chị nói.
Khánh Ân cười dịu dàng vỗ vỗ bàn tay cô. Hai người cùng nhau ra cửa, vừa vặn một chiếc mo-to chạy tới, tấp lại gần, một thanh niên cao ráo nhìn Khánh Ân cười dịu dàng, cũng không quên nhìn Minh Hân cười lịch sự:
– Chào em.
Minh Hân cũng cười trả lời:
– Chào anh, em là bạn chị Khánh Ân.
Anh ta gật
đầu rồi lại quay sang Khánh Ân, gỡ 2 chiếc mũ bảo hiểm ở cổ xe đưa Khánh Ân một chiếc và đội lên mình một chiếc, họ chào tạm biệt Minh Hân rồi chiếc xe chầm chậm chuyển bánh. Minh Hân dõi theo họ mãi rồi mới trở vào bên trong.
Thấy Tùng, cô chạy lại hỏi:
– Anh Tùng, bạn trai của chị Khánh Ân, thường xuyên tới
đón chị ấy sao?
Tùng thảnh nhiên
đáp:
– Mới
được khoảng một tuần. Chưa biết sao nhưng thấy Khánh Ân vui lắm.
– Không biết anh ta có phải cáo già không
đây? – Minh Hân lẩm bẩm.
– Này, em
đừng có lúc nào cũng đa nghi như Tào Tháo. Khánh Ân là một cô gái tốt, chắc chắn sẽ gặp một anh chàng tốt bụng cho xem.
– Mong là vậy.
– Chắc chắn là vậy.
Khánh Ân cùng bạn trai
ăn tối tại một nhà hàng bình dân trong một con phố nhỏ. Hai người nhìn nhau ăn uống nói cười vui vẻ, chàng trai có vẻ rất chu đáo với Khánh Ân, rất ra dáng một người lịch thiệp, tế nhị và cũng rất ga-lang.
– Em làm ở chỗ
đó lương bổng có nhiều không? Thấy em buổi tối vất vả như vậy, lại còn chuyện học hành, anh lo cho em quá! – Anh chàng tỏ vẻ lo lắng nói.
– Cũng không nhiều, nhưng
đủ để em trang trải, sinh viên năm hai như em tìm việc làm thêm rất khó.
Anh nhìn cô thương xót:
– Em vất vả thật, mà anh thì
điều kiện lại dở như vậy nên không giúp gì được cho em, anh thấy mình tệ quá!
Khánh Ân buông
đũa nhìn anh:
– Không. Anh
đừng nói thế, em làm ở đó rất tốt, cũng rất vui vì mình có thể tự lo cho mình. Em không đòi hỏi anh phải thế này thế kia cho em.
– Nhưng anh…
Khánh Ân vội nắm lấy bàn tay
đang chực run lên:
– Em hiểu, em hiểu mà, tương lai rạng ngời lắm, chúng ta cùng cố gắng nhé anh!
– Ừ.
Hai người nhìn nhau cười hạnh phúc. Khánh Ân tin tưởng hơn vào lựa chọn của mình.
Minh Hân trở về nhà vào khoảng sau bữa tối. Cô dùng bữa qua loa với bánh mì và cà phê. Sau
đó chạy thoắt lên phòng đóng cửa. Cô cần nghỉ ngơi lấy sức, sẵn sàng đối mặt với việc cả Ngọc Hà và Mai Vân cùng lúc có mặt tại trường.
Sáng hôm sau, cô gặp mặt Nguyên Hạo ở phòng
ăn, cô vỗ vai anh trầm ngâm nói:
– Có một cô gái vừa xinh
đẹp vừa tốt bụng, em định sẽ giới thiệu cho anh, nhưng mà…
– Nhưng mà sao? – Anh hỏi bâng quơ, xem như không liên quan
đến mình, chỉ là bắt chuyện cô theo lẽ thường.
– Nhưng mà chị ấy có bạn trai rồi. – Minh Hân tiu ngỉu
đáp.
Nguyên Hạo nghe vậy bật cười khẽ:
– Vậy thì thôi,
đâu đáng để em tiếc rẻ thế. Đẹp và tốt bụng trong mắt em chắc cỡ như em hả. Thôi anh không nhận đâu.
– Chị ấy chính là…thôi, dù sao cũng có bạn trai rồi, em không muốn anh làm kẻ phá
đám.
Nguyên Hạo chỉ biết nhìn cô cười mà trong lòng khó hiểu, tính cách của cô làm anh thực sự khó hiểu.