Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 10



Minh Hân được anh chàng đó đưa ra ngoài. Anh ta dẫn cô chạy nhanh đến nơi anh đã đậu xe. Hai người vào xe rồi nhanh chóng rời khỏi.

– Tại sao anh lại có mặt ở chỗ đó để mà cứu tôi? – Minh Hân quay sang hỏi.

Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại:

– Cô làm việc ở Ẩn Đêm sao?

– À…phải.

– Tôi cũng nghĩ vậy nên định tới đó tìm cô để cảm ơn chuyện lần trước. Trùng hợp thấy cô bị bọn chúng đưa đi nên mới theo sau xem có thể giúp gì cho cô không. – Anh giải thích, vẫn tập trung lái xe.

– Ra là vậy. Tôi cứu anh một, anh cũng cứu tôi một. Vậy thì chúng ta hòa phải không?

Anh liếc mắc nhìn cô, trong lòng nghĩ “Sòng phẳng gớm!”.

– Không sợ sao? – Anh đột nhiên hỏi.

– Không. – Cô trả lời chắc nịch. Sau đó quay sang mỉm cười tinh quái với anh. – Vì tôi biết anh sẽ tới cứu tôi mà!

– Sao cơ? – Anh ta quay phắt sang nhìn cô ngạc nhiên.

Cô thấy anh như vậy thì nở nụ cười tươi tắn:

– Đùa anh thôi mà! Làm sao mà tôi biết được. Nhưng dù không có anh thì anh hai tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm ra tôi thôi! – Và cô cũng chắc rằng, Nguyên Hạo cũng sẽ dẽ dàng cứu được Khánh Ân.

– Anh hai?

– Đúng. Tôi tin anh ấy.

Hai người im lặng hồi lâu. Cô bỗng lên tiếng:

– Này, nếu giả sử có lần nữa gặp lại, tôi phải gọi anh là gì?

– Thế còn cô?

Cô cười hồn nhiên:

– Hân hạnh giớ thiệu, tôi là Hoàng Minh Hân, 17 tuổi.

– Vẫn là một cô nhóc.

– Phải. Tôi vẫn là nhóc con đấy! – Cô chợt nhìn anh. – Mà tôi đang hỏi anh cơ mà!

Anh không nhìn cô:

– Tên tôi sao? Cô là Hoàng Minh Hân, vậy gọi tôi là Minh Hoàng đi!

Minh Hân thừa hiểu anh ta chỉ nói đại một cái tên thôi. Nhưng cô vẫn tôn trọng anh ta, ậm ừ cho qua.

– Lát nữa ra tới đường lớn, anh cho tôi xuống là được rồi, anh hai tôi sẽ tới ngay.

Minh Hoàng không trả lời. Nhưng anh sẽ làm theo lời cô, anh cũng không muốn chạm mặt với người nhà của cô. Vả lại anh biết ra tới ngoài này cô đã được an toàn.

Chiếc xe từ trong dốc con đèo rẽ ra đường quốc lộ. Minh Hoàng thắng xe, Minh Hân nói:

– Chúng ta không ai nợ ai đấy nhé!

– Vết thương trên lưng…??!! – Anh ái ngại nói.

– Nhẹ thôi. Không sát thương da thịt đâu, chắc chỉ bầm chút thôi! Vậy nên…anh không nợ tôi!

Rõ ràng cô không muốn có bất cứ nợ nần gì với anh. Anh biết vậy nên chỉ nói:

– Biết rồi.

Minh Hân mỉm cười xuống xe, khi bàn tay chạm vào tay nắm, cô chợt khựng lại:

– Đợi đã, chiếc xe này…hình như… – Cô nói ngắt quãng, có vẻ chiếc xe này khá quen. Cô đang cố nhớ lại.

Minh Hoàng thấy cô dăm chiêu nghĩ ngợi, anh đoán cô đang nghi ngờ, vội nói:

– Thấy quen sao? Người sử dụng loại này rất nhiều, chỗ khác nhau là ở biển số đăng kiểm biết chưa?

Minh Hân nghe anh nói có lý cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cô dứt khoát xuống xe, đứng gọn vào vệ đường, nhìn chiếc xe đi dần xa.

Cô đứng đó một lát thì xe của Nguyên Hạo xịch tới. Kính xe hạ xuống, gương mặt Nguyên Hạo nghiêm nghị hiện ra. Anh quắc mắt về phía cô:

– Lên xe!

Minh Hân trong lòng có chút sợ sệt nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi, mở cửa chui vào trong. Cô không ngạc nhiên khi thấy Khánh Ân đang ngồi trong xe. Cô hỏi han Khánh Ân, Khánh Ân từ từ kể rõ quá trình cho cô nghe.

Được một lát, Minh Hân dướn người nói với Nguyên Hạo:

– Anh, nghe em giải thích, từ đầu là…

– Em không cần giải thích với anh. Về mà…(giải thích với Huy Khang ấy) – Nhưng anh tỉnh táo nhận ra, còn có Khánh Ân ở bên cạnh. Hơn nữa, toàn bộ sự việc Khánh Ân cũng đã trình bày đầy đủ với anh rồi. Lúc này, hình dung của anh về Minh Hân là một chút nghĩa khí, một chút nanh lợi, một chút tức cười. Anh đổi lại câu đang nói thành:

– Về mà tự kiểm điểm lại đi, giải thích làm gì?

Minh Hân cúi mặt im lặng. mọi chuyện rõ ràng là phát sinh từ cô.

Nguyên Hạo đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh hỏi:

– Nhưng mà…tại sao em thoát được, anh thấy em không sao nên cũng không kịp hỏi.

Minh Hân ngẩn người. Cô nghĩ mình không nên kể cho họ nghe về anh chàng tên Minh Hoàng đó, cô nói:

– Hai người canh giữ em đều rất ngốc. Em chỉ cần giở một chút mánh khóe là dễ dàng thoát ngay. Sau đó vội vã chạy thẳng ra đây, đến giờ vẫn còn mệt đây này. – Cô vừa nói vừa vuốt ngực hít thở sâu làm vẻ mệt mỏi. Mọi người cũng không nghi ngờ những điều cô nói. Khánh Ân còn lên tiếng khen cô nhạy bén thông minh. Minh Hân mỉm cười, trong bụng lại nghĩ, nhạy bén thông minh chắc dành cho tài nói dối nhanh như chớp của cô.

– Minh Hân, hai người là anh em hả? – Khánh Ân vừa nói vừa chỉ tay về phía Nguyên Hạo.

Minh Hân gật đầu cái rụp. Cô nói:

– Đúng thế. – Cô hướng mặt về Nguyên Hạo. – Đây là anh hai em, tên Trần Huy Khang. – Rồi lại hất mặt qua chỗ Phúc. – Còn đây là Hoàng Phúc, bạn của anh ấy. – Cô lại quay qua Khánh Ân. – Đây là chị Khánh Ân, em mới quen nhưng rất quý chị ấy, chúng em rất hợp nhau đấy!

Khánh Ân gật gật đầu, miệng lẩm nhẩm nhớ tên mọi người. Còn hai kẻ đang ngồi phía trước thì nhíu mày đảo mắt qua lại vì…mình có tên mới.

Bọn họ đưa Khánh Ân về nhà trọ của cô theo lời cô chỉ dẫn. Minh Hân lưu luyến nói:

– Lần đầu tới nhà chị mà lại không được ở chơi. Tiếc quá!

Khánh Ân cười ôn hòa:

– Bất cứ lúc nào rảnh em đều có thể tới chơi, chị luôn luôn hoanh nghênh em!

Minh Hân gật đầu:

– Chắc chắn em sẽ tới.

– Chị ở đây có một mình, em tới chị sẽ rất vui.

– Một thân một mình, chị phải cảnh giác đấy!

Khánh Ân lại cười:

– Chị biết mà!

Minh Hân lưu luyến nói:

– Chị vào nhà đi, em phải về đây!

Khánh Ân nhìn bọn họ rời đi cho tới khi chiếc xe khuất dạng.

Biệt thự nhà Huy Khang.

Chiếc xe của Nguyên Hạo đỗ lại tại nhà xe khu sau, ba người cùng nhau xuống xe vào nhà.

Huy Khang cùng dì Ba và mấy cô giúp việc đang ngồi đợi trong nhà. Ai nấy đều lo lắng sốt ruột. Chỉ có Huy Khang vẫn giữ vẻ trầm mặc. Thấy họ về mọi người thở phào nhẹ nhõm. Huy Khang ngay lập tức đưa ánh nhìn sắc lạnh về phía Minh Hân. Cô bất giác rùng mình.

– Chú ơi nghe cháu kể rõ mọi chuyện đã!

Phúc thấy vậy vẻ mặt tỉnh bơ đứng ra chắn trước Minh Hân, cậu ta cười cợt nói với cô:

– Chú cháu gì ở đây? Có biết mình là ai không hả? – Rồi cậu quay ra Huy Khang cười nói, vẻ láu cá trêu trọc:

– Xin chào! Chắc cậu là cậu hai Hoàng Huy Khang phải không ạ? Chúng tôi rất vinh dự được ra mắt cậu. Tôi là Hoàng Phúc, không phải tài xế Đình Phúc đẹp trai, giỏi giang, tâm lý của cậu. – Cậu ta chỉ tay vào Nguyên Hạo. – Đây là Trần Huy Khang, bạn tôi, không phải anh em, thuộc hạ hay trợ thủ đắc lực Trần Nguyên Hạo gì đó của cậu. Còn đây… – Cậu ta đẩy Minh Hân lên trước. – Đây là Trần Thị Minh Hân, em gái của Trần Huy Khang, không phải cháu gái Hoàng Minh Hân của cậu đâu thưa cậu Khang.

Nói một hồi, cậu ta bật cười ha ha. Tới nỗi không thể chịu được mà ôm bụng ngã xuống ghế. Cậu ta vẫn cười lớn không thôi.

Huy Khang nghe Đình Phúc nói thì không khỏi nhíu mày khó hiểu. Đúng là không nên nói thật về thân phận mọi người nhưng làm sao cô lại lấy tên họ của bọn họ trộn lung tung lên như vậy được. Cậu nhìn Minh Hân với ánh nhìn khó hiểu. Minh Hân ngơ ngác đảo mắt qua lại tránh cái nhìn của cậu.

Toàn bộ câu chuyện lại được Đình Phúc tường thuật lại lần nữa một cách tường tận. Cậu ta chạy quanh nhà diễn xuất, mượn tất cả những người có mặt làm diễn viên. Trong nhà rộn ràng tiếng cười vui vẻ nhịp điệu lớn nhỏ cao thấp khác nhau.

Biệt thự nhà Huy Khang.

Chiếc xe của Nguyên Hạo đỗ lại tại nhà xe khu sau, ba người cùng nhau xuống xe vào nhà.

Huy Khang cùng dì Ba và mấy cô giúp việc đang ngồi đợi trong nhà. Ai nấy đều lo lắng sốt ruột. Chỉ có Huy Khang vẫn giữ vẻ trầm mặc. Thấy họ về mọi người thở phào nhẹ nhõm. Huy Khang ngay lập tức đưa ánh nhìn sắc lạnh về phía Minh Hân. Cô bất giác rùng mình.

– Chú ơi nghe cháu kể rõ mọi chuyện đã!

Phúc thấy vậy vẻ mặt tỉnh bơ đứng ra chắn trước Minh Hân, cậu ta cười cợt nói với cô:

– Chú cháu gì ở đây? Có biết mình là ai không hả? – Rồi cậu quay ra Huy Khang cười nói, vẻ láu cá trêu trọc:

– Xin chào! Chắc cậu là cậu hai Hoàng Huy Khang phải không ạ? Chúng tôi rất vinh dự được ra mắt cậu. Tôi là Hoàng Phúc, không phải tài xế Đình Phúc đẹp trai, giỏi giang, tâm lý của cậu. – Cậu ta chỉ tay vào Nguyên Hạo. – Đây là Trần Huy Khang, bạn tôi, không phải anh em, thuộc hạ hay trợ thủ đắc lực Trần Nguyên Hạo gì đó của cậu. Còn đây… – Cậu ta đẩy Minh Hân lên trước. – Đây là Trần Thị Minh Hân, em gái của Trần Huy Khang, không phải cháu gái Hoàng Minh Hân của cậu đâu thưa cậu Khang.

Nói một hồi, cậu ta bật cười ha ha. Tới nỗi không thể chịu được mà ôm bụng ngã xuống ghế. Cậu ta vẫn cười lớn không thôi.

Huy Khang nghe Đình Phúc nói thì không khỏi nhíu mày khó hiểu. Đúng là không nên nói thật về thân phận mọi người nhưng làm sao cô lại lấy tên họ của bọn họ trộn lung tung lên như vậy được. Cậu nhìn Minh Hân với ánh nhìn khó hiểu. Minh Hân ngơ ngác đảo mắt qua lại tránh cái nhìn của cậu.

Toàn bộ câu chuyện lại được Đình Phúc tường thuật lại lần nữa một cách tường tận. Cậu ta chạy quanh nhà diễn xuất, mượn tất cả những người có mặt làm diễn viên. Trong nhà rộn ràng tiếng cười vui vẻ nhịp điệu lớn nhỏ cao thấp khác nhau.

Tan học. Minh Hân cùng ba người bạn thân rủ nhau đi công viên nước. Buổi chiều được nghỉ, đó là đặc ân lớn trong suy nghĩ của mấy đứa.

Chiều về. Con đường nhuộm một chút nắng tà buổi hoàng hôn. Nhân và Bình lần lượt chia tay mọi người và về nhà từ đoạn con hẻm gần trạm xe. Minh Hân và Thư thong thả dạo bộ, gió chiều thổi có chút se lạnh. Bất chợt, Thư thấy một chiếc moto đang lao nhanh tới, động tác người lái xe lại rất mạo hiểm. Hắn lượn qua trái rồi lại qua phải, cả xe và thân người cũng uốn lượn theo từng đường cua. Khi chiếc xe vòng tới chỗ hai người, Thư sợ hãi kêu lên, cô thu người đứng nép vào bên vệ đường. Minh Hân theo phản xạ tách ra xa Thư để tránh, cho chiếc xe lao qua giữa. Nó đi qua một lát, Thư mới bình tĩnh trở lại, Minh Hân thấy vậy chỉ mỉm cười. Cô nói:

– Tình huống kiểu này ngoài đường rất nhiều, chủ yếu là thanh niên thích ra oai thôi!

Thư gật nhẹ. Đúng lúc này, lại một chiếc xe lao tới. Đó là một chiếc xe hơi sang trọng, bóng nhoáng. Minh Hân lúc này vẫn đang đứng ở giữa con đường, chiếc xe thì đang lao tới với tốc độ khá nhanh, không có biểu hiện thắng lại hay lên còi xin tránh đường. Cả hai lúc này hoảng sợ, Thư trợn tròn hai mắt, chân bất động đứng nguyên một chỗ. Minh Hân nhíu mày bất lực giơ hai tay lên. Nhưng, chiếc xe chỉ cách Minh Hân chừng một mét thì dừng lại. Minh Hân hạ tay xuống nhìn, bên trong là Mai Vân và Ngọc Hà, xem ra hai người này có quan hệ khá thân thiết, Minh Hân nghĩ. Cô không nói gì, lẳng lặng đứng về phía Thư. Hai người trong xe cũng không có biểu hiện gì, chiếc xe lại nổ máy chạy qua. Minh Hân nhìn theo chiếc xe mà trong lòng khó hiểu, Mai Vân là bạn học cùng với Huy Khang, tại sao lại quen biết và thân thiết với Ngọc Hà như vậy. Cho dù là quan hệ hợp tác giữa hai gia đình thì cũng không phải lúc nào cũng đi cùng nhau vậy được. Hơn nữa, Mai Vân còn tới tận trường tìm Ngọc Hà. Điều này thực sự khó hiểu.

Trên chiếc xe hơi sang trọng đó, Ngọc Hà sắc mặt khó coi nói:

– Em thực sự muốn chị tông cho chị ta một phát cho hả giận.

Mai Vân đáp lại:

– Ấn tượng của chị từ lần đầu gặp nó đã không tốt rồi, cũng rất muốn làm như em vừa nói. Nhưng tại sao em lại kêu chị dừng xe?

Ngọc Hà cười khẩy đáp:

– Đụng trúng chị ta không phải đơn giản đâu, hậu quả khó lường đấy!

– Nếu chỉ làm bị thương nhẹ thôi thì chị hoàn toàn có thể mà!

– Em nói không nên thì không nên.

Mai Vân khó hiểu hỏi:

– Thực ra nó có địa vị hay quyền thế gì mà em phải đề cao nó thế?

– Em không đề cao chị ta, em sợ người đang chịu trách nhiệm về chị ta kìa! – Ngọc Hà tỏ vẻ bí ẩn.

– Chị chẳng hiểu gì.

Ngọc Hà quay sang nói:

– Rồi tự nhiên sẽ đến lúc chị hiểu.

Mai Vân im lặng không nói.

Không lâu sau đó, Thư cũng về nhà. Chỉ còn lại một mình Minh Hân, cô dự định sẽ lại tới Ẩn Đêm. Dù sao, cô cũng nên hỏi thăm tình hình của quán sau chuyện với tên Mạch Bắc.

Thời điểm này quán rất vắng khách. Có vẻ những nơi thế này chỉ nhộn nhịp khi bóng đêm ụp xuống, mặt trăng lên cao. Một bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng sâu lắng. Vừa ngồi xuống, Minh Hân còn chưa kịp hỏi chuyện thì Đạt đã bảo cô vào gặp Tùng, có khách đặc biệt, nói khi nào cô tới khi bảo vào ngay. Khách đặc biệt thì liên quan gì cô mà phải bày đặt. Cô nghĩ vậy nhưng rồi cũng nhanh chóng vào trong gặp Tùng.

Một gian phòng sang trọng không thua kém gì phòng của cô. Cô cứ tự nhiên mà bước vào. Bên trong, Tùng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hướng mặt về phía cô. Đối diện là một dáng người cao lớn, tấm lưng thẳng tắp, vững chãi quay về phía cô. Minh Hân ngỡ ngàng bởi đó là bóng hình quen thuộc, cô rón rén bước tiếp.

Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn cô, cô mỉm cười khó nhọc rồi cũng ngồi xuống bên cạnh anh. Cô đoán, hôm nay Nguyên Hạo trực tiếp tới đây, chắc chắn là muốn nói chuyện quan trọng.

Nguyên Hạo lại nhìn cô nói:

– Vẫn không chịu từ bỏ chỗ này hả?

– Chuyện đó là do em giúp người ta nên mới chọc tới hắn. Từ giờ em không thế nữa. – Cô cũng quên luôn việc Tùng đang ở trước mặt.

Hạo không đáp, anh quay sang Tùng, hỏi:

– Chuyện hôm đó…tại sao cậu lại gọi cho mình? Cậu biết trước giờ mình không bao giờ tham gia vào những chuyện như thế mà!

Anh hỏi để biết, thực ra quan hệ giữa anh và Minh Hân, Tùng biết được bao nhiêu và tại sao anh ta lại biết?

– Lần trước, lúc cậu tới đón Minh Hân, mình đã thấy, lúc đó mình vẫn chưa đi. Mình không biết quan hệ của hai người ra sao nhưng khi Minh Hân bị bắt đi, mình chỉ nghĩ tới cậu. Và mình đoán, hai người là anh em, bởi Minh Hân nói cô ấy là Trần Thị Minh Hân. – Tùng nói chậm dãi.

Minh Hân và Hạo nhìn nhau không biết nói sao. Cuối cùng, Hạo nhìn về Tùng, vẻ mặt nghiêm túc, anh chỉ tay vào Minh Hân:

– Đây không phải Trần Thị Minh Hân, nó là Hoàng Minh Hân, cháu gái của Hoàng Huy Khang, người anh em cũng là cậu chủ của mình.

Tùng biến sắc. Đúng là anh từng nghĩ Minh Hân rất có khả năng là một tiểu thư danh giá nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới việc cô chính là người mà anh không bao giờ tưởng tượng ra như vậy. Việc hôm nay Nguyên Hạo bất ngờ tới đây rồi sau đó yêu cầu gặp Minh Hân cũng không làm anh hình dung ra mọi chuyện là như vậy.

Tùng nhìn sang Minh Hân, ấp úng nói:

– Em…thì ra em…

Minh Hân ngượng ngùng nhìn anh:

– Anh Tùng, em…em không cố ý. Xin anh hiểu cho em!

Nguyên Hạo tiếp lời:

– Mình biết cô ấy rất thích làm việc ở đây nên không phản đối, nhưng mình không cho phép cô ấy gặp nguy hiểm. Đó là trách nhiệm của mình, của Huy Khang.

Tùng nhìn Hạo, anh nói:

– Vậy giờ cậu muốn đóng cửa chỗ này hay không để Minh Hân tới đây nữa?

– Anh Hạo… – Minh Hân gọi.

Hạo quay sang chỗ cô, anh hiểu cô không muốn cả hai điều Tùng vừa nói. Hạo tiếp tục nói với Tùng:

– Mình không có ý đó. Quán này vẫn hoạt động, Minh Hân vẫn sẽ tới đây nhưng mình muốn cậu lấy hết khả năng, làm tất cả những gì có thể để bảo vệ Minh Hân những lúc bất lợi mà mình không kịp có mặt. Mình không muốn chuyện lần trước xảy ra nữa.

– Anh Hạo… – Cô lại gọi anh, mỉm cười mãn nguyện. Anh thực sự quá tốt!

– Cậu yên tâm. Mình nhất định làm thế. – Tùng trả lời bằng giọng chắc chắn. Rồi anh cười: – Với lại mình cũng biết Hoàng Huy Khang là ai mà!

Cả ba nhìn nhau, miệng ai cũng lóe ý cười. Hạo nói tiếp:

– Còn nữa, từ giờ cậu sẽ làm giám đốc, phải tự xử lý mọi việc. Mình chỉ chịu trách nhiệm với những gì liên quan tới Minh Hân thôi!

Trước khi về, Nguyên Hạo âu yếm xoa đầu Minh Hân. Mọi việc đủ cho Tùng thấy Hạo thương cô tới nhường nào.

Còn lại Tùng và Minh Hân trong phòng. Cô nhìn anh cười trừ. Tùng cũng cười rồi nói:

– Thảo nào em lại không sợ trời không sợ đất!

Cô ngay lập tức phản bác:

– Anh nghĩ em là người như thế à? Em chưa bao giờ muốn là tiểu thư gì đó đâu, cũng chưa bao giờ dùng thân phận đó để ra oai hống hách vói ai cả. Với lại những gì em làm đều là em tự mình có trách nhiệm chứ không dựa dẫm vào bất cứ ai. Đúng ra anh phải khen em có nghĩa khí chứ! Sao lại dùng cái giọng đó với em?

Tùng hơi choáng. Anh chỉ nói một câu mà cô lại đáp lại bằng cả một hồi văn chương loằng ngoằng. Anh nói:

– Thôi tôi sợ cô rồi! Anh dĩ nhiên biết em thế nào. Nếu em đã nói thế thì hãy nhớ cho, anh là giám đốc của em rồi đấy! Cứ liệu hồn với anh!

Minh Hân nghe Tùng trêu thì phì cười. Cô thấy mình thật may mắn vì có nhiều người yêu quý mình như vậy.

Trước giờ học, Nguyên Kỳ lại nhộn nhịp như thường lệ. Thế là mùa thu đã chính thức đi qua, đất trời mang hơi thở lạnh buốt đặc thù. Mùa đông, sẽ là hanh khô, lạnh giá, sẽ ít nắng, mưa phùn càng thêm rét buốt.

Sân thượng là nơi không một bóng người lui tới. Và có lẽ, giờ nó trở thành nơi thuộc về Tuấn Lâm. Buổi chiều, ở đây ít nhất còn có một chút nắng nhạt ấm áp.

Cạch.

Cánh cửa từ cầu thang dẫn ra bật mở. Tuấn Lâm theo phản xạ tự nhiên ngoảnh lại. Minh Hân thấy cậu thì tròn mắt ngạc nhiên. Tuấn Lâm cũng ngỡ ngàng không kém.

– Ơ thầy! Sao thầy lại ở đây? – Minh Hân vừa hỏi, vừa mạnh dạn tiến lại chỗ cậu.

– Tôi ở đâu em cũng hỏi tại sao là sao? – Cậu vặn lại.

Mặt Minh Hân cứng lại trước lời chất vấn của Tuấn Lâm. Cô nói:

– Dạ không, em thấy lạ nên tùy tiện hỏi thôi. Vậy thầy ở đây, em xuống dưới ạ.

Cô toan quay người đi xuống thì Tuấn Lâm gọi lại:

– Ơ này, em cứ ở đây đi! Em mà xuống tôi ngại lắm, cứ như là em nhường chỗ cho tôi ấy!

Minh Hân nghe vậy thì ái ngại, cô lại gần, ngồi sụp xuống, giữ khoảng cách khá xa với cậu.

– Thầy thích chỗ này sao ạ? – Cô mạnh dạn hỏi.

– Thế còn em? – Cậu nhìn cô. – Không có nữ sinh nào lại leo trèo đến tận chỗ này đâu, tôi nghĩ thế!

Minh Hân nghe cậu nói thì mỉm cười:

– Thầy không biết đâu, chỗ này rất hay. Mùa hè thì gió mát, mùa đông thì nắng ấm, leo lên đây với em cũng không phải khó khăn gì!

– Tôi cũng thấy vậy. – Tuấn Lâm nheo mắt trả lời.

– Em thấy thầy lạ lắm! – Minh Hân đột nhiên ngiêng đầu nói.

Tuấn Lâm thấy sự bạo dạn của cô thì cũng chỉ cười hỏi lại:

– Lạ sao? Em thấy tôi lạ chỗ nào?

Minh Hân không thấy cậu khó chịu với câu nói của mình thì cất giọng lanh lảnh nói tiếp:

– Em thấy thế này, thứ nhất, thầy rất trẻ, em nhớ thầy từng nói thầy hơn em chỉ có 5 tuổi, tại sao thầy đã có thể làm giáo viên? Thứ hai, thầy đi xe hơi, em đoán nó rất đắt giá, vậy tại sao thầy lại làm cái nghề chẳng được bao nhiêu tiền này? Còn nữa – Cô nhìn sang cậu thăm dò. – giáo viên, cũng không có ai leo lên tận trên này đâu!

Cô nói xong thì tủm tỉm cười.

Tuấn Lâm thấy vậy thì trong bụng cười thầm, cậu nói:

– Em nói chuyện với giáo viên như vậy sao? Toàn trường cũng chưa có ai chất vấn tôi như vậy hết chứ đừng nói tới em là học sinh của tôi.

Minh Hân nghe vậy có chút hoảng sợ:

– Ơ em xin lỗi. Nhưng chẳng phải là thầy hỏi em thầy lạ ở chỗ nào nên em mới nói mà!

– Đấy, lại nữa!

– Ơ thầy…em…

Tuấn Lâm chợt phì cười. Rồi cậu nói:

– Em hỏi rất hay. Tôi cũng xin trả lời một chút cho em đỡ tò mò. Tuổi của tôi thì chưa qua đại học nhưng em yên tâm, tôi đủ tư cách và trình độ đứng trên bục giảng giảng bài. Tôi cũng không thiếu thốn gì, chỉ là tôi thích ngôi trường này bởi ba mẹ của tôi đã từng gặp và yêu nhau tại đây.

Minh Hân gật đầu:

– Ra là vậy. Nhưng sao thầy lại lựa chọn vị trí giáo viên?

Tuấn Lâm bật cười:

– Không lẽ tôi phải quay về làm học sinh cấp ba như em? Hay em muốn tôi làm bảo vệ, lao công hay văn thư?

Minh Hân vội thanh minh:

– Dạ không không, thầy làm giáo viên rất tốt!

Tuấn Lâm khẽ cười. Cậu nói:

– Em học lớp nào vậy? Tôi không biết.

– Dạ là 12A6. Thầy không nhớ cũng phải thôi, mỗi lần vào lớp, thầy cứ thao thao giảng bài, hết giờ lại lặng lẽ ra khỏi, có bao giờ để ý lớp học đâu! Thầy không biết chứ, đám các bạn nữ nhìn thầy đắm đuối. – Cô quay sang cậu. – Em nói thật đấy!

Môi cậu lại khẽ nở nụ cười:

– Em có trong số đó không?

– Em? Tất nhiên là…không rồi. Mỹ nam đâu phải em chưa từng thấy qua, thầy cũng không phải số 1. (ít nhất là so với anh Hạo và chú Khang).

Tuấn Lâm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.

– Em nói chuyện nên chú ý một chút! Lời nói rất đáng sợ, đôi khi nó sẽ mang lại nguy hiểm đấy!

Minh Hân không hiểu cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Tuấn Lâm nhìn xa xăm như đang nhớ lại điều gì đó:

– Cuộc sống của em…khó khăn lắm sao?

Cô ngạc nhiên nhìn Tuấn Lâm:

– Sao thầy hỏi thế? Trông em nhếch nhác lắm sao ạ?

Tuấn Lâm lúng túng quay mặt đi:

– Không. Dù sao chúng ta cũng sẽ học tập với nhau một thời gian dài, tôi chỉ muốn tìm hiểu chút thôi. – Cậu lúc nào cũng có lý do chính đáng cho những câu nói buột miệng của mình.

– Em không thiếu thốn gì cả. Mà không, phải nói là rất tốt.

Tuấn Lâm không nói thêm điều gì. Và cậu nghĩ, có lẽ cô đang nói dối, nếu đúng là cô sống tốt như vậy thì tại sao một cô gái mới lớn lại…

Cậu đang suy nghĩ thì Minh Hân đột nhiên nói:

– Hết giờ học rồi, em về lớp điểm danh rồi về đây!

Tuấn Lâm nhìn cô hỏi:

– Em trốn học sao?

Minh Hân biết mình lỡ miệng. Cô thầm trách bản thân sao lại nghĩ gì nói đó không chịu kiềm chế suy nghĩ trước. Cô nheo mắt nhìn Tuấn Lâm cười nói:

– Cũng vài lần thôi, với lại không trốn giờ của thầy mà, thầy coi như không biết đi.

Không chờ Tuấn Lâm trả lời, cô chống một tay xuống làm điểm tựa đứng dậy. Sau lưng chợt nhói lên một chút, cô đưa tay sờ ra đằng sau. Cúi thấp mặt không cho Tuấn Lâm nhìn thấy, đôi lông mày nhíu lại. Nhưng Tuấn Lâm đã kịp nhận ra, có chút gì đó trào lên trong lòng, cậu nén lại, khẽ hỏi:

– Em làm sao thế? Đau ở đâu à?

Minh Hân đứng thẳng người, tươi cười nói:

– Dạ không. Mấy hôm trước bị va đập nhẹ, bầm một chút, cũng sắp khỏi hẳn rồi. Thôi em chào thầy, em đi đây!

Rồi cô nhanh nhảu vụt ra cửa và đi mất.

Tuấn Lâm cứ đăm đăm nhìn mãi theo bóng cô, lòng cậu có chút xót xa.

“Tôi nghĩ…mình vẫn còn nợ em.”

Chiếc BMW ra khỏi khu vực trường, khi rẽ vào khu phố tấp nập, nó lại đỗ lại ven đường. Người đàn ông hôm trước nghiêng người chào cậu rồi theo lệ ngồi vào lái.

– Thiếu gia, cậu đã khỏe hẳn chưa? – Người đó quan tâm hỏi.

– Tôi ổn. – Tuấn Lâm lãnh đạm trả lời.

– Hôm trước vết đạn bị rách, cậu bây giờ thực sự khỏe chứ ạ?

Tuấn Lâm thấy ông ấy thành ý như vậy nên dịu giọng nói:

– Tôi không sao. Không giết được ông ta không có nghĩa là tôi sẽ chết đâu!

– Tối nay 7h30 cậu và bà chủ sẽ ăn tối cùng gia đình ông ấy đấy ạ.

– Vương Đức Long? – Tuấn Lâm lập tức hỏi lại.

– Vâng.

Cậu nghe vậy thì nhếch miệng cười chế giễu. Là chế giễu cái tên Vương Đức Long đó hay đang tự giễu chính bản thân mình.

– Có những ai?

– Dạ là gia đình ông ấy, nghĩa là có ông Vương, cậu Văn Hoàng và tiểu thư Hạnh Du. – Người đàn ông vẫn chăm chú lái xe, đưa cậu đầy đủ thông tin cần thiết. – Còn nữa, bà chủ nói cậu nhất định phải có mặt, bà ấy cũng sẽ tới.

Tuấn Lâm im lặng không nói. Lát sau, cậu đột nhiên lên tiếng, trầm và nghẹn:

– Kính Luật, ông biết không, nhìn thấy ông già đó, tôi thấy mình rất nhục nhã, thấy mình là một kẻ vô dụng đúng nghĩa. Ngay cả cái tên ông ta cũng làm tôi chán ngấy.

Kính Luật vội can ngăn:

– Không thiếu gia, cậu không phải. Cậu là chủ tịch của tập đoàn đa quốc gia hùng mạnh và tầm cỡ lớn Kỳ Lâm. Đó cậu thấy không, tên của tập đoàn chúng ta cũng là ghép từ tên cố chủ tịch – ba cậu và tên cậu. Kỳ Lâm là của cậu, cậu là mạnh nhất.

– Kỳ Lâm là của tôi? Tôi là mạnh nhất? – Cậu nhếch môi giễu cợt. – Phải, tôi chính là người đang ôm hai chữ chủ tịch đó, nhưng người thao túng và điều hành mọi thứ lại là ông ta. Phải, tôi là người nắm giữ cổ phần nhiều hơn nhưng bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể dẹp bỏ tôi được. Phải, tôi mang họ Vương, ông ta cũng vậy, nhưng tình thân vốn không là gì khi nó đứng trước tham vọng tiền bạc và quyền lực. Tôi đúng là một thằng tồi, một kẻ bù nhìn vô dụng, một…đứa con bất hiếu của ba tôi.

Ông Kính Luật nghe những lời này của Tuấn Lâm thì xót xa vô cùng. Ông vội chặn lại:

– Thiếu gia, cậu đừng nói thế. Cậu mới 22 tuổi, còn rất trẻ, sẽ có ngày cậu loại bỏ được ông ta, lúc đó Kỳ Lâm sẽ thực sự thuộc về cậu.

– Đúng, ông ta còn chưa chết, tôi cũng sẽ phải sống tới ngày đó.

Cậu đưa mắt nhìn ông Kính Luật hỏi:

– Ăn tối ở đâu?

Ông ta nhanh chóng trả lời:

– Khách sạn Khánh Huy.

– Của tập đoàn Khánh Huy?

– Vâng thưa thiếu gia. – Ông ta nghĩ ngợi gì đó rồi tiếp. – Thiếu gia, cậu có từng nghĩ đến việc liên kết với Khánh Huy không?

Tuấn Lâm chán nản nhắm nghiền hai mắt:

– Giờ tôi chưa có dự định gì. Hơn nữa, Khánh Huy vẫn chưa định rõ người thừa kế.

Ông Kính Luật lấy làm khó hiểu hỏi lại:

– Chẳng phải là cậu Hoàng Huy Khang sao? Cậu cả Hiểu Khánh đã chết rồi mà!

– Không đơn giản vậy đâu. Ông chủ tịch bên đó còn một người con gái nữa. Người anh cả Hiểu Khánh cũng để lại một đứa con gái. Nói chung gia đình đó cũng khá phức tạp. Chuyện này để sau hãy nói đi.

– Vâng, thiếu gia. Vậy bây giờ chúng ta tới khách sạn luôn hay đi đâu ạ?

Tuấn Lâm mở mắt nhìn đồng hồ trên tay:

– Vẫn còn sớm. Về nhà trước rồi tôi tự tới.

Ông ta gật đầu vâng lời:

– Vâng thưa cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.