Một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, ánh trăng màu bạc rơi xuống mặt đất, nhàn nhạt nhu hòa.
Chung quanh im lặng, yên tĩnh không tiếng người, gió lạnh nhẹ thổi.
Ba mặt đình là cửa sổ, trong góc để mấy lò lửa nhỏ, trong lò đốt than Chỉ Bạc chỉ có trong cung mới có, không khói không vị.
Vân Lam cô đơn uống rượu một mình, trong lòng có hàng trăm loại tư vị.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, hắn quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó không chút suy nghĩ liền đứng lên nghênh đón. Lúc đi ra đón vẫn không quên cầm lấy áo choàng để trên ghế: “Trời đã khuya rồi, sao muội vẫn chưa ngủ lại còn đi ra ngoài?”
Minh Đang lơ đãng trả lời: “Muội không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một lát.” Mái tóc dài được thả ra, xõa xuống. Trên người tùy tiện khoác một chiếc áo ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ dễ chịu, bộ dáng chuẩn bị đi ngủ.
Lúc nằm trên giường, nàng trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng không ngủ được. Bên tai nghe thấy tiếng hô hấp xa lạ, nàng không chịu được nên đứng dậy uống nước, không ngờ lại nhìn thấy một mình hắn ở ngoài đình uống rượu.
“Hồ đồ, trời lạnh như thế này cũng không khoác thêm áo choàng.” Vân Lam khoác áo choàng lên người nàng, bao nàng lại vô cùng kín kẽ: “Hương Nhi đâu? Nàng ta chăm sóc nàng như thế nào vây?” Trong lòng hắn tức giận vô cùng, chủ nhân đi ra ngoài, thân là nha hoàn bên cạnh lại không đi cùng chủ nhân, vậy giữ lại nàng ta có lợi ích gì?
“Có thể ban ngày nàng ấy quá mệt mỏi nên buồn ngủ.” Minh Đang khép áo choàng lại, áo choàng quá lớn, quá rộng, nàng mặc vào giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn. Nhưng áo vẫn còn vương lại một chút hơi ấm của hắn, ấm áp vô cùng: “Tự muội có thể chiếu cố bản thân mình.”
“Có phải muội không thích Hương Nhi? Ta sẽ đổi một người khác cho muội.” Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên tạm thời tìm nha hoàn này đến để chăm sóc cho Minh Đang. Hắn đang suy nghĩ tìm một người có năng lực để làm nha hoàn cho Minh Đang.
“Không cần phải tốn công, Hương Nhi rất tốt. Chẳng qua, muội cũng không phải là đứa trẻ, không cần lúc nào cũng phải có người đi theo.”
Vân Lam cau mày, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Bên ngoài lạnh lẽo, muội mau vào nghỉ ngơi đi.” Hắn biết thân thể nàng rất yếu lại rất sợ lạnh, trong lòng tự nhiên sinh ra lo lắng.
“Không phải khẩn trương, huynh cứ uống rượu của huynh đi.” Minh Đang phất phất tay: “Không cần phải để ý tới muội… muội muốn đi dạo trong sân một lát rồi sẽ đi vào nghỉ.”
Làm sao hắn có thể yên tâm để cho nàng đi dạo trong gió rét. Hắn kéo nàng vào trong đình, bắt nàng ngồi gần lò sưởi rồi hâm nóng bầu rượu: “Thế nào? Xa Bích Liên… muội liền không quen sao?”
Minh Đang nhìn hắn bận bịu vì nàng, trong lòng ấm áp: “Không phải, muội cảm thấy vui mừng thay Bích Liên, chuyện này còn phải cảm ơn huynh.” Nếu không có hắn ra sức ủng hộ, chỉ sợ sự việc sẽ không thuận lợi như thế.
“Đây là do bọn họ có duyên phận với nhau, không liên quan đến ta.” Vân Lam rót một ly rượu nóng đưa cho nàng: “Uống vài ngụm cho ấm dạ dày.”
“Nói như thế nào đi nữa thì huynh cũng tốn không ít tâm tư vào đó.” Tâm tình Minh Đang rất tốt, uống một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn về viện* ngay bên cạnh: “Đúng rồi, chỉ sợ lúc này bọn An Khang đã đi được ngàn dặm rồi?”
Những người trong giang hồ kia bị chuốc say, được an bài nghỉ ngơi ở sát vách. Mà An Khang mang theo mấy người đã len lén lên đường từ sớm, chạy đi lấy thuốc trước bọn người kia. Chiêu minh tu sạn đạo, ám lộ trần thương* được sử dụng rất tốt.
(* Minh tu sạn đạo, ám lộ trần thương: Sạn đạo (棧道) là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Ở Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa các thung lũng sông Vị và sông Hán Thủy. Con đường san đạo đầu tiên được xây dựng vào thời Chiến Quốc, quân Tần đã đi qua con đường này để đánh Thục và Ba.
Thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. Lưu Bang được Hạng Vũ cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này. Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là Trương Lương đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục. Sau Hàn Tín lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận. Từ tích ấy mà trong dân gian lưu truyền câu thành ngữ “minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương”, ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ. (Nguồn Wikipedia))
Trong lòng Vân Lam không rõ là tư vị gì. Hôm nay nha đầu này đại náo một trận, nhìn bề ngoài giống như là đang quấy rối nhưng ẩn sâu phía sau là cả một mưu kế, Mà mục đích cuối cùng của tất cả những việc này đều suy nghĩ vì hắn. Hắn nhìn thấy tất cả, trong lòng cũng hiểu được hết, nàng đã vì hắn mà làm nhiều như vậy làm sao hắn lại không cảm động cho được? “Bọn họ đều cưỡi Thiên Lý mã*, ngày đi được ngàn dăm. Mấy ngày sau có thể trở lại.” (*Thiên lý mã: ngựa chạy ngàn dặm, loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu – nhờ google ca ca ^.^)
Náo nhiệt lớn như vậy khiến cho những người trong giang hồ kia giảm dần phòng bị. Thậm chí bọn chúng còn cho rằng họ không có lòng mơ ước với Chu Đan quả nên không có ra tay đuổi tận giết tuyệt. Ngoài ra, họ đem những người này làm bình phong che chắn tầm mắt của những kẻ muốn tranh đoạt khác, để bọn họ có thể âm thầm xuống tay đoạt Chu Đan quả về mà không cần mất nhiều công sức cũng không kinh động đến những người khác.
“Hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi.” Đây là một trong những nguyên nhân khiến nàng không thể ngủ được. Việc này thành công hay không có liên quan trực tiếp đến sự sống chết của hắn.
“Chỉ có thể làm hết khả năng còn đâu thì phải nghe theo ý trời.” Vân Lam sợ hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
“Làm sao huynh lại suy nghĩ tiêu cực như vậy.” Minh Đang nghe vậy không vui, trợn mắt hung ác nhìn hắn mấy lần: “Huynh phải tin tưởng bọn An Khang nhất định sẽ thành công lấy được Chu Đan quả về, độc của huynh sẽ giải được.”
Vân Lam uống một hết rượu trong chén, than một tiếng: “Nào có đơn giản như vậy?”
“Ý huynh là sao?”
Cảm giác lo được lo mất cứ quẩn quanh trong lòng của hắn, làm sao hắn lại không muốn độc của mình có thể nhanh chóng được giải? Nếu giải được độc thì hắn sẽ không cần cố kỵ* cái gì mà có thể làm mọi thứ mà mình muốn. Nhưng…. “Chưa ai từng thấy Chu Đan quả , làm sao biết được là thật hay giả? Dù là thật chẳng lẽ nó có hiệu quả kỳ diệu kia?” (*cố kỵ: lo lắng, để ý cái gì, bị kiềm chế bởi cái đó mà không thể làm theo ý mình.)
Minh Đang không vui, sắc mặt nghiêm nghị: “Huynh nghĩ mọi chuyện đều đi theo chiều hướng xấu, nghĩ như vậy là không được.”
Vân Lam cười cười, không tranh cãi cùng nàng. Mọi việc cũng phải chuẩn bị theo chiều hướng xấu nhất, không cho phép có sai sót: “Đi về nghỉ ngơi đi, đừng để bị lạnh.”
Nhưng nàng vẫn chưa muốn ngủ, một mình trong bóng tối rất dễ dàng suy nghĩ lung tung: “Huynh muốn thì cứ vào nghỉ ngơi đi, muội muốn ngồi một lát nữa.”
Hắn làm sao có thể bỏ mặc nàng? Lo lắng hỏi: “Rốt cuộc muội muốn như thế nào?” Nàng của hiện giờ không giống như con người luôn luôn lạc quan dũng cảm ban ngày.
Xem ra hắn thật sự để ý tới nàng. Nhưng cái để ý này có bao nhiêu phần là thân tình? Bao nhiêu phần là tình cảm nam nữ? Nàng cũng không đoán được: “Mỗi người đều có gia đình, tự nhiên sẽ có chút tâm trạng nhớ nhung người thân. Nhưng mà muội lại như lục bình* không có rễ, nước chảy thì bèo trôi, tâm trạng hoàn toàn trống trải.” Hoàn cảnh hiện giờ khiến cho nàng có chút đa sầu đa cảm. Có thể là do đám cười của Bích Liên ảnh hưởng đến, nên nàng nhất thời cảm thán. (*lục bình: bèo tây)
Vân Lam âm thầm khổ sở vì nàng: “Muội hận cha mẹ sao?” Mặc dù hắn bị ám hại nhiều lần, nhưng tối thiểu hắn có tình yêu của mẫu thân cùng huynh trưởng, tình cảm không bị trộn lẫn bất kỳ tạo chất gì.
Âm thanh của nàng yếu ớt, không vui không buồn: “Trước kia muội cũng từng hận qua, bây giờ….. không hận nữa.”
“Vì sao?” Hắn nhướng mày, hận? không hận?
“Không còn quan hệ gì với muội, thì còn gì mà hận.” Nàng nói nhẹ nhàng bang quơ, giống như việc đó không đáng để nhắc đến.
Hốc mắt Vân Lam nóng lên: “Minh Đang” Hắn nghe hiểu ngụ ý của nàng: “Xác thực, đối với người xa lạ không cần phải hận. Hận chỉ đặc biệt dành cho người mà mình để ý mà thôi.”
Minh Đang liếc mắt nhìn hắn: “Không cần dùng ánh mắt kia nhìn muội, muội không đáng thương.” Nhưng mà cảm giác có người đau lòng mình như vậy cũng không tệ. Đau lòng? Nàng ngây ngẩn cả người. Làm sao nàng có thể xác định đó là đau lòng?
“Được, không phải muội đáng thương, làm sao muội lại có thể đáng thương được? Muội còn có bọn Bích Liên, Bình An, Hồng Thược quan tâm muội nữa.”
“Huynh thì sao?” Minh Đang nghiêng đầu quan sát hắn, do uống rượu nên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện nên một rặng mây hồng, đẹp tươi như hoa đào.
“Ta…. Ta đương nhiên cũng quan tâm muội, ta đã nói qua rồi, muội giống như….cháu gái của ta, đương nhiên phải quan tâm muôi.” Vân Lam khó khăn nói ra được câu này, yên lặng chờ nàng nổi giận.
“Vậy cũng tốt” Minh Đang cũng không tức giận, nhưng đảo măt liền nghĩ ra ý tưởng xấu xa: “Nếu không từ nay về sau muội sẽ gọi huynh là thúc thúc?” Lại còn cháu gái, dám chiếm tiện nghi của nàng.
“Không cần” Vân Lam không kịp suy nghĩ liền thốt lên , đón nhận ánh mắt cười như không cười của nàng, hắn liền rũ tầm mắt xuống không dám nhìn lâu, hạ giọng chậm rãi hết sức: “Muội lúc thì kêu ca ca, lúc lại gọi thúc thúc, ta không quen.”
“Nói cũng đúng, vậy chuyện này bỏ qua.” Minh Đang cúi đầu cười trộm. Để xem sau này hắn còn dám động đến đề tài này nữa không? Thúc thúc? Nếu thực sự coi mình là thúc thúc, để nàng gọi mấy tiếng thì có quan hệ gì, có cần phải để ý như vậy không?
Vân Lam không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đánh chết hắn cũng không muốn nghe nàng gọi hắn là thúc thúc, như thế thì hắn làm sao mà chịu được?
Minh Đang nằm trên giường bấm tay tính toán hành trình của bọn người An Khang, tâm tình nóng nảy, nằm cũng không yên tâm.
Bích Liên bưng khay đi vào: “Tiểu thư, uống chén canh xương dê đi, đây là do công tử đặc biệt phân phó nhà bếp làm.”
“Ngươi uống giúp ta.” Minh Đang cau cái mũi nhỏ, mấy ngày nay đều phải uống thuốc ăn canh, phiền chết người.
Đêm hôm đó, nàng chỉ ở bên ngoài một lát, ngày thứ hai liền ngã bệnh. Thật là, nàng còn khoác một cái áo choàng dày nữa đấy. Vậy mà Vân Lam vẫn long sinh hoạt hổ, một chút cũng không có bệnh. Người so với người thật khiến người ta tức chết mà.
Bích Liên dìu nàng dậy: “Đây là tâm ý của công tử mà, ngài uống một chút đi.” Trong lòng lại đang tự trách, đều do nàng (Bích Liên) không làm tròn trách nhiêm.
Minh Đang bất đắc dĩ chau mày, cố uống vào. Mặc dù canh xương dê là mỹ vị, nhưng nếu như một ngày uống bảy, tám chén canh thì cũng không thể thấy đâu là mỹ vị.
“Tiểu thư, thân thể người yếu đuối, về sau đừng có ra ngoài vào ban đêm.” Bích Liên cầm chén, sờ sờ cái trán của nàng, ừ hết nóng rồi: “Nhìn đi, người bị cảm lạnh rồi đấy.”
“Cũng không còn gì đáng lo ngại nữa, ngươi đừng lải nhải nữa.” Minh Đang sợ nhất là Bích Liên càu nhàu ở bên tai của nàng, dù biết nàng ấy là có ý tốt.
“Không phải là do nô tỳ lo lắng cho người sao? Nô tỳ không ở bên cạnh hầu hạ người, người liền bị bệnh.” Bích Liên nhớ tới ngày thứ hai sau đêm tân hôn, khi nghe được tiểu thư bị bệnh, dọa nàng sợ hãi. Mấy ngày nay nàng canh giữ liên tục bên người tiểu thư, một tấc cũng không rời.
“Ta cùng chỉ là bị bênh nhẹ, các ngươi lại từ nhỏ hóa to.” Minh Đang cười híp mắt, tâm trạng cũng không tệ.
“Bệnh nhẹ?” Bích Liên nhẹ nhàng chọc chọc đầu nàng: “Công tử mau phát điên, triệu đại phu khắp trăm dặm quanh đây đến để khám bệnh cho tiểu thư, chạy trước chạy sau, mua đông mua tây.” Không chỉ có vậy, hắn còn canh giữ ở cửa từ sớm tới tối, chỉ cần gió thổi cỏ lay* thì đã vô cùng khẩn trương. Thật ra cũng không phải là bệnh nặng, thỉnh thoảng bị cảm lạnh cũng là bình thường. Nhưng hắn cứ làm như là tiểu thư bị bệnh nặng lắm, lo lắng từng tý một. (*gió thổi cỏ lay: động tĩnh nhẹ nhàng như cơn gió thổi qua làm cỏ lay động.)
Minh Đang cười khúc khích một lúc. Nói đi cũng phải nói lại, lần ngã bệnh này vô cùng tốt, có thêm người ân cần hỏi han chăm sóc nàng, không như trước kia chỉ có một mình nàng cô đơn trong phòng chẳng ai quan tâm. Hơn nữa từ lần ngã bệnh này cũng giúp nàng hiểu được một chuyện, Vân Lam đối xử với nàng vô cùng tốt, mặc kệ đó là loại tình cảm gì nhưng đó đều là tình cảm chân thành, không chút giả dối.
Bích Liên thực sự hết cách với nàng, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ: “Tiểu thư, có phải người đang cố ý?”
“Cố ý cái gì?” Minh Đang không hiểu, mở hai mắt thật to hỏi.
“Cố ý bị bệnh.” Đã có ai từng gặp người nào bị bệnh mà tâm trạng vẫn tốt như thế chưa? Cả ngày lẫn đêm đều cười nói vui vẻ?
Minh Đang nghe không hiểu: “Đầu ta còn chưa hỏng, đang êm đẹp lại muốn mình bị bênh?” Kỳ quái, sau khi lập gia đình Bích Liên lại nói chuyện kỳ lạ như thế? Chẳng lẽ, việc lập gia đình có thể khiến một người thay đổi? Nhưng cũng nhanh quá đi.
“Thực không phải là ngài cố ý thử tấm lòng của công tử” Không thể trách Bích Liên nghĩ như thế, tâm tư của tiểu thư nhà nàng vô cùng khó đoán.
“Bích Liên” Minh Đang dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài: “Thế nào mà sau khi lấy chồng ngươi lại đa nghi như thế? Như vậy là không tốt.” Muốn thăm dò tâm ý của hắn cũng không phải là không có biện pháp, nhưng việc giả bệnh là biện pháp ngu nhất. Hơn nữa sau sự việc này cùng không cần thiết phải thử nữa. Qua chuyện này, nàng đã nhìn rõ tâm ý của hắn.
“Dạ, là nô tỳ sai lầm rồi.” Bích Liên xấu hổ vô cùng, mặt đỏ hết lên: “Dĩ nhiên tiểu thư sẽ không làm loại việc này, cái ngài sợ nhất là bị bệnh.”
Tại sao nàng lại có thể nghĩ tiểu thư nhà mình như thế? Hình như trong sân có động tĩnh, Minh Đang nghiêng tai lắng nghe, bỗng nhiên sắc mặt trở lên vui mừng: “Là bọn An Khang đã trở về.”
“Thật sự” Bích Liên cũng mừng rỡ, rốt cuộc cũng đợi được bọn họ trở lại. Thật tốt quá, Minh Đang bò dậy sửa sang quần áo một chút, không để ý sự khuyên can của Bích Liên liền chạy ra ngoài.