Đó là một khu đất hoang khá rộng, có lẽ là một nhà máy xí nghiệp nào đó giải thể và bị dỡ bỏ.
Huy Khang xuống xe, đi về phía cửa xe chỗ Minh Hân. Trời sẩm tối, gương mặt cậu lại ẩn hiện từng đường nét hoàn mĩ.
– Sang ghế lái! – Cậu ra lệnh.
– Cái gì chứ? Không lẽ chú định dạy cháu luôn ở đây sao hả? – Cô sửng sốt.
– Thế ban nãy ai đề nghị tập xe? Đổi ý nhanh thế hả?
– Cháu không có ý đó. Chỉ là…cháu còn chưa tập qua moto. Hơn nữa, bây giờ cũng sắp tối rồi, chỗ này lại không có một bóng người. – Cô luôn cảm thấy trong mình có một niềm khao khát cháy bỏng mỗi khi cảm nhận được uy lực của tốc độ, nhưng vào lúc này, trong hoàn cảnh này, cô lại có chút do dự.
Huy Khang cười khẩy:
– Sợ cái gì chứ? Tối thì sao nào? Không có một bóng người càng tốt, chú khỏi lo cháu đâm chết người. – Dứt lời, cậu quát: – Sang nhanh lên!
Minh Hân ngoan ngoãn ngồi sang ghế lái, Huy Khang nhanh chóng thế vào chỗ cô.
– Được rồi, chú đừng hối hận vì làm người trực tiếp dạy cháu đấy nhé!
Kỳ thực, cô chỉ xin cậu đồng ý cho mình học xe thôi, còn việc dạy cho cô thì bất cứ lúc nào, bất cứ một người đàn ông nào trong nhà cũng đều có thể làm được.
Đầu tiên, Huy Khang chỉ cho cô biết những linh kiện cơ bản trên xe. Tiếp theo, cậu chỉ dẫn các thao tác khởi động xe và một số chú ý cần thiết khi lái xe. Minh Hân chăm chú nghe giảng, gật gật đầu ra trò đã nắm rõ. Sau cùng, cô sẽ thử lái. Và chắc chắn rằng, đây là buổi làm thầy giáo khó quên nhất trong đời Huy Khang.
Minh Hân khởi động xe, chậm dãi trong từng thao tác theo hướng dẫn của Huy Khang. Khi bánh xe bắt đầu di chuyển những vòng quay đầu tiên, Minh Hân hưng phấn đạp ga thật mạnh, tốc độ tăng vọt. Huy Khang không chút giật mình trước việc xe tăng tốc nhanh và đột ngột như vậy. Mặc dù vậy, đầu cậu không tránh khỏi bị đập vào thành ghế bằng một lực khá mạnh do quán tính. Minh Hân chạy vòng vòng trong khu đất rộng, đường lái chuệnh choạng, lệch lạc, xiêu vẹo. Huy Khang bảo cô thử còi xe và đánh lái, cô lúng túng với chiếc tay lái, xoay nó lung tung khiến chiếc xe xoay tròn 180 độ. Quả thực nếu có người ở đây thì có lẽ án mạng xảy ra cũng không phải chuyện khó tưởng tượng. Đôi lúc, cô đạp nhầm chân thắng thành chân ga, xe rú ầm ĩ rồi lao vọt về phía trước. Khi khác, lúc cô đang muốn tăng tốc thì chân lại đạp thắng, chiếc xe rít lên tiếng két dài rồi dừng lại. Lúc này, Huy Khang đã cảm thấy choáng váng thực sự. Trong suốt quá trình, thân người cậu liên tục gật lên gật xuống. có lẽ cậu đã quá xem thường cường độ nổi loạn của Minh Hân. Cậu nhận ra một điều, ánh mắt cô ấy, rấy lên một niềm đam mê khó tả với tốc độ.
Trời tối. Bóng tối lại toát lên vẻ bí ẩn và quyến rũ quen thuộc.
Chiếc xe quay về đường cũ, trở lại biệt thự của Huy Khang.
– Chú này, lý thuyết và thực hành thực sự khác nhau quá! – Cô gọi với Huy Khang đang đi phía trước, thản nhiên nói như một lời bình luận.
– Thôi cho tôi xin. Chóng hết cả mặt rồi. – Huy Khang nhíu mày nhăn nhó, cậu không quay lại.
– Vậy thì thôi không nói nữa. Cháu đi ăn tối đây. – Thấy Huy Khang không định đi ăn cùng mình, cô hỏi:
– Ơ thế chú không ăn sao?
– Không. – Cậu đáp gọn rồi lặng lẽ bước lên cầu thang.
Thấy điệu bộ có vẻ mệt mỏi của Huy Khang, trong lòng cô có chút xót xa nhưng lại không nhịn được mà bật cười. Haiz…là lỗi của cô sao?
10h đêm.
Minh Hân đang say mê với game đua xe tốc độ cao trên mạng. Không khí cuồng nhiệt trên đường đua, những khúc cua mạo hiểm khiến cô không thể rời mắt, 10 ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Có lẽ do ảnh hưởng của buổi tập ngày hôm nay nên cô đã hạ quyết tâm tự mình luyện tập, và cô nghĩ, trước tiên nên thử với những trò game online. Chặng này, cô phải về nhất, tiền xu của cô không đủ cho thất bại tiếp theo. Thất bại nặng nề đã xảy ra liên tiếp từ khi cô bắt đầu. Nguyên nhân do cô quá liều mạng và hung hăng, kỹ thuật rất kém nhưng lại chạy với tốc độ rợn người. Điều này không những không mang lại chiến thắng như cô nghĩ mà ngược lại là làm cho cô tụt lại top sau cùng một cách thảm hại.
– Hân, ngủ chưa? – Tiếng người ngoài cửa, không lớn không nhỏ.
– Anh Hạo, là anh sao? Vào đây đi, nhanh lên anh, có cái này hay lắm! – Cô nói nhưng mắt và tay vẫn hăng say làm việc.
Nguyên Hạo nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong.
Đó là chàng trai với thân hình cân đối, “chuẩn” từng đường nét, dáng vẻ trưởng thành, đứng đắn. Đôi mắt trong veo bí ẩn. Nếu như Huy Khang là khí chất cao sang, phóng khoáng ngút trời xanh thì ở Nguyên Hạo lại là sự chín chắn an toàn, tin cậy. Hai người, tuy có không ít điểm giống nhau nhưng khó mà nhầm lẫn hay gộp chung.
Nhiệt độ về đêm giảm khá nhiều. Minh Hân cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, đầu và hai tay thò ra ngoài, chăm chú vào màn hình chiếc laptop. Nguyên Hạo lại gần, anh ngồi xuống giường, hỏi:
– Làm gì đó? – Anh nhìn vào màn hình máy tính thì chợt hiểu ra, hỏi tiếp:
– Cái này mà hay á, là ai dạy em?
– Hôm nay em và chú tới thăm ông nội, khi về, em bảo chú cho tập xe, cứ tưởng không được, không ngờ chú ấy lại đồng ý. Thế là dạy cho em mấy đường cơ bản. – Cô cười, thản nhiên trình bày.
– Rối sao? Em tập thế nào? – Anh bình tĩnh hỏi tiếp.
– Sau đó hả? – Cô hăng hái, miệng cười tươi. – Em làm loạn xạ hết cả lên, bíp còi, xoay tay lái, đạp ga đạp thắng lung tung… – Cô cứ thao thao kể chuyện. Nụ cười trên môi không tắt. – Tới nỗi chú Khang cũng phải choáng váng…
Minh Hân vẫn chú tâm vào cuộc đua, không để ý thấy sắc mặt Nguyên Hạo nghe xong thoáng chút lo lắng.
Bánh xe đã cán đích, Minh Hân vui sướng trầm trồ:
– Yeah, em về nhất rồi, anh thấy không nè?!
Nguyên Hạo cười cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô:
– Thôi thắng rồi thì đi ngủ đi. Mà này, cái này mới là nghiệp dư của nghiệp dư thôi đấy cô, đừng có tự mãn.
– Xí. Em không tự mãn. Có cơ hội em nhất định sẽ trở thành tay đua cừ khôi cho mà xem.
Hạo bật cười:
– Anh rất mong chờ được thấy oai phong của em trên đường đua.
– Ngày ấy sẽ đến.
– Ừ, sẽ đến.
Im lặng giây lát, cô chậm dãi lên tiếng:
– Anh này, mẹ anh…tốt chứ? – Cô ái ngại.
– Ừ. Với tình trạng hiện giờ, anh nghĩ không lâu nữa bà sẽ tỉnh lại.
Rồi cô và anh cùng cười. Cả hai cảm thấy một sự ấm áp lạ thường, cảm giác như những người thân thực sự của nhau vậy.
Hạo ra ngoài bỏ lại Minh Hân với khuôn mặt trầm tư.
“Mẹ, mẹ cũng phải hồi phục thật tốt như mẹ của anh Hạo rồi nhanh nhanh tỉnh lại nha”.
11h30.
Minh Hân khó ngủ. Ban đêm, cô ít ngủ, cô thức khuya một cách vô định. Dù đó là một việc vô nghĩa nhưng thói quen thì khó mà bỏ được. Khuôn mặt lạnh lùng với những dòng suy nghĩ trừu tượng trong đầu. Đó chính là con người thứ hai trong cô, là thiên thần hay ác quỷ.
Cô mở tủ lạnh lấy ra một miếng sandwich nhỏ và một chai nước khoáng, ung dung ngồi ăn. Với nhiều người, ăn khuya dễ gây béo phì nhưng nó lại chẳng là vấn đề gì với cơ thể Minh Hân. Cô bỗng sực hớ tới việc Huy Khang vẫn chưa ăn tối. Nhưng bây giờ đã gần 12h đêm, không biết cậu có còn thức không? Cô băn khuăn rồi quyết định tự mình xuống bếp. Cô không muốn đánh thức người làm vì ban ngày họ làm việc cũng đã khá mệt mỏi rồi. Cô lấy một phần bánh cuộn và pha một cốc sữa mang lên phòng Huy Khang.
Hai tay bưng đồ ăn đứng trước cửa phòng, cô khẽ gọi vài câu nhưng không nhận được tiếng trả lời. Có lẽ cậu ngủ rồi, cô nghĩ thế. Đang do dự định rời đi thì cô chợt phát hiện, cửa phòng không đóng mà chỉ khép hờ, có chút ánh sáng phía trong. Cô mạnh dạn lấy chân đẩy nhẹ cửa bước vào.
Căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn ngủ, giường không có người. Cô đặt khay đồ ăn xuống bàn, cất tiếng gọi lại lần nữa. Đáp lại vẫn là sự im lặng. Tiếng gió bên ngoài táp vào cánh cửa sổ đang mở. Lạnh. Cô bất giác run nhẹ. Đâu đó phảng phất mùi vị ngai ngái của bóng tối. Cửa nhà tắm mở, có ánh đèn le lói, cô cảnh giác tiến lại gần. Bên trong không một tiếng động, có chút lo lắng hoang mang, cô đẩy cánh cửa đi vào. Huy Khang vẫn mặc nguyên bộ đồ lúc tối, cậu đang ngồi đó, một chân duỗi thẳng, thân thể bất lực dựa hẳn vào thành tường, gương mặt tái mét, xanh xao.
Minh Hân hốt hoảng, vội vàng lao tới:
– Chú ơi chú! Sao thế này, chú ơi!
Cô lay mạnh Huy Khang, cậu không hề bị bất tỉnh, nhưng hoàn toàn không đủ sức để trả lời cô.
Minh Hân cuống quýt không biết phải làm sao, cô hướng ra cửa gọi lớn:
– Anh Hạo ơi anh Hạo! Anh Hạo ơi!
Hạo đã lập tức có mặt, dì Ba nghe tiếng gọi lớn cũng tỉnh và chạy tới, dì rất lo lắng. Nguyên Hạo cũng vậy, nhưng anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh bởi anh biết điều gì đang diễn ra.
– Dì Ba lấy nước ấm lên đây cho cháu! – Anh trầm mặc nói, đồng thời xốc Huy Khang lên, dìu cậu về giường, Minh Hân nhanh nhảu trải trăn ra, động tác rất run rẩy.
Nước ấm đã có, Nguyên Hạo vắt khăn rồi nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cho Huy Khang. Anh cởi bỏ áo của Huy Khang, từ từ lau xuống ngực và hai cánh tay. Anh nói:
– Không có gì đáng lo cả. Hai người về ngủ đi, cháu thay đồ cho cậu ấy rồi cũng sẽ về.
– Làm sao được? Cậu Khang còn đang…
– Cậu ấy không sao đâu, hãy tin cháu, dì về đi!
Dì Ba gật đầu rồi lặng lẽ ra ngoài.
– Anh Hạo, em… – Minh Hân ấp úng.
– Em cũng về phòng đi, có anh ở đây, đừng lo gì cả.
Minh Hân dù không muốn nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Nguyên Hạo lấy di động của Huy Khang, bấm số:
– Có biết anh mày đang ngủ không? – Giọng nói khó chịu vang lên phía đầu dây.
– Thiên, mình Hạo đây. Khang cậu ấy hôm nay…
– Lại tái phát chứ gì? Tôi đã bảo nghỉ ngơi một tuần. Một tuần cuối cùng thì chết à? Bao nhiêu năm nỗ lực muốn uổng công hết sao? Điên mất thôi! Khỉ thật. – Thiên bất chợt quát lớn, khác hẳn vẻ ngái ngủ trong câu nói trước.
– Cậu lớn tiếng cái gì! Là cậu ấy vì cậu nên mới ra như vậy đấy. – Hạo có chút giận dữ.
– Mình biết. Cũng chính vì mình lo lắng không yên nên mới phải quát tháo lên như thế. – Giọng Thiên đã dịu xuống, – Thế giờ sao rồi? Có cần mình tới không?
– Không cần. Cậu ấy lả đi trong nhà tắm, giờ ổn rồi. Mình gọi chỉ muốn biết, sau này sẽ thế nào? – Hạo bình tĩnh trở lại.
– Điều trị thêm hai tháng, nếu tốt, sau này không còn vấn đề gì nữa.
– Ừ, mình tin cậu.
Thiên dập máy, ai có thể hiểu được, anh ta cũng đang lo lắng bất an.
Hạo trả di động về chỗ cũ, thấy sắc mặt Huy Khang đã khá hơn, anh mang chậu nước vào nhà tắm, luôn tiện dọn dẹp số đồ ăn Minh Hân mang tới. Anh trở lại giường, Huy Khang vẫn nằm im không nhúc nhích, anh khẽ thì thầm: “Khang, cậu nhất định phải cố gắng, hai tháng này, chúng ta phải làm thật tốt”. Sau cùng, anh ra khỏi phòng rồi đóng cửa. Quay lại thì thấy Minh Hân đang ngồi bó gối dựa vào tường, cô ngồi bất động. Anh lại gần, ngồi sụp xuống bên cạnh cô:
– Em sao vậy, anh đã nói không cần lo lắng mà, cậu ấy không sao thật đấy!
– Thực ra chú ấy bị làm sao? – Cô hỏi bằng giọng nghiêm túc pha chút lo lắng.
– Anh nghĩ cậu ấy mệt quá nên như vậy, không có gì nghiêm trọng, em đừng suy nghĩ. – Hạo trấn an.
– Không thể nào. Vừa lúc tối còn bình thường, không thể mệt như vậy được. Mà cho dù có mệt cũng không tới nỗi mất hết sức lực và ý thức như vậy chứ? – Cô chất vấn, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Nguyên Hạo, trấn tĩnh hỏi:
– Anh Hạo, người đó là chú em, là người thân của em. Chú ấy có chuyện gì, anh hãy nói cho em biết, đừng giấu em, được không?
Hạo bị sự trân thành của cô làm xao động. Anh ngồi xuống cạnh cô, lưng cũng dựa vào tường. Trầm ngâm giây lát, anh bắt đầu kể:
– 6 năm trước, là lúc cậu ấy bằng tuổi em bây giờ, bọn anh học ở một trường tư khá tầm cỡ. Đó là một ngôi trường giáo dục toàn diện bao gồm trung học, trung học phổ thông, đại học, cao học… Có rất nhiều gia đình giàu có cho con theo học tại đó.
Hạo quay sang nhìn Minh Hân, cô nhập tâm lắng nghe, anh tiếp:
– Chuyện xảy ra bắt đầu từ chỗ Nhật Thiên. Em biết cậu ấy chứ?
– Hình như là cái anh bác sĩ Đa Khoa, bạn của hai người, có tới đây vài lần.
– Đúng. Nhưng cậu ấy không phải chỉ tới vài lần, chỉ là em không gặp thôi.
Cô gật gật qua loa. Cái cô quan tâm bây giờ là chuyện liên quan đến Huy Khang kìa.
– Do một số xích mích trong trường, cậu ta bị bọn xấu tìm tới gây hấn. Anh và Khang cũng nhiều lần can thiệp nhưng tình không khá hơn là bao. Đáng chết hơn nữa, khi chúng biết thân phận của Huy Khang thì như ăn phải bả, điên cuồng gây chuyện với bọn anh. Dần dần, đối tượng chúng nhắm tới không phải là Nhật Thiên nữa, mà chính là Huy Khang. Anh nghĩ có kẻ nào đó đã đứng sau ra lệnh, nhưng đáng tiếc lại không thể tìm ra đó là ai. – Hạo bình tĩnh kể từng chi tiết.
– Sau đó thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với chú ấy?
Hạo tiếp:
– Sau đó, trong một lần chúng gây gổ với bọn anh, Khang đã thay Thiên nhận lấy một gậy vào đầu. Không quá mạnh nhưng đủ để cậu ấy ngã quỵ ngay tại chỗ.
Minh Hân đưa tay che miệng, khống chế cảm xúc nghe nốt câu chuyện.
– Trước khi anh qua đó thì bọn chúng đã kịp thêm vài đòn nữa. Khang, cậu ấy, thực sự đã rất đau đớn.
Thế rồi, bọn anh ngay lập tức đưa Khang tới bệnh viện, cậu ấy bình phục rất nhanh, hơn một tháng sau đã trở lại bình thường.
Nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Ba năm sau đó, anh phát hiện cậu ấy có những biểu hiện không bình thường về não bộ. Đau đầu và mệt mỏi khi bị áp lực hoặc chấn động thần kinh và rồi là biểu hiện mạnh như em vừa nhìn thấy.
Minh Hân hai tay bịt chặt miệng, ngăn không cho tiếng khóc bật ra ngoài. Nhưng những giọt nước mắt dài ngắn đã chen nhau rơi xuống gò má, ướt đẫm, khóe mắt cay. Hạo đưa bàn tay lên khẽ lau đi những giọt nước, anh muốn đỡ cô đứng dậy:
– Anh đưa em về phòng, lúc khác anh sẽ lại kể.
– Không, anh kể tiếp đi. – Cô cắn chặt môi, chẹn chặt những tiếng nấc nghẹn.
Hạo chua xót:
– Anh đã lập tức liên lạc với Thiên, cậu ta đã trở thành bác sĩ Đa Khoa có tay nghề. Cậu ấy đưa một bác sĩ chuyên khoa thần kinh hàng đầu thế giới tới, đó là chú của Thiên. Ông ấy nói tuy vết thương không nghiêm trọng nhưng đã phạm vào yếu điểm nên mới để lại chút di chứng. Dưới sự hướng dẫn của ông ấy, cùng với sự trợ giúp của Nhật Thiên, Huy Khang tiến hành điều trị trong suốt ba năm qua. Tuần này chính là thời gian cuối cùng của quá trình điều trị. Nhưng…
– Nhưng là vì hôm nay em chạy xe một cách điên loạn nên chú ấy mới lần nữa bị chấn động. Công sức đã bỏ ra cũng coi như không. – Minh Hân tiếp lời Hạo. Chính cô cũng đang tự giày vò bản thân.
– Không phải. Huy Khang ý thức rõ tình trạng của mình hơn ai hết. Nếu không cậu ấy sẽ không mạo hiểm chạy xe cùng em đâu. Chuyện ngoài ý muốn này xảy ra, không phải lỗi của em, hông phải lỗi của em! – Hạo cố xua đi cái suy nghĩ kia trong đầu cô.
– Là do em quá ngu ngốc, quá vô tâm. Suốt thời gian dài như vậy mà em chẳng hề nhận ra dù chỉ một chút. Lại suốt ngày nghịch ngợm, hôm nay lại hung hăng chạy xe loạn cả lên, làm ảnh hưởng tới sức khỏe của chú ấy. Em đúng là… – Cô tự trách mình, lời lẽ đau đớn xót xa.
– Minh Hân, em không được nghĩ như thế, anh không cho phép em nghĩ như thế! Em không có lỗi. Anh tin Huy Khang cũng không trách em, một chút cũng không. Hai tháng, chỉ thêm hai tháng nữa thôi. Sau hai tháng sẽ trả cho em một Huy Khang nguyên vẹn không chút sứt mẻ.
Không đợi Minh Hân nói một câu nào nữa, Nguyên Hạo lập tức kéo cô dậy đưa về phòng. Thấy cô ngoan ngoãn nằm trên giường, anh mới an tâm rời khỏi.